Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 295




Trong Bằng Dực quán, Trần Thiện Duệ cũng thức một đêm không ngủ cười tủm tỉm tiếp nhận chén trà Toàn Cơ đưa tới, ngửa cổ ùng ục uống một hơi hết sạch, sau đó đặt chén không sang bên cạnh rồi thở phào nhẹ nhõm. Bộ dạng tinh thần sáng láng như vậy đâu có nửa phần buồn ngủ? Vương Lăng thấy vẻ mặt hưng phấn khó nhịn của phu quân, xua tay ra hiệu cho mọi người lui ra, lúc này mới cười nhẹ: “Xem bộ dáng này, chắc hẳn buổi tối hôm qua có biểu hiện tốt trước mặt phụ hoàng chứ gì?”

“Đó là đương nhiên.” Trần Thiện Duệ cười tự tin, kéo thê tử ngồi xuống bên cạnh rồi đắc ý nói: “Quân lược và võ nghệ của ta đều do phụ hoàng từ nhỏ cầm tay dạy dỗ, phụ hoàng nghĩ gì thì ta chỉ thoáng cân nhắc là có thể đoán ra. Tuy xét về võ dũng Tam ca không hề thua ta, thậm chí phải công nhận còn cao hơn một đẳng, nhưng Tam ca tính tình thẳng thắn, đánh giặc cũng thẳng thắn, chân chính luận bàn đại cục thì không thể nào qua được ta. Đại ca càng không cần phải nói, từ mười hai tuổi huynh ấy vẫn luôn ở kinh thành, đối với những vấn đề biên phòng thì nhiều lắm chỉ có thể lý luận suông.”

Nghe Trần Thiện Duệ đánh giá Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Gia như thế, trong lòng Vương Lăng không khỏi nảy sinh một dự cảm bất an. Nhưng còn chưa đợi nàng suy nghĩ xem mình nên đề cập đến vấn đề kia thế nào, đột nhiên thấy bàn tay bị nắm thật chặt. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt sáng ngời của Trần Thiện Duệ, rõ ràng là có chuyện muốn nói, nàng thót tim hỏi thẳng: “Có phải chàng muốn tranh vị trí Đông Cung hay không?”

Vương Lăng tính tình thế nào, Trần Thiện Duệ cũng không phải làm phu thê ngày đầu tiên, đương nhiên thật sự hiểu rõ. Lặng yên một lát, hắn bèn trầm giọng xác nhận: “Không sai! Nếu phụ hoàng chỉ là Triệu Vương, Đại ca là Thế tử, ta cũng không có gì cần phải tranh. Nhưng hiện giờ phụ hoàng là Thiên Tử Đại Tề nắm giữ thiên hạ, hiện giờ đang lập kế hoạch muốn thu quyền của các phiên vương, ta đâu thể nào không tranh. Nàng biết hay không, phụ hoàng đang dự tính: Chờ sau khi Thái Thượng Hoàng trăm năm sẽ thâu tóm hộ vệ của tất cả phiên vương, dựa theo tục lệ đời Đường Tống bắt chư vương hồi kinh vinh dưỡng? Nếu Đại ca nhập chủ Đông Cung, chẳng phải sau này ta sẽ giống như con heo được nuôi ở kinh thành, một bước cũng không thể động?”

Đối mặt với tin tức động trời như vậy, sắc  mặt Vương Lăng tức khắc tái nhợt, hơi hé miệng nhưng một câu cũng không nói nên lời, đôi mắt đột nhiên nhìn về phía cửa. Nàng thoát khỏi tay Trần Thiện Duệ bước ra cửa ngó quanh, chốc lát sau mới quay lại, yên lặng ngồi sát bên cạnh Trần Thiện Duệ.

“Nếu nói loại lời này, chàng cũng nên cẩn thận một chút.”

“Trong Bằng Dực quán đều là người do nàng đích thân tuyển chọn, nhất định đều đáng tin cậy. Ta không có gì lo lắng.”

