Chương Hàm nghe rất rõ từng câu từng chữ của Tề ngự y.
Đơn giản là sau khi thấy đỏ đã trì hoãn quá lâu, hơn nữa ưu tư quá nặng nên thai nhi bị thương tổn, cố gắng giữ lại thì tương lai sinh sản cũng sẽ không thuận lợi, nói tóm lại là ông ta cực lực trốn tránh phải gánh trách nhiệm về sau. Đến khi hai Ngự y theo Tri Vương Trần Dung trở về thật cẩn thận bắt mạch cho Trương Như cũng chẩn đoàn giống vậy, nàng thấy sắc mặt Trần Dung trắng như tuyết, ngược lại Trương Như nắm chặt tay trượng phu, vẻ mặt tuy bi thương nhưng lại lộ ra một loại trút được gánh nặng khó diễn tả, trong lòng Chương Hàm đột nhiên sinh ra một ý nghĩ mơ hồ.
Cho dù ba Ngự y dùng từ không giống y như nhau, nhưng ý tứ cẩn thận lộ ra đều chỉ có một -- thai nhi trong bụng Tri Vương phi coi bộ giữ không nổi, nếu cố kéo thì chỉ ảnh hưởng đến cơ thể người mẹ, cần sớm quyết định dứt khoát. Trần Dung nhìn thê tử cắn chặt môi, quét mắt về phía ba Ngự y đang nơm nớp lo sợ, ánh mắt anh ta cuối cùng dừng trên người Chương Hàm đang đứng bên cạnh. Mặc dù vừa trở về còn chưa chào hỏi nhau, nhưng Trần Dung đương nhiên biết, nếu không nhờ Chương Hàm chạy tới thì còn không biết phải qua bao lâu mới có thể mời được Ngự y, chính mình còn không biết có thể kịp thời từ trong cung ra tới hay không? Hơn nữa, lúc ấy Trần Thiện Chiêu còn vào cung trần tình thay mình.
Trần Dung nhẹ nhàng ôm siết thê tử vào lòng, chợt ngẩng đầu nhìn ba Ngự y đang quỳ đối diện phân phó: "Các vị thương lượng khai đơn thuốc đi, nhớ kỹ phải ổn thỏa. Nếu có một chút sai sót nào, bổn vương tuyệt đối không bỏ qua!"
"Vâng ạ."
Đợi ba Ngự y cuống quít đáp ứng một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi phòng, thêm một hồi lâu Trương Như mới thoáng giật mình, cất giọng nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve lí nhí: "Điện hạ, ngài có thể ra ngoài trong chốc lát được không ạ? Thiếp có vài lời muốn tâm sự với Thế tử phi."
Trần Dung do dự một chút rồi buông tay đứng dậy, nhưng nhìn Chương Hàm cũng đã lộ bụng, Trần Dung không khỏi thấp giọng nhắc nhở: "Nàng nên nghỉ ngơi nhiều, nói ít thôi, sức khỏe là quan trọng nhất. Thế tử phi cũng đang mang thai, không thể mệt nhọc được."
Trương Như gật đầu, chờ Trần Dung ra cửa, nàng cũng cho lui nha hoàn và Đỗ cô cô. Chương Hàm bước đến gần, được Phương Thảo và Bích Nhân dìu đỡ ngồi xuống bên cạnh, Trương Như liếc mắt nhìn hai người họ một cái. Thấy hai nha hoàn đưa mắt hỏi ý được Chương Hàm cho phép bèn lặng lẽ ra cửa, Trương Như mới cầm tay Chương Hàm thật chặt, bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt.
"Đều là ta sai, đều là ta sai... Ta thực xin lỗi điện hạ, ta thực xin lỗi đứa bé!"
Đối mặt với Trương Như bất thình lình khóc lóc rên rỉ, Chương Hàm chỉ sửng sốt một chút rồi vội vàng lên tiếng an ủi: "Ai cũng không ngờ được ngay tại thời điểm này sẽ bị động thai, cũng là vì bị trì hoãn đi mời Ngự y, Thập thất thẩm đừng nói như vậy..."
