Lưu thị sống hơn nửa đời, nguyện vọng lớn nhất chỉ đơn giản là một nhà đoàn tụ cùng nhau trải qua những ngày vui vẻ bình an. Trước nay bà không nghĩ tới sẽ rời bỏ quê nhà, càng không nghĩ tới có thể vào kinh thành, có thể định cư ở kinh thành, lại có thể ở nhà cao cửa rộng, mặc tơ lụa gấm vóc, thậm chí còn có cơ hội bước vào Hoàng cung người đời nhìn thôi đã thấy sợ. Dù trước đây khi vừa đến kinh thành bà đã từng được Trần Thiện Chiêu đưa vào Nhu Nghi điện gặp nữ nhi, nhưng hiện giờ nữ nhi và tế tử đã nhập chủ Đông Cung, ý nghĩa khác nhau rất lớn.
Hôm nay khi vừa bắt đầu bước vào Đông An môn, bà đã nơm nớp lo sợ, nhìn những cung điện sừng sững uy nghiêm, bà càng thêm bất an. Nếu không nhờ ân chuẩn cho phép Chương Sưởng đi theo, có lẽ bà thậm chí không nhấc nổi bước chân.
Theo nội thị dẫn đường tới Đông Cung, vốn định lập tức đi vào nhưng bên trong truyền ra tin tức, nói là Tri Vương phi đang gặp Thái Tử phi, xin phu nhân đợi trong chốc lát, Lưu thị bèn không do dự đứng chờ ngoài cửa Xuân Hòa điện. Nhìn nội thị ra vào đều cúi đầu khoanh tay tiến thối có độ, bà cũng theo bản năng nín thở im hơi. May thay chỉ một lát sau, bà thấy cửa nhỏ bên chính điện có đoàn người ra tới, ngồi trên kiệu là một thiếu phụ trẻ tuổi, đoán được đó là Tri Vương phi.
Sau khi đẻ non điều dưỡng gần hai tháng, cuối cùng tinh thần Trương Như cũng đỡ hơn rất nhiều, nhưng cả người trông vẫn gầy ốm hơn trước đây. Hôm nay vào cung là vì nàng đã bàn bạc xong với Tri Vương Trần Dung quyết định xin về đất phong Sơn Đông, cho nên đến gặp Chương Hàm chào từ biệt. Vừa rồi mới ôm nhau khóc sụt sùi một hồi, đôi mắt nàng tuy hơi sưng đỏ nhưng tâm tình lại nhẹ hơn rất nhiều. Đi ngang qua cửa Xuân Hòa thấy một mệnh phụ trung niên dẫn theo một thiếu niên hành lễ, đầu tiên Trương Như ngẩn ra, sau đó liền vỗ vỗ tay vịn.
"Dừng."
Theo tiếng hô của nội thị đi bên cạnh, cỗ kiệu hạ xuống ngay. Trương Như quan sát hai vị trông có vẻ là hai mẹ con trong chốc lát, chợt lên tiếng hỏi: "Đây là Chương phu nhân và Chương Nhị công tử?"
"Vâng, thiếp thân bái kiến Tri Vương phi."
"Tiểu bối bái kiến Tri Vương phi."
"Nhị vị xin đứng lên."
Ánh mắt Trương Như dừng lâu hơn trên người Chương Sưởng, thấy cậu bé hiện giờ đã mười bốn mười lăm, đôi mắt trong trẻo mặt mày tuấn lãng, Trương Như ngoại trừ có trưởng huynh hờ thì không còn huynh đệ tỷ muội ruột thịt nào nên càng thêm hâm mộ Chương Hàm. Nghĩ đến mẫu thân không đành lòng để mình rời kinh, nàng chợt cảm thấy đôi mắt cay xè, khẽ gật đầu chào Lưu thị: "Nhị vị lần đầu tiên tiến cung?"
"Hồi bẩm Vương phi, lần trước thiếp thân đã từng vào cung, nhưng đây là lần đầu tiên tới Đông Cung."
