Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 364




Cơn bệnh lần này của Yến Vương Trần Thiện Duệ phải dưỡng hơn một tháng, phủ Yến Vương ngày xưa khách đến đầy nhà tự nhiên không thể thiếu người thăm bệnh, nhưng hiện giờ Yến Vương phi Vương Lăng đã bao năm qua không lộ mũi nhọn thì nay bắt đầu chấn chỉnh sự vụ trong phủ, hạ lệnh đóng cửa từ chối tiếp khách ai cũng không gặp. Cho dù là các vị công thần huân quý năm xưa đi theo Hoàng đế Nam chinh Bắc chiến như Vĩnh Thanh Hầu hay Hà Âm Hầu cũng đều một mực bị cự tuyệt ngoài cửa với lý do vô cùng đơn giản.

- - -- Yến Vương điện hạ cần tĩnh dưỡng!

Nghe hai chữ "Tĩnh dưỡng", liên tưởng đến trận bệnh này của Yến Vương Trần Thiện Duệ vừa khéo vào đúng thời điểm sau khi Hoàng đế sách phong Hoàng Thái tôn, từ trên xuống dưới không ai cần suy đoán. Ngay cả Đỗ Trung chính là người khởi xướng khiến Đại Vương đưa ra lời cáo trạng kia, trong lòng cũng sáng tỏ như gương. Trải qua chuyện này, từ đây về sau trừ phi dùng những con đường bất bình thường, bằng không xem như hoàn toàn không còn trông cậy vào con đường đi đến Đông Cung của Yến Vương Trần Thiện Duệ. Xét ra thì đời xưa Đường Thái Tông Lý Thế Dân cũng là đích thứ tử, thật sự công lao chưa chắc vượt qua Thái Tử Lý Kiến Thành, nhưng người ta thắng nhờ hành động sát phạt quyết đoán! Nhìn xem Trần Thiện Duệ kia kìa, trên chiến trường thật ra hành động cũng sấm rền gió cuốn, nhưng vào tới triều đình thì lại chẳng bằng Trần Thiện Chiêu, hơn nữa có một Vương phi  chuyên môn ngáng chân như Vương Lăng, cuối cùng có thể thắng được mới là lạ!

Người ta là Thái Tử, có thể "Phong quang tễ nguyệt" mà làm người, Trần Thiện Duệ chỉ là Yến Vương danh phận kém một nấc mà cũng muốn học theo, đây không phải tìm chết hay sao? Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết! Xét theo phương diện này, Phạm Vương Trần Thiện Ân tuy danh phận tài năng không bằng, nhưng phần ẩn nhẫn và tâm kế thật không tệ! Mặc dù lập Hoàng Thái tôn nhưng Hoàng đế vẫn đang độ tuổi xuân, đến lúc nào đó phát hiện thế lực của một hệ Hoàng Thái Tử bành trướng, trời biết có thể vẫn luôn chịu đựng như vậy hay không?!

Trong nháy mắt đã tới tháng chín, ngày thành hôn của Chương Sưởng sắp tới, trên dưới phủ Tuy Dương Bá dĩ nhiên càng thêm tất bật chuẩn bị hôn sự. So sánh với hôn sự của Chương Thịnh chỉ làm qua loa sau khi Trần Thiện Chiêu nghênh cưới Chương Hàm, lần này Chương Sưởng là được Hoàng đế tứ hôn, nghênh cưới lại là tiểu quận chúa của phủ Chu Vương, tất cả quy chế đều vượt xa năm xưa. Ngay cả Chương Sưởng vừa mới ngượng ngùng đề ra một câu có phải hơi quá xa hoa ở trước mặt mẫu thân và Đại tẩu thì đã bị Đại tẩu gạt phăng.

“Chưa kể bên phía Chu Vương trước đó bị tố cáo mưu phản nên cần dùng mối hôn sự này để toàn bộ kinh thành đều biết ông ấy trong sạch và vẫn được thánh quyến, ngay cả nhà chúng ta có Hoàng Thái tôn vừa nhận sách phong, còn đệ năm ngoái giành được Truyền Lô rồi được tứ hôn, nếu không xử lý tỉ mỉ, lan truyền ra ngoài là chúng ta sẽ bị mang tội danh cô phụ thánh ân, khinh mạn tông thất.” Tống Thanh Doanh nói tới đây, thấy Chương Sưởng chỉ biết gật đầu, cô khẽ cười: “Chờ đến khi phủ Chu Vương đưa đồ cưới phô trương thế nào, có lẽ chúng ta sẽ cảm thấy, hiện giờ dự bị không phải quá xa hoa mà quá không đủ!”

