Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 80: Mừng Thọ






Edited by Bà Còm in Wattpad
Source convert from Wikidich
Sinh thần năm rồi của Cố Thục Phi cũng là thời điểm Cố gia được vào cung, người một nhà chúc mừng thì coi như xong, hơn nữa năm nay cũng không phải chỉnh thọ, nhưng bởi vì mùng một tháng hai Thái Tử Phi đến chơi Trường Ninh Cung quan tâm hỏi chuyện này, sau đó Thái Tử lại ở trước mặt Hoàng đế nhắc tới, trong nháy mắt tin tức đã truyền khắp lục cung.

Nếu đổi thành thời điểm trước đây khi Hoàng đế vẫn còn giơ cao dao mổ trâu hướng về phía văn võ công thần xuống tay, vận mệnh của Cố gia sẽ như thế nào cũng khó nói, dĩ nhiên chẳng ai nguyện ý tới gần.

Nhưng hôm nay Trữ quân đã định, Cẩm Y Vệ cũng đã phế bỏ, Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong theo Triệu Vương viễn chinh Liêu Đông, rõ ràng ổn tựa Thái Sơn, Tri Vương tuy ai cũng biết rõ không có duyên với ngôi vị Hoàng đế, nhưng trước nay bởi vì thích thi thư nên có chút thân cận với Ngụy Vương trước khi thành Thái Tử, do đó trong thời điểm này ai mà không muốn kết giao?
Vì thế, mặc dù không thể giống Tết Trung thu các mệnh phụ đồng loạt tiến cung tặng lễ, nhưng vào đầu tháng hai khi sinh thần còn chưa tới là đã có người lục tục đến Trường Ninh Cung đưa thọ lễ.

Cố Thục Phi rất bất an vì chuyện này, tự mình đến trước mặt Hoàng đế nói việc này không ổn.

Không ngờ Hoàng đế cười mở miệng nói một câu Thiên hạ vốn chẳng có việc gì sao cứ lo sợ không đâu làm chi? Cố Thục Phi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ được đến sau đó trả lễ là được.

Nhưng ai ngờ tới ngày hai mươi bốn tháng hai, Hoàng đế lại phân phó vào đúng ngày sinh thần mở một bữa tiệc nhỏ ở Trường Ninh Cung mời các phi tần cùng các vương phi thế tử phi công chúa ở kinh thành, trước một ngày thì mời Thái phu nhân và mọi người Cố gia vào cung đoàn tụ, nghe vậy Cố Thục Phi vừa mừng lại vừa lo.

Mừng vì rốt cuộc có thể gặp lại lão mẫu thân, lo vì miệng đời đáng sợ, vinh sủng quá mức khiến người đố kỵ.

Thái phu nhân tuổi lớn, biết mình là lão nhân tóc trắng xoá mà cứ vào cung thì thế nào cũng có người nói ra nói vào, cho nên mặc dù dịp Tết cũng rất ít khi tiến cung.

Nhưng lần này Hoàng đế miệng vàng lời ngọc đã ưng thuận hoàng ân như vậy, dĩ nhiên Thái phu nhân sẽ không cự tuyệt.

Sáng sớm ngày hai mươi lăm, bà và Vương phu nhân thay y phục trang trọng theo ấn phẩm, mang các tôn nữ và ngoại tôn nữ cùng vào cung, chỉ chừa lại Hồ phu nhân đang bệnh nặng ở nhà.


Cố Thục Phi sớm thỉnh ân điển của Hoàng đế phái ghế kiệu chờ sẵn ở Bắc An Môn.

Khi đoàn người của Thái phu nhân tới Trường Ninh Cung, Cố Thục Phi chứng kiến lão mẫu thân tóc trắng xoá lễ bái trước mặt mình, bỗng nhiên cảm thấy tim như xát muối, rời chỗ đứng dậy nâng mẫu thân lên.

"Nương..."
"Hôm nay là ngày tốt như vậy, sao nương nương lại rơi nước mắt?" Thái phu nhân cố nén xúc động cầm thật chặt tay trưởng nữ cười nói: "Hôm nay nương nương chính là thọ tinh.

Mau ngồi xuống để bọn nhỏ chúc thọ."
Dù sao cũng là hậu cung, Cố Trấn Cố Minh và các nhi tử Cố gia đương nhiên không thể lộ diện, lúc này Cố Trừ dẫn đầu nhóm ba vị tiểu thư Cố gia cùng Trương Kỳ Chương Hàm dập đầu chúc thọ Cố Thục Phi.

