Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 374




So sánh với Thái Tổ Hoàng đế từ sau khi xưng vương bắt đầu nạp phi thiếp con nối dõi đông đảo, hậu cung của đương kim Hoàng đế Trần Vĩnh đơn giản hơn nhiều. Dưới Hoàng Hậu Phó thị, phong phi có mỗi thân mẫu của Trần Thiện Ân là Hiền phi, thân mẫu của hai tiểu Hoàng tử khác phong Chiêu dung và Thục nghi, còn phần Tiệp dư hay Mỹ nhân chỉ có bốn năm người, ngay cả sân điện Đông Tây của Lục cung cũng chưa lấp đầy. Chính vì như thế, Hiền phi độc chiếm Trường Ninh Cung lúc trước của Cố Thục Phi, cuộc sống khá tiêu dao tự tại. Bà ta xưa nay là người nhu nhược nhát gan, cho dù Hoàng Hậu bệnh nặng, một số nội thị cung nhân bên cạnh có xúi giục bà ta nịnh nọt trước mặt Hoàng Hậu nhiều hơn, vậy thì tương lai có lẽ sẽ giống như tam phi của Thái Tổ Hoàng đế cùng nhau xử lý hậu cung, nhưng bà ta sợ nhất gây chuyện, sợ đi nhầm một bước. Thấy Hoàng Hậu chỉ định Thái Tử Phi xử lý cung vụ, Hiền phi ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay từ Khôn Ninh Cung thỉnh an Hoàng Hậu về đến Đông Noãn các Trường Ninh Cung, Hiền phi nhẹ nhàng thở phào. Dù hiện giờ đã được phong phi, là thứ mẫu của Thái Tử chư vương, nhưng đứng trước mặt Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ, Hiền phi vẫn cảm giác không được tự nhiên, vì thế lần nào cũng chỉ đứng ngây người một lát rồi về ngay. Lúc này, Hiền phi sai người bưng tới rửa mặt, nằm dựa trên trường kỷ bấm đầu ngón tay tính toán xem Hoàng đế đã đi được mấy ngày, đột nhiên nghe bên ngoài truyền báo.

"Nương nương, Phạm Vương điện hạ tới!"

Bỗng nghe Trần Thiện Ân tới đây, Hiền phi cực kỳ kinh hỉ, lập tức ngồi thẳng người. Chờ đến khi Trần Thiện Ân vào phòng hành lễ bái kiến, bà vội vàng lắp bắp: "Giờ này còn sớm, Thái Tử điện hạ và Yến Vương vẫn ở Khôn Ninh Cung, sao điện hạ lại một mình đến chỗ ta? Thời điểm này càng không thể phạm sai lầm, chỗ của ta rất tốt, điện hạ không cần tới xem."

Thấy thân mẫu qua tuổi năm mươi trên trán đã có ba vết hằn thật sâu, nhìn còn già hơn cả Hoàng Hậu Phó thị lớn hơn vài tuổi, mái tóc đã hoa râm, thân hình đã sớm không còn uyển chuyển. Nhớ tới mùa đông năm ngoái Hiền phi bị bệnh một trận, khi đó Ngự y điều trị không tận tâm bằng hiện tại đối với Hoàng Hậu nhưng rốt cuộc cũng khỏe lại, Trần Thiện Ân khẽ cười trấn an: "Không sao đâu, là Thái Tử Đại ca thấy ta vẫn luôn ở Khôn Ninh Cung hầu bệnh không chăm lo cho nương nương, để ta tới thăm một chút."

Hiền phi nghe nói là Trần Thiện Chiêu phân phó, trong lòng rốt cuộc hơi yên tâm, nhưng vẫn cầm tay nhi tử dặn dò: "Hoàng Hậu nương nương bệnh nặng, trong cung ngoài cung quá nhiều sự tình cần lo, điện hạ nhất định phải phụ tá Thái Tử điện hạ thật tốt, ngàn vạn lần không thể mắc lỗi. Mấy năm nay phụ hoàng người tán thưởng điện hạ nhiều hơn, chê bai ít đi, đã coi trọng điện hạ hơn. Dưới gối điện hạ nhi nữ song toàn, ta không còn cầu mong xa xôi gì cả, cho dù bây giờ nhắm mắt rời bỏ thế gian, trong lòng cũng không có gì vướng bận..."