Trần Thiện Duệ cắn cắn khóe môi, ngồi thẳng lên tiếp tục đề tài: “Nếu ta có thể thành công, tất nhiên ta sẽ không bạc đãi Đại ca. Đại ca thích sưu tầm sách quý, ta sẽ tặng huynh ấy tất cả sách cổ quý giá nhất thiên hạ, những sĩ tử học giả nổi tiếng ta sẽ thay huynh ấy mời chào. Tính tình Đại ca không giống như ta, sống ở kinh thành tất nhiên không có vấn đề gì. Cho dù Đại ca muốn du sơn ngoạn thủy khắp nơi thì ta cũng bao dung. Nhưng nàng thử nghĩ xem sao, nếu Đại ca hoặc người khác đắc thế, ta còn có thể nắm giữ binh quyền hay không? Ta còn có thể giơ đao phóng ngựa rong ruổi sa trường hay không? Huống chi...”

Ngừng lại một chút, hắn bèn gằn giọng: “Ta cũng giống như phụ hoàng lúc trước, đều là long tử phượng tôn, ta không phải là loại người tầm thường như Nhị ca văn không được võ không xong... Nếu không đi tranh thì ta thật không cam lòng.”

Trần Thiện Duệ đã nói tới mức này, nhìn gương mặt tự tin tràn đầy nhiệt huyết như khi nàng mới gặp ở phủ Định Viễn Hầu, Vương Lăng rốt cuộc mở miệng hỏi: “Chàng thật sự quyết tâm rồi?”

“Không sai. Nếu muốn lập đích trưởng, sau khi phụ hoàng đăng cơ, sách phong mẫu hậu xong là nên lập tức sắc lập Đông Cung, nhưng ngài chậm chạp không làm, rõ ràng trong lòng vẫn còn do dự. Hơn nữa, Đại ca được tổ phụ Thái Thượng Hoàng vô cùng yêu thích, điều này trước đó đương nhiên có lợi đối với Triệu phiên và đối với chính huynh ấy; nhưng hiện giờ phụ hoàng tuy lên ngôi mà chưa hoàn toàn nắm giữ hoàng quyền, dĩ nhiên có chút kiêng kị đối với Thái Thượng Hoàng, điểm này chính là Đại ca không qua được ta. Mà nếu luận về hiền nội trợ, các đại thần như Hạ Thủ Nghĩa đều rất kiêng kị Đại tẩu, còn nàng thì lại được tán dương là tướng môn hổ nữ, đây càng là chỗ ta thắng huynh ấy! Lăng nhi, nhạc phụ đã ra trấn thủ Ninh Hạ, phụ huynh của Đại tẩu chắc chắn đều phải xuất ngoại, chúng ta xem như cạnh tranh công bằng. Tuy Đại tẩu có tình cảm mưa gió chung thuyền với nàng, nhưng đụng đến đại sự tất nhiên chỉ biết hướng về Đại ca, còn nàng thì sao?”

Cho dù trong lòng đã từng do dự rối rắm, nhưng khi nghe được Trần Thiện Duệ thản nhiên trình bày, Vương Lăng cũng có ý muốn khuyên can một chút. Thế nhưng ngay lúc này đối mặt với câu hỏi trực tiếp như vậy, Vương Lăng hít một hơi thật sâu, rốt cuộc nhỏ giọng nói: “Phu thê vốn là một thể, ta đương nhiên hướng về chàng... Nhưng Trần Thiện Duệ này, ta chỉ cần chàng đáp ứng ta một chuyện!”

Thê tử phản ứng không giống như mình dự kiến, Trần Thiện Duệ tức khắc trút được gánh nặng, chẳng hề để ý nói ngay: “Có phải muốn ta đáp ứng sau khi thành công phải đối xử tử tế với Đại ca Đại tẩu hay không? Nàng yên tâm, ta không phải loại người không độ lượng. Ngay cả phụ hoàng tối hôm qua cũng nói với ba người chúng ta, Cửu thúc giam cầm ở Hàm An cung, Nhị bá phụ vĩnh viễn cấm túc trong phủ Tần Vương ở kinh thành, nhưng con cái của họ sẽ dời đến nguyên quán Thanh Châu của phụ hoàng, giao cho quan viên địa phương quản lý. Nhị bá phụ và Cửu thúc đều phạm tội đại nghịch, thế mà phụ hoàng còn có thể tha cho người nhà, huống chi ta và Đại ca chẳng những là huynh đệ ruột thịt cùng mẫu, hơn nữa tốt xấu gì cũng đã đồng tâm hiệp lực một hồi?”

