Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 345




Trần Thiện Duệ có thể chạy tới nơi này chỉ do ngẫu nhiên. Đỗ Trung vừa đi là hắn ra khỏi thư phòng Hàn Giang quán hít thở không khí để bình tĩnh lại, nếu không cũng đâu nghe được tiếng gào như khóc tang của Đỗ Trung, đâu đến mức vội vội vàng vàng chạy về hướng này không kịp kêu theo bất kỳ đứa hầu cận nào. Thời khắc này, nhìn thê tử vừa thu chân lại lạnh lùng đứng nơi đó, hắn chợt nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Vương Lăng ở phủ Định Viễn Hầu.

Lần đó, nàng cũng mặc một thân xiêm y đỏ rực như vậy, cầm song kiếm trong tay đang luyện tập ở Diễn Võ Trường. Đập vào mắt hắn là hình ảnh kiếm tựa rồng cuốn người tựa phượng hoàng bay lượn, khiến hắn vừa gặp đã thương, thầm thấy may mắn phụ vương đã tác hợp cho mình một mối hôn sự tưởng không thể nào tới tay. Sau khi hắn nhịn không được vỗ tay tán thưởng, Vương Lăng bỗng nhiên bay tới tấn công hắn, bất chấp tất cả tung hết chiêu kiếm này đến chiêu kiếm khác mà đón chào, cuối cùng hắn tay không bất lực đành phải thất thủ bị nàng kề kiếm trên cổ. Cũng chính lúc ấy, hắn đã thấy được Vương Lăng với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo hệt như hiện tại.

"Diễn Võ Trường của ta không cho phép người khác xuất nhập, anh từ đâu tới?"

Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Vương Lăng, hắn cố lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Nàng muốn làm gì, Đỗ Trung tới cửa gặp ta!"

"Ta biết hắn tới gặp anh, lần nào hắn tới cửa mà không lén lút vào Hàn Giang quán? Bài thơ Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên nói lên sự tịch mịch quạnh quẽ tràn ngập khát vọng không được vươn người, thế nhưng thư phòng của anh tiếp đón cái thứ giấu đầu lòi đuôi lòng dạ khó lường như Đỗ Trung, thật sự làm nhục ba chữ Hàn Giang quán!" Vương Lăng mắng thẳng thừng chẳng chút nào khoan dung, ngay sau đó dường như không thấy sắc mặt xanh mét của Trần Thiện Duệ, lạnh lùng nói: "Điện hạ muốn chiêu nạp nhân tài ta không có ý kiến, nhưng cũng phải nhìn xem là loại người nào, đâu phải chó mèo gì đều kéo vào bên người nghe bọn chúng xúi giục! Nếu hắn tới cửa lúc bình thường thì ta chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt coi như không thấy, nhưng hiện giờ lời đồn đãi nổi lên bốn phía, hắn còn ăn mặc kiểu này lén lút đi vào vương phủ. Quả thực giống như chuột cống chê tường không có lỗ nên muốn đào khoét chân tường!"

"Cô... Cô..." Trần Thiện Duệ tức giận đến mức cả người phát run. Những cảm xúc cũ khi lần đầu tiên nhìn thấy phong thái của thê tử đã biến mất không còn bóng dáng, thay vào là sự xấu hổ bực tức khó có thể diễn tả.

Vương Lăng không chờ Trần Thiện Duệ nói thành câu, lập tức trầm giọng ra lệnh: "Người đâu, ném văng thằng khốn nạn này ra ngoài cho ta!"

Lúc này, thấy bốn gia tướng của Vương Lăng đã xốc lên Đỗ Trung nằm một đống dưới đất không biết chết sống, Trần Thiện Duệ rốt cuộc nhịn không được, nghiêm khắc quát: "Ai dám?"

Thấy bốn gia tướng tạm thời bất động, hắn mới hung tợn nhìn chằm chằm Vương Lăng: "Đỗ Trung là người của ta, cô nghe cho rõ đây này, từ nay về sau, những chuyện bên ngoài không cần cô quản, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình!"

