Edited by Bà Còm in s2.truyenhd.com
Source convert from Wikidich
Buổi sáng giờ Tỵ, năm sáu gia tướng vây quanh ba chiếc xe ngựa vào cửa Tây của phủ Võ Ninh Hầu. Bởi vì hôm qua chủ nhân trở về, bọn hạ nhân không còn mặt ủ mày ê nơm nớp lo sợ giống mấy hôm trước, một đám tinh thần phấn chấn ra đón xe ngựa tới nhị môn. Sở mụ mụ và Triệu mụ mụ đã sớm chờ ở chỗ này cùng nhau mỉm cười chào hỏi.
Sở mụ mụ quan sát Trương Kỳ một lát rồi vui vẻ nói: “Biểu tiểu thư trông có vẻ khỏe lại nhiều, lão tổ tông không biết đã nhắc mãi bao nhiêu ngày, mới nói với lão gia lần nữa!”
Trương Kỳ biết lúc trước khi mình suốt đêm rời đi Cố gia là dùng lý do đột nhiên phát bệnh, bây giờ đang cùng Chương Hàm xuống xe, nàng mỉm cười nói: “Rốt cuộc đã đỡ hơn rồi, làm lão tổ tông và Nhị cữu cữu lo lắng. Liên tục uống thuốc hơn mười ngày, hiện tại miệng ta vẫn còn cảm thấy đắng, chỉ hy vọng mai sau không bị khổ như vậy nữa.”
“Biểu tiểu thư còn trẻ, sau này từ từ điều dưỡng là sẽ tốt thôi.” Triệu mụ mụ cũng vui vẻ góp lời, sau đó hướng về phía Chương Hàm hỏi, “Nghe nói mấy ngày kia bên ngoài là thời điểm loạn nhất, thế mà Hàm cô nương còn đi dược quán bốc thuốc? Tình cảm tỷ muội thâm hậu như vậy, Tam tiểu thư mỗi khi nhắc tới cũng cảm thấy hâm mộ, nói thẳng sao mình không có một muội muội tốt như thế.”
“Tam tỷ tỷ quá khen, đều là chuyện ta nên làm.” Chương Hàm cười cười rồi theo sát Trương Kỳ vào nhị môn. Nơi này sớm có hai cỗ kiệu chờ sẵn sàng. Đã trải qua một lần, nàng bước lên cỗ kiệu, chờ mành kiệu hạ xuống, nàng liền hít một hơi thật sâu, dùng ngón cái tay phải bấm mạnh vào lòng bàn tay trái, trong đầu suy nghĩ đến những lời Cố Tuyền nói buổi sáng trước khi xuất phát.
“Thái phu nhân phân phó, hạ nhân bất trung bất nghĩa như Tống mụ mụ không xứng đáng hầu hạ biểu tiểu thư và Hàm cô nương, lập tức đuổi đến điền trang ở Trừ Châu làm ruộng. Chỗ đó ngăn cách với thế nhân, xưa nay là nơi Hầu phủ xử trí hạ nhân có tội, vì thế cũng đề phòng được mụ ta nói hươu nói vượn. Còn phần Trương gia, Thái phu nhân sẽ tự phái người đi báo cho Nhị cô lão gia.”
Cho dù Tống mụ mụ vẫn giữ được tánh mạng, nhưng Cố Tuyền đã nói như vậy thì có phải từ đây Cố gia sẽ làm Tống mụ mụ không thể mở miệng nói chuyện? Nếu không, khi đó Cố Tuyền sai người hành hình đâu cần đánh điếc hai tai Tống mụ mụ, làm mụ ta rốt cuộc nghe không được bất luận thanh âm gì? Nếu như thế, sự kiện "giấu trời qua biển, thay mận đổi đào" kia chỉ còn lại có hai người biết được là Trương Xương Ung và Anh Thảo. Mà nha đầu kia tự biết 'thấp cổ bé họng', chỉ cần lung lạc cẩn thận thì chắc hẳn có thể tạm thời áp xuống vụ này.
Sau khi vào kinh, vốn dĩ nguy cơ lớn nhất hiện giờ đã trừ khử xong. Nhưng nếu xét lại thì thấy lòi ra một sự kiện càng thêm quan trọng hơn!
“Hàm cô nương, đã tới Ninh An Các.”