"Vậy cũng phải." Trương Như hơi mỉm cười, chợt nhìn nội thị bên cạnh hai mẹ con, nghiêm mặt dặn: "Hai vị là quốc thích, sau này có tiến Đông Cung, mặc dù bên trong có khách cũng không cần chờ ngoài cửa Xuân Hòa, cứ tự nhiên vào trong ngồi đợi. Người dẫn đường không hiểu chuyện, để người thấy còn chê Thái Tử phi điện hạ coi thường người nhà! Chương đại nhân và Chương Đại công tử đều là người mang trọng trách lĩnh quân bên ngoài, các vị chẳng những là quốc thích mà còn là quan quyến, cứ việc lấy ra khí thế nên có!"
Hai nội thị bên cạnh Lưu thị cuống quít quỳ xuống liên tục dập đầu thỉnh tội, Trương Như không thèm liếc mắt nhìn chúng một cái, hướng về phía mẹ con Lưu thị và Chương Sưởng hơi gật đầu rồi ra hiệu khởi hành. Ngồi trong kiệu, nhớ tới lúc trước khi mẫu thân dẫn mình đến chùa Long Phúc bị người cười nhạo lạnh nhạt không chỗ dung thân; nhớ tới khi mới gặp Tri Vương Trần Dung không ngờ được đây sẽ là trượng phu làm bạn với mình cả đời; nhớ tới cuộc sống trước khi xuất giá phụ thân tuyệt tình vô nghĩa nên trong lòng luôn thấp thỏm... Trương Như không kiềm được véo nhẹ vào lòng bàn tay. Hiện giờ tuy mất đi đứa bé đầu tiên, nhưng Trần Dung ngày đêm làm bạn ôn tồn khuyên giải an ủi, mấy năm nay cũng không nhúng chàm nữ tử khác, có một trượng phu như thế thì đời này nàng không còn gì tiếc nuối! Cho nên, ngày đó được Chương Hàm và Trương Kỳ ra tay cứu giúp, ân tình này nàng vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng!
Lời nói của Trương Như nghe vào tai Lưu thị như một hồi chuông cảnh tỉnh. Nghĩ đến hiện giờ mình đã không giống lúc trước, mỗi một cử động đều bị người dòm ngó, nếu cứ nơm nớp lo sợ thì càng bị người lôi ra cười nhạo hoặc dùng để công kích nữ nhi, trong lòng bà tức khắc khó chịu dị thường. Vì thế khi cùng Chương Sưởng bước vào Lệ Chính điện, bà tận hết toàn lực làm chính mình trông có vẻ bình tĩnh một chút. Mãi đến lúc thấy nữ nhi vịn tay Thu Vận tươi cười ra đón, bà mới có thể thả lỏng.
"Hôm nay không phải dịp lễ quan trọng, gặp nhau chỉ theo gia lễ." Chương Hàm đã nghe bẩm báo vừa rồi Tri Vương phi Trương Như đi ra ngoài gặp được mẫu đệ của mình, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng. Nàng đang định ngăn lại mẫu thân muốn hành lễ thì Chương Sưởng đã thông minh quỳ xuống dập đầu, nàng lập tức trách: "Nam nhi trên gối có hoàng kim, sau này tiểu đệ không thể làm như thế."
"Vâng, tiểu đệ thụ giáo."
Nghe đệ đệ trả lời một cách nề nếp, Chương Hàm không khỏi mỉm cười. Chờ một nhà ba người vào Đông Noãn các, nàng kéo mẫu thân Lưu thị cùng lên ngồi trên trường kỷ, kêu Chương Sưởng đến gần khảo hắn vài câu Tứ thư. Thấy cậu ta đáp rất lưu loát, nàng hài lòng gật đầu, chợt lên tiếng hỏi: "Nương có tính cho Sưởng đệ đi thi đồng sinh hay không?"
Lưu thị nhớ tới tuy Chương Thịnh vẫn giữ lại hai lão thương binh ở nhà để dạy võ nghệ cho Chương Sưởng, nhưng hiện giờ tốt xấu gì ấu tử cũng chịu nỗ lực dụng công học hành, không hề luôn miệng ồn ào đòi ra trận giết địch linh tinh gì đó, nghe Chương Hàm hỏi vậy bèn cười trả lời: "Dĩ nhiên tính toán cho nó đi thử một lần. Chỉ là, nghe nói hiện giờ Quốc Tử Giám đang nhận người, không biết có thể cho nó..."
