Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 86: Dụng Tâm






Edited by Bà Còm in Wattpad
Bên trong chính phòng Ninh An Các, Thái phu nhân cầm bộ trung y lụa trắng đường may tinh mịn, bỗng dưng trong lòng dậy lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Thật lâu sau, dưới ánh mắt thấp thỏm bất an của Trương Kỳ, bà nở nụ cười hiền từ.

“Đứa nhỏ này, sức khỏe vốn đã không tốt còn làm mấy chuyện may vá này chi vậy?”
“Hiện giờ đã bắt đầu vào xuân, nhưng thời tiết vẫn lúc ấm lúc lạnh, con nhớ đến lúc trước nương đều mặc trung y lụa trắng, liền nghĩ cũng muốn may cho ngài một bộ.” Trương Kỳ nói tới đây, cúi đầu thẹn thùng, “Lão tổ tông đối với con tốt như vậy, con không có gì khác trao cho ngài, chỉ nghĩ tự mình làm một bộ trung y.

Những áo váy đai buộc trán đai lưng gì đó con cũng không thành thạo để làm ra được kiểu dáng tốt nhất, cho nên chỉ có thể làm một bộ áo mặc bên trong.”
Lúc ban đầu Thái phu nhân cũng không phải không nghĩ tới là Chương Hàm làm giùm Trương Du, nhưng nhớ tới một lần kia làm quần tới đầu gối cho Cố Thục Phi, Trương Du cũng vì tâm tư tỉ mỉ mà được Cố Thục Phi tán thưởng, bà nhìn lại đường may trên trung y, rõ ràng châm pháp không giống của Chương Hàm trên bộ áo cánh kỳ trước, lập tức liền minh bạch đây thật sự do ngoại tôn nữ tự mình cất công làm.

Mặc dù các tôn nữ vẫn thường xuyên hiếu kính xiêm y giày vớ, nhưng quà của ngoại tôn nữ là lần đầu tiên bà nhận, cho nên khi nghe lời giải thích này, Thái phu nhân nhịn không được kéo người ôm vào trong lòng.

“Tốt, tốt, con thật dụng tâm!”
Sở mụ mụ vén mành vừa tiến vào liền thấy Thái phu nhân ôm Trương Du mặt mày cao hứng, biết lúc này tâm tình của Thái phu nhân rất tốt.

Vốn muốn đem chuyện của Trương Xương Ung tạm thời gác qua một bên, nhưng ngẫm lại dù sao cũng tránh không khỏi, Sở mụ mụ đành tiến lên nhún gối hành lễ mỉm cười nói: “Thái phu nhân, bên ngoài Cố quản sự truyền lời, ở bến tàu đã đón được Nhị cô lão gia, hiện giờ đưa người đến nhà cũ của Trương gia.”
Sắc mặt Trương Kỳ đột nhiên biến đổi, nhưng nghĩ đến Chương Hàm nhiều ngày dặn dò, cô nàng bèn đánh bạo hỏi: “Cha ta có nói gì không?”
Thái phu nhân nghĩ đến bộ dáng kích động của Trương Du trước đây mỗi khi nghe nhắc tới phụ thân.

Nhìn lại bộ dáng ngoại tôn nữ hiện giờ, không khỏi nhớ tới hôm Lý di nương giả điên la lối khóc lóc, các tôn nữ chân chính thì chả thèm quan tâm, vậy mà ngoại tôn nữ lại có thể đích thân đứng ra, tức khắc ở trong lòng thầm cảm thán một tiếng con bé đã trưởng thành.


Sở mụ mụ vội vàng cười đáp: “Nhị cô lão gia vốn dĩ muốn đến thỉnh an Thái phu nhân, vả lại còn nhân tiện đón biểu tiểu thư và Hàm cô nương trở về.

Cố quản sự dựa theo Thái phu nhân phân phó đuổi khéo rồi.”
“Hắn thật rất biết thuận thế leo lên!” Thái phu nhân hừ nhẹ một tiếng.

Sở mụ mụ lại chần chờ một lát rồi mới nói: “Sau khi Cố quản sự đưa người tới nơi, y tống cổ các gia đinh trở về, chính mình thì ngồi trong quán trà gần đó nghỉ ngơi chốc lát.

