Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 308




Đông Cung đã sắc lập, tin tức năm sau sẽ cải nguyên thành Trường Ninh được chiêu cáo thiên hạ. Đại Tề vừa trải qua một trận rung chuyển bất an cũng theo đó mà dần dần yên ổn. Đối với các quan to hiển quý cũng như bình dân bá tánh ở kinh thành, kế tiếp lại có một mối hôn sự thu hút sự chút ý của mọi người. Nhà trai là Uy Ninh Hầu Cố Minh vừa tập tước, nhà gái là biểu muội Trương thị. Tuy Trương gia chẳng cho ra nhân vật nổi danh nào, ngay cả Trương Xương Ung đến nay vẫn ở Bắc Bình làm Tả Tham chính, lần này cũng không kịp trở về, nhưng không chút nào giảm bớt tầm ảnh hưởng của mối hôn sự này.

Bởi vì vị muội muội kết nghĩa cùng lớn lên với Trương Đại tiểu thư chính là Chương Hàm, vừa được sách phong Đông Cung Thái Tử phi!

Trong ngày tặng quà cưới, ba vị Thái Hoàng phi Cố Thục thái phi Huệ thái phi Kính thái phi đều ban quà lễ hậu hĩnh, vị Đại tẩu Trưởng công chúa Gia Hưng dĩ nhiên càng hào phóng hơn, tặng quà cưới ước chừng đủ thêm mười gánh của hồi môn. Có vị Trưởng công chúa này làm gương, Trưởng công chúa Ninh An Trưởng công chúa An Khánh và Trưởng công chúa Nhữ Ninh cũng đều đưa tới quà vàng ngọc và các đồ trang trí giá trị xa xỉ. Ngay cả Tri Vương phi Trương Như hồi phục sau khi đẻ non cũng tặng quà rất có giá trị.

Chương Hàm đang mang thai tuy không tự mình đến thêm trang nhưng sai người đưa tới quà cưới. Trong số đó, chẳng những có một lò sưởi bằng vàng, một đôi chặn giấy sư tử bằng ngọc, một đôi bình sứ quân diêu, còn có một đôi lược gỗ Hoàng hậu Phó thị ban thưởng -- -- thân là Hoàng hậu đương nhiên không có lý nào lại ban quà cưới cho nữ nhi của thần tử không họ hàng không quen biết, đồ được chuyển ban mặc dù không chính thức có tên trong danh sách nhưng càng thêm trân quý. Vào hôm đó, An Quốc Công Thế tử phu nhân được Vương phu nhân mời tới hỗ trợ, thấy một phòng đầy ắp quà cưới rực rỡ muôn màu thật sự bị hoa cả mắt, trong lòng vừa hâm mộ vừa cảm khái.

Hiện giờ Trương Đại tiểu thư xuất giá vô cùng vẻ vang, ai có thể ngờ nguyên nhân chỉ vì ngày xưa Trương gia nuôi lớn được một cô nương bình dân, cùng lắm chỉ là một dưỡng nữ ăn nhờ ở đậu mà hiện giờ lại thành Đông Cung Thái Tử phi, tương lai thậm chí có khả năng là Mẫu nghi thiên hạ!

Ngày tặng quà cưới dĩ nhiên nở mày nở mặt, nhưng tới hôm Trương gia đi đưa của hồi môn, vì phòng ngừa màn mười dặm hồng trang quá mức chói mắt, do đó đành phải đem một phần của hồi môn đưa đến phủ Uy Ninh Hầu đêm trước. Dù vậy, ngày đưa trang vẫn tràn đầy một trăm hai mươi tám gánh, người đưa trang mênh mông cuồn cuộn phủ kín vài con phố của kinh thành. Trong số đó, ngoại trừ quà cưới thêm vào, phần lớn đều là của hồi môn năm xưa Cố phu nhân đã dự bị cho đích nữ.

Tuy trong lòng Trương Kỳ bất an, nhưng hôm nay xuất giá chân chính ngồi trên kiệu hoa từ nhà cũ của Trương gia đi ra, nàng biết sự gian dối giả đích nữ Trương Du sẽ phải theo mình cả đời. May mắn thay, ngoại trừ Chương Hàm thì Cố Minh cũng đã biết sự thật! Hơn nữa cọc xử án đã từng chấn động một thời, tương lai cho dù có người muốn lật lại bản án cũ thì hy vọng sẽ không ai tin!

