Hôm qua thức trắng cả đêm, huynh đệ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ về đến nhà, một người thì ứng phó với Đại cữu ca, một người xử trí sự kiện đột phát mạo nhận hoàng thân, lúc này lại bị triệu vào Càn Thanh Cung đối mặt với cơn thịnh nộ của phụ hoàng, cả hai đều ngoan ngoãn cúi đầu không dám ho he một tiếng. Khi bọn họ mới tiến vào hành lễ xong thì vẫn không ngẩng đầu lên, Trần Vĩnh cũng đã đổ ập xuống một trận mắng mỏ té tát, dĩ nhiên trước mắt thì bọn họ chỉ có thể học ngoan.
Sau khi trút được lửa giận trong lòng, Trần Vĩnh mới lạnh lùng ngồi xuống. Đối mặt với hai đích tử nhìn như ngoan ngoãn không ai sánh bằng, ông đương nhiên biết phát hỏa chẳng có tác dụng gì. Trần Thiện Chiêu thì đối mặt với phụ hoàng của ông mà còn dám bướng bỉnh bày ra bộ dạng con mọt sách; còn Trần Thiện Duệ thì từ nhỏ đã quen với lửa giận của ông rồi. Vì thế, Trần Vĩnh chỉ có thể hít một hơi thật sâu, lạnh lùng hỏi: “Hai đứa nói xem, việc này phải giải quyết thế nào?”
“Tra!”
Hai huynh đệ gần như trăm miệng một lời bật ra một chữ, sau đó có chút kinh ngạc liếc nhau. Trần Thiện Chiêu thấy Trần Thiện Duệ giơ tay ra hiệu mời mình nói trước, anh chàng sắp xếp lại tư tưởng một chút rồi trình bày: “Phụ hoàng, loại chuyện này nếu đã náo động thì không thể nào che đậy được. Một khi đã như thế thì nhất định phải ngầm cẩn thận tra hỏi rõ ràng, cần phải khiến gã kia khai ra kẻ điều khiển sau màn. Kẻ dám làm loại chuyện này không chỉ muốn ly gián phu thê Tứ đệ, hãm hại Tứ đệ mất đi thanh danh, hơn nữa rõ ràng cũng muốn bôi nhọ thanh danh phụ hoàng. Nếu không tra ra manh mối, sau này còn sẽ tiếp tục!”
Trần Thiện Duệ thấy phụ thân cũng nhìn về phía mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phụ hoàng, nhi thần tán thành lời này của Đại ca, nhất định phải tra tường tận! Lúc trước trong quân nhi thần tất nhiên có chút phóng túng, nhưng mấy cô ả đó...” Hắn ngẫm nghĩ rồi nuốt xuống nửa đoạn sau, đâu thể ở trước mặt Đại ca nói mấy cô ả đó đều do phụ hoàng ban tặng. Hắn ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Nhưng nhi thần làm việc xưa nay đều có chừng mực, mấy cô ả đó hiện giờ đều theo tướng sĩ có công, có gia đình ổn định, quả quyết sẽ không gây ra sự tình vớ vẩn hôm nay.”
Hai nhi tử đều nói phải tra xét, sắc mặt Trần Vĩnh rốt cuộc hòa hoãn hơn chút. Ông nhẹ nhàng thở phào rồi gật đầu nói: “Nếu thế hãy để Đỗ Trung tra ra manh mối vụ này... Tuy nhiên, nếu có kẻ đã dám làm tới mức đó thì sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, luôn có chiêu sau! Hừ, trẫm muốn xem lần này có bao nhiêu kẻ bảo sao nghe vậy hùa theo nhảy nhót!”
Cho dù Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ phân cao thấp, theo lý sẽ không dùng chiêu thức nham hiểm kiểu này, nếu không sẽ chẳng dứt khoát đề nghị phải tra rõ tường tận. Vậy kẻ khởi xướng loại chuyện này... chỉ sợ không ai khác ngoài đám huynh đệ không cam lòng của ông! Bọn chúng cho rằng ông đang bận rộn dẹp sạch đám quan văn võ có liên hệ sâu xa với phế Thái tử và Tần thứ dân nên không rảnh tay để thu thập bọn chúng chứ gì?