"Người của anh? Tuyệt, tuyệt vời thật! Thậm chí Đại ca đến nay ngoại trừ có được những người do phụ hoàng an trí ở Chiêm Sự Phủ, ngay cả một người của chính mình cũng không có, trong khi một Tứ đệ mà còn oai phong hơn nhiều! Anh cho rằng không ai biết Đỗ Trung cả ngày lén lút tới cửa, không ai để ý đến vụ rất nhiều võ tướng chỉ cần anh gởi thiệp là có thể mời đến phủ, anh cho rằng không ai hiểu ra bí ẩn phía sau? Đại ca không lên tiếng nên người khác cũng tạm thời không dám phê phán gì. Nhưng nếu có người thọc đến trước mặt phụ hoàng, anh cho rằng anh vẫn còn là đứa con công huân hiển hách trong mắt phụ hoàng? Đến lúc đó phụ hoàng nhìn anh thế nào, trong lòng chính anh rõ ràng nhất!"

Đầu Trần Thiện Duệ hoàn toàn choáng váng với những lời lẽ thực sự đâm vào tận tim này. Hắn đột nhiên giơ tay và hầu như chưa chú ý tới chính mình vung ra thế nào, mãi đến tích tắc cuối cùng hắn mới bừng tỉnh thu lại phần lớn sức lực, nhưng một tiếng bốp vẫn vang lên, trên má Vương Lăng hiện ra một dấu tay mờ nhạt. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy tim mình như bị một thứ gì đó sắc như kim đâm xuyên qua, theo bản năng xông lên phía trước giữ chặt bả vai nàng.

"Ta không phải cố ý! Nhưng nàng phải hiểu được, tất cả những gì ta làm không phải chỉ vì bản thân mà cũng vì nàng, vì đứa con sắp chào đời của chúng ta!"

Vương Lăng giống như chẳng để tâm đến cái tát kia, chỉ dùng ánh mắt lạnh băng không mang theo chút cảm tình nhìn Trần Thiện Duệ. Sáu năm sống tôn trọng nhau như khách, nàng vốn tưởng tim mình đã nguội lạnh; nhưng hôm nay biết được bên ngoài phát sinh vô số chuyện rồi Đỗ Trung lại tới, nàng rốt cuộc vẫn không thể áp xuống cỗ khủng hoảng dâng lên trong lòng nên đã tới đây. Tuy nhiên, những gì nàng nói ra đã đủ sắc bén đủ thấu triệt, thế mà Trần Thiện Duệ chẳng những vẫn chấp mê bất ngộ, đầu óc vẫn như sáu năm trước... thậm chí còn hồ đồ hơn so với sáu năm trước! Nhớ tới lúc hai người hạnh phúc mặn nồng, không nói chuyện gió trăng chỉ bàn luận quân lược đánh giá võ nghệ, hiểu nhau tương đắc vô cùng, so với hiện giờ khiến tim nàng đau như cắt, gò má hơi chút rát căn bản chẳng thấm tháp gì!

Nàng chậm rãi vươn tay, mặt vô biểu cảm bẻ từng ngón tay Trần Thiện Duệ đang bám vào vai mình, lui về phía sau một bước, nhún gối thi lễ một cách hoàn mỹ vô khuyết, lúc này mới nói: "Điện hạ yên tâm, từ nay về sau, sự tình bên ngoài ta không bao giờ quản nữa, trời sập ta cũng mặc kệ."

Nhìn Vương Lăng cứ vậy xoay người rời đi, mỗi một bước đều kiên quyết dứt khoát, Trần Thiện Chiêu cảm thấy trong lòng sinh ra một nỗi khủng hoảng khó có thể diễn tả. Vài lần hắn muốn há mồm nhưng cổ họng như bị tắc nghẽn, một chữ cũng không nói nên lời. Đột nhiên, hắn thấy Vương Lăng đang bước đi với sống lưng thẳng tắp bỗng lảo đảo rồi ngã xuống, hắn tức khắc hai ba bước phóng tới, một tay nâng Vương Lăng tê liệt trên mặt đất ôm vào lòng. Nhìn gương mặt vô cùng tái nhợt của nàng, hắn dại ra một lát rồi lạnh giọng quát: "Người đâu, mau đến Thái Y Viện mời Ngự y! Mời hết tất cả Ngự y tới đây, mau lên!"