"Nương nương!" Sắc mặt Trần Thiện Ân trầm xuống. Thấy Hiền phi tuy ngừng nói nhưng vẻ mặt vẫn thận trọng như thường lệ, những lời hắn định nói tràn ngập trong lòng tức khắc không thể thốt ra, chỉ có thể nhẹ giọng trấn an: "Nương nương, ta hiểu ý người. Chuyện bên ngoài ta có chừng mực, người không cần lo lắng. Lúc trước người cũng đã chịu khổ nhiều năm, sau này những ngày hưởng phúc còn dài, nói mấy lời ngớ ngẩn đó làm chi! Hôm khác ta kêu Vương phi dẫn bọn nhỏ đến thăm người, muốn giữ bọn nhỏ trong cung vài ngày đều được."

"Làm vậy không ổn đâu, trong cung không có quy định đó. Lúc trước Hoàng Thái tôn là trưởng tôn, lại là đích trưởng tử của Đông Cung, không giống nhau!" Hiền phi lắc đầu liên tục, không nhận ra trong ánh mắt Trần Thiện Ân hiện lên một tia khói mù, mỉm cười nói: "Chỉ cần điện hạ và Vương phi hòa thuận tốt đẹp, sinh thêm mấy cháu trai cháu gái cho ta, vậy là đủ rồi."

Ra khỏi Trường Ninh Cung, Trần Thiện Ân vẫn luôn cúi đầu trầm tư. Đương nhiên hắn không phải không quan tâ m đến bệnh tình của Phó thị, thậm chí có thể nói thật rất quan tâm. Hắn cùng Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ đã chất vấn Viện sử, Viện phán và mấy Ngự y không biết bao nhiêu lần, nhận được hồi đáp đều là thể chất của Hoàng Hậu vốn suy nhược cho nên phong hàn xâm lấn. Nói cách khác, sức khỏe của Hoàng Hậu từ khi còn là Triệu Vương Phi bị hao tổn mấy độ, hơn nữa làm việc vất vả quá lâu, cho dù sau khi được sách phong Hoàng Hậu cũng chưa từng lơi lỏng tĩnh dưỡng, cho nên hiện giờ phong hàn chỉ là lời dẫn, thân thể "dầu hết đèn tắt" mới là sự thật. Nghe mấy Ngự y chẩn bệnh như vậy, đừng nói huynh đệ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ đều nổi trận lôi đình, ngay cả hắn cũng khịt mũi coi thường.

Phó thị thân phận cao quý là mẫu nghi thiên hạ, mỗi tuần đều xem mạch bình an theo thường lệ, nếu thân thể thật sự dầu hết đèn tắt, bao nhiêu Ngự y chẳng lẽ không có một ai nhìn ra manh mối? Rõ ràng hiện giờ bó tay không biện pháp bèn đổ hết trách nhiệm lên những tổn thương và lao tâm lao lực mà Phó thị phải chịu đựng thời trẻ! Lại nói tiếp, hiền danh của Hoàng Hậu Phó thị có thể so sánh với tiền Hiếu Từ Hoàng Hậu, ngay từ lúc còn là Triệu Vương Phi, bà vì hiền danh này mà nhiều năm lao lực vất vả, trả giá không nhỏ! Từ xưa đến nay Hoàng hậu hiền đức thực không ít, Phó thị cứ nhất định phải học theo Văn Đức Hoàng Hậu Trưởng Tôn thị làm chi, tội gì cứ nhất định phải học theo Hiếu Từ Hoàng Hậu Bành thị, sao không biết học theo Âm Lệ Hoa sống lâu hơn Quang Võ Đế Lưu Tú có phải tốt hơn không? Cho dù một đời hiền danh truyền lưu mãi mãi nhưng mệnh chỉ có một!2

Hôm nay thay phiên túc trực ở Khôn Ninh Cung là Trần Thiện Duệ, lúc này Trần Thiện Ân cũng lười trở lại Khôn Ninh Cung so hiếu thuận với Trần Thiện Duệ là nhi tử thân sinh, đơn giản lập tức xuất cung. Hắn vừa về phủ Phạm Vương thì gã sai vặt tâm phúc báo ngay có một phong thư mật. Hắn vốn định đi xem con cái, nghe vậy cũng không rảnh lo chuyện khác, lập tức đi về hướng thư phòng. Khi nhìn đến ống đồng nhỏ xinh do thợ thủ công khéo léo đặc chế để trên bàn, hắn kiểm tra xác định sáp niêm phong còn nguyên không tổn hao gì, con dấu in trên sáp niêm phong cũng rõ ràng sắc nét, hắn mới ngồi xuống dùng dao nhỏ nạy ra sáp niêm phong, lấy ra một tờ giấy mỏng bên trong.