Nghe bên ngoài báo vậy, Chương Hàm vội vàng trấn định tâm thần, đợi mành kiệu vén lên bèn cúi đầu ra khỏi cỗ kiệu. Hiển nhiên ngoài hành lang chính là Cố Ngọc mang theo mấy nha đầu chờ đón, Chương Hàm vội vàng đi theo Trương Kỳ tiến về phía trước. Hai bên gặp nhau chào hỏi xong, Cố Ngọc vui vẻ nói: “Hai muội cuối cùng đã trở lại. Mấy ngày này thiếu hai muội trong nhà thật lạnh lẽo. May mắn hiện giờ chuyện tốt thành đôi -- cha đã về, bệnh của Du muội muội cũng tốt hơn.”
“Đều nhờ phúc đức của mọi người.” Trương Kỳ đối với sự nhiệt tình của Cố Ngọc luôn có chút không quá thích ứng, lúc này chỉ mỉm cười đáp một câu. Chờ đến khi vào chính phòng, nhìn thấy dãy ghế Thái sư bên trái Thái phu nhân có một nam nhân trung niên đang ngồi ở vị trí đầu tiên, Trương Kỳ nhịn không được thầm giật thon thót. Cho dù biết rõ ông ta không có khả năng nhìn thấu ẩn tình, nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén như khoét vào tim kia, Trương Kỳ vẫn cầm lòng không được sinh ra cảm giác sợ hãi. Đúng lúc này, bên cạnh liền có người lên tiếng.
“Tỷ tỷ, không phải tỷ nghe được hôm nay trở về, cao hứng đến mức suốt đêm hôm qua đều không ngủ ngon, vì sao hiện giờ lại là bộ dáng thẹn thùng này?” Chương Hàm vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trương Kỳ một cái, thấy Trương Kỳ hít một hơi thật sâu rồi nhanh chân tiến đến, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo sau.
“Lão tổ tông!” Trương Kỳ lập tức quỳ xuống sát bên chân Thái phu nhân, đôi tay tự nhiên đặt trêи đầu gối bà, nghĩ đến mấy ngày qua lo lắng hãi hùng vì Cố gia và vì Chương Hàm, nước mắt nàng cứ thế mà ào ạt rơi xuống. Sau một lúc lâu, cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mình, nàng mới ngẩng đầu đôi mắt ʍôиɠ lung, “Lão tổ tông, con rất nhớ ngài...”
Những người khác của Cố gia chẳng liên can gì đến nàng, nhưng mỗi khi đêm khuya bừng tỉnh, cứ nghĩ đến Thái phu nhân lỡ bị bất trắc gì, Trương Kỳ liền nhịn không được lo lắng sợ hãi. Đến kinh thành lâu như vậy, chỉ có Thái phu nhân cho nàng rất nhiều thiện ý vượt quá những ác ý và tính kế!
Nghe một câu biểu lộ chân tình như thế, sắc mặt Thái phu nhân tức khắc càng hiền hoà. Thấy Chương Hàm cũng tiến lên hành lễ, bà vội vàng kêu hai người đứng dậy, kéo tay hai người chỉ vào Cố Trường Phong nói: “Mau đi chào hỏi Nhị cữu cữu của các con.”
Từ khi hai tỷ muội vừa mới tiến vào thì Cố Trường Phong vẫn luôn quan sát cả hai. Đối với phản ứng lúc ban đầu của "Trương Du" khi thấy mình liền co rúm khiến ông có chút không hài lòng, nhưng chờ đến khi thấy "Trương Du" đối với Thái phu nhân rất thân thiết, ông liền bình thường trở lại. Rốt cuộc ở bên ngoài mang binh đánh giặc sát khí tỏa ra trêи người nặng nề bao nhiêu, chỉ cần nhìn đám bộ hạ khi đứng trước ông liền biết. Cho nên, đối với Chương Hàm giáp mặt ông vẫn bình chân như vại, Cố Trường Phong bất giác có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm lại tối hôm qua nghe Vương phu nhân kể về những chuyện đã xảy ta, ông nhịn không được thầm thở dài một hơi.
Tiểu muội cũng thật là, cho dù nữ nhi thân sinh có bệnh tật ốm yếu, nhưng đâu thể nào một lòng một dạ đặt hy vọng trêи người dưỡng nữ! 'Bụng người cách một lớp da', không thể trông cậy vào Chương Hàm được như tiểu muội mong muốn sẽ che chở Trương Du cả đời! Huống hồ còn có chuyện trước kia...
