Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 380




Dù đã là cuối tháng tư nhưng ban đêm vẫn còn hơi se lạnh. Trên bầu trời treo vầng trăng khuyết, ánh trăng nhợt nhạt lạnh lẽo thê lương chiếu vào mái hiên của Khôn Ninh Cung, kéo dài hơn những bóng người thỉnh thoảng ra vào. Trong Tây Noãn các, Chương Hàm ngồi bên mép giường đút từng muỗng cháo cho Phó thị mới tỉnh lại. Đút được nửa chén, thấy Phó thị lắc lắc đầu, nàng bèn đặt chén sang một bên rồi nhẹ nhàng lau miệng cho Phó thị, xong xuôi mới nhẹ giọng hỏi: "Mẫu hậu muốn dùng thêm chút gì không ạ? Thần tức sẽ sai người đem tới."

"Nào có thèm ăn gì đâu, cả ngày mơ màng chẳng biết giờ giấc, còn phải khiến các con vất vả chăm sóc."

"Sao mẫu hậu lại nói như vậy, đây là chuyện chúng con nên làm. Nếu Thái Tử điện hạ không bận rộn công việc giám quốc thì cũng muốn ngày ngày hầu bệnh bên giường."

Phó thị nghe vậy hơi mỉm cười. Nhìn Chương Hàm một lát, bà đột nhiên hỏi: "Mấy ngày qua Thiện Chiêu vẫn thỉnh thoảng lại đây, nhưng hầu hết thời gian ta chỉ thấy con, Thiện Ân và Lục thị, sao không thấy bóng dáng Thiện Duệ?"

Hoàng Hậu bệnh nặng mà vẫn nhạy bén như vậy, Chương Hàm không khỏi thầm than, trên mặt lại cố giữ vẻ thản nhiên đáp: "Mẫu hậu vẫn luôn nhớ thương Tứ đệ phải không ạ? Mấy ngày nay trong phủ Yến Vương Tứ đệ muội hoài thai có chút không khỏe, luôn nôn mửa vô lực. Tứ đệ phải chạy hai đầu, thường khi tiến cung tới thăm mẫu hậu thì ngài còn ngủ, cho nên mẫu hậu mới không gặp đệ ấy. Ngày mai nếu đệ ấy lại đến, thần tức sẽ giữ chân đệ ấy lâu hơn, chờ mẫu hậu tỉnh lại là có thể nhìn thấy."

"Phải không?" Phó thị dùng ánh mắt dò xét nhìn Chương Hàm, thấy không phát hiện manh mối gì, nhớ tới trưởng tức là người vô cùng tế nhị, bà bèn thở dài dặn dò: "Nếu có việc gì con cũng đừng nên giấu ta. Hiện giờ tuy ta bệnh không nhẹ nhưng ít ra đầu óc vẫn chưa đến mức không dùng được. Nếu thật có đại sự quan trọng, ta còn có thể góp ý kiến giúp các con."

Mặc dù thanh âm của Phó thị vẫn vô cùng suy yếu, nhưng Chương Hàm nghe vào tai lại cảm thấy nặng ngàn cân. Nàng kiệt lực làm như không có việc gì gật gật đầu, nhưng ngay sau đó, nàng nghe ngoài cửa truyền đến tiếng Trần Thiện Ân: "Chuyện tới nước này, Đại tẩu không nên tiếp tục giấu giếm mẫu hậu!"

Chương Hàm lập tức quay đầu, thấy Trần Thiện Ân vốn nên về gian phòng phía Bắc hành lang gấp khúc nghỉ ngơi thì nay lại vào cửa, hơn nữa bên ngoài không có người nào ngăn cản. Đôi mắt nàng chợt lóe, không tiếp lời mà làm như không có việc gì hỏi tránh đi: "Đã trễ thế này, sao Nhị đệ còn chưa nghỉ ngơi?"