"Con không đi Quốc Tử Giám đâu!" Không đợi Lưu thị nói hết lời, Chương Sưởng vội nhảy vào đáp một câu. Thấy mẫu thân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lộ ra vẻ mặt trách cứ, còn trưởng tỷ thì như suy tư gì mà nhíu mày, Chương Sưởng bèn tiến lên một bước quỳ xuống, mặt mày nghiêm túc giải thích: "Tỷ, đệ xin tỷ, đệ thật sự không muốn đi Quốc Tử Giám, ít nhất không phải hiện tại! Chỗ đó toàn là con cháu quan văn được ân ấm, còn có con cháu nhà huân quý, mỗi người đều xuất thân tốt vô cùng, chỉ cần kém đi một bậc là bị coi thường. Nếu đệ vào đó chẳng phải sẽ thành bia ngắm cho người ta chế giễu? Năm nay đệ sẽ đi thi huyện, đậu rồi thì còn thi phủ thi viện. Muốn đi thi thì phải chuyên cần học tập, mà đâu phải chỉ có Quốc Tử Giám mới là chỗ duy nhất để học! Tỷ, đệ sẽ không làm tỷ mất mặt!"
Thấy Chương Sưởng nói năng có khí phách, còn Lưu thị thì ngẩn ra trong chốc lát rồi nhịn không được quay đầu chậm nước mắt, Chương Hàm cũng cảm thấy mũi chua xót, lập tức kêu Thu Vận tiến lên nâng Chương Sưởng dậy. Chờ đến khi Chương Sưởng ngồi xuống, nàng mắng dỗi: "Vừa rồi mới nói đầu gối nam nhi có hoàng kim, ngày sau phải nhớ kỹ, chỉ quỳ Thiên Địa Quân Thân Sư, tuy tỷ là tỷ tỷ ruột thịt nhưng cũng đừng động một chút là quỳ. Nếu đệ có thể nói ra đạo lý rõ ràng như vậy, không đi Quốc Tử Giám cũng không quan trọng. Tuy nhiên, hiện giờ Tống tiên sinh không ở kinh thành, tất nhiên từ nhỏ tiên sinh đã dạy cho đệ một căn bản vững vàng, nhưng đệ vẫn nên tìm một tiên sinh sớm chiều thỉnh giáo. Như thế mới có thể tiến bộ không ngừng."
"Tỷ, đệ nghe nói vị Tống công tử trước đây chỉ trích phế Thái Tử ở Phụng Thiên Điện trong lễ Truyền lư, hiện giờ vừa mới nhận chức biên tu ở Hàn Lâm Viện, có thể tìm..."
Chương Hàm nghe vậy sửng sốt, thấy ánh mắt đen láy của Chương Sưởng chợt lóe, rõ ràng không phải mới nảy sinh ra ý định mà trong lòng sớm có tính toán. Mặc dù vui mừng với sự trưởng thành của đệ đệ, nhưng cân nhắc một lát nàng vẫn lắc đầu: "Trước đây anh ta có công, vì xoa dịu lòng người nên phụ hoàng chưa từng đụng vào thứ tự thi Đình, mặc dù Thái Tử điện hạ khuyên can nhưng phụ hoàng vẫn trả công anh ta bằng chức vụ biên tu ở Hàn Lâm Viện, chức quan này vốn dĩ chỉ dành cho người đậu nhất giáp. Tiền đồ của anh ta đang trên đường tiến triển, đệ không cần dính líu với anh ta. Hơn nữa, cho dù học vấn của anh ta rất tốt, nhưng hiện giờ mới bước vào con đường làm quan, chắc chắn sẽ không muốn hao phí thời gian ở những chuyện khác."
(Nhất giáp: đậu ba vị trí đầu là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa)
Ngoài ra, Chương Sưởng đi thi một vài khoa cử không phải vì tương lai muốn làm quan từ khoa trường mà chỉ để người yên tâm, vậy thì trộn lẫn với Tống Sĩ Phương làm gì? Nếu Chương gia lại cho ra thêm một võ tướng thì chỉ sợ người kiêng kỵ càng nhiều! Tuy Định Viễn Hầu Vương Thành uy danh hiển hách nhưng rốt cuộc không con trai mà cũng không nhận con thừa tự, đâu thể so với hai huynh đệ Chương Thịnh Chương Sưởng đều còn trẻ!