Cố quản sự nói, người Cố gia chúng ta mới vừa đi không bao lâu liền có một vị bảo là bạn học cùng năm với Nhị cô lão gia cầu kiến, xưng danh là Đại Lý Tự Thiếu khanh Cảnh Khoan.”
“Đại Lý Tự Thiếu khanh Cảnh Khoan?” Thái phu nhân nghe vậy trầm ngâm một lát rồi cười nói với Trương Kỳ, “Đứa bé ngoan, phần tâm ý này của con ta rất vui nhận, trung y này chắc chắn ta sẽ dùng.

Con hãy về phòng trước đi, lát nữa tới giờ cơm chiều dẫn theo Hàm nhi tới bồi ta nhé.”
Trương Kỳ biết Thái phu nhân có chuyện cần nói với Sở mụ mụ, đáp ứng một tiếng liền đứng dậy lui ra, nhưng vẫn nhớ thật kỹ cái tên Sở mụ mụ vừa nói ra.

Bà Còm biên tập, đăng tại Wattpad
Trở lại dãy phòng phía Đông, thấy Chương Hàm vẫn đang ngồi may y phục, Trương Kỳ ra hiệu im lặng cho hai nha hoàn đang định lên tiếng chào, sau đó rón ra rón rén đi tới phía sau Chương Hàm, thình lình vươn đôi tay bịt mắt nàng lại.

“Đừng phá, đã bao lớn rồi còn chơi trò con nít!” Chương Hàm buông xuống y phục, quay đầu thấy Trương Kỳ mặt vui rạo rực, hai nha hoàn đều đã cho lui ra, nàng cười hỏi, “Thế nào, lão tổ tông nhìn đồ tỷ đưa thật cao hứng?”
“Vẫn là muội lợi hại nhất, sao muội lại biết nếu so với việc làm áo váy, ta nên làm một bộ trung y sẽ tốt hơn?”
“Lão tổ tông là người nào, áo váy thì trong nhà những ai biết may vá đều giành nhau làm, nhất là Nhị cữu mẫu và các vị tỷ tỷ có lẽ hiếu kính không dứt, mặc ra ngoài ai cũng biết là tay nghề của các nàng.

Còn phần trung y mặc trong người, chỉ có người thân cận làm mới có thể mặc thoải mái.


Nguyên liệu có mịn màng đủ để mặc sát người hay không, đường may có tinh xảo đủ để khỏi bị cộm hay không, đấy lại càng khảo nghiệm độ dụng tâm.

Hiện giờ nếu tỷ phải cùng mọi người tranh nhau may đồ mặc ngoài, không bằng dụng tâm may một bộ trung y thật cẩn thận, đây không phải là khoe trong thầm lặng hay sao?”
“Cho nên ta mới nói muội quá lợi hại, cái gì cũng nghĩ tới!” Trương Kỳ thân mật ôm lấy cánh tay Chương Hàm, nhìn thoáng qua y phục đặt trên bàn có chút nghi hoặc hỏi, “Tuy nhiên bộ y phục muội đang làm hình như là của nam tử? Làm cho đại ca muội à?”
“Là đồ của nam tử nhưng làm cho đệ đệ Chương Sưởng.

Hắn đang tuổi lớn rất mau, mỗi năm y phục đều phải may mới.

Nương tuổi lớn, đôi mắt không tốt, giày vớ ta làm xong hết rồi, một bộ này cũng may sắp xong, chờ gom đủ hai bộ thì vừa đủ mặc trong một quý.

Sau đó làm cho nương thêm một cái váy, vậy là có thể đưa đến cho Triệu Vương Thế tử, vừa kịp thời điểm gởi đồ đi Bảo Định phủ tiện thể cùng gởi theo.”
Thấy Chương Hàm vuốt ve bộ y phục kia, nét mặt vô cùng dịu dàng, Trương Kỳ cảm thấy trong lòng sinh ra một cỗ hâm mộ khó có thể gọi tên, buồn bã nói: “Ta thật hâm mộ muội, phụ mẫu huynh đệ đều đầy đủ...”
“Đừng nói vậy, ta đâu phải chỉ có phụ mẫu huynh đệ, còn có vị tỷ tỷ này nữa mà!” Chương Hàm cười cầm tay Trương Kỳ, thấy cô nàng lập tức vui sướng cười lộ ra lúm đồng tiền, lúc này nàng mới hỏi, “Ủa, sao nhanh như vậy mà tỷ đã từ chỗ lão tổ tông trở lại?”
“À, thiếu chút nữa đã quên!” Trương Kỳ bừng tỉnh nhớ ra, vội vàng ngồi xuống sát cạnh Chương Hàm thấp giọng kể, “Vừa nãy Sở mụ mụ tới bẩm báo, nói là Cố quản sự ở bến tàu ngoài Kim Xuyên Môn đã đón được cha ta, đưa người về nhà cũ của Trương gia.