Mặc dù Trần Thiện Duệ có khá nhiều tật xấu, nhưng xưa nay nói chuyện trước mặt nàng luôn thẳng thắn và giữ lời, Vương Lăng cuối cùng cũng thoáng buông lỏng sầu lo. Nếu đã nói ra toàn bộ, nàng không khỏi thấp giọng nhắc nhở: “Tuy căn cơ của chàng trong quân nhưng tình thế hiện giờ không giống như trước, không nên lui tới quá thường xuyên với các cấp dưới. Nếu phụ hoàng đang trong thời điểm cân nhắc, chàng chỉ lo biểu hiện thật tốt là được.”

“Mấy vấn đề này ta đều hiểu rõ, nàng không cần nhọc lòng.” Trần Thiện Duệ ngả lưng ra phía sau, trầm ngâm nói: “Chỉ là những cấp dưới của ta và những người ta kết giao, xưa nay người khác đều biết rõ như ban ngày. Trong khi Đại ca ở kinh thành nhiều năm như vậy mà chỉ có mỗi cái danh con mọt sách. Lúc trước ta chỉ cảm thấy Đại ca quá ngờ nghệch, hiện giờ xem ra huynh ấy mới là người giả bộ giỏi nhất! Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu có thể hiểu rõ thuộc hạ của Đại ca là ai và rốt cuộc Đại ca nắm con át chủ bài nào, vậy thì tốt rồi... À phải!”

Trần Thiện Duệ  giống như cá chép lộn mình ngồi bật dậy, đôi mắt không chớp nhìn Vương Lăng: “Lần trước nàng đã nói qua, Nhị tẩu có thể tiếp nhận quản gia là vì lì lợm la liếm trước mặt Đại tẩu, còn lôi chuyện ta và nàng ra để lấy cớ, nhờ vậy mới có thể thành công. Hiện giờ một chốc một lát ta sẽ không xuất ngoại lãnh binh, cả ngày nàng cũng nhàn rỗi, sao không đến chỗ Đại tẩu tiếp nhận nội vụ trong phủ. Lý do lấy cớ đều đã có sẵn, với năng lực của Nhị tẩu, người cũ ở vương phủ phía Bắc cũng như người của nàng và Đại tẩu dùng qua đều đối với Nhị tẩu bằng mặt không bằng lòng, cứ nói nàng đi giúp tẩu ấy một phen. Dựa vào thủ đoạn của nàng, tẩu ấy còn có cơ hội nhảy nhót hay không?”

Nếu bảo chính mình trực tiếp đi tranh quyền với Chương Hàm, hiện giờ Vương Lăng không phải tân nương như năm đó, thật sự khó có thể mặt dày đi làm; nhưng nếu là Lục thị thì nàng chẳng có gánh nặng tâm lý nào, lập tức đáp ứng luôn. Thấy Trần Thiện Duệ càng nói càng hưng phấn, lôi kéo nàng thương nghị thêm vài chuyện, không hề có ý đi ngủ, Vương Lăng rốt cuộc cười nhẹ nói: “Quận vương gia một đêm không ngủ, nếu tinh thần còn tốt như vậy, chi bằng bồi ta đến Diễn Võ Trường luyện kiếm một hồi? Sáng sớm nay ta còn chưa kịp giãn gân giãn cốt, hiện giờ eo đau lưng mỏi nè!”

Trần Thiện Duệ sửng sốt một chút bèn lập tức ngáp dài: “Đúng rồi, nàng không nhắc thì ta cũng quên mất mình đã thức trắng một đêm... Được, ta nằm ngủ một giấc, không thôi phụ hoàng đột nhiên nhớ ra chuyện gì lại triệu kiến!”

Thấy Trần Thiện Duệ cứ mặc nguyên y phục lăn ra giường, Vương Lăng vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng chỉ trong nháy mắt đã nghe tiếng ngáy nhẹ, rõ ràng là mệt mỏi đến cực điểm, sắc mặt nàng dần dần dịu lại. Khom lưng cởi ra đôi giày cho Trần Thiện Duệ, nàng nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của phu quân một hồi lâu rồi mới ra khỏi phòng.

“Quận vương phi.”

Toàn Cơ và Thiên Hành ở trong cung dạo qua một vòng, lăn lộn thành nữ quan xuất thân lại đến phủ Hoàng tôn, trên danh nghĩa dĩ nhiên không giống với hạ nhân trong phủ. Lúc này, Thiên Hành vừa thấy Vương Lăng ra tới bèn bước nhanh tới đón, hành lễ xong thấp giọng nói: “Quận vương phi, lúc nãy ngài và Quận vương gia thương nghị chuyện quan trọng, thuộc hạ không dám quấy rầy. Bên ngoài xảy ra vấn đề, có một gã ôm đứa bé tìm tới cửa, công bố là từ Bắc Bình đến đây muốn gặp Quận vương gia. Toàn Cơ tỷ tỷ biết được lập tức mang mấy gia tướng ra ngoài, đưa người thẳng tới phủ Định Viễn Hầu. Tuy nhiên trong nhà có quá nhiều người, chỉ sợ sẽ có lời đồn đãi...”

