Đêm khuya, khi Chương Hàm nghe báo Liêu Vương phi Ngụy thị cùng Yến Vương phi Vương Lăng gõ cửa Xuân Hòa, phản ứng đầu tiên là chỉ sợ Vương Lăng và Trần Thiện Duệ có xích mích.
Nghĩ đến sự tình do mình gây ra, trong lòng Chương Hàm không khỏi ái ngại, tuy đang ở cữ nhưng nàng vẫn cho mời hai đệ muội vào phòng. Thấy hai người bước vô vẫn mặc áo tang sổ gấu, một người thất hồn lạc phách còn một người đầy mặt nôn nóng, nàng cuống quít sai Phương Thảo lấy nước hầu hạ hai người rửa mặt, sau đó cho lui tất cả người không liên quan.
“Tứ đệ muội...”
“Đại tẩu không cần khuyên muội, cũng không cần cảm thấy áy náy trong lòng, chuyện này không quan hệ đến tẩu đâu!” Vương Lăng cười buồn bã, ngửa mặt lên nhìn xà nhà, cố gắng kìm nén dòng nước mắt chỉ chực tuôn trào, một hồi lâu mới nặn ra nụ cười: “Là muội tự cho là đúng, không ngờ lại nhìn lầm người!”
Ngụy thị tuy không hiểu lắm là chuyện gì, nhưng nghe Vương Lăng có vẻ như muốn tâm sự riêng, cô nàng vội đứng dậy hơi ngượng ngùng nói: “Đại tẩu, Tứ đệ muội, y phục trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, muội cáo lui trước thay đồ.”
Thấy Ngụy thị vội vàng tránh đi, Vương Lăng cười khổ một tiếng, mặt mang mỉa mai nói: “Anh ta rốt cuộc không chịu nghe muội khuyên. Không chịu nghe thì thôi, vậy mà còn dám nghi ngờ muội ham sống... Đại tẩu, từ nay về sau, tẩu và Đại ca không cần lo lắng cho hai người chúng ta nữa đâu, chuyện tới hiện giờ đã không thể vãn hồi!”
Mặc dù rất muốn lên tiếng khuyên giải một vài câu, thế mà Chương Hàm thường rất khéo léo thì ngay lúc này lại nghẹn lời không biết nên nói gì cho phải. Nghĩ đến Trần Thiện Duệ đã không còn cách gì kiềm chế dã tâm, nghĩ đến Trần Thiện Chiêu không cam lòng vứt bỏ những thành trì kia, nàng không khỏi suy đoán bước đi tiếp theo của Trần Thiện Chiêu -- -- Nếu Trần Thiện Duệ không muốn, vậy thì chỉ còn đặt hy vọng vào Trần Thiện Gia!
Thiên tử giữ tang, khi thượng triều mặc áo choàng vải sô đội mũ gai, hạ triều mặc áo tang sổ gấu. Hiện giờ Hoàng đế vẫn chưa khai triều, cho dù triệu kiến thần tử ở Văn Hoa Điện hoặc lui về Càn Thanh Cung đều vẫn mặc một thân áo tang sổ gấu. Đêm khuya hôm nay, Trần Vĩnh ngồi trong Đông Noãn các của Càn Thanh cung rốt cuộc đã phê xong một chồng tấu chương cao ngất trên bàn. Ông đặt bút xuống xoay xoay cổ tay mỏi nhừ, sau đó mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, chống người lên tay vịn của ghế thái sư đi xuống long đài.
Phụ hoàng đã rời cõi trần, thiên hạ này rốt cuộc hoàn toàn nằm trong tay ông, từ đây bốn chữ "giàu có tứ hải" thuộc về ông không mẻ miếng nào. Tuy nhiên, "không làm chủ gia đình thì không biết củi gạo quý", lúc xưa khi còn là Triệu Vương, cho dù chi tiêu của "nhà" kia cũng không nhỏ, nhưng phần lớn đều do triều đình cung cấp, hơn nữa sản nghiệp điền trang của ông vẫn có lợi nhuận, dưỡng một đội hùng quân ở phía Bắc tuy gian nan nhưng vẫn có thể vượt qua. Còn hiện giờ khi Hộ Bộ Thượng thư Trương Tiết mang sổ sách chân chính mở ra trước mặt, ông mới biết cuộc nổi loạn của phế Thái Tử và Nhị ca Trần Bách đã liên lụy bao lớn!
