Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 321




Thanh Ninh cung vẫn quạnh quẽ sau khi Thái Thượng Hoàng chuyển tới thì mấy ngày nay lại chứng kiến người đến người đi nườm nượp. Nhưng những người đến đây không hề mang theo sự vui mừng mà chỉ khiến nội thị trên dưới Thanh Ninh cung càng thêm lo lắng sợ hãi. Trải qua các triều đại, đã tịnh thân vào cung hầu hạ thì đâu thể nào rời cung; một khi chủ nhân có mệnh hệ gì, những thái giám hầu hạ nếu may mắn thì có thể chuyển chỗ, nhưng nếu không may mắn, đặc biệt là người hầu cận thân của đế hậu, khi đế hậu qua đời thì đi thủ lăng đã xem như là kết cục tốt nhất.

Vì thế, cho dù là Đại Tổng quản Lộ Khoan, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủn mà trông lọm khọm hơn rất nhiều. Chính ra ông ta chỉ mới ngoài bốn mươi, đối với các thái giám trong cung thì độ tuổi này xem như vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh. Lúc này, Lộ Khoan đang ngây ngốc bên ngoài Tây Noãn Các thì thấy một tiểu nội thị mau chóng chạy về phía mình hạ giọng báo: "Xin thông bẩm cho Thái Tử điện hạ, Hoàng Thượng giá lâm!"

Khi Hoàng đế Trần Vĩnh tới ngoài cửa Tây Noãn Các, Trần Thiện Chiêu đã ra đón chào. Hoàng đế xua tay ý bảo Trần Thiện Chiêu không cần đa lễ, cứ thế đứng ở ngoài cửa hỏi: "Thái Thượng Hoàng có khá hơn chưa?"

Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm bẩm: "Nhi thần tự mình đút hơn nửa chén canh sâm, còn những đồ ăn khác đều không thể nuốt được ạ."

Đây là câu trả lời nằm trong dự kiến, Trần Vĩnh nheo mắt thở dài rồi tiến vào Tây Noãn Các. Đến trước long sàng, thấy Thái Thượng Hoàng tuy đã tỉnh nhưng vừa suy nhược vừa già nua, Trần Vĩnh quỳ xuống trước giường nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng, nhi thần tới thăm ngài. Bên ngoài mọi việc đều ổn, ngài hãy an tâm dưỡng bệnh."

Đôi mắt Thái Thượng Hoàng chuyển động một cách khó khăn, thấy rõ ràng là Trần Vĩnh bèn mấp máy môi. Trần Vĩnh đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng dán tai lại gần, nhưng dùng hết toàn lực tập trung mà chỉ có thể nghe được mấy chữ không rõ nghĩa. Ông khó xử bèn đưa mắt nhìn xung quanh, thấy Trần Thiện Chiêu đứng sau lưng bèn lập tức phân phó: "Thiện Chiêu, ngươi tới nghe xem Thái Thượng Hoàng muốn dặn dò điều gì?"

Thấy Thái Thượng Hoàng chỉ mấp máy một chút mà sắc mặt đã đỏ bừng vì dùng sức quá độ, Trần Thiện Chiêu sợ tổ phụ xảy chuyện, không khỏi do dự một lát. Tuy nhiên, dưới ánh mắt vẩn đục nhưng lại rất kiên quyết của tổ phụ, anh tiến lên một bước quỳ gối ghé sát tai vào môi tổ phụ. Sau khi tỉ mỉ nghe một hồi lâu, Trần Thiện Chiêu rốt cuộc hiểu rõ nội dung, quay đầu ra sau nhìn phụ hoàng nói: "Hoàng gia gia... muốn gặp Nhị bá và Cửu thúc đấy ạ."

Phụ thân muốn gặp Tần thứ dân Trần Bách và phế Thái Tử Trần Hoa?

Hoàng đế tức khắc ngây ngẩn cả người. Dù đó là tội nhân đại nghịch phản loạn bị tước hoàng vị phế thành thứ dân, nhưng vẫn là nhi tử của Thái Thượng Hoàng, là huynh đệ của ông, vì vậy Trần Vĩnh không khỏi tỉ mỉ cân nhắc. Sau một hồi lâu, thấy Thái Thượng Hoàng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào mình, Trần Vĩnh gật đầu: "Nếu vậy, nhi thần sẽ tuyên triệu hai người họ lại đây!"