Chỉ đọc thoáng qua, vẻ mặt Trần Thiện Ân biến ảo không chừng, cuối cùng hàng mày nhíu chặt.

Hoàng Thái tôn lọt vào vòng vây của giặc Lỗ, tung tích không rõ! Hoàng đế hạ lệnh nhanh chóng tiến binh!

Trần Thiện Ân véo chặt tờ thư, ngàn vạn ý nghĩ lóe lên trong đầu. Hắn không biết tin tức này tới tay mình nhanh hơn bao nhiêu so với Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ? Hắn chỉ biết, nếu tin tức này truyền ra rải rác thì sẽ thành một kích cực kỳ trầm trọng bất luận là đối với Đông Cung hay đối với Hoàng Hậu Phó thị. Phụ hoàng có một loại yêu thích cuồng nhiệt khó tả đối với việc chinh phạt, do đó trong mấy huynh đệ, Trần Thiện Gia và Trần Thiện Duệ là hai dũng tướng trên chiến trường nên được tin cậy rất sâu, đặc biệt là Trần Thiện Duệ do phụ hoàng một tay dạy dỗ võ nghệ quân lược. Còn trưởng huynh Trần Thiện Chiêu tuy là Hoàng Thái Tử, nếu không có ngày xưa được Thái Tổ Hoàng đế sủng ái, trữ vị Đông Cung suýt nữa tranh thua; mà để Thái Tử ngồi ổn vị trí này, ngoài tài năng và đức độ còn phần lớn dựa vào Hoàng Thái tôn tuổi nhỏ mà văn võ song toàn lại cực kỳ thông minh, không thể nghi ngờ đây mới là điểm mấu chốt! Nếu Trần Hi có gì sơ xuất...

"Phụ hoàng, ngài cả đời đều không quên được cưỡi ngựa đánh giặc, lần này ngài quá kiêu ngạo! Còn Đại ca, huynh chỉ biết để trưởng tử đi theo phụ hoàng, cho dù có thể lặp lại chuyện năm xưa huynh được Thái Tổ Hoàng đế độc sủng, nhưng lần này nếu có gì sơ xuất, huynh còn có thể làm "Lã Vọng buông câu" được không? Người tính không bằng trời tính..."

Hãy vào ủng hộ người làm truyện ở wattpad. Khi Chương Hàm được Trần Thiện Duệ từ Khôn Ninh Cung mời về Đông Cung nghỉ ngơi đã là lúc chạng vạng. Mặc dù bưng trà rót nước đút ăn cho uống thuốc cũng không phải yêu cầu một mình nàng làm, nhưng hiện giờ bầu không khí nặng trĩu trong Khôn Ninh Cung khiến nàng thật không dễ chịu. Vừa bước vào Lệ Chính Điện, Chương Hàm có chút hoảng hốt thậm chí vấp phải ngạch cửa, nếu không nhờ tả hữu nâng đỡ kịp thời, nàng suýt nữa té ngã trong một thoáng lơ đãng. Mấy cung nhân cuống quít đỡ nàng đến giường đất sát cửa sổ, ngay sau đó, nàng nghe được giọng nói trong trẻo.

"Nương, ngài không sao chứ?"

Ngước mắt thấy là Trần Kiểu, Chương Hàm cố gắng nặn ra nụ cười. Nhìn vẻ mặt nữ nhi lo lắng, cởi giày lên giường đất rồi tới sau lưng mình quỳ xuống, không nói một lời nhẹ nhàng xoa bóp sau cổ và vai lưng cho mình, Chương Hàm nhẹ giọng trấn an: "Minh Nguyệt, con không cần phải lo, vừa rồi nương chỉ nhất thời lơ đãng, không sao đâu. Mấy ngày này con phải chăm sóc hai đệ đệ, lại phải xử lý đủ loại sự vụ trong Đông Cung, nương còn chưa kịp hỏi con có mệt nhọc quá hay không. Nếu sự vụ phức tạp, nương sẽ đi nói với mẫu hậu, để Hiền phi..."

