Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 341




Vụ Chương Sưởng diện kiến Hoàng đế xảy ra ở Đông Cung kín kẽ như thùng sắt nên chưa lộ ra chút xíu tiếng gió nào. Những gia đình có ý kết thân với Chương gia vẫn nối liền không dứt, chẳng những không giảm bớt mà còn có xu hướng gia tăng. Ngay cả An Quốc Công Thế tử phu nhân - vị có nữ nhi được hòa ly với Trần Thiện Thông nhờ Chương Hàm khám phá bí mật "Ve sầu thoát xác" - lúc này cũng đích thân tới cửa, uyển chuyển làm mai cho cháu gái bên mẫu gia. Khỏi cần phải nói, cô nương kia nhất định rất dịu dàng hoà thuận, may vá nấu nướng thứ gì cũng giỏi, tìm khắp thiên hạ không thấy người xuất sắc hơn.

Vì vậy, tuy Lưu thị rơi vào đường cùng phải tận hết khả năng đẩy sang cho Chương Hàm, nhưng dần dần cũng đỡ trái hở phải chống chỏi không nổi. Thật may qua mấy ngày sau, trong cung rốt cuộc ban ý chỉ tứ hôn cho Chương Sưởng với con gái út của Chu Vương - Quận chúa An Dương Trần Tuyên năm nay mới tròn mười lăm.

Đông đảo người cầu hôn lúc xưa đã từng nói đùa không chừng Chương Sưởng thậm chí có thể cưới Công chúa, ai ngờ ngàn tính vạn tính cũng không thể tính đến chuyện Hoàng đế thật tứ hôn cho Chương Sưởng với Quận chúa, hơn nữa là nữ nhi của Chu Vương. Khi nỗi kinh ngạc qua đi, mọi người nghĩ tới thời điểm chư vương triều kiến đầu năm, ngoại trừ các Thế tử Quận vương đã bị giữ tại kinh thành, bao nhiêu Quận chúa thành niên cũng bị giữ lại làm bạn với các Công chúa. Lúc ấy chưa ai thắc mắc về vấn đề này, nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng Hoàng đế đã dự tính trước hết rồi!

"Hóa ra là An Dương. Muội ấy là nữ nhi mà sau ba mươi Chu Vương phi mới sinh hạ nên rất được thương yêu. Nghe nói muội ấy học hành chung với các huynh đệ, sau khi các đích tử đều bị giữ lại kinh thành, Chu Vương bèn mời tiên sinh dạy kinh sử riêng cho muội ấy. Nghe nói là người am hiểu kinh thư, còn thích thư họa, rất có tài danh ở Khai Phong." Nói tới đây, Trần Thiện Chiêu thở dài: "Trước đó chúng ta đều đoán là cô nương trong tông thất, nhưng không ngờ hóa ra là vị Quận chúa! Mặc dù phu gia không cần cung phụng như Công chúa, nhưng ta chỉ thoáng gặp An Dương vài lần, nhớ rõ muội ấy hơi có vẻ kiêu ngạo, chỉ hy vọng Chương Sưởng trấn áp được."

Trần Thiện Chiêu chỉ gặp Trần Tuyên vài lần nên không quen thuộc lắm, còn Chương Hàm tuy là Thái Tử Phi, nhưng Trần Tuyên mới bị giữ tại kinh thành đầu năm nay, hơn nữa còn bao nhiêu quận chúa tông thất khác. Cùng lắm nàng chỉ nhớ sơ qua nét mặt, nhớ được cô nàng tặng bức tượng Quan Âm quý giá cho Phó thị hôm lễ Thiên Thu, ngoài ra không còn ấn tượng nào khác. Sau khi thăm dò một phen, biết được Trần Tuyên ngoại trừ có chút kiêu ngạo của một tài nữ thì không có tính xấu khiến người phải tránh xa, do đó nàng cũng yên tâm hơn. Dù gì sự tình là do Chương Sưởng tự thọc ra, dĩ nhiên phải để đệ đệ phụ trách.

"Cuối cùng mẫu thân không cần trả lời có lệ cho quá nhiều nhà muốn kết thân, thiếp cũng không cần đắc tội với ai. Ít ra cả chàng và thiếp đều đã gặp qua Quận chúa An Dương, biết chút tính tình, đây đã là vạn phần may mắn."