Buổi đưa quà cưới của Quận chúa An Dương Trần Tuyên còn náo nhiệt hơn cả dự đoán của Tống Thanh Doanh. Vốn dĩ Trần Tuyên chính là Quận chúa của Chu Vương, thân phận tôn quý, gả cho đệ đệ ruột của Thái Tử phi, giành được Nhị giáp Truyền Lô, hôn nhân do Hoàng đế khâm thưởng, nên dù các vị hoàng thất tông thân khác chỉ có giao tình tầm thường với phủ Chu Vương cũng đều sai người đưa đến quà cưới, càng không cần phải nhắc đến những vị trong phủ vương gia và phủ công chúa có giao tình tốt. Mà nếu hôn sự này tổ chức trước khi sắc lập Hoàng Thái tôn, có lẽ đại đa số huân quý sẽ dùng lý do không có giao tình sâu nặng mà giả câm vờ điếc hoặc tùy tiện ứng phó cho qua, nhưng hiện giờ Đông Cung rõ ràng vững như Thái Sơn, Trần Thiện Duệ dường như đã rút lui có trật tự, nếu ngay lúc này mà bọn họ không tỏ vẻ thì quá không thức thời. Vì thế, vào ngày đưa quà cưới của Trần Tuyên, quà của hoàng thân quốc thích đã chất đầy ba bốn mươi gánh, còn quà của các gia đình huân quý thì chất thêm ba mươi gánh nữa.

Hơn nữa Chu Vương Thế tử Trần Thiện Mục đã sớm chuẩn bị của hồi môn cho muội muội, Chu Vương lại khẩn cấp thêm vào một ít. Đến cuối cùng vào ngày đưa quà cưới, trường hợp mười dặm hồng trang kia tuyệt đối hiếm có vào những năm gần đây. Ở phủ Tuy Dương Bá, người xướng danh mục của hồi môn bắt buộc phải thay phiên ba lần mới có thể hô xong một chồng danh sách thật dầy. Đương nhiên, phần danh mục quà tặng này cuối cùng cũng xuất hiện ở Xuân Hòa Điện của Đông Cung và trên Ngự án ở Càn Thanh Cung.

Không cần phải nói, danh sách mà Trần Thiện Chiêu nhận được là Chương gia sao chép một bản trực tiếp đưa tới; còn bản của Hoàng đế là do Đỗ Trung sai người lấy được -- -- tất nhiên, bản danh sách này không hề bảo mật, gã cũng không dám đụng tay đụng chân.

Hoàng đế chẳng đắn đo nhiều về vụ phô trương của phủ Chu Vương lần này. Xét cho cùng, lúc trước sở dĩ ngài tứ hôn Quận chúa An Dương Trần Tuyên cho Chương Sưởng là vì Chu Vương coi như an phận nhất trong số các thân vương lớn tuổi, ngài lại không muốn để Chương gia liên hôn với gia đình quan văn hay quan võ nào, nhưng trước đây Chương Thịnh khi hàn vi thì có thể cưới nữ nhi Tống thị, hiện giờ ngài nói muốn tứ hôn, đâu thể nào thật sự để Chương Sưởng cưới một nữ nhi nhà nghèo, làm vậy quá rõ ràng! Ngay lúc này, Hoàng đế tùy tay lật xem danh sách của hồi môn Chu Vương cho nữ nhi, cuối cùng khóe miệng không khỏi nhếch lên thật cao.

Đây là Chu Vương gả nữ nhi? Sao ngài lại cảm thấy đây là Chu Vương ghét bỏ Chương gia quá nghèo, đơn giản dọn toàn bộ tài sản của phủ Chu Vương qua đó?

Hơn một trăm gánh của hồi môn, trong đó hai mươi gánh nặng trĩu thỏi vàng thỏi bạc, hai mươi gánh toàn đồ trang sức, ba mươi gánh tơ lụa gấm vóc đủ cho đôi phu thê mặc cả đời; thế nhưng những món chăn gối đệm thì thoáng tiết chế hơn chút, còn phần người hầu đi theo thì ít hơn so với tiêu chuẩn xuất giá của một quận chúa bình thường, sản nghiệp chỉ là hai ngàn mẫu đất và hai mươi khoảnh điền trang ở vùng phụ cận Tùng Giang Phủ, đối với một quận chúa thì đây chẳng đáng là bao. Sau khi Hoàng đế lật danh sách xem xong bèn cười khẩy một tiếng: “Vậy mà cũng làm được? Hắn thật tính toán để nữ nhi ở Chương gia cầm những vàng bạc kia trực tiếp chi tiêu? Không cần nhìn sắc mặt bà mẫu và trưởng tẩu?”