"Nương, không sao đâu ạ. Nữ nhi ứng phó được!" Trần Kiểu dường như làm nũng dính sát vào sau lưng Chương Hàm, nhẹ nhàng dùng tay xoa bóp gáy nàng, "Nữ nhi đã mười hai tuổi rồi, có thể chia sẻ gánh nặng với phụ mẫu! Khi Đại ca bằng tuổi con đã có thể giám quốc, nữ nhi chỉ làm chút chuyện nhỏ mà thôi. Huống chi, nữ nhi còn có Đan ma ma và Thu Vận cô cô, ngoài ra chẳng phải Hoàng tổ mẫu còn phái Kim cô cô tới giúp đỡ hay sao?"

"Được, con có thể gánh vác trách nhiệm thật rất tốt." Chương Hàm hơi mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về tay Trần Kiểu, "Hôm nay con làm chút chuyện gì, kể cho nương nghe nào."

Nghe Trần Kiểu trình bày rõ ràng từng việc được xử lý xong, cảm giác đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng dứt khoát ấn vào mấy huyệt đạo trên vai lưng, tê tê nhức nhức rất là thoải mái, Chương Hàm cảm thấy tâm tình dần dần thả lỏng, dần dần có chút buồn ngủ. Trần Kiểu nhạy bén phát hiện điểm này, động tác tức khắc càng thêm nhẹ nhàng, ngay cả giọng nói cũng nhỏ lại. Mãi đến khi phát hiện Chương Hàm hoàn toàn ngủ say, cô bé mới rón ra rón rén bò xuống giường đất, tiếp nhận tấm chăn Đan ma ma đứng bên cạnh đưa tới, nhẹ nhàng đắp cho Chương Hàm rồi mới nhỏ giọng phân phó: "Hãy để nương nương ngủ một lát, cơm chiều không cần vội, ta dẫn các đệ đệ ăn trước."

"Vâng."

Một giấc này Chương Hàm mơ màng không biết ngủ bao lâu, mãi đến khi cảm giác có người nhẹ nhàng lay mình, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh. Mở to mắt thấy rõ ràng vẻ mặt ngưng trọng của Thu Vận, nàng bèn ngồi thẳng người hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Thái Tử Phi điện hạ, Phi Hoa nhận được tin tức từ Ngũ Thành Binh Mã Tư, Đỗ Trung lén lút đi gặp Chỉ huy sứ Kim Ngô hữu vệ, tiện đà còn đi tìm Chỉ huy sứ Vũ Lâm tả hữu vệ."

Lại là Đỗ Trung!

Chương Hàm nhớ rõ từ sau khi Vương Lăng khó sinh rồi Trần Thiện Duệ lại bệnh nặng một hồi tới nay, Vương Lăng ra lệnh cho phủ Yến Vương không cho Đỗ Trung vào cửa, gã này bèn luôn đi theo Hoàng đế không rời, nàng gần như đã quên mất có người này. Hiện giờ Hoàng đế thân chinh, Hoàng Hậu bệnh nặng, gã kia lại cố tình lợi dung thời cơ mà hành động lén lút, khả nghi thật sự. Nếu không nhờ trước khi dời đô Trần Thiện Chiêu sắp xếp Thư Điềm và bộ hạ cũ của y đến Bắc Kinh, tiện đà gài họ vào phủ nha Ngũ Thành Binh Mã Tư và Thuận Thiên Phủ, hành tung của Đỗ Trung suýt bị bỏ lỡ!

"Đã báo cho Thái Tử điện hạ chưa?"

Thu Vận vội vàng lắc đầu: "Thái Tử điện hạ đang nghị sự ở Văn Hoa Điện, Lộ Khoan cũng đi theo, nô tỳ không dám tùy tiện tìm đến."

Chương Hàm nhìn thoáng qua sắc trời hoàn toàn tối đen ngoài cửa sổ, trầm ngâm hỏi: "Giờ nào rồi?"

"Đã là giờ Hợi rồi ạ."

Nghe nói đã trễ thế này, Chương Hàm bỗng đứng bật dậy, nhưng lại từ từ ngồi xuống. Thời điểm này, chín cửa của kinh thành đã đóng chặt, toàn thành cấm đi lại ban đêm, cửa cung cũng đã khóa, vì sao Trần Thiện Chiêu giữ mọi người nghị sự đến tận bây giờ?

Thu Vận ngừng lại một chút rồi thì thầm: "Ngoài ra, Thất gia còn nhờ Phi Hoa chuyển lời -- -- Lộ công công có người con nuôi ở ngoài cung, dạo này tiền bạc rủng rỉnh. Thất gia âm thầm điều tra, gã con nuôi kia qua lại thường xuyên với Đỗ Trung."