"Không... Lúc ấy ta biết nên làm theo lời ngươi khuyên, nỗ lực bảo toàn thai nhi trong bụng, sau khi đại cục yên ổn chờ điện hạ trở về, nhưng ta làm không được. Đặc biệt là thời điểm thoáng động thai khí, biết được vương phủ bị bao vây, ngay cả Ngự y cũng không cho mời, ta càng sợ hãi cực kỳ! Nếu điện hạ có gì không may, đứa nhỏ này bình an sinh hạ thì có ích lợi gì, ta khỏe mạnh bình an thì có ích lợi gì? Tuy điện hạ là người khoan dung nhưng cũng là người kiêu ngạo, điện hạ luôn tâm sự với ta, hiện giờ tình trạng của phế Thái Tử và Tần thứ dân quả thực là sống không bằng chết, nếu đổi thành điện hạ có lẽ đã sớm tự tử chấm dứt mọi chuyện..."
Giọng Trương Như cực nhỏ nhưng càng nói càng kích động, móng tay đâm thật sâu vào da thịt chính mình nhưng vẫn vô tri vô giác. Trương Như chỉ thoáng ngừng lại một chút rồi lẩm bẩm: "Quản sự kia là do ta đề bạt, là ta thấy hắn khôn khéo có khả năng nên giao trọng trách, nhờ vậy hắn mới có thể theo về kinh từ Sơn Đông. Nhưng chính người này chẳng những cô phụ lòng tin của ta, còn khiến điện hạ lâm vào hiểm cảnh như thế! Nếu là ta có lỗi với chàng, nếu là ta hại chàng, bất luận thế nào ta cũng muốn đánh cuộc một keo, đánh cuộc một keo..."
Trương Như hổn hển: "Chỉ cần trận giằng co này cuối cùng nháo lớn, có lẽ rốt cuộc sẽ đưa được tin tức vào cung, có lẽ Hoàng Thượng sẽ thả điện hạ ra, nhưng ta thật sự không ngờ sẽ làm hại đứa bé, hại đứa bé của ta! Khi ta xuất giá, mẫu thân đã từng khuyên ta, có được trượng phu sủng ái hay không chẳng quan trọng, chỉ cần ta có thể nhanh chóng sinh hạ con nối dõi, đời này đã có chỗ dựa vào. Ta biết rõ mẫu thán nói đúng, nhưng cố tình nhịn không được, nhịn không được! Chàng là phu quân của ta, chàng hứa sẽ che chở ta cả đời, làm sao ta có thể buông tay mặc kệ chàng..."
Nhìn Trương Như nằm trên đùi mình khóc thất thanh, Chương Hàm rốt cuộc hiểu rõ ý nghĩ loáng thoáng kia của mình là sự thật. Lúc nãy Trương Như một hai phải giằng co ngay trước đại môn dưới thời tiết lạnh của mùa xuân, chính là muốn khiến sự tình trở nên ầm ĩ, quả nhiên là vì Tri Vương Trần Dung! Vì an nguy của trượng phu, cô nàng ngốc này thậm chí cược luôn cả thai nhi trong bụng!
Mặc dù chưa đi tới bước đường tuyệt vọng, hơn nữa Trần Thiện Chiêu cũng đã vào cung trần tình, Trương Như không nhất định phải làm đến mức quyết tuyệt như thế. Thế nhưng Chương Hàm cũng không hiểu biết cha chồng Trần Vĩnh, càng không biết phong cách hành sự của một Hoàng đế, không cần phải nói vị cha chồng này đã là vua của một nước, có lẽ nếu không nhờ hành động của Trương Như thì Trần Dung không có khả năng ra cung nhanh như vậy. Cho nên, điều nàng có thể làm chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Trương Như, mặc cho nước mắt nàng thấm ướt áo mình. Cũng không biết qua bao lâu, nàng nghe bên ngoài truyền vào giọng Đỗ cô cô.