Thiên Hành còn chưa nói xong thì Vương Lăng đã dựng ngược mày liễu. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua buồng trong, ngẫm lại Trần Thiện Duệ lúc trước xác thật không phải thanh niên thủ thân như ngọc; nhưng có mẫu thân Phó thị với lời nói và việc làm đều rất mẫu mực, cho dù lăn lộn trong quân nhưng theo lý sẽ không để những nữ tử đê tiện hoài thượng huyết mạch của mình, tạo thành sự tình mất mặt xấu hổ như hiện giờ, nàng bèn cười lạnh.

“Rốt cuộc nhờ Toàn Cơ phản ứng mau. Nếu đổi thành mấy nha đầu lúc trước thì chỉ sợ cứ đứng ngây ngốc.” Nhớ tới Trần Thiện Duệ một đêm chưa ngủ, hiện giờ nghe chuyện như thế không biết phản ứng ra sao, Vương Lăng không khỏi cười nhạt rồi phân phó: “Ngươi đi vào bẩm báo Quận vương gia, trong viện nếu có lời đồn đãi thì lập tức bắt lấy. Ta đi gặp Đại tẩu ngay!”

Khi Vương Lăng vào chính phòng của Ngô Đồng uyển, mới đến cửa Đông thứ gian đã nghe được giọng Lục thị truyền ra: “Đại tẩu, không phải ta nói chuyện giật gân, đây thật là sự tình chưa bao giờ xảy ra! Tứ đệ vẫn còn trẻ, nếu bên ngoài có người biết đệ ấy không dàn xếp ổn thỏa để người ôm đứa trẻ quậy tới cửa nhận phụ thân, đừng nói bản thân đệ ấy và Tứ đệ muội, ngay cả mặt mũi của phụ hoàng mẫu hậu cũng bị bôi đen...”

Nghe đến đây, Vương Lăng rốt cuộc nhịn không được, lập tức vén rèm bước vào, cười lạnh nói: “Lời này của Nhị tẩu thật khiến ta kinh ngạc, trước khi đến đây ta đã nghe Toàn Cơ bẩm báo lại vụ tra hỏi gã kia, chưa từng nói đến ý đồ gã kia thế nào, vì sao tin tức đến chỗ Nhị tẩu đã biến thành ôm đứa bé tới cửa nhận phụ thân? Sự tình ngọn nguồn chưa tìm hiểu rõ ràng, hai chữ "bôi đen" Nhị tẩu nói ra thật thuận miệng!”

Lục thị mới nghe nói vụ này bèn "vui sướng khi người gặp họa" chạy tới chỗ Chương Hàm mách lẻo, không ngờ Vương Lăng tới nhanh như vậy, hơn nữa lời nói còn sắc bén giống như dao nhỏ. Lục thị lấy lại bình tĩnh áp xuống lửa giận trong lòng, đang muốn trả lời một cách mỉa mai thì Chương Hàm đã lên tiếng: “Đây chỉ là một vụ chưa có nền tảng, hiện giờ đưa ra kết luận xác thật còn sớm. Tứ đệ muội, Nhị đệ muội cũng là nóng vội nên lại đây thuận miệng kể cho ta nghe, muội đừng để trong lòng. Mau ngồi đi, chỗ ta vừa hầm canh tổ yến nấm tuyết cẩu kỷ đây này.”

Vương Lăng lúc này mới có vẻ hả giận ngồi xuống đối diện Lục thị, chợt mỉm cười nói: “Đại tẩu, muội tới tìm tẩu không phải vì loại chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ như hạt mè này đâu. Muội nghe nói ngoại viện đang tranh chấp túi bụi về vụ ai lên làm đại quản gia, có người còn đòi biểu công? Đây thật đúng là càng ngày càng không quy củ! Muội cũng đã nghỉ ngơi vài tháng, đang nhàn rỗi không có việc gì, hay để muội tới giúp Nhị tẩu một phen?”