Cha ta lại nói muốn tới bái kiến lão tổ tông, còn muốn đem hai chúng ta trở về, kết quả Cố quản sự đánh lên cờ hiệu của lão tổ tông tất cả đều từ chối.

Cố quản sự còn nói, bọn họ mới rời khỏi nhà cũ của Trương gia liền có một vị được xưng bạn học cùng năm Đại Lý Tự Thiếu khanh Cảnh Khoan Cảnh đại nhân tới bái kiến cha ta.”
“Đại Lý Tự Thiếu khanh...”
Chương Hàm không cảm thấy kỳ quái khi Trương Xương Ung đụng phải tường, nhưng đối với vụ thình lình có khách tới thăm khiến nàng lại có chút do dự, trầm ngâm một lát bèn hỏi: “Tỷ có nghe rõ không, là Cố quản sự mới từ Trương gia ra liền đụng phải người này?”
“Chậc, hình như không phải.” Trương Kỳ nỗ lực hồi tưởng một chút, sau đó vỗ đùi nói, “Ta nhớ ra rồi! Sở mụ mụ nguyên văn chính là, Cố quản sự đã đưa hành lý vào nhà rồi mang theo gia đinh Cố gia rời đi, nhưng ước chừng là bận rộn cả ngày có chút mệt mỏi, vì thế tống cổ hết tất cả gia đinh trở về trước, còn bản thân Cố quản sự thì vào trà lâu gần đó ngồi nghỉ ngơi, kết quả vừa lúc bắt gặp vị Đại Lý Tự Thiếu khanh kia.”
Ở trong quán trà nghỉ ngơi, vừa lúc bắt gặp vị Đại Lý Tự Thiếu khanh kia?

Chương Hàm nhớ tới Cố Tuyền giỏi giang đến độ nào, lập tức cảm thấy thay vì nói là y ngồi ở quán trà tạm thời nghỉ ngơi một chút, còn không bằng nói là cố ý quan sát Trương Xương Ung một hồi xem người khác có động tĩnh gì hay không.

Nhớ lại lúc trước khi Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong bị hạ ngục, nàng và Trương Kỳ dọn ra khỏi Cố gia, vì hoàn thành nhiệm vụ Thái phu nhân phó thác, nàng đã hướng Cố Tuyền hỏi thăm tỉ mỉ những nhân vật nổi danh có kinh doanh sản nghiệp trong kinh thành.

Lục lọi trong ký ức một hồi lâu, rốt cuộc nhớ lại tên của vị Đại Lý Tự Thiếu khanh này nàng đã nghe nói qua.

Theo như lời kể thì Cảnh Khoan là người cực kỳ phong nhã, mẫu gia của thê tử kinh doanh một trà lâu lớn nhất trong thành.

Trà lâu có ba tầng, ngoài phẩm trà còn có nhạc sư đàn tấu cổ khúc, thậm chí còn có người tới đàm luận tâm linh và Phật đạo.

Đương nhiên, cuộc thảo luận kinh sử mỗi tháng một lần rất được vị này coi trọng.

Một người như vậy mà là bạn học với Trương Xương Ung?
“Muội muội?”
Nghe được bên tai có tiếng gọi, Chương Hàm lúc này mới phục hồi tinh thần cười nói: “Không có việc gì, ta chỉ đang suy nghĩ hình như đã có nghe qua tên này.

Tóm lại tỷ phải nhớ kỹ, chỉ có lưu lại Cố gia mới có thể thoát khỏi vòng kiềm chế của Trương Xương Ung.

Cho nên sau này mỗi khi có tin tức gì về lão ta, tỷ nhất định phải lưu tâm nhiều hơn.”
“Ta biết!” Nghĩ đến Trương Xương Ung lãnh khốc tuyệt tình, Trương Kỳ nhịn không được rùng mình, cắn môi hồi lâu mới nói từng câu từng chữ, “Ta cũng không muốn để hắn thăng quan phát tài vinh hoa phú quý rồi bán đứng ta!”
Chờ đến Trương Kỳ lại ngồi trước án thư không chút cẩu thả luyện chữ, Chương Hàm một lần nữa cầm lấy y phục đang làm dở, may mấy mũi xong lại có chút thất thần.