Sau một thời gian mới gặp lại, tuy nói chỉ có mấy ngày nhưng Vương phu nhân biết Thái phu nhân có chuyện cần phải nói riêng với hai tỷ muội, bèn lôi kéo Cố Ngọc cáo lui. Bởi vì Cố Trường Phong đã trở về, cho nên hôm nay con cháu Cố gia tiếp tục trở lại trường học, trở về nhiệm sở, ngay cả Công chúa Gia Hưng cũng vào cung đi gặp mẫu thân Huệ Phi. Lúc này ngoại trừ nha hoàn mụ mụ hầu hạ chờ ở bên ngoài, trong phòng chỉ dư lại Thái phu nhân và Cố Trường Phong. Thái phu nhân thấy mặt Trương Kỳ có vẻ mệt mỏi bèn cười gọi tới Sở mụ mụ phân phó: “Du nhi bệnh nặng mới khỏi, ngươi đưa nàng về phòng nghỉ ngơi trước. Có chuyện gì cần biết thì ta hỏi Hàm nhi cũng giống nhau mà thôi.”
Trương Kỳ tuy biết Chương Hàm bị lưu lại tất nhiên có nguyên do khác, nhưng rốt cuộc cũng không dám làm trái, nhìn thoáng qua Chương Hàm rồi im lặng đứng dậy rời đi. Lúc này, Thái phu nhân bèn cho tất cả người hầu hạ lui ra, sắc mặt hòa ái hỏi Chương Hàm: “Hàm nhi, chuyện lúc trước ta nhờ con đi làm...”
Không đợi Thái phu nhân nói xong, Chương Hàm liền từ trêи người móc ra chuỗi Phật châu, rời chỗ tiến lên quỳ xuống hai tay nâng lên dâng trả. Thấy Thái phu nhân tiếp nhận có chút do dự, lúc này nàng mới mở miệng thuật lại: “Ngày hôm đó tiểu nữ nhờ Cố quản sự đi trước để dẫn dụ mật thám rời khỏi, sau đó tiếu nữ liền lấy cớ bốc thuốc cho tỷ tỷ và tu sửa châu thoa do dưỡng mẫu để lại cho tỷ tỷ làm lý do ra cửa. Ra khỏi dược quán, tiểu nữ liền đi một vòng quanh khu phủ đệ ở phố Đông, phát hiện trước gia môn đều có người canh chừng, sợ sau lưng có người bám theo nên không dám vào. Sau lại nghĩ tới nên tìm đến tiệm vàng bạc Phúc Sinh thường nhận đơn đặt hàng từ Cố gia chúng ta.”
“Được được, đứng lên từ từ nói.”
Thấy Thái phu nhân kéo mình lên, Chương Hàm nhìn thoáng qua Cố Trường Phong ngồi một bên cẩn thận lắng nghe, ngừng lại một chút rồi tiếp tục kể: “Khi đó tiểu nữ trang điểm giống như một khách hàng lớn, chưởng quầy kia liền chào hàng mấy đồ trang sức có sẵn. Thấy tiểu nữ không tỏ ý kiến, hắn liền dẫn tiểu nữ ra phía sau, đầu tiên chào hàng chính là bộ trang sức Nhị cữu mẫu đặt cho Tam tỷ tỷ. Tiểu nữ rất kinh ngạc, tìm cớ bộ này không thích hợp, ai ngờ hắn lại lấy ra một bộ trang sức khác, nói thẳng là lúc trước Lục An Hầu đặt chế cho Lục An Hầu Thái phu nhân, tình nguyện bán giảm cho tiểu nữ mấy lượng vàng."
Chương Hàm dừng một chút lấy hơi rồi nói tiếp: "Tiểu nữ biết các nhà chế tạo đồ trang sức đều là đem vàng bạc chất lượng tốt của nhà mình đến đặt, tiệm vàng bạc chỉ là thu tiền thủ công mà thôi. Khi đó tiểu nữ cố nén kinh hãi, nửa thật nửa giả hỏi hắn không sợ bị truy cứu hay sao, hắn lại nói Cố gia xác định chắc chắn là phải đổ không thể nghi ngờ, không có khả năng phục khởi. Tiểu nữ nghĩ đến trước đó Cố quản sự cho biết chủ nhân phía sau tiệm vàng bạc này là đại lão quan của Đô Sát Viện, ngay lập tức liền nảy ra sáng kiến, đem những lời Thái phu nhân giao đãi xúi giục hắn vài câu, lại đưa cho hắn hai nén vàng làm tiền đặt cọc.”
