Chuyện học hành ở Văn Hoa Điện đại khái là môn sở trường nhất của Trần Thiện Chiêu xưa nay; vì thế nhiệm vụ giám sát học tập của tông thất thế tử quận vương dưới mắt người khác hoàn toàn không phải là trách nhiệm của một Thái Tử, nhưng Trần Thiện Chiêu lại làm vô cùng vui vẻ. Nếu nói lúc trước anh chàng chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào thân phận huynh trưởng mà giảng đạo lý làm đám tông thất kêu khổ không ngừng, hiện giờ thân phận biến thành Đông Cung Thái Tử, đương nhiên được thêm pháp bảo.
Hoàng đế đã ban cho chàng ta một cây thước để đốc thúc tông thất học tập!
Hôm nay, sau khi trực tiếp cho Chu Vương Thế tử Trần Thiện Mục ăn mười thước vì tội lười biếng sử dụng mánh lới, lại xách theo bên người ân cần dạy bảo đạo thánh nhân suốt nửa canh giờ, anh chàng mới thả Trần Thiện Mục gần như chết ngất về nhà.
Trần Thiện Chiêu cũng biết, tông thất thành hôn xong theo lý không cần tiếp tục đến Văn Hoa Điện học hành, bọn họ không có thực quyền thì có thể ở nhà muốn làm gì thì làm, chỉ cần không rời kinh thành là được. Dù vậy, phụ hoàng hiển nhiên không hy vọng đám hậu bối này quá mức rảnh rỗi mà sinh nông nổi, vì thế giao việc này cho anh, đương nhiên anh sẽ tận tâm tận lực làm tốt nhiệm vụ. Nhớ lại câu nói của Trần Thiện Mục trước khi về nhà, Trần Thiện Chiêu có chút thất thần khi bước vào Lệ Chính điện. “Chiêu ca, bộ dáng hiện tại của chúng ta chính là tấm gương cho các đệ đệ nhà huynh. Huynh nói xem bọn họ có thể cam tâm hay không?”
“Thái Tử điện hạ.”
Nhìn một đám nội thị cung nhân quỳ gối hành lễ, có người còn phủ phục dưới đất, Trần Thiện Chiêu hơi gật đầu rồi lập tức vào Đông Noãn các. Thấy Chương Hàm đang đứng trước bàn lớn sát cửa sổ đỡ tay áo viết gì đó, anh tò mò lại gần sau lưng nàng nhìn lướt qua, nhướng mày hỏi: “Nàng đang sao chép cầm phổ?”
“Thiếp đồ chút hoa văn, sau đó sai người đến chỗ Kính phi mượn mấy quyển cầm phổ về sao chép, sau này không có việc gì thì lôi ra tập luyện.” Chương Hàm nhìn Trần Thiện Chiêu cười rồi buông bút hỏi: “Hôm nay hình như điện hạ về sớm hơn?”
Trần Thiện Chiêu không trả lời câu này. Chàng ta đang bận suy nghĩ thê tử tuy là phận nữ nhưng kiến thức sâu xa, hơn nữa khi ở ngoài cung có thể quản lý nội vụ trong phủ lúc cần, hoặc là ra cửa đến thăm bạn bè thân thích, không thôi thì ở nhà tiếp người tán chuyện. Hiện giờ thành Thái Tử phi nhìn như thân phận quý giá vô cùng, nhưng toàn bộ người hầu hạ trong Đông Cung cũng không vượt quá ba mươi, Thái Tử phi không thể tùy ý ra cung, cùng lắm là đi gặp Hoàng hậu và ba vị Thái Hoàng phi; còn mệnh phụ bên ngoài có thể nhập Đông Cung bái kiến cũng cực hiếm, cuộc sống càng tịch mịch hơn so với anh ở Văn Hoa Điện. Trần Thiện Chiêu nhịn không được cầm lấy cổ tay trắng nõn.
“Hàm nhi...”
“Sao ạ?” Nhận thấy một tia áy náy trong mắt Trần Thiện Chiêu, Chương Hàm mỉm cười nói: “Từ trước cứ nghĩ những ngày nhàn rỗi có mong cũng không đến, hiện giờ rốt cuộc có thể thanh thản ổn định chăm sóc hoa cỏ đánh đàn viết chữ vẽ tranh, thiếp vui còn không kịp nữa kìa. Thiếp đã dặn bọn họ pha trà ngon, điện hạ hãy chờ một chút!”