Trần Thiện Ân thấy Hoàng Hậu Phó thị vươn tay nắm chặt tay Chương Hàm, mấy ngày qua sắc mặt rõ ràng ảm đạm thì hiện tại đôi mắt lại lóe lên tia sáng sắc bén khiến người không dám đối diện, hắn bèn trấn định vén vạt áo quỳ xuống trước giường, cao giọng báo: "Mẫu hậu, Đại ca Đại tẩu cùng nhi thần và Tứ đệ vốn đã thương lượng với nhau, giấu ngài toàn bộ tin tức bên ngoài. Nhưng hiện giờ tình hình bên ngoài đại biến, nhi thần luôn mãi cân nhắc, bắt buộc phải cãi lệnh Đại ca! Mẫu hậu, vào mấy ngày trước, Tam đệ sai người đưa tới quân tình cấp báo, nói là Hoàng Thái tôn quá hăng hái giết địch cho nên lọt vào vùng chiếm đóng của quân Lỗ không rõ tung tích; còn phụ hoàng sốt ruột vì Hoàng Thái tôn nên suất binh đuổi theo không bỏ; Tam đệ đang áp sau quân phải cấp tốc vượt lên chi viện, nhưng cho tới nay vẫn chưa có tin tức gì truyền về!"

"Phạm Vương điện hạ!"

Chương Hàm thấy Trương cô cô và Mẫn cô cô cuống quít vọt vào phòng, dường như muốn vươn tay kéo Trần Thiện Ân ra ngoài, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Phó thị đành phải ngượng ngùng khoanh tay lui xuống, nàng không khỏi hít một hơi thật sâu. Mặc dù trước đó đã chuẩn bị hết thảy phòng ngừa chu đáo, nhưng chỉ xem Trần Thiện Ân đột nhiên xuất hiện rồi không quan tâm mà vạch trần chuyện này, đủ có thể thấy bên ngoài xác thật đã sinh biến. Nàng siết chặt bàn tay đang run nhè nhẹ của Phó thị, cố gắng kìm nén mong muốn nói vài lời an ủi.

"Mẫu hậu, bởi vì người trong kinh thành hoảng sợ, cho nên Đại ca phái Tứ đệ mang theo thân binh tuần tra toàn thành để trấn an nhân tâm, mấy ngày trước xác thật có chút hiệu quả. Nhưng Tứ đệ thừa cơ hội này móc nối với các tướng lãnh, không biết ngầm hứa hẹn điều gì mà tối nay ánh lửa nổi lên khắp nơi trong kinh thành, rõ ràng đã rối loạn! Nhi thần biết hiện giờ mẫu hậu đang bệnh, nhưng trong lúc gấp rút không dám không bẩm báo. Đại ca lương thiện trung hậu, vẫn luôn che chở Tứ đệ, nhưng Tổng quản Đông Cung Lộ Khoan lại cô phụ tín nhiệm, hạ dược khiến Đại ca hôn mê bất tỉnh! Trong lúc hỗn loạn này, Hoàng cung phải cần mẫu hậu tọa trấn! Ngoài ra, Đỗ Trung xưa nay được phụ hoàng nể trọng, lần này ở lại kinh thành giám sát văn võ bá quan, hiện giờ đã đầu nhập vào Tứ đệ!"

Chương Hàm chỉ cảm thấy Phó thị siết chặt tay mình thật mạnh không chút nào giống một người bệnh. Khoảng khắc này, nàng lập tức không cần suy nghĩ mà vươn một tay kia ôm choàng bả vai Phó thị, nhìn Trần Thiện Ân cười lạnh: "Nhị đệ đang ở Khôn Ninh Cung mà tin tức thật sự linh thông hơn bất kỳ ai!"

"Đại tẩu nói quá lời, là đệ ngủ không được nên ra sân viện đi dạo, vừa đến cửa Khôn Ninh thì đụng phải người Đông Cung phái tới cấp báo, vì thế mới lập tức chạy vào đây. Nếu mẫu hậu và Đại tẩu không tin, có thể lập tức triệu kiến thái giám của Đông Cung đến đây hồi bẩm!" Trần Thiện Ân giải thích xong bèn ngừng lại một chút, sau đó gằn giọng: "Mẫu hậu, trong lúc nguy nan, xin ngài phải đành lòng hạ chỉ!"

Phó thị thở dài, chẳng những buông lỏng đôi tay đang siết chặt tay Chương Hàm mà sắc mặt cũng bình tĩnh lại, không nói muốn gặp tên thái giám tới bẩm báo, chỉ hỏi thẳng: "Ngươi muốn ta hạ chỉ thế nào?"