Cố Thục Phi vội vàng tiến lên hết tay này đến tay kia lần lượt đỡ lên.

Vừa mới ban tòa cùng mọi người nói được vài câu thì bên ngoài Hạ Vũ cười tủm tỉm tiến vào bẩm báo: "Nương nương, Tri Vương điện hạ tới, còn mang theo Triệu Vương Thế tử."
Sao cái anh chàng kia lại tới đây nữa nhỉ?
Chương Hàm chỉ cảm thấy ông tướng Trần Thiện Chiêu này thật sự là "âm hồn không tan".

Đây là gia yến của Cố Thục Phi, đang êm đẹp chàng ta chạy tới làm gì? Khi thấy Tri Vương Trần Dung và Trần Thiện Chiêu trước sau tiến vào, người sau còn tự mình nâng cái hộp trên tay chắc hẳn là thọ lễ, Chương Hàm liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim cúi thấp đầu xuống.

Trần Dung hành lễ với Cố Thục Phi xong liền khách khách khí khí chào hỏi Thái phu nhân và Vương phu nhân, hô thẳng ngoại tổ mẫu Nhị cữu mẫu.

Thái phu nhân và Vương phu nhân tất nhiên liền nói không dám, còn phần mấy cô nương thì Trần Dung chỉ gật đầu một cái rồi cười nói: "Đều không phải người ngoài, chư vị tỷ tỷ muội muội không cần đa lễ."
Nói xong lời này, thấy Trần Thiện Chiêu đã tươi cười thân thiết tiến về phía Cố Thục Phi chúc thọ, lại như hiến vật quý thỉnh Cố Thục Phi mở hộp, Trần Dung bực bội nói: "Mẫu phi, đừng khách khí với thằng khỉ này.


Chắc chắn hắn lại moi móc ở đâu ra được bức cổ họa, khẳng định không đáng giá bao nhiêu tiền! Lần trước hắn mượn bạc của con mua Thái Bình Quảng Ký còn chưa trả đấy, mẫu phi thu quà của hắn coi như trả lợi tức!"
Lời này nói ra khiến mấy cô nương đều mỉm cười.

Chương Hàm biết rõ tài diễn xuất của anh chàng này nhất càng nhịn không được nhìn chằm chằm Trần Thiện Chiêu, muốn nghe xem chàng ta lên sân khấu thế nào.

Quả nhiên, nghe được câu trêu chọc như vậy, Trần Thiện Chiêu chỉ đằng hắng một tiếng rồi ngượng ngùng nói: "Lần này không phải là cổ họa moi móc ra từ nơi nào đâu ạ.

Trước đó thật sự con tiêu tiền quá nhiều, phụ vương nghiêm lệnh sau này tiền tiêu của con chỉ được lãnh hàng tháng, không cho phép trướng phòng chi ra nhiều hơn, cho nên hiện giờ con thật rất nghèo.

Đây là một trong mười bức họa Hoàng gia gia ban thưởng trước đó, con thấy bức mẫu đơn quốc sắc này hợp với Thục phi nương nương nhất, vì thế mượn hoa hiến Phật trở thành thọ lễ đưa lại đây."
Thấy bốn bên lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người đều sửng sốt, Trần Thiện Chiêu vội vàng bổ sung: "Tuyệt đối không phải con dám đem đồ Ngự tứ chuyển giao người khác, là lúc Hoàng gia gia ban thưởng cố ý nhắc nhở, đặt trong kho cũng được, treo lên tường cũng được, tặng người khác cũng được, bán đổi tiền cũng được, tất cả đều tùy con.

Thục phi nương nương ngày thường chiếu ứng con rất nhiều, hiện giờ con nghèo túng không đưa ra được thứ tốt, dĩ nhiên chỉ có bức họa Ngự tứ này là hợp với tình hình nhất."
Thái phu nhân bởi vì vụ Trần Thiện Chiêu kính hiến mấy bức họa mà có thể lật đổ Đằng Xuân và Cẩm Y Vệ, suốt khoảng thời gian qua không khỏi vẫn luôn cân nhắc xem vị Triệu Vương Thế tử nổi tiếng con mọt sách có phải "mặt thật thà chất phác mà người thành tinh" hay không, lúc này nghe rõ ràng mấy lời như vậy, lại thấy Cố Thục Phi phì cười vui vẻ nhận lấy mở ra ngay, Thái phu nhân trầm ngâm hơi nhướng mày.

