Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 355




Cuộc nổi loạn của Đại phiên tuyên cáo bình định sau khi Dương Hòa vệ và Cao Sơn vệ xuất binh chưa tới hai ngày. So với lần phế Thái Tử danh chính ngôn thuận lên giám quốc, hay lần Tần thứ dân thổi quét toàn bộ Tây Bắc, trận nhiễu loạn này quả thực chỉ là trò cười. Dù vậy ở thời khắc mấu chốt, vị Tổng binh Tân An Bá trấn thủ Đại Đồng cũng bị giam trong phủ Đại Vương, còn nha môn Đô ty bị người đặt hỏa dược nổ bay một nửa. Nếu không phải hai chủ quan đều chết trong trận nổi loạn này, miễn cưỡng có thể xem như tử nạn vì vương sự, bằng không bị lôi ra truy cứu thì sẽ chịu tội lớn.

Sau khi tin tức Chu Vương bình an đến Bắc Kinh được truyền ra, trong phủ Chu Vương loạn thành một đống. Vị Quy Đức Quận vương vốn còn tính toán tử thủ trong vương phủ ngoan cố chống lại, nhưng rất nhiều binh mã bao vây mà không tấn công vương phủ hơn mười ngày, chờ đến khi tin tức bình loạn Đại phiên viết trên giấy gài vào mũi tên bắn vào sân lớn, vương phủ hoàn toàn cấm tiệt xuất nhập mấy ngày qua bỗng nhiên mở tung các cửa. Trần Thiện Ngọ bị thuộc hạ trói chặt đưa ra, rốt cuộc là một trận không đánh mà thắng.

Khi hai tin tức này đưa đến kinh thành và Bắc Kinh, trọng thần văn võ và quân dân của cả hai nơi đều thở phào nhẹ nhõm. Trần Hi ở Bắc Kinh giám quốc nghe được hai tin này vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng chờ đến lúc chỉ còn lại một mình trong thư phòng, cậu ta bèn chạy vòng vòng trong phòng, cuối cùng nhảy lên vài cái rồi dùng sức siết chặt nắm tay dứ dứ, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng cao hứng không dám toát ra trước mặt người khác. Còn Trần Thiện Chiêu ở kinh thành giám quốc vừa nghe được kết cục đang mong đợi bèn lập tức đi gặp Trần Thiện Mục. Trước đây vụ Chu Vương bình an đến Bắc Kinh anh đã thông báo cho Trần Thiện Mục, lúc này báo cho hắn biết một phen nhiễu loạn ở phủ Chu Vương, sắc mặt của vị Chu Vương Thế tử lập tức xanh lét.

"Khốn nạn, cái thằng khốn nạn đáng chết, hắn có biết đây là muốn hại chết phụ vương hay không?!" Trần Thiện Mục đấm mạnh xuống ván giường. Mấy ngày này hắn ăn đủ ba bữa cơm, sắc mặt trông hồng hào hơn nhiều so với hôm tuyệt thực. Đang hung tợn mắng chửi Trần Thiện Ngọ và đám hộ vệ vương phủ theo bọn phản nghịch, hắn đột nhiên sực nhớ ra, như mới tỉnh mộng vội vàng lồm cồm bò xuống đất quỳ xuống trước mặt Trần Thiện Chiêu. "Chiêu ca... À không, Thái Tử điện hạ, tuy là Nhị đệ gây ra chuyện này, nhưng người khác nhất định sẽ tính trên đầu phụ vương! Mấy năm nay phụ vương gần như bỏ mặc sự vụ trong vương phủ, chỉ thích nghiên cứu biên soạn sách về thảo mộc! Thần đệ cũng đã có một thời gian theo Điện hạ cùng biên soạn Thịnh Thế Đại điển, chắc hẳn Điện hạ cũng biết, công việc biên soạn giống như bị bỏ tù, đặc biệt là khi chép sách tay mỏi như muốn rời thân, đâu thể nào còn có tinh thần suy nghĩ những âm mưu quỷ kế kia!"

"Đừng so đệ với phụ vương đệ! Phụ vương đệ là kim chi ngọc diệp, làm gì có chuyện tự mình chép sách! Hơn nữa, sách thảo mộc có bao nhiêu chữ, biết bao nhiêu cuốn Thịnh Thế Đại điển có bao nhiêu chữ?"