Sau khi hôn sự định ra, bất luận Chương gia vừa lòng hay không thì cảnh tượng khách khứa ùn ùn kéo đến rốt cuộc hạ màn. Lúc trước Lưu thị đã trở tay không kịp với vụ nhà mình có một Thái Tử Phi, hiện giờ sắp thêm một con dâu Quận chúa, nỗi bất an càng không cần phải nói. Vì thế bà âm thầm tội nghiệp cho trưởng tức Tống Thanh Doanh, nghĩ đến trưởng tử quanh năm không ở kinh thành, lần trước nhập kinh báo cáo công tác cũng chỉ ở được một tháng, hiện giờ lại sắp có một đệ muội là Quận chúa, Lưu thị không khỏi áy náy vô cùng. Mãi đến một ngày Tống phu nhân Tề thị đến chơi, trấn an con cháu đều có phúc con cháu, bà mới thanh thản hơn.

Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, lại điểm danh Chương Sưởng đi theo Bắc tuần, chắc chắn không thể kịp thời thành hôn trước khi Chương Sưởng khởi hành. Hơn nữa Chu Vương không ở kinh thành, trước mắt chỉ có trưởng huynh là Chu Vương Thế tử Trần Thiện Mục đứng ra nhận tất cả nghi thức dạm ngõ đính hôn của Chương gia, dự bị chờ Hoàng đế trở về thì tổ chức lễ thành hôn. Lúc xưa Trần Thiện Mục miệng lưỡi trơn tru nói nhiều nhất, hiện giờ tuy chưa đến mức trầm mặc kiệm lời như Hoài Vương Thế tử Trần Thiện Vũ, nhưng tuổi càng lớn còn thêm địa vị chư vương dần dần thay đổi đã khiến Trần Thiện Mục trầm tính hơn rất nhiều. Anh chàng rất mãn nguyện với chuyện hôn nhân của muội muội cùng mẫu.

Chưa nói Chương gia là huân quý thêm ngoại thích hàng thật giá thật, chỉ nội việc Chương Phong trấn thủ Khai Bình và Chương Thịnh trấn thủ Du Lâm đều có công lao hiển hách, Chương Sưởng lại trúng Truyền Lô, rõ ràng là một gia đình nề nếp. Hơn nữa nghe nói Lưu thị là người hiền lành, trưởng tức Tống thị có phụ thân là tòng ngũ phẩm Tả Xuân phường Tả Dụ đức cho Đông Cung, chức quan không cao nên chưa đủ lực lượng chống lưng để ức hiếp muội muội nhà mình. So với việc gả vào những gia tộc quyền quý có gia cảnh rắc rối phức tạp, Hoàng đế ban cho mối hôn nhân này quả thực muội muội phải thắp nhang cảm tạ!

Mời vào ủng hộ bà còm ở wattpad. Một bên là Chương gia giành được thánh ân, bên kia Trần Thiện Duệ cố gắng nhờ đám người Chu Phùng Xuân nghĩ cách nói ngọt cho mình, nhưng rốt cuộc Hoàng Hậu Phó thị phán một câu Yến Vương phi có thai không dễ đã khiến Trần Thiện Duệ bắt buộc phải ở lại kinh thành với thê tử. Bởi vì thế, vào đầu tháng năm khi Thái Tử Trần Thiện Chiêu và bá quan văn võ cung tiễn Hoàng đế rời kinh, Trần Thiện Duệ chỉ cảm thấy trong lòng đang bừng bừng ngọn lửa vô danh không cách gì áp xuống được! Vì vậy, ngày Thái Tử Trần Thiện Chiêu lâm triều giám quốc, hắn bắt đầu cáo bệnh ở nhà.