Đỗ Trung há miệng thở d ốc, vốn định thử chơi trò bôi dược lên mắt, nhưng phát hiện bộ dáng Hoàng đế rõ ràng chẳng thèm để ý, gã bèn tỉnh ngộ lại ngay. Hiện giờ Chương gia vừa có quân công vừa có tước vị lại không có nội tình, Chu Vương thì gả nữ nhi kiểu như nhà giàu mới nổi, xem như Chương gia cưới được con dâu còn kiếm được đầy bồn đầy chén, nhưng rốt cuộc lại không có được liên hôn trợ lực nào. So với những gì Chương Sưởng có được nếu cưới nữ tử khác, tiền là thứ mà Hoàng đế thật sự chẳng coi là quan trọng!

Ở Lệ Chính Điện trong Đông Cung, khi Chương Hàm được Trần Thiện Chiêu sai người chuyển giao danh mục quà tặng này, nàng tùy tay lật qua vài tờ rồi mỉm cười: “Chuyện tốt, Chương gia trước nay vẫn nghèo túng vô cùng, Đại ca thành hôn cũng không dám dùng bao nhiêu tiền, hiện giờ An Dương vừa vào cửa lại trở thành ăn mặc không lo!”

Tuy Chu Vương không phải người thông minh nhất đẳng, nhưng chiêu thức ấy lại giống với khi Định Quốc Công Vương Thành gả nữ nhi, thật ra rất cao minh! Vàng thật bạc trắng có thể làm vị trên cao yên lòng hơn nhiều so với ngân phiếu khế đất gì đó, rốt cuộc sau này khi cần lấy ra sử dụng nhất định trốn không thoát tai mắt, càng dễ khiến người ta an tâm!

Nói tới đây, Chương Hàm bèn giao danh mục quà tặng cho Thu Vận đứng bên cạnh, cười bảo: “Thu hồi thôi, sau khi hôn sự này qua đi, ước chừng kinh thành khó lại có trường hợp phô trương như thế.”

“Vậy cũng chưa chắc đâu ạ.” Thu Vận tiếp nhận danh sách, cúi người nhỏ giọng nói: “Thái Tử phi đã quên Hoàng Thái tôn rồi sao?”

“Mặc kệ văn võ trong triều thầm suy tính  thế nào, đều không có khả năng thực hiện được.” Chương Hàm nhớ tới một lần Trương Kỳ vào cung nhắc nhở mình, rồi sau đó nàng uyển chuyển đề cập ý nghĩ của mình trước mặt Hoàng Hậu Phó thị, quả nhiên được Phó thị cho phép, trên mặt nàng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Lúc trước Thái tổ hoàng đế có thể vì Trần Thiện Chiêu chọn nàng là một nữ tử xuất thân hàn vi, hy vọng Trần Hi cũng được như vậy. Thay vì tuyển một thiên kim nhà cao cửa rộng tri thư đạt lý nhưng thật ra xuất thân quá phức tạp, quan hệ thông gia rắc rối khó gỡ, chi bằng tuyển Hoàng Thái tôn phi từ những nhà bình thường. Tình hình giống như nàng và Trần Thiện Chiêu sớm gặp nhau hiểu nhau, cuối cùng còn có thể thật sự cả đời bên nhau, trưởng tử của nàng chỉ sợ không có khả năng được trời ưu ái như vậy.

Sau khi được phong Hoàng Thái tôn thì muốn ra cung không phải dễ dàng, hơn nữa với thân phận như vậy không thể so với Trần Thiện Chiêu năm đó chỉ là Triệu Vương Thế tử, đâu thể nào đảm bảo ngẫu nhiên gặp được chứ không phải người khác an bài!

Chương Hàm chỉ hoảng hốt một lát rồi hỏi: “Đúng rồi, Thần Húc đã nhắc qua, ngày mai muốn cải trang đi Chương gia xem lễ?”

“Vâng, Quận chúa cũng muốn đi, đã nài nỉ Thái Tử điện hạ đáp ứng rồi ạ”

“Ngươi đi nhắc nhở Thần Húc một tiếng, bảo nó phải canh chừng Minh Nguyệt kỹ càng. Thần Húc ra vào Chương gia thường xuyên nên ta không lo lắng, nhưng con bé Minh Nguyệt này lí lắc vô cùng, phải canh kỹ con bé đừng để nó gây rắc rối!”