Coi bộ Hoàng đế nói ra vụ đổi tiền cũng vì biết Trần Thiện Chiêu mua tranh vung tiền như rác nên mới đền bù một chút cho tôn tử, lại không ngờ bộ họa quý qua tay Trần Thiện Chiêu lại thành quà mừng thọ cho Cố Thục Phi.

Nếu như thế chẳng lẽ lúc trước bà có lòng nghi ngờ quá mức?
Nếu trước đó Trần Thiện Chiêu đã sớm có ý định mượn việc này kéo Đằng Xuân xuống ngựa, vậy đâu cần tự mình dâng lên mấy bức họa kia, cứ tùy tiện xúi giục người nào khác đứng ra là có thể phủi sạch sẽ mọi liên quan tới mình.

Thế nhưng hắn lại đưa chính bản thân vào, có lẽ bị người khác coi như mũi thương mà lợi dụng đấy thôi.


Phủ Triệu Vương nghe nói cũng không phải bền chắc như thép, trước đó một thời gian Đông An Quận vương mang theo đoàn hộ vệ của Triệu Vương vào kinh, có lẽ bên trong đã có kẻ ủng hộ Triệu Vương muốn lợi dụng tay vị Thế tử này để dẹp bỏ Cẩm Y Vệ, lại có lẽ chính là Đông An Quận vương đứng phía sau xúi giục, đương nhiên các vương phủ khác hiềm nghi còn lớn hơn nữa...!Ai cũng biết tính tình Trần Thiện Chiêu vừa cương trực vừa thật thà, không phải một hai ngày hay một hai năm mà ngay khi vào kinh vẫn luôn như thế! Nếu không, Hoàng đế cũng sẽ không luôn luôn yêu thương nhất Hoàng tôn này!
Sau khi quà lễ của Trần Thiện Chiêu được mở ra, Cố Thục Phi cười kêu các tiểu bối tiến đến thưởng thức.

Chương Hàm đi lên vừa thấy đó là một bức họa vẽ hoa mẫu đơn thật tỉ mỉ, đóa hoa tráng lệ huy hoàng, vừa ngắm đã cảm nhận được vẻ quý phái, phía trên còn có con dấu của họa sư danh tiếng.

Ngay cả Trần Dung đang thưởng thức cũng nhịn không được tán thưởng quá đẹp, sau đó nghiêng đầu trừng mắt lườm Trần Thiện Chiêu một cái.

"Hoàng gia gia ban thưởng ngươi đồ thật quý như vậy, lát nữa nhớ dẫn ta đến phủ xem hết!"
"Vâng vâng, Thập thất thúc nhìn trúng bức nào thì cứ việc lấy đi là được!"
"Nói bậy! Quân tử không đoạt đồ tốt của người khác, ta lại không giống ngươi, đến chỗ ta nhìn thấy sách hay liền mở miệng mượn liền!"
Ngay lúc này, đối mặt với một đôi thúc chất đang đấu võ mồm giống tiểu hài tử, Chương Hàm rốt cuộc nhịn không được bật cười.

Thấy Trương Kỳ luôn nhát gan cũng đang ôm ngực cười đến mức tay run rẩy, Chương Hàm bèn nhìn thoáng qua về hướng Trần Thiện Chiêu, bất ngờ chạm phải ánh mắt cười như không cười của chàng ta đang nhìn lại đây.

Sợ người khác dò ra manh mối, tuy nàng lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác, nhưng từ khóe mắt vẫn có thể thấy chàng ta nghiêm trang vái chào Trần Dung, lại đang nói cái gì mà ngàn vạn lần hãy thư thả kỳ hạn trả lại bạc.

Tóm lại không khí trong sảnh cũng nhờ Trần Thiện Chiêu mà trở nên nhẹ nhàng hơn.

Chờ đến khi khai tiệc, thức ăn hôm nay đều được làm từ phòng bếp nhỏ của Cố Thục Phi chứ không phải từ Ngự Thiện Phòng đưa tới, cho nên món nào đem lên cũng nóng hôi hổi, sắc hương vị đều hoàn mỹ.

Lúc này cũng bỏ đi quy củ im lặng lúc ăn và ngủ, mọi người đều vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.

Tuy nhiên Trần Thiện Chiêu thuận miệng nhận xét một câu khiến không khí lại lập tức trở nên cổ quái.