"Vương phi, Thế tử phi, trong phòng bếp vừa hầm xong cháo tổ yến."
Đỗ cô cô tự mình bưng một khay gỗ điều tiến vào, trên đặt hai chén nhỏ. Chương Hàm thoáng nhìn Trương Như lộ ra vẻ sợ hãi khó có thể ức chế bèn nhẹ giọng nói: "Lúc nãy Thập thất thẩm không có gì lót dạ mà ở bên ngoài lâu như vậy, chắc hẳn cũng đói rồi. Hãy ăn một chút nhé, chúng ta cùng nhau ăn!"
Trương Như nhìn Chương Hàm cầm một chén đưa tới tay mình, chính nàng cũng lấy một chén, lại thấy trong cháo có sợi tơ đỏ, biết xác thật là cháo huyết yến nên buông xuống gánh nặng trong lòng, cũng cầm muỗng bạc cùng ăn với Chương Hàm. Sau khi buông chén, nghe Chương Hàm câu được câu mất tán chuyện vô bổ, Trương Như cảm thấy buồn ngủ bèn nằm dựa gối lim dim. Khi Đỗ cô cô vào phòng lần nữa thấy một màn này, vẻ mặt vô cùng cảm kích. Chương Hàm hồn nhiên không để bụng xua xua tay, bà lặng yên lui ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, Trần Dung cầm cái chén bước đi nặng nề vào phòng, Đỗ cô cô theo sau.
Lúc này, Chương Hàm lập tức hiểu rõ chén trong tay Trần Dung đựng thứ gì, sắc mặt kịch biến. Tuy nhiên, nhìn mặt Trần Dung trắng bệch không còn một chút máu, nàng không hề nói tiếng nào, chỉ được Đỗ cô cô nâng đỡ đứng lên nhường chỗ cho Trần Dung. Khi nàng nhìn thoáng qua hàng mi Trương Như hơi động đậy hình như sắp tỉnh lại, nàng bèn xoay người định lặng yên rời đi, đột nhiên nghe sau lưng truyền đến tiếng Trần Dung.
"Hàm muội muội, chuyện hôm nay, đa tạ muội."
Trong lúc tâm thần hoảng hốt Trần Dung dùng xưng hô như trước, không chú ý đến phản ứng của Chương Hàm, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Trương Như đột nhiên bừng tỉnh. Thấy nàng nhìn mình và cái chén trong tay mình, thân hình lập tức co rụt lại, Trần Dung cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, thanh âm trầm thấp dỗ dành: "Ngoan nào, hãy uống thuốc nhé. Uống xong ngủ một giấc sẽ không có việc gì."
"Điện hạ, đây là... Không... Thiếp không muốn uống..."
"A Như, chúng ta còn trẻ, sẽ lại có đứa bé! Chờ nàng điều dưỡng sức khỏe cho tốt, chúng ta sẽ có rất nhiều con cái!"
Chương Hàm rốt cuộc không thể nghe nổi cuộc đối thoại này, bước chân nhanh hơn loạng choạng ra khỏi phòng. Phương Thảo và Bích Nhân chạy tới đỡ nàng, Kim cô cô thậm chí thấp giọng hỏi có cần mời Ngự y tới bắt mạch hay không, nàng mới hít một hơi thật sâu rồi nói: "Không cần, ta không sao."
Trong phòng truyền ra tiếng khóc nghẹn ngào, nàng gắt gao cầm tay Phương Thảo: "Hồi phủ, chúng ta hồi phủ!"
Cảm ơn ghé vào wattpad thăm nhà bà còm. Trần Thiện Chiêu ra khỏi Càn Thanh Cung đã là chạng vạng. Anh chàng đứng lặng một lát ngắm mặt trời hoàng hôn đang chậm rãi xuống núi, chiếu lên cung điện một lớp nhũ vàng lấp lánh, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười mỉa mai.