Vào ngày Chương gia chính thức đón dâu, phủ Tuy Dương Bá khách quý chật nhà. Nếu không nhờ Tống Nghi có quan hệ thông gia tới hỗ trợ, không có Chương Phong và Chương Thịnh ở đây, Chương gia ngay cả người đón khách cũng không có. Trong lúc đang bận rộn thì có hạ nhân lặng lẽ tới báo, nói là Hoàng Thái tôn đưa Quận chúa Trường Ninh đến dự lễ, Tống Nghi càng thêm kinh hãi. Hoàng Thái tôn Trần Hi thì ông thường xuyên gặp mặt khi ra vào Đông Cung dạy học, trông có vẻ ông cụ non vô cùng, sao đột nhiên lại chạy tới Chương gia xem náo nhiệt? Không còn cách nào khác, Tống Nghi phải tạm thời bỏ qua các khách khứa, đích thân đi tới thư phòng của Chương gia. Vừa mới tới cửa, ông nghe bên trong truyền ra tiếng Hoàng Thái tôn.

“Không được chính là không được. Tuy chúng ta được phép tới đây nhưng đó là đã du di quá rồi. Nếu chúng ta ra ngoài trộn lẫn trong đám khách khứa, lỡ bị người nhận ra thì không phải chỉ một mình chúng ta thất lễ, ngay cả phụ mẫu cũng bị ảnh hưởng! Nếu muội muốn xem tân nương tử hay muốn gặp tiểu cữu cữu, chờ lát nữa  ta dẫn muội đi. Còn bây giờ nhất định không được phép ra ngoài!”

Nghe được lời này, Tống Nghi tức khắc thở phào một hơi, thầm thấy may mắn lát nữa không cần chuẩn bị tinh thần chống đỡ hai vị cành vàng lá ngọc. Khi ông đằng hắng một tiếng rồi bước vào thư phòng, ánh mắt đầu tiên phát hiện người đứng bên cạnh Trần Hi lại là một cậu bé xinh xắn, sửng sốt một hồi mới ý thức được đây là Quận chúa Trường Ninh Trần Kiểu giả nam, vội vàng hành lễ bái kiến. Nhưng đầu gối Tống Nghi còn chưa kịp gập lại thì khuỷu tay đã bị nâng lên bắt buộc phải đứng thẳng, ông thấy ngay gương mặt tươi cười tao nhã của Trần Hi.

“Tống tiên sinh không phải người ngoài, ở đây cũng không phải trong cung, chỉ theo gia lễ không hành quốc lễ. Theo lý thì tiên sinh chính là trưởng bối của huynh muội chúng cháu, hơn nữa cha vẫn luôn khen binh pháp quân lược của tiên sinh rất xuất chúng.”

Mặc dù thường gặp nhưng Trần Hi vẫn luôn do Hoàng đế dạy dỗ, Tống Nghi được Trần Thiện Chiêu ám chỉ nên cũng chỉ chạm mặt hành lễ mà thôi, chưa bao giờ đứng lại nói chuyện. Lúc này, Tống Nghi nói vài câu khiêm tốn xong thì Trần Hi lại thỉnh giáo vài câu binh thư quân lược, kiến thức của cậu trôi chảy vô cùng làm ông không khỏi thầm cảm khái tuổi còn nhỏ mà đã có phong thái con nhà nòi. Trong khi Trần Hi và Tống Nghi một hỏi một đáp, bên kia Trần Kiểu đã cực kỳ sốt ruột. Khổ nỗi Tống Nghi là quan thuộc Đông Cung, cô bé đã được dạy dỗ không thể thất lễ, đành phải nhẫn nại không rên một tiếng. Đến cuối cùng thật sự nhịn không được, Trần Kiểu bèn thật cẩn thận dịch từng bước tới cửa, thừa dịp Trần Hi vô cùng hứng thú đang tập trung tinh thần thỉnh giáo Tống Nghi cái gì mà địa lý xuyên sơn, cô bé bèn dứt khoát lách người lẻn ra ngoài.

Sợ bị người ngăn cản, Trần Kiểu vừa ra khỏi cửa đã nói với nội thị trong cung đang đứng canh bên ngoài: “Đại ca bảo ta đi gặp ngoại tổ mẫu và Đại cữu mẫu. Huynh ấy đang nói chuyện quan trọng với Tống tiên sinh, các ngươi canh chừng cẩn thận, đừng để người tới quấy rầy!”

Phong quang tễ nguyệt: là một câu thành ngữ, nghĩa đen là cảnh tươi mát trong lành sáng sủa sau cơn mưa, nghĩa bóng chỉ một người sống cởi mở, phóng khoáng, hào sảng.