Mặc dù đương sự cho rằng đây chỉ là một trò khôi hài, nhưng khi có người cố tình quạt gió thêm củi thì lời đồn đãi tức khắc lan truyền ồn ào huyên náo khắp toàn bộ kinh thành. Có kẻ sinh động như thật mà nói mẫu thân của đứa bé là một ca cơ tuyệt đẹp, lúc trước được Trần Thiện Duệ cực sủng khi hắn còn ở trong quân, mang theo bên người thời khắc không rời; có kẻ thần bí vô cùng mà nói thân mẫu của đứa bé là một mỹ nữ Mông cổ, nghe nói còn có huyết thống vương tộc; có kẻ ngầm lặng lẽ nói rằng đó là vụ hãm hại do huynh đệ tranh vị gây ra, đứa bé kia chỉ là con hoang không biết nhặt được từ chỗ nào... Nói tóm lại, đủ kiểu đồn đãi chẳng những là đề tài cho bá tánh bàn luận say sưa trong những buổi trà dư tửu hậu, ngay cả trong vòng đại thần huân quý cũng không tránh khỏi xôn xao.
Tuy nhiên, người thật sự nghe theo dâng tấu làm ầm ĩ cũng không nhiều, nhưng trái lại đám thuộc hạ đi theo Trần Vĩnh chinh chiến thì lại có không ít người căm phẫn bênh vực Trần Thiện Duệ trước mặt Hoàng đế, còn mấy tông thất thân vương xem náo nhiệt càng ở trước mặt Hoàng đế tùy tiện chỉ ra Trần Thiện Duệ đến nay không con, chi bằng lưu lại đứa bé cẩn thận nghiệm chứng coi có phải huyết mạch Hoàng gia hay không, vân vân... lại có kẻ còn đề nghị mấy nhi tử nên nạp thêm vài phi thiếp, vân vân... Rốt cuộc đến cuối cùng, vài vị đại thần huân quý lão thành xin diện kiến Hoàng đế, nói ra một phen tiếng lòng quan trọng nhất.
“Hoàng Thượng, một trẻ sơ sinh lai lịch không rõ chẳng quan trọng gì, nhưng sở dĩ náo động đến mức gà chó không yên như thế chỉ vì Uyển Bình Quận vương không con, hơn nữa đến nay Hoàng Thượng vẫn chưa lập quốc bản, con cái cũng không vượng. Thái Thượng Hoàng có hơn hai mươi nhi tử, hiện giờ Hoàng Thượng lại chỉ có sáu, Thế tử gia có một, Uyển Bình Quận vương vẫn chưa có con nối dõi, đường con cái của các đường huynh đệ cùng thế hệ cũng quạnh quẽ. Nếu muốn Hoàng tộc hưng thịnh thì vấn đề khai chi tán diệp phải được coi trọng. Thế tử phi Chương thị và Quận vương phi Vương thị trước đây tuy có công, tuy nhiên xét về phụ đức thì quan trọng nhất là con nối dõi và nhu thuận phục tùng, đoán chừng hai vị quý nhân rất tài đức, tất nhiên sẽ không dị nghị, Hoàng hậu nương nương càng nổi tiếng hiền đức đoan chính. Phải biết ngày xưa khi Hiếu Từ Hoàng Hậu còn sinh thời, ngoại trừ phụng dưỡng Thái Thượng Hoàng còn rất quan tâm đến con nối dõi của chư vương.”
Rất cảm ơn nếu vào ủng hộ bà còm ở wattpad. Một ngày này, khi Chương Hàm cùng Lục thị Ngụy thị Vương Lăng cùng đi Khôn Ninh Cung bái kiến Hoàng Hậu Phó thị. Mấy ngày qua, Lục thị bị Vương Lăng lấn áp đoạt hơn phân nửa quyền quản gia, hơn nữa tự nghĩ mình đã làm đủ bộ dạng hiền huệ cần thiết; hiện giờ bên ngoài cứ nhìn chằm chằm các tẩu muội trong phủ, mối họa tai bay vạ gió này hoàn toàn là do Trần Thiện Duệ và Vương Lăng mang tới. Vì thế, Lục thị tán chuyện một lúc rồi cười nịnh nọt thử ướm lời: “Mẫu hậu, mấy ngày nay bên ngoài đồn đãi đủ mọi vấn đề, thực sự không ra thể thống gì. Ngay cả trong phủ cũng có người không yên lòng...”
Vương Lăng hiện giờ coi thường nhất là bộ dạng này của Lục thị, lập tức cười khẩy: “Lời này của Nhị tẩu thật khôi hài, trong phủ chúng ta có quy củ, đâu có gì phải khiến lòng người không yên? "Thân chính không sợ bóng tà", chẳng lẽ người khác nói gì chúng ta đều phải nghe theo?”