Chỉ tính chi phí cho đội binh Tây Bắc đổi nơi đóng quân, một bộ phận binh mã của Bắc Bình Đô ty và Hành Đô ty dời về kinh thành, cộng thêm chi phí cho những tổn thất sau cuộc đại chiến, khoảng tiền cần chi tiêu đã vọt lên tới một con số cực kỳ khủng bố!
Nhưng tiền bạc thiếu hụt vẫn có thể bù vào, còn nhân sự thiếu hụt thì lại khó có thể xoay sở! Lần này Khai Bình bị vây, Bắc Bình Hành Đô ty phải báo nguy chính vì Bắc Bình không người trấn thủ, Đô Chỉ Huy Sứ Hồ Khoan cũng chỉ vừa được thăng chức không kham nổi. Tuy ba người Chu Phùng Xuân, Trương Minh và Từ Chí Hoa đều nguyện ý lãnh binh chi viện Khai Bình rồi trấn thủ phía Bắc, nhưng thả bọn họ đi đánh giặc thì không sao, chứ để bọn họ đi trấn thủ thì ông vẫn không yên tâm. Không phải lo lắng bọn họ không trung thành hoặc không đáng tin cậy, mà nguyên nhân là vì xưa nay bọn họ luôn ở dưới trướng của ông, dù ra trận cũng chưa bao giờ được đơn độc thống lãnh toàn quân. Càng quan trọng hơn chính là, so sánh với những lão tướng hay huân quý với chiến công lớn lao ở kinh thành, những người này đều thật sự chưa tích lũy đủ kinh nghiệm!
Chẳng lẽ phải dùng Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong? Nhưng trước đây công lao của Cố Trường Phong đã chưa được thưởng qua, hiện giờ Thái Thượng Hoàng băng hà, ông có thể thêm ân cho thần tử cũ mới mà lại không thể thăng tước cho Cố Trường Phong! Hơn nữa nếu điều Cố Trường Phong đến Khai Bình thì Liêu Đông làm sao bây giờ?
“Hoàng Thượng, Liêu Vương điện hạ cầu kiến.”
“Ủa?”
Nghe báo là Trần Thiện Gia, Trần Vĩnh sửng sốt ngây người rồi phân phó cho vào. Nhìn Trần Thiện Gia vóc dáng cực cao vai rộng lưng thẳng bước nhanh tiến vô, hành lễ xong lại không thẳng người mà đột nhiên dập đầu thật mạnh, Hoàng đế không khỏi nhíu mày hỏi: “Thiện Gia, ngươi có chuyện gì à?”
“Phụ hoàng, hiện giờ Khai Bình bị vây vẫn chưa từng có tin tức truyền đến, tân nhiệm Đô Chỉ Huy Sứ của Bắc Bình Hành Đô ty không thể nhanh chóng đưa ra quyết định hành động, cho thấy chỉ là hạng người bình thường. Mà trải qua mấy lần triều nghị ở Văn Hoa Điện vẫn luôn chưa thể thương lượng ra một kế hoạch ổn thỏa, điều ai đi trấn thủ càng khó chọn lựa, nhưng cứ kéo dài như thế không phải biện pháp! Nhi thần tuy không phải danh tướng trí dũng song toàn, nhưng nhi thần nguyện ý phân ưu vì phụ hoàng. Thỉnh phụ hoàng mệnh nhi thần tiến đến chi viện cho Khai Bình, tiện đà trấn thủ Bắc Bình!” Nói xong lời này, Trần Thiện Gia mới ngẩng đầu lên, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Nhi thần không cần điều động binh mã của kinh thành!”
Đối mặt với một phen thỉnh mệnh dõng dạc hùng hồn của Trần Thiện Gia, tâm tình Trần Vĩnh cực kỳ phức tạp. Trần Thiện Gia tuy võ nghệ cao cường rất được lòng ông, nhưng vẫn đứng sau một bước so với Trần Thiện Duệ được ông đích thân dạy dỗ. Bình tĩnh mà xem xét, trận chiến lần này ông đặt hy vọng nhiều hơn vào Trần Thiện Duệ, đặc biệt là người được chọn để trấn thủ Bắc Bình, nếu không lúc trước ông cũng đâu sách phong nó là Yến Vương. Thế nhưng vào lúc triều nghị, ông chú ý thấy Trần Thiện Duệ rõ ràng hơi thất thần, càng không tự động xin ra trận, cho nên ông muốn cân nhắc thêm trước khi đề cập đến kế hoạch này. Rốt cuộc, vị trí Đông Cung ông phải giao cho trưởng tử là vì thời thế, luôn cảm thấy Trần Thiện Duệ với công huân hiển hách bị thua thiệt. Vậy mà không ngờ lại là Trần Thiện Gia tiến đến thỉnh mệnh!