Trần Thiện Chiêu cười như không cười nhìn Trần Thiện Mục, nhớ tới thời gian anh tóm hết đám thanh niên con cháu tông thất theo mình đi biên soạn Đại điển, sau khi phân loại sắp xếp theo thứ tự xong là bắt đầu sao chép, thao luyện đám người Trần Thiện Mục thật sự thảm thương. Trách không được hắn có phản ứng như vậy khi nói đến biên thư. Không đợi Trần Thiện Mục lại mở miệng biện hộ, Trần Thiện Chiêu đưa tay kéo hắn lên, cười trấn an: "Đệ không cần nghĩ nhiều như vậy. Phụ vương đệ và Đại Vương không giống nhau. Đại Vương vẫn luôn tồn tâm oán trách, cho nên khi chuyện ông ta mưu phản đồn đãi ồn ào huyên náo, ông ta không nghĩ phải làm thế nào tự biện hộ mà là "Tiên hạ thủ vi cường", vì thế mới là kẻ có tội. Còn phụ vương đệ tuy bị nhi tử hiếp bức, nhưng rốt cuộc đã tìm mọi cách tới được Bắc Kinh trần tình. Đến lúc đó ta cũng vậy, Hoàng Trưởng tôn cũng thế, đều sẽ đúng sự thật thượng tấu chuyện này, thanh minh cho phụ vương đệ."

Mặc dù biết Trần Thiện Chiêu từ nhỏ là người nhân đức luôn cầu tình cho kẻ khác, nhưng hôm nay người đã là Đông Cung Thái Tử, mấy năm qua chưa từng nghe thấy Trần Thiện Chiêu cầu tình cho bất kỳ quan viên bị hạch tội nào. Cho nên Trần Thiện Mục chỉ nói cầu may, trong lòng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ muốn thử thời vận một lần. Lúc này nghe Trần Thiện Chiêu dứt khoát đáp ứng, hắn không thể tin nổi sững sờ ngây người.

"Tuy nói đệ không phải đệ đệ ruột của ta, nhưng từ nhỏ chúng ta cùng nhau học tập ở Văn Hoa Điện, đệ luôn bám theo mông ta kêu một tiếng "Chiêu ca", phụ vương đệ lại thực sự bị nghịch tử liên lụy, chuyện này dĩ nhiên ta sẽ giúp." Nói tới đây, Trần Thiện Chiêu đột nhiên nghiêm giọng: "Đương nhiên, nếu trước đó đệ thật sự đốt trụi phủ Chu Vương ở kinh thành, sau đó không nghe lời ta quyết tâm tuyệt thực, vậy thì sẽ không ai cứu nổi! Được rồi, đệ đã ở trong cung suốt bao nhiêu ngày qua, hiện giờ tốt xấu gì cũng đã có tin tức chính xác, đệ trở về đi, nếu không đệ đệ muội muội lại tưởng ta có ý định giam giữ đệ!"

Thấy Trần Thiện Chiêu nói xong lập tức đi ra ngoài, Trần Thiện Mục sửng sốt, hơi hé miệng muốn nói gì đó, nhưng mãi đến khi Trần Thiện Chiêu ra cửa, hắn vẫn không thể nói ra câu kia. Đến khi hai tiểu nội thị mặt mày kính cẩn tiến vào nói sẽ đưa hắn rời cung, Trần Thiện Mục quay đầu nhìn thoáng qua gian phòng mình ở suốt thời gian qua, âm thầm lẩm bẩm.

"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Chiêu ca, phần tình cảm này đệ sẽ nhớ kỹ suốt đời!"