Chương Hàm rút tay đi ra ngoài, chỉ chốc lát đã tự mình bưng trà vào. Trần Thiện Chiêu ngơ ngẩn tiếp nhận rồi ngồi xuống thở dài một hơi. Chương Hàm thấy vậy cũng ngồi xuống bên cạnh nhưng không nói câu nào. Một lát sau, nàng nghe Trần Thiện Chiêu nhỏ giọng than: “Lần này giữ lại tông thất thế tử quận vương ở kinh quá nhiều. Hơn nữa hiện giờ đều nhốt trong Văn Hoa Điện học hành, tiếng oán hận nổi lên không ít.”
Đây là vấn đề của triều đình, Chương Hàm biết Trần Thiện Chiêu cũng không phải thật sự muốn mình có ý kiến gì, ngẫm nghĩ một chút bỗng nhiên trong lòng vừa động, trầm ngâm hỏi: “Trong số bọn họ có ai hiếu học yêu sách hay không?”
“Đương nhiên là có. Chỉ là học hành ở Văn Hoa Điện... chắc nàng không biết đâu, kiểu như cứ ngâm nga tứ thư ngũ kinh lăn qua lộn lại, giáo trình của những tiên sinh đó không biết nói đi nói lại bao nhiêu lần. Đừng nói bọn họ, ngay cả ta cũng nghe đến mức lỗ tai chai luôn. Trừ khi là loại người giống ta trong đầu chất cả kho thư tịch, có thể thầm ngâm nga bất cứ lúc nào để giải lao, những người khác sao có thể chịu được?”
Thấy Trần Thiện Chiêu bưng chung trà liên tục lắc đầu, một hồi sau dốc hết chén trà đã nguội vào miệng như trâu uống nước, Chương Hàm biết chàng thật sự lo lắng sốt ruột. Ngẫm nghĩ một chút, nàng tiếp nhận chung trà trong tay Trần Thiện Chiêu, đứng dậy ra ngoài đưa cho Thu Vận, dặn dò Thu Vận vài câu rồi mới quay lại ngồi xuống bên cạnh phu quân.
“Nhắc đến vấn đề này, có một chuyện thiếp chưa nói với chàng.”
Trần Thiện Chiêu nghe vậy sửng sốt. Chờ nghe Chương Hàm thuật lại từ đầu chí cuối lời của Trưởng công chúa Gia Hưng, anh chàng tức khắc nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo khó có thể che giấu. Chương Hàm làm như không thấy phu quân đang tức giận, ôn tồn kết thúc câu chuyện: “Vốn dĩ Thập nhị cô cô có thể ngăn lại chuyện này ngay tại chỗ, nhưng nghĩ làm như thế không thể tiêu diệt gốc rễ, cho nên chỉ sai người canh chừng chằm chằm tên Vi Chủ sự kia, sau đó vào cung báo cho thiếp.”
“Loại chuyện này nàng nên sớm nói với ta.” Trần Thiện Chiêu theo bản năng nói một câu, thấy Chương Hàm cười như không cười nhìn mình, làm sao anh chàng không biết bởi vì chính mình giấu vụ Triệu Phá Quân nhập kinh, lập tức đằng hắng một tiếng rồi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Huống chi đây là hướng về phía ta, ta luôn có biện pháp giải quyết.”
“Điện hạ nói vậy sai rồi, đã là phu thê nhất thể, mà chuyện này lại bởi vì thiếp mà ra, không có đạo lý nào lại đẩy cho chàng. Giống như lúc trước khi chúng ta đưa tiễn phụ hoàng gặp phải tình hình rít gào trên pháp trường, cũng do thiếp ra mặt. Hiện giờ chàng là cái đích cho mọi người chỉ trích, không biết bao nhiêu người chờ túm được sai lầm của chàng, cho nên, thiếp thừa dịp mẫu thân mang Sưởng nhi vào cung bái kiến bèn giao việc cho Sưởng nhi.”
“Chương Sưởng? Thằng nhóc tuy thông minh nhưng vẫn còn nhỏ...”