Vào ngày Cố gia đón dâu, mặc dù Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong không ở kinh thành, nhưng được cái huynh đệ Cố gia rất đông đảo, phân chia nhau từ chuyện giúp Cố Minh đi nghênh thân đến vụ tiếp khách trong phủ đều thu xếp gọn gàng ngăn nắp. Chỉ là sau khi bái thiên địa vào động phòng, Cố Minh còn chưa kịp nhấc khăn đỏ thì có một cái đầu nhỏ bỗng nhiên thò vào.

"Tứ ca, Tứ tẩu, đêm nay đệ nhất định phải phá động phòng!"

Trương Kỳ nghe giọng nói xa lạ tức khắc sửng sốt, chỉ thấy Cố Minh không nói một lời đi ra rồi đột nhiên rầm một tiếng đóng sầm cửa lại. Còn không đợi nàng phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, bên ngoài truyền vào tiếng hô to: "Tứ ca, tốt xấu gì đệ cũng ngàn dặm xa xôi tới uống rượu mừng, ca thật quá tuyệt tình!"

"Đừng để ý đến nó. Tiếp tục!"

Cố Minh tức giận thúc giục vị phu nhân xướng lễ đang đứng ngây ngốc. Lúc này bà ta như vừa tỉnh mộng, chúc tụng một đống lời cát tường rồi mời tân lang dỡ khăn đội đầu. Cố Minh tiếp nhận đòn cân, vững vàng nhấc lên chiếc khăn lụa đỏ rực thêu viền chỉ vàng. Thấy dưới khăn hiện ra Trương Kỳ mặc một thân quan phục Hầu phu nhân, mũ phượng châu ngọc chiếu sáng, mặt trang điểm theo kiểu tân nương dày cộm khó thấy rõ ràng gương mặt thật, anh chàng không nhịn được bật cười. Nhìn chăm chú nương tử của mình một hồi lâu, Cố Minh mới đưa khăn đỏ và đòn cân cho thị nữ đứng hầu bên cạnh.

"Tân nhân làm lễ hợp cẩn."

Sau khi uống rượu hợp cẩn, ăn sủi cảo sống nhiều con cháu và thực hiện vô số lễ nghi vụn vặt, phu nhân xướng lễ lại tuôn ra một tràng chúc phúc rồi mới rời tân phòng. Trương Kỳ không khỏi quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy không có ai thừa dịp này tiến vào, nàng hơi chút kinh ngạc thì nghe giọng Cố Minh bên tai.

"Vừa rồi là tiểu đệ, nó vẫn luôn học hành bên ngoài nên trước nay rất hiếm khi về nhà, chắc nàng chưa gặp nó bao giờ? Nó rất tinh quái nhưng sợ nhất là Đại tẩu, có lẽ vừa rồi bị Đại tẩu xách cổ lôi đi rồi." Nói tới đây, Cố Minh thình lình đặt môi lên vành tai Trương Kỳ một cái rồi mới dời đi. Thấy gương mặt đắp phấn thật dày không lộ ra manh mối gì nhưng vành tai lại đỏ ửng, anh chàng không khỏi nhoẻn miệng cười, hướng về phía Ninh Hương và một nha hoàn khác phân phó: "Còn không mau hầu hạ Đại tiểu thư rửa mặt đổi xiêm y? Mặc một thân dầy nặng như vậy làm sao chịu được!"

Mặc dù kết hôn với người trong lòng, đã sớm bị chàng ta mê hoặc từ lâu, nhưng hành động thân mật tình lình vừa rồi của Cố Minh, còn có lời săn sóc mới nói ra vẫn khiến tim Trương Kỳ đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng miễn cưỡng để người hầu hạ cởi ra áo ngoài, sau đó thẹn thùng nhắc: "Hầu gia, bên ngoài còn khách khứa..."

"Lúc này trời đất bao la cũng không vượt qua được nàng." Cố Minh không chút nghĩ ngợi đáp một câu, thấy vẻ mặt Trương Kỳ quẫn bách không biết làm sao, anh chàng biết cô nàng da mặt mỏng, lúc này mới đứng lên nói: "Được rồi, ta ra bên ngoài nói mấy câu với Đại ca và các huynh đệ rồi đi tiếp đãi khách khứa. Tiểu đệ hiếm khi trở về, cũng phải dỗ dành nó một chút. Nàng cứ chậm rãi thu thập, không cần nóng vội."

