Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 387




Hoàng đế trên đường thân chinh bảy ngày đêm không ngủ không nghỉ nên mất sức đến mức phát bệnh. Hiện giờ ngài nghỉ ngơi ở Khôn Ninh Cung, mệnh Hoàng Thái Tử Trần Thiện Chiêu xử lý tất cả quân quốc đại sự, bao gồm hình ngục cũng như thăng giảm của quan viên tam phẩm trở lên.

Khi tin tức này công bố khắp thiên hạ, tất cả bá quan văn võ trên dưới kinh thành đồng loạt ồ lên. Hoàng Hậu Phó thị bị bệnh ước chừng hơn một tháng, hiện giờ vẫn còn ở Khôn Ninh Cung dưỡng bệnh, thế mà nghe nói bệnh tình Hoàng đế cũng trầm trọng, đế hậu hai người còn ở một chỗ làm các Ngự y Thái Y Viện chẩn trị thế nào, điều dưỡng thế nào? Tuy nhiên, sau khi rất nhiều quan viên ngay thẳng dâng tấu, Hoàng đế Trần Vĩnh chỉ sai Đại Tổng quản Càn Thanh Cung Mã Thành xuất hiện, trước mặt mọi người truyền một khẩu dụ vô cùng đơn giản.

- - -- Trẫm và Hoàng Hậu phu thê nhất thể, nay bệnh nặng ở bên nhau là nhân chi thường tình.

Ngày xưa khi Hoàng Hậu Phó thị còn là Triệu Vương Phi, hiền danh đã lan tỏa khắp thiên hạ, cho nên Hoàng đế nhất định muốn ngốc tại Khôn Ninh Cung dưỡng bệnh, triều thần dĩ nhiên không nên gây mất hứng, chỉ đành phải cam chịu mà thôi. Về phần chính thê nguyên phối của các nhà có bao nhiêu người hâm mộ phu thê đế hậu tình thâm, đấy lại là chuyện khác. Đến khi Liêu Vương Trần Thiện Gia đưa đoàn quân về kinh thành, Trương Minh, Chu Phùng Xuân, Từ Chí Hoa và các võ tướng huân quý biết được Hoàng đế bệnh nặng, nhớ tới trước đây dừng chân ở Khai Bình mấy ngày có nghe lời đồn Hoàng đế dưỡng thương vì trúng tên, lúc này đều minh bạch. Hơn nữa, Yến Vương Trần Thiện Duệ lưu lại trong cung cùng Thái Tử hầu bệnh, đủ loại nội tình dần dần truyền khai vào đêm kinh thành nổi loạn,  biết được đồng chí ngày xưa Đỗ Trung lại sắm một vai như vậy, làm sao còn có người dám nói lời nào không phù hợp?

Mặc dù Trần Thiện Chiêu luôn thể hiện sự nhân từ và độ lượng với mọi người, nhưng vì Trần Thiện Duệ đã lôi vụ Đỗ Trung bày ra trước mặt Hoàng đế, mà Trần Vĩnh lại đưa ra quyết định, thân là Thái Tử đương nhiên sẽ không nương tay chút nào. Vụ án đại nghịch này thậm chí không cần tam Pháp ty xét xử tượng trưng, Trần Thiện Chiêu lập tức truyền xuống ý chỉ của Hoàng đế. Niệm tình Đỗ Trung ngày xưa đã từng tòng quân lập công, đổi hình phạt lăng trì thành bêu đầu thị chúng. Quyết định vừa ra, các nhà bình luận nhớ tới năm xưa Đằng Xuân chấp chưởng Cẩm Y Vệ cũng bị xử tử, từ đó về sau giải tán Cẩm Y Vệ; mà sau khi đương kim Hoàng đế lên ngôi đã dùng Đỗ Trung làm Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ hoạt động giống Cẩm Y Vệ lúc xưa, lần này rốt cuộc cũng bị đầu mình hai nơi! Nếu ngày sau Trần Thiện Chiêu đăng cơ, với tính tình lương thiện của vị Thái Tử này, có lẽ sẽ không còn tồn tại loại nha môn chuyên lùng bắt quan viên giống như thanh kiếm sắc treo trên đỉnh đầu kia nữa!