Mời vào wattpad thăm nhà bà còm. Sau khi tin tức Đại phiên bị áp giải đến Bắc kinh, Chu phiên đích thân tới hành cung trần tình tạ tội, vụ sóng gió hai vương mưu phản đã dần dần lắng xuống. Trước đó không ít tướng lãnh ở lại bảo vệ kinh thành đã có những lời phê bình kín đáo về vụ Yến Vương Trần Thiện Duệ không thể đi cùng chuyến Bắc tuần và Bắc chinh, lần này tin tức Dương Hòa vệ và Cao Sơn vệ có công lao bình loạn không nhỏ truyền về, hơn nữa được Trần Thiện Chiêu cố ý dung túng, thế là mọi người đều mạnh mẽ tuyên dương hai bộ hạ cũ của Trần Thiện Duệ anh dũng thiện chiến thế nào, đều nhờ công năm đó Yến Vương đề bạt và chỉ dẫn, vân vân... Ngược lại, Trần Thiện Duệ khi nghe tin tức bình loạn nhanh chóng này, nghĩ đến lời khuyên của Trần Thiện Chiêu hôm đó về vụ hắn rời kinh, còn có lời khuyên của mẫu hậu Phó thị, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Bộ hạ cũ của hắn kiến công lập nghiệp dĩ nhiên là chuyện tốt, hơn nữa cuộc nổi loạn thật sự chỉ mất hai ngày để dẹp tan. Nếu hắn ra roi thúc ngựa chạy tới nơi thì mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, chỉ sợ thật sự trở thành trò cười "Giết gà dùng dao mổ trâu". Chỉ là, hắn ở kinh thành nghẹn điên luôn rồi! Cuối cùng có được mụn con trai là chuyện đáng giá cao hứng nhưng đứa bé quá nhỏ, không có khả năng chia sẻ sầu khổ trong lòng, hơn nữa, một người đàn ông đường đường đâu thể nào suốt ngày chơi với con nít!

Có lẽ chuyện dẹp loạn chỉ khiến mọi người người trút được gánh nặng, không thể coi là hỉ sự, vì thế khi tin tức Đông Cung Thái Tử phi lại có thai dần dần lan truyền rộng rãi, trên dưới kinh thành tức khắc bàn luận rôm rả. Đương kim Thái Tử Trần Thiện Chiêu thời trẻ đã nổi danh nhân thiện trung hiếu, nhưng ngoại trừ Thái Tử Phi, Đông Cung không có phi thiếp chính thức nào, chỉ có một vài nữ tử danh phận đều thật thấp kém, càng quan trọng là, có lời đồn đãi nói rằng các nữ tử đó đều không được sủng. Nhà nghèo mà phất lên một chút là nghĩ ngay đến chuyện nạp thiếp mua tì, huống chi quý tộc hậu duệ Thiên gia? Tuy nhiên, chứng kiến Thái Tử Phi đã có hai trai một gái, hiện giờ lại có thai, thế là có ngay những người lên tiếng dạy dỗ những kẻ đã từng chỉ trích hoặc can thiệp vào chuyện hậu viện của Đông Cung.

"Hoàng Trưởng tôn văn võ song toàn được Hoàng Thượng yêu tha thiết, Thái Tử Phi đâu phải không thể sinh, cứ liều mạng quản Thái Tử gia có bao nhiêu thiếp thất làm gì? Chẳng lẽ Thái Tử gia phải hàng đêm chăn gối bọn họ mới cao hứng?"

Những gợn sóng hoặc biến chuyển nho nhỏ đã quá quen thuộc với Chương Hàm. Lúc trước khi Trần Thiện Chiêu biên soạn Đại điển, còn có người vô cùng bất mãn với chuyện nàng được chuyên sủng mà dâng tấu lên án, không ngừng so sánh nàng với người đàn bà ghen tuông, thậm chí trực tiếp nói nàng là Võ hậu thứ hai. Kết quả đám người đó lập tức bị Hoàng đế tống cổ đến chân trời góc biển đếm sao. Chuyện ồn ào này còn đưa đến một hậu quả khác, đó là Trần Thiện Chiêu lập tức mang kết luận chẩn trị của Thái Y Viện đến ngự tiền, nói thẳng người Thái Tử này thời niên thiếu bị thương, sức khỏe thật không tốt, phải thanh tâm quả dục ít gần nữ sắc, nếu không tuổi thọ sẽ không kéo dài, hơn nữa hiện giờ Đông Cung cũng đã có không ít nữ tử, vân vân... Kể từ đó, Hoàng đế vốn dĩ đang suy xét đến chuyện tuyển mấy cô nương nhà công thần đổ đầy Đông Cung, lập tức đánh mất ý niệm. Ngoài ra Chương Hàm còn được biết, khi đó Hoàng Hậu ở bên cạnh cũng nói giúp một câu.

"Hoàng Thượng tin cậy những thuộc hạ cũ theo ngài Nam chinh Bắc chiến, đây là chuyện thường tình, nhưng Đông Cung không phải nhà tầm thường, không thể để những võ tướng nắm binh quyền có liên hệ với trữ quân."