Hoàng Thái Tử giám quốc, buổi thiết triều trước cửa Phụng Thiên đổi thành bên trái của Ngọ Môn, nếu gặp ngày mưa thì đổi thành ngự điện nghị sự trong Văn Hoa Điện. Tất cả nha môn văn võ trong kinh, nếu có quân cơ cấp báo hay sự vụ quan trọng liên quan đến các vương phủ, toàn bộ tấu lên để Đông Cung xử phạt. Nếu có hành động khẩn cấp cần điều quân biên cương tiêu diệt bắt giữ, vẫn phải sai người chạy về báo cáo. Thủ vệ của bốn cửa Hoàng thành và các cửa thành tăng thêm quan quân, mỗi ngày vẫn thao duyệt quân mã theo thông lệ. Nếu các nha môn nhận được mệnh chỉ của Đông Cung điều khiển quan quân xử phạt sự vụ, các sở ty cần phụng mệnh thi hành.

So sánh với lúc trước khi Hoàng đế ở kinh thành, Thái Tử Trần Thiện Chiêu gần như không có một tia quyền lực gì, hiện giờ quả thực là xoay người làm chủ. Dù thế, Trần Thiện Chiêu dĩ nhiên không giống như trong suy nghĩ của một số người, một khi quyền vào trong tay sẽ lạm dụng. Trái lại, Thái Tử luôn cư xử đúng cách, việc nhỏ buông tay còn đại sự thì thương nghị với các bộ, mỗi lần xử phạt đều chuyển giao cho nha môn tương ứng thi hành, không hề có ý chuyên quyền. Kể từ đó, nha môn văn võ vốn có ý chờ xem Đông Cung làm việc thế nào đều dần dần yên tâm, thậm chí lúc trước các thần tử vì Hoàng đế xử sự nghiêm khắc mà không dám động một chút là dâng tấu chương, hiện giờ các loại tấu chương dâng lên nhiều gấp đôi. May mà Hoàng đế chỉ đem đi năm Đại học sĩ Văn Uyên Các, số còn lại đều để ở kinh thành, nhờ vậy Trần Thiện Chiêu mới không bị áp đảo bởi lượng tấu chương chuyển từ Càn Thanh Cung tới Đông Cung. Dù vậy, mỗi đêm anh đều ngủ ít hơn bình thường từ một canh giờ đến một canh rưỡi.

Buổi tối sau giờ Tuất, kinh thành giới nghiêm, trong cung cũng khóa cửa, cấm quân bên ngoài Hoàng thành bắt đầu đi tuần tra, lục cung bên trong cung thành cũng đóng cửa. Chương Hàm nghe bẩm báo cửa Xuân Hòa đã khóa lại, nàng bèn đích thân đến phòng bếp nhỏ lấy chung canh gà đông trùng hạ thảo mới hầm xong, đi tới thư phòng ở tiền điện Xuân Hòa. Mới vừa vào cửa, nàng đã nghe bên trong truyền ra tiếng mắng giận dữ của Trần Thiện Chiêu.

"Lại xem mạng người như cỏ rác! Thật sự coi trời bằng vung!"

Một chữ "Lại" khiến Chương Hàm tức khắc nhướng mày, đợi Lộ Khoan đích thân vén mành, nàng chậm rãi đi vào. Thấy Trần Thiện Chiêu ngước lên từ đống công văn cao ngất, vẻ mặt mỏi mệt, nàng đặt khay xuống bàn đi tới bên cạnh Trần Thiện Chiêu: "Sao thế, lại gặp chuyện phiền lòng?"

"Thiên hạ to lớn, bá tánh bình dân có thể dâng tấu chuyện bất bình đã cực kỳ hiếm có, mà cũng vì cực kỳ hiếm có nên càng khiến người nổi trận lôi đình, nếu toàn trí toàn năng thì thật khó tưởng tượng." Trần Thiện Chiêu nhắm mắt lại thở dài một hơi, cảm thụ bàn tay thê tử đang nhẹ nhàng xoa bóp bả vai căng cứng làm dịu đi cơn mệt nhọc thể xác và mệt mỏi tinh thần. Anh thấp giọng kể: "Chư vị Vương thúc đều không chịu an phận. Bởi vì phụ hoàng tước đoạt đội hộ vệ của bọn họ, không ít người đã bất chấp tất cả cố tình làm bậy, không những bức hiếp bá tánh mà thậm chí còn ăn tủy não trẻ con!"