Cố Trường Phong không quá hiểu rõ những người chủ nhân sau lưng của sản nghiệp ở kinh thành, nhưng Thái phu nhân thì lại biết rõ như lòng bàn tay. Thời khắc này, cho dù không thể xác định cách Chương Hàm xúi giục có thành công hay không, nhưng tâm địa đặc sắc tinh xảo đến thế thực sự khiến người tán thưởng. Cho nên trầm mặc một hồi lâu, Thái phu nhân mới khẽ gật đầu nói: “Thì ra là thế. Đứa bé ngoan, chuyện này thật sự làm khó con rồi. Con về phòng nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày này ở bên ngoài cũng mệt mỏi nhiều.”
Chờ đến khi Chương Hàm theo lời rời phòng, Cố Trường Phong còn chưa nói lời nào thì Thái phu nhân lập tức xua tay ngăn trở, sau đó kêu Lại mụ mụ tiến vào trầm giọng phân phó: “Ngươi ra ngoài giao nhiệm vụ cho Cố Tuyền, thăm dò rõ ràng hướng đi dạo gần đây của chưởng quầy tiệm vàng bạc Phúc Sinh trêи phố Đại Trung, phái người gắt gao quan sát hắn!”
Lại mụ mụ lui ra, Cố Trường Phong mới cau mày nói: “Tiểu muội thật sự dạy dỗ dưỡng nữ này thành quá thông tuệ, thông tuệ đến mức làm người cảm thấy có chút tim đập nhanh. Nương, nó làm chuyện này thật sự quá đỗi quan hệ trọng đại, nếu để người ngoài biết được...”
“Ta biết con đang suy nghĩ gì. Nếu là thời điểm con bé vào kinh thì không thành vấn đề, nhưng hiện giờ... Con biết không, Thập nhị nương có nhắc tới, thậm chí ngay cả Hoàng Thượng đều biết Cố gia chúng ta nhận nuôi một liệt nữ -- thà rằng đánh cược tánh mạng cũng dám đối đầu với Lạc Xuyên Quận vương!”
Thái phu nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nhàn nhạt nói: “Hơn nữa, hiện giờ tuy con bình an trở về, nhưng tất cả quân mã đều giao lại cho Triệu Vương, phụ huynh con bé cũng chuyển qua dưới trướng Triệu Vương. Một hàng xóm cũ của Trương gia thậm chí được Triệu Vương thưởng thức, lần này hộ tống Đông An Quận vương thượng kinh, đường đường chính chính nhận người quen ngay trước mặt Đông An Quận vương ở phủ Công chúa An Khánh. Con bé trở về liền nói cho ta, ta cũng hỏi qua Thập nhị nương, đích xác có chuyện như vậy. Thêm vào đó, mấy ngày này kẻ công kϊƈɦ Cố gia mãnh liệt nhất chính là Đô Sát Viện Hữu Đô Ngự sử Vương Giai, đúng là chủ nhân phía sau của tiệm vàng bạc Phúc Sinh. Đây không phải là trùng hợp đâu!”
Tuy Thái phu nhân nói như thế, Cố Trường Phong vốn quen giải quyết dứt khoát vẫn khó tránh khỏi không muốn bỏ qua, mãi đến sau giờ Ngọ Cố Tuyền vội vàng trở về bẩm báo thì ông ta mới lập tức đánh mất ý niệm kia.
Tiệm vàng bạc Phúc Sinh cùng tiệm sách sát cạnh nhau, tất cả đều trong một buổi trưa đã bị diệt tận, chưởng quầy kia lưu lạc nơi nào chưa rõ! Không chỉ thế, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Đằng Xuân nhiều năm Thánh sủng không suy, còn có Đô Sát Viện Hữu Đô Ngự sử Vương Giai, thế nhưng cả hai đều thành tù nhân! Trận biến cố này tới quá nhanh quá đột nhiên, chắc hẳn phải có một bàn tay phía sau thao túng!