Cho nên hiện giờ dù có thai, Chương Hàm vẫn không hề ngạc nhiên nhìn thấy Trần Thiện Chiêu hàng đêm đến Lệ Chính Điện. Hai vợ chồng ngồi nhắc về những chuyện năm xưa rồi chuyện con cái, đặc biệt lần này Trần Hi có thể phát hiện bí mật trong bức thư, giải quyết ổn thỏa một trận sóng gió lớn. Trần Thiện Chiêu mặt mày hớn hở khen: "Ta đã nói rồi mà, con trai của hai chúng ta dĩ nhiên vừa tỉ mỉ vừa tinh tế, tuyệt đối không để xảy ra sự cố vào thời điểm quan trọng!"

"Thật là "Mèo khen mèo dài đuôi", nào có ai khen con như chàng?" Chương Hàm nguýt một cái. Đã mấy tháng không gặp Trần Hi, trong lòng không khỏi nhớ nhung vô cùng: "Thằng bé nhỏ vậy mà đã được phụ hoàng mang theo Bắc tuần, hiện giờ còn phải giám quốc. Chính vụ của cả một nước không những có quá nhiều chuyện phải lo, hơn nữa minh đao ám tiễn càng không ít. Sớm biết thế, chúng ta nên để vài người linh hoạt đáng tin cậy bên cạnh thằng bé."

"Không có việc gì đâu, chẳng phải còn có tiểu cữu cữu Chương Sưởng đầu óc tinh ranh bên cạnh nó sao?" Trần Thiện Chiêu lặng lẽ cười, nhẹ nhàng xoa xoa bụng Chương Hàm, "Hèn chi có câu nói "Rồng sinh chín con đều khác nhau", Đại ca nàng là người có gì nói đó gọn gàng dứt khoát, Chương Sưởng thì lại hơi giống nàng, là người can đảm cẩn trọng. Mà trong mấy đứa con của hai chúng ta, Thần Húc hiển nhiên có được tất cả ưu điểm của ta và nàng, Minh Nguyệt thì hoạt bát tinh ranh, Thanh Diên còn nhỏ nhìn không ra, thật không biết đứa nhóc trong bụng nàng sẽ có tính tình thế nào... Đúng rồi, Minh Nguyệt muốn một muội muội, nàng nói đứa nhỏ này là nam hay nữ?"

"Là nam hay nữ nào có thể đoán dễ dàng như vậy?" Chương Hàm bật cười, nhưng nghĩ đến lúc trước khi mới hoài nghi mình có thai thì nàng đang đọc quyển Vệ Công Binh pháp vô tình tìm được trong thư phòng của Trần Thiện Chiêu, còn nghe nói là do Tống tiên sinh để lại, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu thật phải đoán, thiếp hy vọng là một nam nhi oai hùng như Tam đệ và Tứ đệ, đương nhiên, tính tình thì phải lỗi lạc giống như Tam đệ, đừng giống Tứ đệ đầu óc luôn ở trong vòng luẩn quẩn!"

"Như vậy Minh Nguyệt phải thất vọng rồi!" Trần Thiện Chiêu cười ha ha, chợt sáng mắt nói: "Xem tin tức phụ hoàng Bắc chinh truyền đến, coi bộ sẽ có một trận đánh lớn!"

"Trước nay phụ hoàng luôn tự mình chấp chính, nhưng mỗi khi có vấn đề liên quan đến quân đội thì luôn phấn chấn vô cùng, lúc này khó khăn lắm mới tóm được cơ hội, đám Lỗ Khấu không biết lượng sức coi bộ gặp đại nạn!" Nói tới đây, Chương Hàm dần dần thu lại nụ cười: "Tuy hiện giờ có thể nói là mưa thuận gió hoà thiên hạ thái bình, Đại phiên Chu phiên cũng chưa thể gây đại họa, nhưng thiếp chỉ sợ phụ hoàng đánh trận quá hứng khởi bèn lặp đi lặp lại. Chỉ hy vọng lần này Lỗ Khấu bị một trận sợ vỡ mật sẽ không dám xâm lấn biên giới!"

Thứ nhất bởi vì Hoàng đế bắt đầu có tuổi rồi, điều binh khiển tướng bên ngoài nếu gặp phải biến cố thì rất có khả năng thành đại họa. Thứ hai là đánh giặc thực sự cần chi tiêu thật lớn, đặc biệt là ngự giá thân chinh!