Dù sao Đỗ Trung cũng từng trong đội hộ vệ cũ của Triệu Vương, chuyện của gã cũng đưa tới chút thương cảm kiểu "Thỏ chết cáo khóc". Thế nhưng lần này TrầnThiện Duệ đích thân nhận nhiệm vụ giám hình, được phép của Trần Thiện Chiêu bèn triệu tập tất cả bộ hạ cũ trong quân tới Tứ Bái lâu phía Tây xem hành quyết. Đỗ Trung mặt xám như tro tàn bị kéo xuống khỏi xe chở tù rồi có hai người xốc nách lôi tới đài cao. Trần Thiện Duệ nhìn mọi người xung quanh sắc mặt khác nhau, giọng điệu mang hai ý nghĩa: “Phụ hoàng nhớ tình cũ, các bộ hạ trong quân ngày xưa đều dựa theo công lao cho làm quan lớn phong hầu tước. Chiến công của Đỗ Trung cũng không xuất chúng mà có thể chưởng quản Kim Ngô tả vệ, vốn cho rằng gã sẽ tận tâm tận lực báo đáp thánh ân. Tuy nhiên cho tới nay, gã chuyên bàn lộng thị phi châm ngòi ly gián, lần này còn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo! May mắn ta không leo lên thuyền tặc của gã, phụ hoàng càng thấu hiểu mọi việc hạ chỉ lập tức hành quyết. Nếu lưu trữ mầm mống tai họa như vậy, thanh danh hiển hách của đội hộ vệ Triệu Vương năm xưa tướng tài như mây đều bị gã khốn nạn này làm cho bại hoại!”

Trần Thiện Duệ đã đi đến kết luận như vậy, những người khác đâu còn gì để nói, đơn giản chỉ ậm ừ và thở dài. Tuy Dương Hầu Chương Phong ngồi bên cạnh Bình Dương Hầu Chu Phùng Xuân, thấy rõ ràng vị dũng tướng ngày xưa trật vị cao hơn mình xông pha qua bao nhiêu chiến trường sắc mặt lúc trắng lúc xanh thực mất tự nhiên. Chương Phong nghĩ đến khi xưa Chu Phùng Xuân là một trong số tướng lãnh mạnh mẽ ủng hộ Trần Thiện Duệ, kết giao không ít với Đỗ Trung, bất giác thầm thở dài một tiếng.

Trước khác nay khác, Trần Thiện Duệ rõ ràng đã buông bỏ, còn đám người theo ủng hộ tất nhiên cũng phải thức thời. Những năm gần đây, thủ đoạn mềm dẻo của Thái Tử Trần Thiện Chiêu thật vô cùng lợi hại!

Phòng ngừa Đỗ Trung hô to quát lớn trên  pháp trường, trước khi chết muốn lôi người người nào khác ra làm đệm lưng, từ đại lao giải ra đã sớm có người cột chặt miệng gã. Lúc ban đầu bị trói đưa vào cung, Đỗ Trung còn hy vọng Trần Thiện Chiêu có thể đích thân thẩm vấn gã, như thế có lẽ sẽ có cơ hội lật mình, nhưng không ngờ Trần Thiện Chiêu chẳng thèm lộ mặt. Còn gã thì bị giam mười mấy hai mươi ngày, đến lúc vừa nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa thì lại là ngày đầu rơi xuống đất! Từ đầu đến cuối, không ai thẩm vấn gã một lần, chỉ dùng lời cáo buộc của Trần Thiện Duệ mà phán tội cho gã, quả thực là vớ vẩn!

“Đừng nhúc nhích!”

Đỗ Trung vặn vẹo thân thể muốn nới lỏng dây trói hoặc tháo ra miếng vải bịt miệng, đột nhiên bị một bàn tay đ è xuống đất, sau đó, gã nghe được tiếng hô canh giờ đã tới. Tai nghe các bá tánh xem náo nhiệt phía dưới phát ra từng đợt hô hào hưng phấn, thậm chí có người không ngừng thúc giục, Đỗ Trung đang choáng váng vì bị phơi dưới nắng trưa đột nhiên sinh ra một loại xúc động muốn chửi ầm lên. Tuy nhiên, đao phủ mặc áo đỏ cầm Quỷ Đầu Đao bước đến sau lưng gã đã hòa tan cơn tức giận này, đặc biệt nhìn thấy lưỡi đao sáng như tuyết, Đỗ Trung càng nhịn không được run rẩy co rút cả người.