Cái gì mà "thân chính không sợ bóng tà"? Người khác còn nói nhà họ Vương của cô vô tử chính vì truyền từ mẹ tới con nữa kìa. Định Viễn Hầu Vương Thành không có nhi tử còn chưa tính, cùng lắm tương lai không có ai thừa tước; nhưng nếu Trần Thiện Duệ cũng không có nhi tử, vậy cô có thể ngăn được hắn nạp thiếp hay không? Cho dù cô có thể cai quản được Trần Thiện Duệ, phụ hoàng mẫu hậu chắc chắn không chấp nhận được!
Lục thị trong lòng nổi hỏa, suýt nữa liền nói thẳng ra những suy nghĩ này. Chương Hàm thấy bộ dáng trừng mất tức giận của Lục thị, lập tức không mặn không nhạt lên tiếng khuyên: “Nhị đệ muội đừng nói ra những lời đồn đãi lung tung bên ngoài trước mặt mẫu hậu. Bên ngoài đồn đãi nhiều, còn có vài vị lão thần góp lời trước mặt phụ hoàng, cho nên đã có lời đồn ngay cả danh sách tuyển phi cũng lập xong, chỉ muốn đưa người của mình tuyển chọn vào cung hoặc đưa đến bên cạnh chư vị thế tử quận vương, từ vị trí thứ phi đến phu nhân đều đã chuẩn bị sẵn sàng, đồn vậy cũng nghe được sao? Nếu lôi những gì nghe nhầm đồn bậy ra nghiền ngẫm, ai cũng biết thứ phi hoặc phu nhân đâu được tùy tiện sách phong, phải chờ đến lúc có công sinh dưỡng. Do vậy mấy lời đồn đãi đó có gì đáng tin.”
Trước kia khi nghe được những lời này, trong lòng Chương Hàm hiện lên ý niệm thứ nhất chính là các lão đại thần nhàn rỗi không có việc gì làm nên xía chuyện người khác. Đến khi nghe nói mấy thân vương cũng hùa theo ồn ào xin Hoàng đế nạp phi để làm phong phú hậu cung, nàng lờ mờ cảm thấy phía sau chỉ sợ cũng là những trưởng bối tông thất đang nhảy nhót? Nhưng chuyện của thân vương nàng không tiện xen mồm lung tung, còn những bô lão cậy già lên mặt muốn gẩy bàn tính nhỏ, nàng đơn giản bóc trần trước mặt Phó thị. Quả nhiên, Phó thị không kinh ngạc chút nào, Lục thị thì sắc mặt trắng nhợt ngay lập tức.
Lục thị thầm nghĩ mình đây cũng chưa có nhi tử, an bài cho Trần Thiện Ân mấy nha hoàn thân phận không lên được mặt bàn, cùng lắm để làm thông phòng mà thôi. Nhưng bây giờ nếu phải thật sự nạp vào phủ người có thân phận cao, khi có con sẽ được phong thành thứ phi hoặc phu nhân... Nếu lỡ người ta xuất thân cao hơn mình thì đâu dễ dàng nắm đám thiếp thị đó trong lòng bàn tay?
Phó thị thấy Ngụy thị cũng bất an nhẹ nhàng vò khăn tay, bà hơi mỉm cười nói: “Chư vị thân vương đặt nặng vấn đề khai chi tán diệp như vậy, coi bộ đều đang háo hức chờ mong đời thứ ba. Hoàng Thượng đã thảo luận việc này với ta, dĩ nhiên ta không có lý do gì để không giúp đỡ bọn họ. Từ Hoài Vương Thế tử đến Chu Vương Thế tử, chỉ cần là thế tử quận vương lần trước tuyển phi thành hôn, ta thay họ chọn lựa kỹ càng hai cung nhân con nhà đàng hoàng và hai cung nhân lớn tuổi hiểu quy củ đi theo hầu hạ, miễn cho họ cảm thấy bị chậm trễ chuyện khai chi tán diệp. Còn phần các thị thiếp của thân vương có công sinh dưỡng, ta đã xin Hoàng Thượng cho phép, lệnh cho Lễ Bộ tức khắc tấn phong phu nhân. Còn phần những lão đại thần đưa ra đề nghị này, Hoàng Thượng kính trọng họ suy nghĩ chu đáo, có ý định cho họ tạm giải tỏa công việc của phủ, chuyên tâm trù tính quân quốc trọng sự!”