Đến khi thấy Cố Minh rời phòng, Trương Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, kêu Ninh Hương gọi hai vị cô cô - trước đây Chương Hàm đưa tới - vào hỗ trợ hầu hạ thay đồ rửa mặt chải đầu. Mãi một hồi mới chuẩn bị xong xuôi, Trương Kỳ loáng thoáng nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười nói, nàng đang cố gắng phân biệt xem là ai, chợt nghe một loạt tiếng bước chân, theo sát là một bóng dáng quen thuộc vào phòng.

"Đã nhiều năm kêu muội muội, hôm nay mới chính thức trở thành người một nhà." Trưởng công chúa Gia Hưng cười ha hả tiến đến gần, thấy Trương Kỳ đã thay bộ áo cân vạt đỏ thẫm trăm bướm vờn hoa, nhìn vừa xinh đẹp vừa vui vẻ, Gia Hưng bèn ngồi sát bên cạnh rồi nói: "Huynh đệ Cố gia tuy nhiều nhưng mấy năm nay có bao nhiêu chuyện liên tiếp xảy ra. Bây giờ muội và Tứ đệ đã dẫn đầu làm xong hôn sự, coi bộ kế tiếp Cố gia sẽ liên tục đón con dâu, sau này chị em dâu càng nhiều hơn. Hiện giờ muội vừa qua cửa đã là đương gia phu nhân, cũng may Hàm... cũng may Thái Tử phi chuẩn bị cho muội người giúp đỡ thoả đáng, nếu không bắt tay vào làm sẽ phát hiện sự tình vô cùng phức tạp. Muội lại không giống ta, có thể ở phủ công chúa tránh bị quấy rầy..."

Mặc dù bản thân ngây người ở Cố gia đã nhiều năm, nhưng ngày tân hôn Trương Kỳ vẫn không tránh khỏi cảm thấy khẩn trương lạ thường. Huống chi mặc dù có thể tạm thời gác qua một bên sự tình "Thay mận đổi đào", nhưng Trương Kỳ vẫn cứ thấp thỏm mỗi khi nghĩ đến mình phải giữ tang ba năm rồi đến phiên Cố Minh phải giữ tang một năm nên hiện giờ đã có kẻ gièm pha nàng là gái già được phúc. Lúc này nghe Trưởng công chúa Gia Hưng lải nhải nói chuyện phiếm, Trương Kỳ cảm thấy tâm tình dần dần bình ổn. Còn không đợi nàng đáp câu nào, bên ngoài đột nhiên có người thò đầu vào.

"Đại tẩu, Tứ ca không ở đây?"

"Đã bảo đệ phải tránh xa, còn tới quậy?" Trưởng công chúa Gia Hưng trừng mắt giận dữ. Đợi thiếu niên kia nghênh ngang vào phòng, Gia Hưng bèn giải thích với Trương Kỳ: "Đây là tiểu đệ Cố Chung, nếu nó làm phiền muội, sau này muội chỉ cần lôi ra cái uy tẩu tử mà răn dạy nó!"

"Đại tẩu, ngài tự mình răn dạy đệ là được. Đừng tiện thể kéo theo Tứ tẩu nữa mà!" Cố Chung đau khổ vái dài Trưởng công chúa Gia Hưng, ngay sau đó lại cung kính vái Trương Kỳ. Mà Trương Kỳ phải ngồi yên trên giường nên không thể tránh được, chỉ đành gật đầu đáp lễ. Cố Chung thẳng lưng xong liền cười hì hì: "Chuyện của Tứ tẩu đệ đã được nghe rất nhiều, nhưng mấy năm qua nương vẫn không cho đệ về nhà, kết quả mãi đến hôm nay đệ mới được gặp Tứ tẩu lần đầu tiên. Tứ tẩu, con người Tứ ca dù hơi cứng đầu nhưng tâm địa tốt nhất, sau này mong tẩu bao dung cho huynh ấy nhiều hơn, tốt nhất có thể mài giũa tính tình huynh ấy một chút, đỡ phải lúc nào cũng xụ mặt lôi ra cái uy ca ca mà lải nhải dạy người..."