Năm đó khi ra chiến trường, gã giết người có hạn; lãnh chức Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ, tuy là giám sát đủ loại quan viên nhưng quyền hạn của gã cũng có hạn, đâu hại qua bao nhiêu người, dựa vào gì lần này gã phải chết? Đúng rồi, Trần Thiện Ân và những quan quân thông qua gã dâng thư nguyện trung thành với Trần Thiện Duệ cũng đều đáng chết, không nên một mình gã nhận hết xui xẻo!

Khi ý niệm đó không thể kiểm soát được dâng lên trong lòng, Đỗ Trung đột nhiên nghe được bên tai truyền đến một tiếng hét, trong nháy mắt sau gáy truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, cảnh tượng trước mắt đột nhiên trầm xuống. Khi hồn gã rõ ràng nhìn thấy đao phủ áo đỏ một tay xách lên cái đầu của chính gã, rõ ràng nhìn thấy những người ngồi trên đài cao vốn ở sau lưng, Đỗ Trung mới chợt lóe qua một tia ý thức cuối cùng.

- - -- Lần này chết thật rồi... Trần Thiện Duệ, ngay cả lão tử thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Chứng kiến đầu Đỗ Trung bị treo cao trên cột cờ, Trần Thiện Duệ mới đứng dậy, cảm thấy sau lưng đẫm mồ hôi. Hôm nay trước khi đến pháp trường, trưởng huynh Trần Thiện Chiêu đã nói với hắn rõ ràng không có bất luận người nào thẩm vấn Đỗ Trung; nói cách khác, hôm nay xử tội đơn giản dựa vào lời cáo buộc Đỗ Trung đại nghịch bất đạo của chính mình! Nghĩ đến tờ giấy Đỗ Trung đã từng đưa vào tay mình, khi xong việc Trần Thiện Duệ tập trung tinh thần vào cung bẩm báo kết quả hành hình, sau đó về tới phủ Yến Vương bèn trực tiếp đi tới thư phòng, từ trên kệ sách bưng xuống một cái hộp quan trọng, lấy ra một tờ giấy.

Đây là bức thư nguyện trung thành của tướng lãnh quan quân mà Đỗ Trung đã từng đưa tới, khi đó hắn cảm động vô cùng, mà hiện tại...

Trần Thiện Duệ tìm ra mồi lửa đốt lên ngọn nến, cầm tờ giấy không thèm nhìn tới dí vào ngọn lửa. Thấy tờ giấy trong tay bị ngọn lửa từng chút nuốt trọn, trong lòng Trần Thiện Duệ cảm giác như có thứ gì đó bị moi ra, cuối cùng nhắm mắt lại. Bất luận thế nào, tất cả quá khứ cuối cùng đã kết thúc!

Mặc dù Trường Ninh Cung của Hiền phi  trông vẫn có vẻ bình thường như trước, thậm chí ngay cả thủ vệ cũng không có, nhưng đối với người bên trong thì cuộc sống loại này một ngày bằng cả năm. Từ khi Trần Thiện Ân bị người khách khí đưa đến nơi này mà không hề đề cập nguyên do, Hiền phi lập tức cảm thấy sự tình kỳ quặc. Bà nhìn chằm chằm nhi tử truy vấn vài ngày, khổ nổi Trần Thiện Ân không chịu nói gì. Vì thế bà chỉ có thể chạy đến Khôn Ninh Cung hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không gặp được Hoàng Hậu Phó thị cùng Thái Tử và Thái Tử Phi. Chờ đến khi Hoàng đế hồi kinh ở tại Khôn Ninh Cung dưỡng bệnh, Hiền phi lại chạy tới vài lần nhưng ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy. Cuối cùng, Trương cô cô thông cảm bà chu toàn bổn phận, rốt cuộc cho bà một câu trả lời rõ ràng.

Khi biết được Trần Thiện Ân vu cáo Yến Vương Trần Thiện Duệ mưu phản, trong đêm cung loạn cũng có phần, hai vấn đề này đủ để Hiền phi xưa nay nhát gan sợ phiền phức gần như ngất xỉu. Khó khăn lắm mới lê thân thể mỏi mệt trở lại Trường Ninh Cung, dù chân nhũn ra nhưng bà vẫn lập tức tìm cho bằng được Trần Thiện Ân, tát một cái thật mạnh vào mặt hắn.

“Ngươi cái đồ nghiệp chướng!”