Nói tới đây, thấy bốn con dâu sắc mặt khác nhau, Phó thị chậm rãi nói tiếp: “Chỗ của bọn họ giải quyết như thế, bốn người các con dĩ nhiên giống như vậy. Ta đã chọn lựa người thật kỹ càng, chờ thêm mấy ngày sẽ cùng nhau đưa đến phủ Hoàng tôn.”
Lời này vừa nói ra, bốn người bất luận tâm tình thế nào đều tức khắc đứng dậy thưa vâng. Kế tiếp Phó thị không hề đề cập đến vụ này nữa, chỉ hỏi về sinh hoạt của mấy nhi tử, nhắc nhở tức phụ vài câu rồi cho mọi người đứng dậy cáo lui. Bà vốn định gọi lại Chương Hàm, nhưng lời đến bên miệng cuối cùng vẫn không ra tiếng, trầm ngâm nhìn các con dâu biến mất ngoài cửa.
Hoàng Hậu lấy danh phận trưởng bối, chọn lựa cung nhân ban cho chư phiên thế tử quận vương, còn phái đi theo hầu hạ, hành động này tức khắc khiến các thân vương giống như ăn phải ruồi bọ -- Cự tuyệt hoặc trả người về đều hoàn toàn không có khả năng, bởi vì làm vậy có nghĩa xé rách mặt mũi, hơn nữa lời này cũng do bọn họ đề xuất trước. Rồi khi các chư vương bẩm báo muốn khởi hành về đất phong, Trần Vĩnh lại lấy lý do Thái Thượng Hoàng nhớ thương các Hoàng tôn, cùng với lý do các đường huynh đệ thế hệ Trần Thiện Chiêu cần phải thân cận nhiều hơn, lưu lại kinh thành tất cả thế tử quận vương con đích xuất và trưởng tử thứ xuất của các thân vương. Với hành động này, cho dù mới đầu các thân vương còn nghĩ chờ khi nhi tử cùng theo về đất phong thì có thể tùy ý tìm đại vài lý do làm cho đám cung nhân Phó thị ban thưởng bị bệnh hoặc lăn ra chết, hiện giờ đều bị một cú choáng váng.
Mà đối với kẻ muốn phản đối việc này, Trần Vĩnh đưa ra lý do khiến người không thể cãi lại: Nhớ trước đây ông vào kinh báo tin thắng trận ở Liêu Đông, khi về lại Bắc Bình đã để lại cả hai đích tử Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ! Trong lúc nhất thời, có nhiều ý kiến xôn xao giữa các thân vương, không ít người thậm chí dâng tấu chương tự tay viết tới trước mặt Thái Thượng Hoàng.
Mời vào ủng hộ người làm truyện là bà còm ở wattpad. Mấy ngày sau, khi Chương Hàm nghe Kim cô cô bẩm báo người do Hoàng Hậu ban cho đã đưa đến, nàng trầm ngâm một lát rồi phân phó: “Vậy dọn dẹp một chút, an trí họ ở viện nhỏ phía Tây của Ngô Đồng uyển, một người ở Đông sương một người ở Tây sương, người đi theo thì để tùy các nàng sắp xếp. Hãy chọn hai bà tử đến đó vẩy nước quét nhà, vậy là được rồi.”
Hiện giờ Kim cô cô thay thế Thẩm cô cô lúc trước, bà ta cũng biết mình không bằng Thẩm cô cô có tình cảm đi theo Chương Hàm ngay từ đầu, vì thế không nhiều lời chỉ lo vâng mệnh đi làm. Phương Thảo vốn định mở miệng hỏi một câu, không ngờ Thu Vận khều tay ra hiệu, Bích Nhân cũng nháy mắt ra dấu, nghĩ nghĩ bèn ngậm miệng lại.
Mãi đến buổi tối Trần Thiện Chiêu mới bước nhanh vào phòng, tùy tay tháo mũ trên đầu rồi bình lui nha hoàn, vẻ mặt âm trầm ngồi xuống sát cạnh Chương Hàm: “Đỗ Trung đã cạy được miệng gã vu khống Tứ đệ, một đường điều tra nguồn gốc của lời khai, nàng biết hắn tra được trên đầu ai không? Trong phủ của Thập thất thúc tra ra một quản sự bị hiềm nghi, khi đến bắt người thì gã đã treo cổ trong một gian phòng của phủ Tri Vương!”