Nói tới đây, Trần Thiện Chiêu nhịn không được siết chặt nắm tay đấm thật mạnh xuống tay vịn, vẻ mặt hiển lộ nỗi đau đớn kịch liệt: "Cho dù không có hộ vệ, bọn họ vẫn là phiên vương quý không thể tả, thế mà vẫn chưa thỏa mãn hay sao?"

"Ước chừng bọn họ muốn bức ra điểm mấu chốt của triều đình." Mặc dù Chương Hàm cũng bị vụ ăn sống tuỷ não khiến cho hãi hùng, nhưng sau khi hít một hơi áp xuống nỗi ghê tởm, nàng nhẹ nhàng đưa ra lời nhận xét như thế. Phát giác bả vai Trần Thiện Chiêu quả nhiên cứng đờ, nàng nhẹ nhàng xoa bóp thêm vài cái rồi cúi người ôm vai chàng từ phía sau: "Có nhiều người không bao giờ biết đủ, cho dù quý không thể tả nhưng vẫn phải thần phục dưới chân người khác. Huống chi ngày xưa bọn họ hoành hành ở đất phiên không ai có thể khắc chế, hiện giờ Quan bố chính đô ty và Ấn sát ty đều có quyền luận tội, cho nên dĩ nhiên bọn họ chịu không nổi."

"Chịu không nổi cũng phải chịu, Thiên Tử phạm pháp cùng tội với thứ dân huống chi là bọn họ!"

Trần Thiện Chiêu thốt lên, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "May mắn năm đó tuy Chu Vương cũng có chút không vui khi phụ hoàng bước lên ngôi đại bảo, nhưng mấy năm nay thật rất an phận thủ thường, phần lớn thời gian đều cùng các đại phu nghiên cứu thảo mộc. Một khi vụ nghiên cứu này thành công cũng coi như ban phước cho bá tánh thiên hạ. Nếu Chu Vương cũng coi trời bằng vung giống các Vương thúc khác, Chương Sưởng cưới nữ nhi của thúc ấy thật sự quá bấp bênh, không biết khi nào sẽ bị liên lụy!"

Mặc dù trên bàn có đủ loại công văn tấu chương mở ra tênh hênh, nhưng Chương Hàm không hề liếc mắt một cái, chỉ lắng nghe Trần Thiện Chiêu kể lể về những vụ phạm pháp của chư vương do nha môn các tỉnh bẩm báo. Mãi một hồi khó khăn lắm mới khuyên được phu quân đứng dậy đến bàn nhỏ dùng chung canh gà đông trùng hạ thảo, nàng thu dọn khay chén đang định rời phòng, bỗng nghe Trần Thiện Chiêu đột nhiên nhắc tới một cái tên mà nàng gần như lãng quên.

"Trương Xương Ung đã được điều nhiệm làm Hữu bố chính ở Quan bố chính Hà Nam ba năm, tuy chưa đạt được thành tích nổi bật nhưng địa phận ông ta quản hạt rốt cuộc cũng thái bình, lại có quan hệ rất tốt với Chu Vương, mấy năm nay Hoàng Hà cũng chưa từng xảy ra lũ lớn. Chiếu theo xu hướng này, chuyện ông ta được triệu hồi kinh thành để thăng một bậc đảm nhiệm chức Thị lang coi bộ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Từ khi Trương Kỳ gả cho Cố Minh, gã phụ thân Trương Xương Ung này ngoại trừ về kinh báo cáo công tác thì không ở lâu tại kinh thành, Chương Hàm chưa gặp lại gã lần nào. Gã đàn ông tuyệt tình vô nghĩa mà còn háo sắc ngoan độc sớm đã phai mờ trong trí nhớ. Nghe vậy, nàng chỉ hơi nhíu mày rồi thản nhiên cười: "Triều đình có chế độ thăng giáng cho quan viên rất rõ ràng, nếu lão ta thật có thể trở về, đó là bản lĩnh của lão!"

Từ khi Đỗ Trung đi Quy Đức phủ điều tra nghe ngóng sự tình bất lực trở về, hiện giờ chỉ có Trương Xương Ung sợ nàng chứ nàng đâu có gì phải sợ Trương Xương Ung!