“Ngươi không điều động binh mã của kinh thành, vậy ngươi lấy binh từ đâu? Phải biết hiện giờ tình hình binh mã của Bắc Bình đã rất căng thẳng, chẳng lẽ ngươi còn có thể biến ra một đội binh mã?”
“Lúc trước nhi thần đánh Liêu Đông đã cùng Chương đại nhân ở Khai Bình tiếp nhận sát nhập của bộ lạc Ngột Lương Cáp của người Mông cổ. Chẳng lẽ phụ hoàng không nhớ bởi vì đánh Tây Bắc, sợ liên lụy quá rộng cho nên không có vận dụng bọn họ, sau trận chiến đưa bọn họ an trí tại khu vực phía Đông của Đại Ninh Đô ty để chăn thả gia súc? Bộ lạc này có đến mấy vạn người, từ đó ít nhất có thể chiêu mộ mấy ngàn dũng sĩ. Chỉ cần hứa hẹn lợi nhuận lớn và phân chia thảo nguyên sau khi đại thắng thì bọn họ sẽ sẵn sàng cống hiến!” Nói tới đây, Trần Thiện Gia ôm quyền nhấn mạnh: “Nhi thần nguyện ý lập quân lệnh trạng!”
Thấy Trần Thiện Gia nói năng có khí phách, rõ ràng đã hạ quyết tâm, Trần Vĩnh hít một hơi thật sâu rồi gật đầu: “Nếu ngươi có dũng khí như vậy, trẫm phê chuẩn thỉnh cầu của ngươi!”
“Đa tạ phụ hoàng!” Trần Thiện Gia vui mừng quá đỗi, lập tức lại cung kính dập đầu rồi nói một cách hưng phấn: “Nhi thần chắc chắn tận tâm tận lực, không để mất một tấc đất!”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền vào tiếng cười. Trần Vĩnh nhướng mày, thấy quả nhiên là Phó thị vén mành tiến vào, ông mỉm cười: “Hoàng Hậu tới đây sao không cho người bên ngoài bẩm báo một tiếng?”
“Thiếp nghe nói hai phụ tử đang bàn luận nên không cho bọn họ bẩm báo.” Phó thị đi đến trước mặt Trần Thiện Gia, thấy nhi tử vội vàng hành lễ không ngừng, bà bật cười kéo người lên, sửa sang lại tóc mai nơi thái dương cho Trần Thiện Gia rồi nói: “Rốt cuộc đã theo phụ hoàng con chinh chiến nhiều năm như vậy, dũng khí tâm chí võ nghệ đều là nhất đẳng! Nhưng con không nghĩ đến Vương phi của mình hay sao? Sau khi con thành hôn đã ở yên trong vương phủ được mấy ngày? Hơn nữa hiện giờ đúng lúc đại tang của Thái Thượng Hoàng.”
“Không sao đâu ạ, Nhu nương trông yếu đuối nhưng thật ra mỗi lần nhi thần xuất chinh đều do nàng đích thân gói ghém hành trang cho nhi thần.” Trần Thiện Gia ưỡn ngực cười ha hả, vẻ mặt vừa thích chí vừa kiêu ngạo: “Nàng nói cữu cữu của nàng là quan quân, mỗi lần cữu cữu xuất chinh thì cữu mẫu đều đưa tiễn, cho dù sau lưng khóc thầm nhưng giáp mặt vẫn cười ha ha! Nếu không có cữu cữu nàng ra trận, làm sao thê nhi già trẻ trong nhà được hậu đãi hưởng cuộc sống vinh quang? Nhi thần cũng giống vậy thôi, một thân võ nghệ mà cứ nhàn rỗi ở kinh thành, còn không bằng đi ra chiến trường liều một phen! Hoàng gia gia trên trời có linh thiêng nhất định sẽ tán đồng!”
Nghĩ đến Trần Thiện Gia từ nhỏ đều lớn lên bên cạnh mình, chứng kiến thằng bé từ một đứa nhóc nhỏ xíu hiện giờ thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa, tuy không phải thân sinh nhưng lại không khác gì thân sinh, trong lòng Phó thị vô cùng cảm động. Trầm mặc thật lâu, bà đột nhiên quay đầu hỏi Trần Vĩnh: “Hoàng Thượng thật sự phải phê chuẩn cho nó?”
“Thằng nhóc này có tính tình thế nào chẳng lẽ bà không biết? Nếu trẫm không phê chuẩn thì hắn sẽ dây dưa khiến trẫm phiền chết!” Hoàng đế bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại cười nói: “Chẳng qua, nếu hắn thật sự có thể mã đáo thành công, tương lai sẽ là đại tướng một mình đảm đương một cõi!”