“Chỉ sai nó ở giữa truyền lời mà thôi, không phải thật sự bảo nó ra mặt làm việc, điện hạ không cần lo lắng. Còn phần chủ ý, thiếp vốn có một ý tưởng đại khái mà thôi, hôm nay nghe điện hạ nói tông thất chẳng phân biệt lớn nhỏ đều nhốt trong Văn Hoa Điện học hành, cho nên có ý nghĩ này.” Chương Hàm ngừng lại một chút, thấy Trần Thiện Chiêu lộ ra vẻ mặt rất tò mò, nàng thấp giọng thì thầm vài câu. Quả nhiên Trần Thiện Chiêu nghe xong bèn gõ nhịp tán thưởng: “Hay lắm, chủ ý này thật sự một công đôi việc! Nếu quyết định như thế, lát nữa ta sẽ kêu Tam đệ đi làm. Nàng không biết đâu, hôm lập Đông Cung trước ngày trai giới, nó tìm ta uống rượu, lúc say mèm bèn ôm ta vừa khóc vừa cười...”
“Tuy điện hạ và Tam đệ xưa nay thân thiết, nhưng loại chuyện này không giống bình thường, nếu điện hạ tự mình đi gặp Tam đệ, đến lúc đó lỡ gây lớn chuyện, khó tránh khỏi dính phải tai tiếng mượn cớ nhờ đệ đệ đi kết giao. Cho nên ý tứ của thiếp chính là, bẩm báo mẫu hậu để mẫu hậu ra mặt!” Thấy Trần Thiện Chiêu ngẩn ra rồi hơi do dự, Chương Hàm thành khẩn khuyên: “Điện hạ có thể nhập chủ Đông Cung đều nhờ một mảnh từ tâm của mẫu hậu. Hiện giờ điện hạ không thể kết giao đại thần, thậm chí quan thuộc Đông Cung vẫn chưa lập, nếu không thể toàn tâm toàn ý tin cậy mẫu hậu dựa vào mẫu hậu, cho dù có thể dựa vào diệu kế vượt qua ngay lúc này nhưng lại không thể có hiệu quả một đời!”
Trần Thiện Chiêu nghĩ đến hiện giờ Chiêm Sự Phủ chưa thành lập, thậm chí trước khi phế Thái Tử Trần Hoa, bố cục của Chiêm Sự Phủ vẫn thiếu vị trí Chiêm sự, chỉ có đám đại miêu tiểu miêu ba lượng mà thôi. Anh biết tổ chức này của Đông Cung là phải xem phụ hoàng quyết định thế nào mới có thể chậm rãi thành lập, mà tổ phụ Thái Thượng Hoàng đã hoàn toàn không tham dự triều chính, không thể giúp anh và cũng sẽ không tùy tiện giúp anh. Quần thần tất nhiên có tâm hướng về đích trưởng, nhưng ngoại trừ những kẻ đầu cơ, còn những đại thần trung thành với Hoàng đế như Hạ Thủ Nghĩa sẽ không biểu lộ chiêu kỵ. Cho nên, phương pháp của Chương Hàm là cách duy nhất đường đường chính chính khiến người khác không thể chỉ trích.
Đó là dựa vào mẫu hậu, người sinh anh nuôi anh và luôn quan tâm anh nhất!
“Ta hiểu rồi, hãy làm theo ý của nàng.”
Chiêm Sự Phủ: là thư ký riêng cho Thái Tử, giúp đỡ Thái Tử lên kế hoạch và quản lý mọi sự vụ của Đông Cung. Mời vào wattpad ủng hộ bà còm.
Phu thê dùng xong cơm tối, Chương Hàm may y phục cho bé con, còn Trần Thiện Chiêu đọc sách, không gian yên tĩnh mà hài hòa, ngay cả đám người Phương Thảo ra ra vào vào đều thả nhẹ bước chân. Đột nhiên, Chương Hàm nghe ngoài cửa truyền vào giọng nói chuyện thì thầm, thấy Trần Thiện Chiêu không để ý, nàng buông kim chỉ ngẩng đầu chờ xem. Chốc lát, Phương Thảo hơi mất tự nhiên vào phòng, ánh mắt Chương Hàm không khỏi có vài phần dò xét. Một hồi lâu, Phương Thảo mới ngập ngừng bẩm báo: “Thái Tử điện hạ, Thái Tử phi điện hạ, Lục cô nương ở hậu viện nói là làm tặng Vương phi một đôi giày, sai cung nhân tùy hầu đưa tới.”
Nếu không phải vừa lúc gặp được Kim cô cô cũng xuất thân từ Trung Cung, loại sự tình này Phương Thảo nàng đây đâu cần nhắc tới để kinh động Thái Tử và Thái Tử phi!