Thiên tử hạ chỉ, phế Thái Tử Trần Hoa bị giam cầm ở Hàm An cung dĩ nhiên tới Thanh Ninh cung sớm hơn Nhị ca Trần Bách bị giam cầm ở Tông Nhân Phủ ngoài cung. Cũng không biết do Trần Hoa vốn có tính tình sạch sẽ hay do nội thị khẩn cấp giúp đỡ chải chuốt một chút, tóc y được búi gọn gàng, mặc áo dài đơn giản chân đi giày vải trông như một văn sĩ tầm thường, trên mặt không có vẻ điên cuồng của một tù nhân ngược lại trông rất bình tĩnh. Khi đến trước long sàng, y chỉ nhìn lướt qua Hoàng đế Trần Vĩnh đứng hầu ở đầu giường rồi ánh mắt dừng lại trên người Thái Thượng Hoàng được Trần Thiện Chiêu nâng đỡ ngồi dậy nửa thân. Nhìn phụ hoàng gầy ốm già nua hoàn toàn không còn oai hùng như xưa, Trần Hoa không những không quỳ xuống hành lễ mà còn đột nhiên bật cười.

Tiếng cười trong căn phòng cực kỳ yên tĩnh nghe vô cùng chói tai. Hoàng đế Trần Vĩnh không hiểu vì sao Thái Thượng Hoàng bỗng muốn gặp hai huynh đệ đại nghịch bất đạo của mình, lúc này vẫn trầm giọng quát: "Lão Cửu, chuyện tới hiện giờ ngươi còn không biết hối cải?"

"Hối cải? Ta chỉ làm chuyện từ nhỏ đến lớn luôn nghĩ muốn làm, có gì đáng hối cải?" Trần Hoa nhướng mày, trên mặt lộ ra một tia mỉa mai: "Tam ca xác thật hùng tài vĩ lược, có thể nhẫn nhịn co được dãn được, nhưng nếu không nhờ một con trai và hai con dâu giỏi, cho dù Tam ca có bản lĩnh lớn đến cỡ nào cũng chẳng thể ngồi trên ngai vàng này đâu!"

"Khục khục..."

Lửa giận trong lòng Trần Vĩnh bốc lên ngùn ngụt, ông đang muốn mở miệng quát lớn nhưng đột nhiên nghe tiếng ho sau lưng, lập tức quay đầu nhìn lại. Thấy là Thái Thượng Hoàng đang cong người bám vào tay Trần Thiện Chiêu ho khan kịch liệt, qua hồi lâu mới dần dần ngăn được. Gương mặt hom hem luôn tái nhợt chợt ửng đỏ vì dùng sức quá lớn, ngay sau đó lại nghe Thái Thượng Hoàng mấy ngày qua vẫn khó có thể lên tiếng rốt cuộc phát ra thanh âm.

"Giỏi... Giỏi lắm! Chết không nhận sai, chết không hối cải, ngươi quả nhiên cùng một loại với đám đàn bà Ngô gia!"

Vừa nghe câu nói đứt quãng này, Trần Hoa đầu tiên là sửng sốt, sau đó gân xanh toàn bộ nổi lên trên trán, bất chợt bạo nộ. Y gần như phóng một bước vọt tới trước giường, hai nội thị cường tráng áp giải sau lưng không kịp phản ứng, muốn vươn tay ngăn trở nhưng đã muộn rồi. May mà Trần Vĩnh luôn nhìn chằm chằm động tĩnh của y, lúc này đưa tay cản lại, dưới chân đá một cái thật mạnh vào cẳng chân y, cánh tay kia ấn bả vai Trần Hoa ép y quỳ xuống đất. Dù vậy, Trần Hoa vẫn ra sức giãy giụa, nhưng căn bản không thoát ra được gọng kìm của Trần Vĩnh thân kinh bách chiến, cuối cùng đầu gần như bị đè sát đất, chỉ có thể phát ra tiếng gào thê lương từ cổ họng.

"Phụ nữ Ngô gia cho dù có ngàn vạn cái sai, cũng đâu thể nào so được với người đàn ông bỏ vợ bỏ con như..."