Đối với một con rắn độc như Trương Xương Ung, nàng so với Trương Kỳ kiêng kỵ càng sâu, dù gì Trương Xương Ung vẫn còn muốn lợi dụng nữ nhi Trương Kỳ để gắn bó quan hệ với Cố gia, nhưng đối với nàng khi phụ mẫu huynh đệ đều thoát ly tầm khống chế của hắn, chỉ sợ hắn càng nảy sinh ác ý với nàng nhiều hơn.

Trương Xương Ung vô tài vô đức, không có quá nhiều thứ đáng giá để người khác có thể mượn sức, chỉ dựa vào duy nhất tên tuổi tế tử Cố gia, đấy có lẽ mới là điểm mấu chốt để hắn trêu hoa ghẹo nguyệt.


Cúi đầu nhìn bộ y phục trên tay, nàng liền nhớ tới ước định trước đó với Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu.

Hiện giờ biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể phiền toái chàng ta một chuyến! Tóm lại, người cảm thấy hứng thú đối với Cố gia hẳn là cũng chỉ có vài vị long tử phượng tôn mà thôi!
Biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad
Ba ngày sau, Sở mụ mụ của phủ Võ Ninh Hầu tự mình đem một tay nải đưa đến phủ Triệu Vương.

Lúc chạng vạng, từ Văn Hoa Điện nghe xong một ngày giảng thuyết, Trần Thiện Chiêu kéo tấm thân mỏi mệt nện bước trở về tiểu viện ở góc Tây môn, người gác cổng liền hồi báo việc này.

Nghe nói là Chương Hàm làm y phục giày vớ cho đệ đệ Chương Sưởng, hy vọng khi phủ Triệu Vương gởi đồ cho Bảo Định phủ tiện thể mang theo, hắn nhướng mày.

“Nếu thế thì hãy đưa đến thư phòng, đúng lúc ta cũng muốn gởi mấy quyển sách cho Nhị đệ và Tứ đệ, lát nữa ta sẽ để chung vào thùng niêm lại rồi đưa qua.”
Khi gói đồ được đưa tới thư phòng, hắn cho người lui ra ngoài, không chút do dự mở ra tay nải kia, thấy bên trong rõ ràng là một bộ y phục giày vớ được gấp ngay ngắn chỉnh tề, hắn bèn giũ ra từng món.

Không phát hiện được bất cứ giấy tờ thư từ gì gởi kèm, hàng mày không khỏi gắt gao nhíu lại.

Chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi? Sẽ không đâu, Chương Hàm muốn gởi đồ đi Bảo Định phủ, không có đạo lý gì chỉ gởi cho đệ đệ mà không có có phần của mẫu thân, hơn nữa chỉ có một bộ như vậy, khẳng định là muốn tiện thể truyền thư gì đó...!Đúng rồi, thứ này là người Cố gia đưa tới, nếu giấu không kỹ bị người phát hiện lại không phải chuyện nhỏ.

Tuy nhiên, chẳng lẽ muốn hắn phá tung hết tất cả đồ đạc người ta cực khổ may vá để tìm mật thư?
Nghĩ đến đây, Trần Thiện Chiêu tức khắc có chút đau đầu.

Suy nghĩ cả buổi, hắn đột nhiên sai người kêu tới Triệu Phá Quân.

Khi Triệu Phá Quân tiến vào, hắn dường như chẳng thèm để ý đến chàng hộ vệ đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tay nải bị lục tung, không rào trước đón sau lập tức trực tiếp ra lệnh: “Triệu Phá Quân, ngươi giúp ta suy nghĩ một chút, nếu Chương cô nương từ Cố gia muốn bí mật gởi ra thư từ, cô nàng sẽ giấu thư đó ở đâu?”
Triệu Phá Quân nghe vậy tức khắc ngây ra như phỗng, nhìn đống y phục lộn xộn trên án thư, cảm thấy đầu óc có chút choáng ngợp -- Chương Hàm từ Cố gia bí mật gởi ra thư từ...!cho Triệu Vương Thế tử???.