Dọn vào Đông Cung đã hơn nửa tháng, nếu hôm nào rảnh rỗi thì Trần Thiện Chiêu cũng làm theo lời Thái Lượng nhắc nhở, buổi tối đi gặp hai người phía sau hậu viện ngồi nói chuyện một chút nhưng vẫn qua đêm ở thư phòng tiền viện. Hiện giờ, nghe Phương Thảo bẩm báo chuyện này, anh chàng nhíu mày rồi lên tiếng: “Mang vào đây cho ta xem.”
Chốc lát, Bích Nhân nâng một đôi giày thêu tiến vào, là một đôi giày mũi phượng bằng lụa xanh đá, trên mặt lụa thêu chim phượng bằng chỉ vàng sinh động như thật, đường kim mũi chỉ phức tạp và cầu kỳ. Thấy Trần Thiện Chiêu nhìn chằm chằm hồi lâu, Chương Hàm cười nói: “Quả nhiên thêu may rất tốt. Hôm qua mẫu hậu mới thưởng bốn cuộn gấm cho ta, lấy một cuộn thưởng cho cô ấy.”
Vẻ mặt Phương Thảo tuy có chút không dễ chịu nhưng vẫn thưa vâng một tiếng rồi đi. Trần Thiện Chiêu vẫn chăm chú quan sát đôi giày trong tay Bích Nhân, sau một thời gian mới lên tiếng: “Cất vào ngăn tủ đi thôi, ngươi có bao giờ thấy Thái Tử phi đi kiểu giầy cầu kỳ như vậy chưa?”
Bích Nhân tuy không thường lộ ra suy nghĩ trên nét mặt như Phương Thảo, nhưng ngay lúc này cũng nhịn không được nở nụ cười hứng chí, liên thanh thưa vâng rồi cầm giày ra ngoài. Sau khi trong phòng không còn ai, Chương Hàm cũng không đề cập tới chuyện này, chỉ cười bàn với phu quân: “Thu Vận toàn tâm toàn ý theo thiếp, không muốn đi ra ngoài, nhưng Phương Thảo và Bích Nhân tuổi tác đều không nhỏ. Từ trước thiếp đã đề cập tới chuyện tìm một nhà tốt cho hai đứa, tuy nhiên hai đứa nó cứ lấy hết lý do này đến lý do khác để kéo dài tới hiện tại, dù sao thiếp cũng đã trao trả khế bán thân cho hai đứa rồi. Hiện giờ chúng ta coi như ổn định, cho nên thiếp muốn nhờ điện hạ nói một tiếng với Tam đệ, nếu trong quân có người nào thích hợp và nguyện ý, vậy hãy làm mai cho hai đứa nó.”
“Chuyện này dễ dàng thôi.”
Trần Thiện Chiêu đáp ứng ngay, thấy Chương Hàm cầm y phục lên may tỉ mỉ, nhìn một bên mặt nhu hòa của nàng, anh chàng do dự hồi lâu cuối cùng lên tiếng: "Trước khi Chương Thịnh đi nhận nhiệm vụ ở Du Lâm vệ, ta đã đáp ứng huynh ấy một chuyện.”
Chương Hàm bị lời nói đột ngột khiến cho sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy Trần Thiện Chiêu đứng dậy đi đến trước mặt nàng, đặt tay lên hai vai nàng, thân mình hơi cúi xuống, thấp giọng nói từng câu từng chữ: “Chúng ta là phu thê cùng hoạn nạn, hiểu lòng biết ý lẫn nhau, vốn nên bên nhau cả đời. Hai người kia chỉ vì mẫu hậu đối xử bình đẳng mà đưa tới, là vấn đề râu ria, nhưng tương lai có lẽ sẽ thêm càng nhiều vấn đề bất đắc dĩ như vậy. Tuy nhiên, có một chuyện ta nhất định làm được -- -- Đó chính là suốt cuộc đời này, ta tuyệt đối sẽ không làm nữ tử khác sinh hạ con cái!”
Kể từ chương này bà còm sẽ cho Chương Hàm đổi xưng hô thành thiếp - điện hạ/chàng, hoàn toàn không phải vì tình cảm của hai người họ có khúc mắc hay không còn âu yếm. Hiện giờ thân phận của hai người đã khác, họ là Thái Tử và Thái tử phi vào ở trong cung, vì thế xưng hô cũng phải nghiêm túc cho hợp với cung đình.