Mặc dù biểu hiện của Phó thị bình tĩnh hơn nhiều so với dự đoán của hắn, nhưng Trần Thiện Ân vẫn hoàn toàn yên tâm vì ngay lúc này Khôn Ninh Cung đã bị người của hắn chặt chẽ canh giữ các cửa ra vào, dù Phó thị không bị bệnh cũng không thể nào có biện pháp khác. Còn Đại tẩu mặc dù tàn nhẫn quyết đoán, nhưng chỉ cần bên Đông Cung bị hắn nắm trong tay thì có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Vì thế, hắn chỉ hơi cúi đầu rồi cung kính đáp: "Thời khắc quan trọng phải dùng biện pháp mạnh, thỉnh mẫu hậu hạ ý chỉ phế truất tước vị Yến Vương của Tứ đệ! Kể từ đó, Tứ đệ sẽ không thể dùng danh nghĩa để triệu tập mọi người nghe theo. Chỉ cần chịu đựng qua tối nay thì cuộc nổi loạn ở kinh thành sẽ được dẹp yên!"

Lời này vừa nói ra, Trương cô cô và Mẫn cô cô đều kinh hãi, còn Thu Vận đứng hầu phía sau Chương Hàm cảm thấy lòng bàn tay đã mướt mồ hôi lạnh. Chương Hàm cảm giác được thân mình Phó thị cứng đờ, dù rất kính phục bà mẫu cho đến thời khắc này vẫn còn có thể khổ sở chống đỡ không ngã gục, nhưng chuyện tới nước này, nàng bèn lợi dụng cơ hội đỡ Phó thị ngồi thẳng, ghé sát vào tai bà thì thầm an ủi: "Mẫu hậu chớ lo lắng, phụ hoàng và Thần Húc đều mạnh khỏe. Đông Cung đã có chuẩn bị, Thái Tử điện hạ nhất định không sao đâu. Yến Vương trung hiếu, tất nhiên không đến mức sinh loạn. Phạm Vương nói quá sự thật, xin ngài trì hoãn một lát!"

Trong lòng Phó thị hoàn toàn không trấn định như trên mặt, nghe Chương Hàm nói, bà biết trưởng tức làm việc ổn thỏa, tất nhiên sẽ không nói nhảm, lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Bà nhìn Chương Hàm chăm chú, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn sang Trần Thiện Ân nói từng câu từng chữ: "Nếu thật sự Yến Vương nổi loạn, ngươi cho rằng hắn sẽ lo lắng tình cảm mẫu tử, chỉ vì một đạo ý chỉ của ta mà buông tay chịu trói?"

"Năm xưa mẫu hậu đích thân may quân bào cho tướng sĩ trên dưới, còn trấn an gia đình quân nhân giúp đỡ thuế ruộng, các tướng sĩ trong quân đều mang ơn đội nghĩa mẫu hậu. Nếu là lệnh chỉ của người khác tất nhiên không có hiệu quả, nhưng nếu mẫu hậu ban ý chỉ, quân dân trên dưới Bắc Kinh tất nhiên nghe theo, đến lúc đó hỗn loạn nhất định sẽ nhanh chóng bình ổn!" Trần Thiện Ân dập đầu thật mạnh, "Nhi thần biết xưa nay Tứ đệ được phụ hoàng mẫu hậu tin cậy, nhưng Đại ca là Hoàng Thái Tử, là trữ quân của quốc gia, một thân liên hệ với an nguy xã tắc. Hiện giờ phụ hoàng và Hoàng Thái tôn đều không rõ tung tích, nếu Đại ca cũng xảy chuyện thì sẽ khiến thiên hạ rung chuyển! Khẩn cầu mẫu hậu vì thiên hạ xã tắc, hãy cố mà làm!"

[Đàng hoàng quá nhỉ!]

Trong lòng Phó thị và Chương Hàm gần như có chung một suy nghĩ mỉa mai. Ngay sau đó, Phó thị nhàn nhạt nói: "Nếu đã như thế, ngươi hãy lui ra ngoài. Người đâu, đi lấy giấy bút nghiên mực, còn có con dấu "Hoàng hậu chi bảo"!"

Trương cô cô và Mẫn cô cô thấy Phạm Vương Trần Thiện Ân đột nhiên xông thẳng vào, bên ngoài không người cản lại, vừa rồi lại còn nói ra tình thế khiến người kinh hãi, thậm chí đề nghị thẳng xin Hoàng Hậu phế truất tước vị Yến Vương, hai người tuy nhìn quen phong ba nhưng lần này có chút chống đỡ không nổi. Hiện tại, nghe Phó thị ra lệnh như vậy, Mẫn cô cô trợn mắt há hốc mồm, Trương cô cô lấy lại bình tĩnh lên tiếng: "Hoàng Hậu nương nương, mấy ngày nay đều là Thái Tử Phi điện hạ chưởng quản phượng ấn, con dấu "Hoàng Hậu chi bảo" cũng đã sớm giao cho Thái Tử Phi điện hạ."