Sự việc liên quan đến Tri Vương, phụ thân tuy tức giận nhưng sẽ không dễ dàng xuống tay đoạn tuyệt, hắn có thể không cần tới. Thế nhưng thay vì để lòng nghi kị của phụ hoàng lên men rồi càng ngày càng bành trướng, còn không bằng hắn chủ động phân tích rành mạch những liên hệ này một cách sạch sẽ lưu loát! Thật không thể ngờ chuyện lại phát triển thành cục diện máu chảy đầm đìa như vậy. Tri Vương thành hôn hơn hai năm thì rốt cuộc Tri Vương phi mới có thai, lại vì chuyện này mà xảy ra đường rẽ, hơn nữa lại rẽ đến mức như thế!
Khi Trần Thiện Chiêu đang ngắm hoàng hôn, sau lưng truyền đến một trận sột sột soạt soạt. Không cần quay đầu lại, hắn cũng biết người theo sau mình ra tới là ai. Nghe người không hề lên tiếng, Trần Thiện Chiêu không quay lại chỉ nói: "Tứ đệ muốn cầu tình cho gã Đường Thuận?"
"Không sai, hắn chỉ là loại cổ hủ không biết biến báo nên mới xảy ra đại họa, đương nhiên tội không đáng chết!" Gương mặt Trần Thiện Duệ gượng cứng, tay phải giấu trong tay áo siết chặt: "Tuy Tri Vương phi khó giữ được thai nhi, nhưng nào biết không phải vì lý do thẩm ấy cứ một hai phải giằng co ngoài cửa? Đường Thuận phụng chỉ tạm thời phong bế phủ Tri Vương, chẳng lẽ không phải thẩm ấy muốn làm trái kháng chỉ?"
Trần Thiện Chiêu đột nhiên xoay người lại, cứ thế mà nhìn thẳng vào mắt Trần Thiện Duệ, thấy đối phương không tránh không né không hề thoái nhượng, anh chàng lạnh lùng cười: "Tứ đệ nói không sai, lập trường bất đồng nên góc nhìn sự việc đương nhiên bất đồng. Một tên Đường Thuận hèn mọn ta cũng không có ý bắt hắn gánh tội thay, nhưng cũng mong Tứ đệ ngẫm lại thật kỹ, rốt cuộc hắn là kẻ cổ hủ không biết biến báo, hay là cả gan làm loạn tự chủ trương! Nếu thể theo lời Tứ đệ, hắn đơn giản chỉ là trong một lúc hồ đồ nên gặp phải đại sự như thế; nhưng nếu lại có tám mười kẻ, thậm chí tám mươi một trăm kẻ nhất thời hồ đồ, vậy thì sẽ xảy ra cục diện gì? Ta dừng lời tại đây, đi trước một bước!"
Thấy Trần Thiện Chiêu nói xong lập tức xuống bậc thang, Trần Thiện Duệ chỉ cảm thấy trong lòng giống như lửa đốt. Đỗ Trung đã sớm ngầm tới gặp hắn nhiều lần, miễn là tra hỏi có gì tiến triển đều cẩn thận bẩm báo. Trong khi hắn phải cõng trên lưng tội phong lưu một cách vô lý, mặc dù thê tử dường như không để ý, hắn cũng không có khả năng biểu lộ tâm sự trước mặt nàng, chỉ có thể tìm đám bộ hạ cũ uống say phun ra mấy câu oán hận, Đường Thuận chính là một người trong số đó.
Trần Thiện Chiêu nói nghe nhẹ nhàng, đổi thành huynh ấy gặp phải loại chuyện này, chẳng lẽ vẫn có thể bình tĩnh như vậy sao? Đường Thuận cùng lắm chỉ vì trong lòng nghẹn một hơi mới gây ra sơ suất này, nhưng ai bảo đảm Tri Vương nhất định trong sạch? Sau lưng Tri Vương là Cố gia, giao tình giữa Cố gia và Trần Thiện Chiêu vẫn luôn thân thiết, lại là thế gia vọng tộc ăn sâu bén rễ, tai mắt đông đảo, ai biết có phải bọn họ vì lấy lòng Trần Thiện Chiêu mà tính kế hắn hay không?