“Vậy chi bằng ngài phê chuẩn cho Vương phi nó cũng đi theo đến Bắc Bình? Tuy Bắc Bình không tu sửa vương phủ nhưng vẫn còn sản nghiệp khác, tương lai hai phu thê cũng đủ sống.” Phó thị mỉm cười khoan dung: “Tuy mặc tang phục hai mươi bảy tháng nhưng có người chăm sóc luôn tốt hơn. Ngụy thị và Thiện Gia vừa thành hôn không lâu thì đã gặp "tam tai bát nạn", đừng để hai đứa nó lăn lộn thành đôi oán ngẫu.”
Trần Vĩnh cũng chẳng để ý vấn đề này, lập tức gật đầu đáp ứng: “Vậy cứ làm theo lời Hoàng Hậu!”
Mong vào ủng hộ người làm truyện tại nhà bacom2 ở wattpad. Sáng sớm hôm sau, Hoàng đế triệu kiến các Hoàng tử và văn võ trọng thần đến Văn Hoa Điện lần nữa, tuyên bố chọn Liêu Vương Trần Thiện Gia đi chi viện Khai Bình, tiện đà trấn thủ Bắc Bình. Ngoại trừ Thái Tử Trần Thiện Chiêu thiết kế chuyện này và Liêu Vương Trần Thiện Gia, tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt. Trong số đó dĩ nhiên có người tỏ vẻ dị nghị, nhưng trước nay chiến tích của Trần Thiện Gia rất đáng thưởng thức, anh chàng còn điểm danh Từ Chí Hoa đi theo, triệu tập Triệu Phá Quân và các bộ hạ cũ trong đội hộ vệ Triệu Vương lúc trước, chỉ tính mang theo tổng cộng ba trăm người ngày đêm chạy tới Bắc Bình, cuối cùng việc này vẫn thành kết cục đã định. Khi mọi người giải tán, Trần Thiện Duệ nhìn nụ cười xán lạn như ánh mặt trời của Trần Thiện Gia, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.
“Điện hạ tội gì không vui chỉ vì chuyện nhỏ như vậy? Nếu chỉ biết đánh giặc thì cùng lắm chỉ là một giới mãng phu mà thôi!” Không biết khi nào Đỗ Trung đã xuất hiện bên cạnh Trần Thiện Duệ, nhỏ giọng thầm thì: “Huống chi, Thái Tử điện hạ không có nhân mạch trong triều, ở trong quân chỉ dựa được vào Liêu Vương điện hạ, nhưng Liêu Vương cố tình vì kiến công cho bản thân mà chạy mất. Ngài nói Thái Tử điện hạ có phải vô cùng xui xẻo hay không?”
Nghe vậy, Trần Thiện Duệ nhìn sang Trần Thiện Chiêu đang rất cao hứng vỗ vai Trần Thiện Gia, quan sát cách nào cũng không thấy trưởng huynh có chút tự nhận bản thân xui xẻo. Nhưng Đỗ Trung lại thêm mắm dặm muối nói tiếp: “Ti chức muốn chúc mừng điện hạ. Không có Liêu Vương điện hạ ở kinh thành, Thái Tử điện hạ lại phải tiếp tục nhiệm vụ tu thư, cơ hội hiển lộ tài năng của ngài sẽ rất nhiều!”
Phát hiện vẻ mặt Trần Thiện Duệ thoáng toát ra mấy phần thoải mái, Đỗ Trung mới cười trầm ngâm: “Nhưng thật ra ti chức nghe nói, đêm qua Liêu Vương phi bồi Vương phi đi Đông Cung?”
Trần Thiện Duệ tức khắc biến sắc, hung tợn nói: “Chuyện ngươi không nên quản, ngươi đừng xen mồm!”
“Vâng vâng.” Đỗ Trung cúi thấp đầu thở dài một hơi: “Ti chức chỉ có một câu bắt buộc phải nhắc nhở. Hiện giờ là đại tang của Thái Thượng Hoàng, trong vòng hai mươi bảy tháng tang phục thì điện hạ không có khả năng có con. Chờ hơn hai năm sau, Hoàng trưởng tôn đã hơn bốn tuổi. Tương lai cho dù còn có Hoàng tôn khác chào đời, tính luôn thời gian hoài thai mười tháng thì kém Hoàng trưởng tôn ít nhất năm tuổi. Điện hạ cảm thấy hơn năm năm chênh lệch này làm thế nào mới có thể đền bù?”