Thấy Trần Thiện Ân vẫn luôn quan sát mình, trong lòng Chương Hàm hiểu rõ Trần Thiện Ân cũng biết chuyện này, lập tức khẽ cười phân phó: "Cứ đem giấy bút nghiên mực tới đây là được, phượng ấn ta đang mang theo trên người."

Chuyện đã đến nước này, mặc dù Trần Thiện Ân không cho rằng Chương Hàm thật sự mang theo phượng ấn năm tấc chín phân vuông trên người, hắn biết Chương Hàm cùng lắm là muốn trì hoãn một lát, cho nên cũng không sợ nàng chơi mưu kế gì. Huống chi sự tình phía Đông Cung là thật sự, bên ngoài Đỗ Trung khẳng định đã sớm vừa đấm vừa xoa cho Trần Thiện Duệ vào tròng, vì thế hắn bèn cung kính hành lễ rồi lặng yên rời khỏi Tây Noãn các.

Chương Hàm thấy Mẫn cô cô và Trương cô cô đều không động đậy, lập tức nhíu mày gắt: "Không nên thất thần, trước tiên lấy giấy bút nghiên mực tới đây!"

"Vâng vâng."

Thấy Trương cô cô kéo Mẫn cô cô lảo đảo ra khỏi phòng, Chương Hàm mới quay lại nhìn Hoàng Hậu Phó thị sắc mặt tái nhợt, vô cùng áy náy phân trần: "Mẫu hậu, không phải thần tức cố ý giấu giếm, thật sự vì lo lắng sức khỏe ngài chống đỡ không được, sẽ xảy ra chuyện không may..."

"Không cần phải nói như vậy." Phó thị trước tiên nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên mở ra nhìn Chương Hàm trầm giọng hỏi: "Bên ngoài thật sự chỉ có Thiện Duệ?"

"Vâng, nhưng Tứ đệ muội và Ngang nhi ở trong cung, là khi Tứ đệ lĩnh mệnh ra cung đích thân đưa hai mẫu tử vào đây, hiện giờ được an trí ở Thanh Ninh cung. Thần tức đã dặn dò Ngụy Thành bên cạnh Thục Thái phi phải ngày đêm đề phòng, nếu có chuyện gì thì đóng chặt cửa Thanh Ninh cung, hơn nữa đã phân phối người đi qua bảo vệ ổn thỏa!"

Chương Hàm thấy ánh mắt Phó thị đột nhiên sáng lên, biết bà hiểu rõ ý mình bèn thành khẩn khuyên: "Thái Tử điện hạ giao cho Tứ đệ ra ngoài tuần tra đàn áp chính vì trấn an nhân tâm. Quả nhiên, lời đồn đãi về Hoàng Thượng cùng Hoàng Thái tôn đã lan truyền ồn ào huyên náo khắp kinh thành. Xưa nay Tứ đệ là người trọng tình trọng nghĩa, hành sự quang minh lỗi lạc, quả quyết sẽ không làm ra loại chuyện mưu phản ngay trong thời điểm này, mẫu hậu nhất định phải tin tưởng đệ ấy!"

"Thiện Chiêu và con chịu tin tưởng nó, ta chẳng lẽ là người làm mẫu thân lại không tin?" Phó thị hơi mỉm cười, chậm rãi nói: "Từ nhỏ Thiện Duệ lớn lên bên cạnh ta, ta nhìn nó từ ngây ngô đến hiểu chuyện, nhìn nó từng ngày trở thành dũng tướng uy danh hiển hách, ta biết nó không phải người như vậy... Huống hồ, Hoàng Thượng và Thần Húc còn có Thiện Gia đều không có tin tức, nếu lỡ ngoại địch trước mắt đang rình mò dưới thành mà nội bộ chúng ta lại xảy ra hao tổn bực này, chẳng phải là bày sẵn mâm cỗ mời Lỗ Khấu tới ăn? Cho dù Thiện Duệ có tâm mưu phản thì cũng không phải là hiện tại. Ta hiểu nhi tử của mình, đôi khi nó thật khinh suất lỗ m ãng, cuồng vọng tự đại, nhưng lại thật sự biết phân rõ phải trái!"