Thái Thượng Hoàng dựa vào người Trần Thiện Chiêu, nhìn Trần Vĩnh không chút do dự xé vạt áo nội bào rồi vo cục nhét vào miệng Trần Hoa, lấp kín những tiếng mắng oán hận và nguyền rủa, ngài nhắm mắt lại khẽ thở dài, nói đứt quãng: "Dẫn hắn đi... Hoàng đế, chờ khi trẫm đi rồi... ngoại trừ thân mẫu của ngươi... hãy truy phong nguyên phối của trẫm là Ngô thị, a di của lão Cửu, thành Quang Liệt Hoàng Hậu... Trẫm thiếu bà ta danh phận, sau khi chết trả lại cho bà ta."

Năm đó những người biết chuyện xưa gần như đều chết sạch, câu chuyện sớm đã chôn vùi, cho nên Trần Vĩnh nghe câu "bỏ vợ bỏ con" gì đó cũng bị bất ngờ, lúc này càng hồ nghi. Tuy nhiên, nghĩ đến ngoài đích mẫu Hiếu Từ Hoàng Hậu thì muốn truy tôn một người không có nhi tử thành Hậu cũng không ảnh hưởng gì đến vấn đề chính thống của mình, tội gì trong tình cảnh này lại làm trái ý Thái Thượng Hoàng. Vì thế, chờ đến khi hai nội thị cường tráng tiến lên xốc nách Trần Hoa, ông bèn buông tay gật đầu đáp ứng: "Đã là ý chỉ của phụ hoàng, nhi thần cẩn tuân."

Vốn tưởng rằng đời này kiếp này phụ hoàng sẽ không thừa nhận việc này trước mặt người khác, đâu ngờ trong thời khắc cuối cùng lại trăn trối ý chỉ truy phong, Trần Hoa lập tức ngây ngẩn cả người, thậm chí bị lôi xềnh xệch ra ngoài mà y cũng không phản kháng. Tuy nhiên, trước khi tấm mành trúc buông xuống, y nghe được bên trong truyền ra một câu.

"Như vậy, trẫm và Ngô thị chẳng ai nợ ai!"

Phải, là phụ hoàng trả cho Ngô thị danh phận Hoàng Hậu, đó là a di của y chứ không phải thân mẫu, đâu có bất luận quan hệ gì với y!

Khi hai chân bị túm hổng lên lôi qua ngạch cửa cao cao của chính điện Thanh Ninh cung rồi lại rơi xuống thật mạnh, trong lòng Trần Hoa đột nhiên nhảy ra kết luận này. Cả cuộc đời y luôn tự nhủ sẽ dốc hết toàn lực thực hiện di nguyện của thân mẫu, nhưng kết quả lại phát hiện, hóa ra y đi tranh ngôi vị chỉ vì bản thân mình, dùng danh nghĩa di nguyện gì đó thật sự khôi hài! Trải qua Thanh Ninh môn, y thấy một người cũng đang bị hai nội thị xốc nách vội vàng lôi vào. Nhìn người mái tóc gần như bạc trắng, ánh mắt dại ra chưa từng liếc y một cái, nhưng y lập tức nhận ra người này là ai.

Đó chính là Nhị ca, chính là Nhị ca oai phong giương cung bắn ưng tung hoành sa trường, là vị anh hùng cái thế chả bao giờ để đám đệ đệ vào mắt, chính là Nhị ca Tần Vương Trần Bách. Chỉ mới nửa năm không gặp mà thôi, Trần Bách đã già sọm không chỉ hai mươi tuổi!

"Sớm biết có hôm nay, tội gì lúc trước phải tranh!" Lẩm bẩm tự nói một câu, Trần Hoa cười khẩy rồi hướng về phía Thanh Ninh cung quát to: "Hoàng Thượng Tam ca, đừng tưởng mình đã thắng! Ngày nào đó Tam ca sẽ chứng kiến đám nhi tử của mình cũng giấu đao bắn lén chém giết lẫn nhau giống như chúng ta mà thôi. Nhất định sẽ thấy cảnh đó!"