"Tiệc mừng thọ của Thục phi nương nương nếu có chút tiết mục ca vũ linh tinh trợ hứng thì tốt quá."
"Ngươi nói sao mà dễ dàng thế?" Tri Vương Trần Dung nhịn không được nhướng mày rồi cười nhẹ nói: "Ngày mai mới là chính thọ của mẫu phi, khi đó không thể thiếu mời giáo phường tư đến ca vũ trợ hứng.


Ngươi muốn xem ca vũ sao không đợi tới ngày mai, cứ nhất định hôm nay gia yến đòi tới xem náo nhiệt, ngay cả thọ lễ cũng đưa hôm nay?"
"Thập thất thúc, thúc hiểu rõ quá mà giả bộ hồ đồ phải không? Ngày mai Thục phi nương nương mở tiệc chiêu đãi chư vị nương nương ở hậu cung, còn có chư vị vương phi công chúa ở kinh thành, còn có Tần Vương Thế tử phi, chất nhi là người độc thân, ngày mai thúc còn có thể tới lộ mặt, nếu chất nhi cũng tới thì sẽ ra thể thống gì?" Nói tới đây, Trần Thiện Chiêu giống như vô tình nhắc đến, "Hơn nữa, hôm bữa tiệc Trừ tịch Hoàng gia gia nói về việc tuyển phi, sau đó cứ mỗi lần chất nhi ra cửa đều có thể ngẫu nhiên gặp được không ít các cô nương, không ngờ chất nhi là con mọt sách mà cũng có người tranh đoạt.

Nếu lỡ trong buổi tiệc các thẩm thẩm cô cô muốn làm mai mối thì chất nhi có thể trốn nơi nào?"
Trần Dung vẫn luôn học chung với chất nhi cùng tuổi với mình, biết rõ chất nhi này đối với kinh sử và kiến thức đều không phân cao thấp với mình, ngoài ra còn yêu thích xem tạp thư, hơn nữa thường thường không tiếc vung tiền như rác mua bao nhiêu là sách, thế nhưng ở những phương diện khác thì thật không dám khen tặng.

Ngay lúc này, Trần Dung vừa buồn cười vừa hết ý kiến lắc đầu, đơn giản cũng không thèm để ý tới ông tướng này, nhìn Trương Kỳ ôn hòa hỏi: "Nghe nói phụ thân của Du muội muội sắp điều nhiệm hồi kinh?"
Vấn đề này vốn dĩ là đề tài hàn huyên tốt nhất, nhưng Trương Kỳ vừa nghe là sắc mặt đột nhiên đại biến, đôi đũa trong tay thậm chí cũng gắp không được.

May mắn Chương Hàm bên cạnh phản ứng mau, cố tình làm rớt chiếc đũa, sau đó mặt mày xấu hổ cáo tội cúi xuống tìm, lợi dụng cơ hội nhẹ nhàng ấn mu bàn chân Trương Kỳ một cái.

Quả nhiên Trương Kỳ kịp thời phục hồi tinh thần, cười cười thẹn thùng gật đầu: "Vâng, muội có nghe lão tổ tông nói qua việc này."
Trương Kỳ một chữ cũng không chịu nhiều lời, đề tài Trần Dung đưa ra tức khắc không thể tiếp tục được nữa.

Ngay lúc này, Trần Thiện Chiêu ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Đúng rồi, coi như phụ vương và Võ Ninh Hầu xuất quân đã gần một tháng, nếu mỗi ngày đi tám mươi dặm thì cũng nên tới cảnh nội Sơn Đông.

Nghe nói mấy ngày nay đường biển hay có thủy tặc lui tới, không biết có ảnh hưởng đến vấn đề vận chuyển lương thực hay không..."
Triệu Vương và Võ Ninh Hầu dẫn binh xuất chinh với vị trí chủ soái và phó soái, đó chính là một cộng đồng liên quan về lợi ích.

Được Trần Thiện Chiêu hướng tới đề tài này, mọi người tức khắc đều nghĩ tới việc đó nên không còn ai quan tâm đến một kẻ nho nhỏ như Trương Xương Ung.

Chương Hàm thở phào một hơi, đột nhiên thoáng thấy Trần Thiện Chiêu nâng chén hướng phía chính mình dứ dứ, Chương Hàm hơi hơi sửng sốt liền minh bạch dụng ý của chàng ta, bất động thanh sắc nâng chén lên uống một hơi cạn sạch.

Mặc kệ nói như thế nào, hiện giờ Trương Kỳ vẫn chưa thể dễ dàng làm quen với việc bị người chọc vào nỗi đau trong lòng, Trần Thiện Chiêu thật sự có ý tốt!.