Mời vào ủng hộ người làm truyện ở wattpad. Chương Hàm bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, nàng không cần suy nghĩ trở mình ngồi dậy. Thực mau, Thu Vận cầm đế đèn bước nhanh vào phòng, thậm chí không kịp hành lễ đã vội vàng báo: "Thái Tử Phi điện hạ, không xong rồi! Yến Vương điện hạ gõ cửa cung cầu kiến, nói là Yến Vương phi sắp sinh, thỉnh Ngự dược cục trong cung chọn mấy Ngự y qua bắt mạch!"

Nghe vậy, chẳng những Chương Hàm cả kinh đến nỗi cơn buồn ngủ biến mất, ngay cả Trần Thiện Chiêu bên cạnh vừa bừng tỉnh cũng một phen hoảng sợ. Thấy Chương Hàm nhanh chóng khoác áo bước xuống giường, anh cũng chống tay ngồi dậy, trầm giọng hỏi: "Thái Y Viện đã phái ai tới, phủ Yến Vương chẳng lẽ không sớm chuẩn bị bà đỡ?"

"Còn hai tháng nữa mới tới lúc lâm bồn ạ, huống chi Yến Vương phi vẫn giữ gìn sức khỏe rất tốt, chưa nghĩ tới..."

"Được rồi, đừng giải thích nữa! Hiện tại chắc mẫu hậu đã biết, hãy kêu Đan ma ma đi chọn bà đỡ... Nhớ rõ sai người mang nhũ mẫu tới, sau đó đi mở Tây Hoa môn chuẩn bị ngựa xe, ta lập tức ra cung xem sao!" Phân phó xong, Chương Hàm đứng bật dậy rời giường, vừa lúc thấy Trần Thiện Chiêu cũng muốn đi theo, nàng đè chàng ta lại: "Chuyện phụ nữ sinh con, Thái Tử điện hạ không giúp được gì đâu, hãy ở Đông Cung kiên nhẫn chờ là được. Người tốt sẽ được trời phù hộ, Tứ đệ muội sẽ bình an!"

Chương Hàm vừa đến gần cửa cung là đụng phải đoàn người của Hoàng Hậu từ Khôn Ninh Cung ra tới, nàng tức khắc may mắn đã sai người mở cửa Tây Hoa môn. Hai bên gặp nhau đều không kịp nói gì, mãi đến khi ra khỏi Tây Hoa môn lên xe, Hoàng Hậu Phó thị mới thở dài: "Con là đứa kín đáo, Lăng nhi thì lanh lẹ, Ngụy thị ngây thơ, còn Lục thị cho dù có chút tâm kế nho nhỏ nhưng cũng không làm người ghét, ta luôn thật hài lòng với mấy đứa con. Lăng nhi rốt cuộc hoài thai, ta còn thở phào nhẹ nhõm, đang dự bị vài ngày nữa sẽ phái bà đỡ đến đó thủ sẵn, lại không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện này! Lúc trước con sinh non là vì bị khủng hoảng khi bệnh tình Thái tổ hoàng đế nguy kịch, Khai Bình bị vây, sự tình ồ ạt kéo tới. Hiện giờ đang êm đẹp, sao Lăng nhi lại phát động như vậy?"