Trần Bách đang sắp vào điện đột nhiên nghe được tiếng hô sau lưng, giật mình một cái rốt cuộc bừng tỉnh. Y ngơ ngác nhìn bốn phía, dùng sức lắc lắc đầu, khi bị người lôi tới Tây Noãn Các ấn quỳ dưới đất, y cố gắng ngẩng đầu lên, rốt cuộc nhìn rõ ba tổ tôn ở long sàng.

Có lẽ vừa rồi đã xử trí xong chuyện của Ngô gia trút được gánh nặng trong lòng, vẻ mặt ửng hồng của Thái Thượng Hoàng vẫn chưa rút đi, tinh thần có vẻ thoải mái hơn nên nói chuyện cũng rõ ràng hơn. Nhìn nhi tử chính mình đã từng tận lực dạy dỗ thành tài, ngài hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng: "Lão Nhị, chuyện tới hiện giờ, ngươi biết sai rồi chưa?"

Trần Bách nhìn Thái Thượng Hoàng khẳng khiu như que củi, trong nháy mắt hiểu rõ tình hình hiện giờ. Y gần như không cần suy nghĩ lập tức dập đầu thật mạnh, giọng nói run rẩy: "Phụ hoàng, nhi thần biết sai... Không, nhi thần biết tội! Nhi thần chỉ là hồ đồ nhất thời nên đúc thành đại sai, mấy ngày này nhi thần đều sám hối ngày đêm! Cầu phụ hoàng xem xét công lao của nhi thần trước đây mà ân xá cho nhi thần!" Nói xong, Trần Bách rơi lệ đầy mặt khóc không thành tiếng.

Vừa rồi phế Thái Tử Trần Hoa vô cùng ngoan cố, hiện giờ Tần thứ dân Trần Bách lại khóc lóc thảm thiết, đối mặt với phản ứng quá khác biệt của hai người, Trần Vĩnh tức khắc nhíu mày. Còn Trần Thiện Chiêu đang nâng đỡ Thái Thượng Hoàng nhạy bén cảm giác được, vẻ mặt và ánh mắt tổ phụ toát ra một thoáng ngơ ngẩn, lúc đầu anh còn thắc mắc nhưng lập tức hiểu ra.

Chết tử tế vẫn không bằng tồn tại, so sánh với Cửu thúc bất chấp tất cả, Nhị bá phụ hiển nhiên lo lắng sau khi Thái Thượng Hoàng qua đời thì tánh mạnh của mình cũng khó giữ được! Xét từ điểm này, Nhị bá phụ rong ruổi chiến trường nhiều năm thật không so bằng nhi tử Trần Thiện Thông tàn nhẫn với người khác mà cũng tàn nhẫn với bản thân!

"Nếu ngươi biết sai biết tội, vậy trẫm cũng không có lời gì cần nói với ngươi. Hoàng đế sẽ giữ lại mệnh cho ngươi."

Nhìn Thái Thượng Hoàng mặt mày mỏi mệt, Trần Vĩnh cũng lười nói thêm câu nào với một bại tướng, lập tức xua tay ra hiệu cho lui. Tuy Trần Bách có vẻ muốn nói lại thôi, nhưng thấy biểu cảm nghiêm nghị lạnh băng của Trần Vĩnh, cuối cùng chỉ dập đầu rồi tùy ý để người lôi đi.

Sau khi trong điện lại an tĩnh lần nữa, nhớ tới tiếng hô nguyền rủa của Trần Hoa lúc nãy truyền vào, cả ba tổ tôn đều không mở miệng nói chuyện. Chẳng biết qua bao lâu, Hoàng đế Trần Vĩnh bèn đằng hắng một tiếng, tính phá vỡ không khí yên lặng khó xử này thì chợt nghe bên ngoài truyền vào giọng hô.

"Hoàng Thượng, quân tình cấp báo!"

Trần Vĩnh gần như không cần nghĩ ngợi phân phó tiến vào. Ngay sau đó, Mã Thành vội vàng bước vô, quỳ sát đất dập đầu xong cũng không ngẩng lên chỉ nói: "Thái Thượng Hoàng, Hoàng Thượng, Thái Tử điện hạ, quân tình cấp báo từ Bắc Bình Hành Đô ty, ba vạn quân Lỗ Khấu bao vây Khai Bình, Khai Bình báo nguy!"