Trương Kỳ thấy Cố Chung ngay từ đầu hành sự giống ông cụ non nhưng bất giác vẫn lộ ra tính trẻ con. Nghĩ cậu ta năm nay mới mười lăm, cũng bằng độ tuổi mình khi mới vào kinh, thế mà ở bên ngoài cầu học phải bắt buộc trầm ổn, hiện giờ ở trước mặt người thân mới lộ nguyên hình, bất chợt không nhịn được bật cười. Trưởng công chúa Gia Hưng cũng buồn cười, vẫy tay kêu người tới gần rồi điểm điểm ngón tay lên trán cậu ta.

"Vừa rồi ở trước mặt các đại nhân làm thơ trông rất ra hình ra dáng, hiện giờ đến chỗ chúng ta khoe mẽ?"

"Đại tẩu biết mà, các lão đại nhân luôn thích ông cụ non, nhưng cứ phải trưng ra bộ mặt già dặn như vậy thật quá mệt, phải cho đệ nghỉ xả hơi một lát chứ? Xưa nay chỉ ở trước mặt lão tổ tông và nương là đệ mới có thể phóng túng chút xíu, Đại tẩu hiếm khi trở về, hiện giờ cũng may còn Tứ tẩu." Nụ cười của Trương Kỳ vừa rồi làm Cố Chung cảm thấy thực thân thiết, cho nên làm mặt quỷ xong bèn đột nhiên nhìn lướt ra ngoài cửa. Biết lúc nãy hai vị quản sự cô cô trông có vẻ khôn khéo giỏi giang không ngăn cản mình vào phòng chính vì biết mình là ai, người khác quả quyết không thể nào tùy tiện xông loạn, Cố Chung ngừng lại một chút rồi thấp giọng nói: "Đại tẩu, Tứ tẩu, vừa rồi đệ bị lôi kéo đi khắp các bàn tiệc chào hỏi khách khứa, mơ hồ nghe được có người đang nghị luận một vấn đề."

Trương Kỳ vẫn chưa cảm thấy quá để ý, ngược lại Trưởng công chúa Gia Hưng biết tiểu thúc nhà mình tuy nhỏ nhưng rất lanh khôn không thể khinh thường, lập tức nghiêm mặt hỏi: "Chuyện gì?"

"Nói cái gì mà Chương gia vì nhờ vào Thái Tử phi điện hạ mà bay lên cành cao, hiện giờ ngay cả người đồng hương với Chương gia cũng được trọng dụng. Tuy không chỉ tên nói họ, nhưng đệ cẩn thận nghe ra, hình như có lời đồn người nọ là thanh mai trúc mã với Thái Tử phi điện hạ, tóm lại lời đồn thật không dễ nghe."

"Thanh mai trúc mã? Cái gì thanh mai trúc mã, Thái Tử phi điện hạ tám tuổi đã vào Trương gia, từ nhỏ lớn lên với ta, nào có ai là thanh mai trúc mã? Đây quả thực là bôi nhọ một cách ngang ngược!" Trương Kỳ vừa kinh ngạc vừa giận dữ, buột miệng thốt ra một tràng, chợt thấy có người đè lại tay mình. Nhìn Trưởng công chúa Gia Hưng mặt mày lạnh lẽo, nàng không khỏi kêu một tiếng Đại tẩu.

"Hôm nay muội là tân nương, đừng khích động như vậy, những chuyện này để ta xử lý." Nói tới đây, Trưởng công chúa Gia Hưng sửa sang lại váy áo, chậm rãi đứng dậy: "Trước đây món nợ của Thập thất đệ ta còn chưa tính rõ ràng, lúc này dám có kẻ chạy đến hỉ yến của Cố gia nói ẩu nói tả. Để ta cho mọi người nhìn xem, "động thổ trên đầu Thái tuế" sẽ có kết cục gì!"

Cố Chung nhìn Đại tẩu cành vàng lá ngọc nhà mình oai phong lẫm liệt ra khỏi phòng, trong mắt tức khắc nhảy ra ngôi sao nhỏ, vội vàng chào Trương Kỳ rồi chân chó bám theo, miệng còn hét lên: "Đại tẩu, đệ nhận mặt được mấy tên chó má kia, để đệ dẫn tẩu đi!"