Chương Hàm chỉ có thể ôn tồn trấn an Phó thị vài câu, trong lòng cũng có cùng nghi vấn. Qua khỏi Tây An môn thì chỉ thấy người của phủ Yến Vương chứ không thấy Yến Vương Trần Thiện Duệ, nghe nói tình huống bên kia quá khẩn cấp nên Trần Thiện Duệ chạy về trước. Chương Hàm nhanh chóng quyết định kêu một hộ vệ cưỡi ngựa giỏi mang theo một bà đỡ phi như bay đi trước, chính mình cũng ra lệnh cho xa phu tăng tốc. Cũng may vào đêm đường phố không một bóng người, một đường chạy nhanh như chớp đến phủ Yến Vương cũng không tốn quá nhiều thời gian. Chỉ là vừa bước xuống xe, nàng cảm thấy cả người bị xóc nảy suýt nữa xương cốt rã rời, đi đỡ Phó thị lại thấy sắc mặt bà mẫu cũng trắng bệch.

"Mẫu hậu..."

"Không có việc gì, không có việc gì!" Phó thị cố nén sự khó chịu trong bụng như sông cuộn biển gầm, lấy lại bình tĩnh rồi mỉm cười: "Thật là tuổi càng lớn càng ngày càng không được, lúc xưa đừng nói ngồi xe ngựa, ngay cả cưỡi ngựa phóng như bay ta cũng từng làm... Đừng lo cho ta, mau vào xem Tứ đệ muội của con thế nào!"

Chương Hàm đỡ Phó thị theo ma ma quản sự của phủ Yến Vương đi trước dẫn đường. Thẳng đến trước cửa Tây sương phòng của Bằng Dực quán mà vẫn không thấy bóng dáng Trần Thiện Duệ. Hai người chưa hết kinh ngạc thì nghe bên trong truyền ra tiếng rít gào phẫn nộ: "Các ngươi lãnh bổng lộc triều đình, đến lúc cần tới thì chỉ biết tạ tội không biết gì khác, các ngươi làm ăn thế nào hả?"

"Cái thằng khốn này, phụ nữ sinh con mà hắn nhào vô làm gì!"

Phó thị vừa kinh vừa giận, vịn tay Chương Hàm lập tức vào phòng. Thấy Trần Thiện Duệ mặt mày xanh mét chỉ vào mấy Ngự y và một bà đỡ đang kinh sợ, cả người tức giận đến mức run rẩy, Phó thị lạnh giọng quát: "Thiện Duệ, nơi này không phải chỗ cho đàn ông, mau ra ngoài cho ta!"

"Mẫu hậu!" Trần Thiện Duệ thấy mẫu thân và Chương Hàm đều chạy đến nơi này, môi rung rung một chút nhưng rốt cuộc không thốt ra được chữ nào. Ánh mắt lướt qua Vương Lăng nằm trên giường sinh vẻ mặt đau đớn nhưng không nhìn hắn một cái nào, hắn ngồi xổm xuống cầm chặt tay nàng, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve thì thầm: "Lăng nhi, thực xin lỗi, nhưng nàng nhất định phải chịu đựng, ta không thể mất nàng đâu!"

Nhìn theo bóng dáng Trần Thiện Duệ thất hồn lạc phách đi ra ngoài, trong lòng Chương Hàm chợt nảy sinh một ý niệm. Nhưng nàng thực mau gạt ra khỏi đầu nguyên do vì sao xảy ra chuyện này vứt lên chín tầng mây, phân phó bà đỡ đồng loạt tiến lên chuẩn bị, lúc này mới ngồi quỳ bên cạnh Vương Lăng nhẹ nhàng cầm tay cô nàng. Vương Lăng vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt dần dần đỏ hồng, nước mắt trào ra biểu lộ rõ ràng nỗi thống khổ và uất ức nói không hết lời, Chương Hàm cúi đầu nhẹ giọng trấn an: "Không sao đâu, lúc trước ta sinh Minh Nguyệt cũng không đủ tháng, hiện giờ chẳng phải con bé vẫn nhảy nhót tung tăng đấy sao? Muội hãy giữ vững tinh thần, ta đã đem tới đây hết tất cả bà đỡ lúc trước giúp ta sinh hạ thành công!"