Chuyện mình tính toán một thời gian lại bị tỷ tỷ gạt đi ngay, Chương Sưởng không khỏi có vài phần chán nản. Chương Hàm nhìn ông tướng con gục đầu uể oải bèn cười an ủi: "Vụ này tuy nói không thể nhưng tỷ sẽ lưu tâm cho đệ. Nhất định sẽ tìm cho đệ một lão sư học vấn nhân phẩm đều tốt."
"Đa tạ tỷ tỷ!"
Thấy Chương Sưởng lập tức đứng bật dậy muốn hành lễ nhưng nhớ lại vừa bị răn dạy nên vội vàng đổi thành cúi người, Chương Hàm phì cười lắc đầu, chợt nghiêm trang nói: "Ngoài vấn đề này, tỷ còn có chuyện muốn dặn dò đệ."
Nói tới đây, Chương Hàm đứng dậy, thấy Lưu thị cũng vội vàng đứng dậy theo, nàng mỉm cười ngăn lại: "Nương, con còn chút vấn đề về cách đối nhân xử thế muốn dặn dò Sưởng đệ. Thằng bé da mặt mỏng, nếu dạy dỗ trước mặt nương thì chỉ sợ nó ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại oán trách con. Nương cứ ở chỗ này ngồi nghỉ một lát, con đi ân cần dạy bảo nó vài câu."
Lưu thị lập tức bừng tỉnh ngộ ra cười đáp ứng, Chương Hàm lưu lại Kim cô cô bồi Lưu thị, còn mình được Thu Vận dìu đỡ mang theo Chương Sưởng ra phía sau. Tới một hoa viên nho nhỏ sau Lệ Chính điện, Thu Vận đưa tay ra hiệu cho các tiểu thái giám đang làm tạp dịch chăm sóc hoa cỏ thối lui, sau đó chủ động ngừng ở cửa, còn Chương Hàm vẫy tay kêu Chương Sưởng theo mình.
Đi vài chục bước vài sâu bên trong, Chương Hàm dừng lại nhìn Chương Sưởng hỏi: "Tiểu đệ biết vì sao tỷ muốn nói chuyện riêng với đệ hay không?"
Chương Sưởng mới loáng thoáng phát hiện, nghe vậy tức khắc chuẩn bị tinh thần: "Tỷ có chuyện muốn sai đệ đi làm? Tỷ yên tâm, cho dù lên núi đao xuống biển lửa..." Còn chưa nói dứt lời chợt thấy vẻ mặt Chương Hàm lạnh như băng, cậu ta lập tức không dám hé răng.
"Chuyện lên núi đao xuống biển lửa, nếu ta không đến bước đường cùng thì thậm chí không sai thuộc hạ đi làm huống chi là đệ đệ ruột thịt? Cho đệ học hành là mong đệ làm người hiểu rõ đại thể biết giữ đúng mực, không phải để đệ học được được cách nói dõng dạc hùng hồn mạnh miệng như vậy, càng không phải để đệ chỉ biết hy sinh không hề ý nghĩa!" Thấy Chương Sưởng liên thanh thưa vâng, vẻ mặt Chương Hàm mới hòa hoãn lại, bắt đầu đi vào vấn đề: "Hôm nay tìm đệ tới đây là muốn nhờ đệ mau chóng đi gặp Triệu đại ca."
"Phá Quân ca? Phá Quân ca trở lại kinh thành hồi nào, sao đệ không biết gì hết?" Chương Sưởng tức khắc nghiêm túc, thấp giọng hỏi: "Hay là có người muốn gây bất lợi cho Phá Quân ca? Không phải, chắc là muốn lợi dụng Phá Quân ca để gây bất lợi cho tỷ?"
Thấy ấu đệ nhạy bén như thế, Chương Hàm gật đầu tán thưởng. Mẫu thân rốt cuộc chưa tiếp xúc qua đại sự, cha huynh đều cầm quân bên ngoài, nàng tuyệt đối không muốn những phong ba phức tạp quỷ quyệt trong triều lây nhiễm lên người mẫu thân. Nhưng Chương Sưởng thì khác, thằng bé không còn nhỏ, tương lai chắc hẳn sẽ đi vào con đường làm quan. Mặc dù ngoại thích không thể có trị quyền cũng không thể tham gia vào chính sự, chỉ mang một chức quan nhàn tản, nhưng tóm lại không thể làm lỗi, cái nhìn đại cục càng là không thể thiếu!
"Đệ lại gần đây nghe tỷ dặn dò..."