Trên mặt thình lình in một dấu bàn tay đỏ tươi, Trần Thiện Ân lại không có chút phản ứng nào, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn mẫu thân nhàn nhạt nói: “Một người làm một người chịu, ta sẽ không liên lụy nương nương.”

“Khốn kiếp, nói lời gì ngu xuẩn như vậy! Ta đã già có chết không sao, ở nhà ngươi còn thê tử chưa tính, ngươi bảo con cái ngươi phải làm sao bây giờ? Trước khi ngươi làm loại chuyện này không nghĩ tới bọn họ?” Hiền phi uất hận chỉ vào Trần Thiện Ân mắng to, thấy nhi tử chỉ rũ mắt không hề biện giải, bà ngã ngồi xuống đầu kia của trường kỷ, vùi mặt vào giữa hai tay, hồi lâu mới mở miệng: “Đỗ Trung năm xưa đi theo Hoàng Thượng làm tùy tùng lập nhiều chiến công, lần này vừa bị cáo tội có nghịch mưu, Hoàng Thượng không nói hai lời định ngay hình phạt bêu đầu. Ngươi tuy là Hoàng tử nhưng làm ra loại sự tình này, lỡ như phụ hoàng ngươi muốn xuống tay thì làm sao bây giờ? Từ nhỏ ngươi vẫn luôn nghe lời, lần này sao lại to gan như vậy, vì sao lại không nghe lời?”

“Ta chỉ muốn thử một lần, đều là hậu duệ quý tộc, vì sao ta phải co đầu rụt cổ mà sống?” Trần Thiện Ân đột nhiên lên tiếng, thấy Hiền phi ngơ ngác nhìn mình, hắn bèn chậm rãi đứng dậy: “Hôm nay Đỗ Trung đã chết, kế tiếp chắc hẳn sẽ tới phiên ta. Nương nương cứ làm như không biết chuyện gì, phụ hoàng mẫu hậu đều bị bệnh, chỉ cần ta chết sạch sẽ, Vương phi và bọn nhỏ có thể tránh được kiếp này.”

Thấy Trần Thiện Ân hờ hững đi về hướng Đông phòng, Hiền phi đầu tiên lộ ra vẻ mặt ngây dại không thể tin tưởng, ngay sau đó đột nhiên đứng dậy vọt tới phía sau Trần Thiện Ân, không quan tâm gắt gao ôm vòng eo hắn. Thấy nhi tử đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, bà khóc nức nở nói: “Không, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc! Ta chỉ có một nhi tử mà thôi, ta chỉ có một nhi tử hoài thai mười tháng sinh ra! Bởi vì con là đứa thứ hai, con còn chưa ra đời mà phụ hoàng con đã rất vui mừng, thậm chí nghĩ trước vài cái tên. Nhưng sau khi sinh con, ta bèn cầu phụ hoàng con chọn một chữ "Ân", để phụ hoàng con báo cho Thái Tổ Hoàng đế. Đó là vì ta cảm thấy ông trời đem con cho ta chính là ban ân lớn nhất... Thiện Ân, ta đưa con đi cầu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, đi cầu Thái Tử điện hạ... Vương tước mất đi cũng không quan trọng, bất cứ thứ gì khác đều không quan trọng, chỉ cần con sống tốt, đời này tâm nguyện duy nhất của ta là con sống tốt...”

Khoảng khắc này, Trần Thiện Ân chỉ cảm thấy cả người cứng như khúc gỗ. Trong bốn cái tên của bốn huynh đệ tuổi xấp xỉ, hắn luôn cảm thấy tên mình là một trò đùa. Chiêu cũng tốt, Gia hoặc Duệ cũng thế, đều là tên hay, chỉ có tên Ân của hắn thật rất chói mắt chói tai, dường như mỗi thời khắc đều nhắc nhở rằng, hắn có thể sinh ra trên đời là do người khác ban ân. Tuy nhiên, lúc này lời kể của Hiền phi chọc thủng bọc mủ lớn nhất trong lòng hắn, giống như khi hắn còn nhỏ bà đã bắt hắn không cần giỏi giang không cần nổi bật, tất cả đều là tâm nguyện hèn mọn nực cười nhưng lại rất chân thành tha thiết của người làm mẹ!

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm thật cẩn thận của một nội thị: “Hiền phi nương nương, Phạm Vương điện hạ, Thái Tử điện hạ tới!”