Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 294




Khi ba huynh đệ Trần Thiện Chiêu từ trong cung về đến nhà thì trời đã sáng rỡ.

Bọn họ đều chưa tấn phong, nhưng nếu là thế tử quận vương thì theo lệ vẫn phải có mặt trong buổi triều hội. Tuy nhiên vị tân quân Trần Vĩnh trước đây đã hứa sẽ săn sóc hoàng tộc tông thất, hơn nữa các thân vương tới kinh thành triều kiến chứ không ai muốn mỗi ngày phải đứng làm phông nền cho buổi triều hội, vì thế tân quân phân phó chỉ tổ chức đại triều vào ngày mồng một và ngày rằm, thậm chí miễn luôn cho mấy nhi tử vụ cực khổ thức một đêm xong lại phải cố chống sáng sớm thượng triều. Trần Thiện Duệ ngáp liên miên, vào đại môn xong bèn uể oải nói với Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Gia: “Đại ca, Tam ca, đệ thật sự không chống nổi nữa, đệ đi ngủ trước đây.”

Trần Thiện Gia nhìn theo bóng dáng đệ đệ hối hả rời đi, nhớ tới đêm qua bàn tới chiến lược quân sự và các vấn đề biên giới ở toàn bộ phía Bắc, Trần Thiện Duệ nói năng rất đĩnh đạc, rõ ràng sớm đã nhớ kỹ trong lòng toàn bộ thế cục, trong khi Trần Thiện Chiêu lại vì một sự kiện mà tranh luận với Hoàng đế, Trần Thiện Gia không khỏi lo lắng sốt ruột trách: “Đại ca, huynh cũng thật là! Tống Sĩ Phương kia chẳng phải là người huynh và Đại tẩu kiếm được hay sao? Hôm Truyền lư còn có thể lôi Cửu thúc xuống ngựa, người này đâu phải không có công? Phụ hoàng muốn đề bạt hắn thì tại sao Đại ca lại nhất định ngăn cản? Chẳng những chọc cho phụ hoàng không cao hứng, sau này tên Tống Sĩ Phương kia cũng sẽ hận huynh!”

“Nếu ta không khuyên can phụ hoàng, vụ này truyền khai trong triều thì thế nào cũng sẽ có người khuyên gián, khi đó sự tình trở nên lớn hơn, ảnh hưởng sâu rộng hơn.”

Trần Thiện Chiêu thấy Trần Thiện Gia đầy mặt thắc mắc khó hiểu, biết đệ đệ trên chiến trường võ dũng thượng thừa nhưng loại chuyện này sẽ không thể hiểu được, cho nên cũng đơn giản không giải thích thêm, chỉ cười vỗ vỗ vai Trần Thiện Gia: “Tam đệ không cần lo lắng. Ta là người da dày gan lớn, xưa nay bị Hoàng gia gia trách cứ không biết bao nhiêu lần, vài câu mắng của phụ hoàng không có gì phải gấp.”

“Chỉ là...” Trần Thiện Gia thấy vẻ mặt Trần Thiện Chiêu rất thản nhiên, tức khắc càng thêm chán nản. Hoá ra mình chỉ tự lo mà thôi, Đại ca xem ra cũng không sao! Trong lòng khó chịu, anh chàng thấy Trần Thiện Chiêu thong thả đi vào trong, đột nhiên nhớ ra một chuyện khác bèn vội vàng bước nhanh đuổi theo: “Đúng rồi Đại ca, còn một chuyện đệ quên nói với huynh, Triệu Phá Quân đã được phụ hoàng kêu về kinh thành!”

“Vậy sao?”

Trần Thiện Chiêu gần như quên luôn người đã phai nhạt khỏi cuộc đời mình từ lâu, nghe vậy hơi sửng sốt, trước mắt hiện ra hình ảnh anh chàng đã từng khiến mình chú ý. Nhớ tới lúc mình trở lại Bắc Bình cũng chưa từng gặp lại anh ta, trong tấu chương thỉnh công cho tướng sĩ cũng không nhìn thấy tên này, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Hắn được triệu hồi từ chỗ nào?”

Đối với bộ hạ cũ được mình rất thưởng thức, hơn nữa trước đây vẫn luôn sống ở phía Bắc, Trần Thiện Gia dĩ nhiên hiểu biết hơn so với Trần Thiện Chiêu, nghe vậy cười trả lời: “Đại ca không biết đâu, trước khi huynh đến Bắc Bình, hắn đã bị phụ hoàng giao nhiệm vụ mang theo mấy trăm binh mã cùng mấy người dẫn đường ngồi thuyền xuôi theo Hắc Long Giang thâm nhập địa phận Nữ Chân. Từ xưa phụ hoàng sớm đã nghĩ tới muốn đặt căn cứ ở bộ lạc Đặc Lâm và Hải Tây Nữ Chân. Tuy thời trẻ phụ hoàng có thiết lập Nô Nhi Can vệ, nhưng cho tới nay binh mã đóng giữ rất ít, rất bất lợi đối với kinh doanh vùng Đông Bắc. Phụ hoàng có ý nâng Nô Nhi Can vệ lên thành Nô Nhi Can Đô ty, triệu hồi Triệu Phá Quân về kinh ước chừng cũng vì muốn bẩm báo chuyện này với Thái Thượng Hoàng.”

“Thì ra là thế.”

Trần Thiện Chiêu phác họa trong đầu hình dáng dải đất rộng lớn xa hơn phía Bắc của Liêu Đông, trong lòng đại khái hiểu được khổ tâm của phụ thân. Cảnh đời đổi thay, hiện giờ Chương Hàm đã là thê tử của mình. Người dám mơ tưởng đến nàng như Cố Chấn đã mất mạng, huống chi Triệu Phá Quân cũng yêu đơn phương. Vì thế, chàng ta cười khà khà, lại đào thêm được vài câu từ miệng Trần Thiện Gia rồi mới cảm thấy mỹ mãn tiếp tục cất bước. Một đường tới Ngô Đồng uyển, anh chàng vốn nghĩ lặng lẽ đi vào, nhưng vừa tiến phòng ngoài đã thấy rèm cửa chính phòng đã được vén lên sẵn sàng. Trần Thiện Chiêu vội đi mau vài bước, vượt qua ngạch cửa liền cười mở miệng.

“Nàng được thần báo bên tai hay sao mà hành động nhanh như vậy?”

“Thế tử gia luôn xuất quỷ nhập thần, hiện giờ thiếp đã ra lệnh, chàng vừa vào cửa là phải có người tới báo, nếu không phạt bọn họ tiền tiêu vặt.” Chương Hàm trêu ghẹo, thấy trong mắt Trần Thiện Chiêu toàn là tơ máu, biết chàng một đêm không ngủ, không đợi chàng ta hỏi Đông hỏi Tây đã kéo người tới trước giường, tự mình tháo nút thắt y phục rồi cởi áo ngoài cho phu quân, đẩy chàng ngồi xuống giường: “Trong nhà không có chuyện gì. Chàng đã không ngủ suốt đêm, mau nghỉ ngơi đi!”

Phương Thảo và Bích Nhân vội vàng tiến đến giũ chăn ra. Trần Thiện Chiêu thấy sắc mặt Chương Hàm có vẻ không ổn, định hỏi lại nhưng ngáp một cái bị Chương Hàm thấy được không khỏi thúc giục thêm vài câu, chàng ta bất đắc dĩ để người rửa chân sạch sẽ rồi ngã lưng xuống giường. Chương Hàm đứng ở bên cạnh thấy phu quân dần dần thiếp đi, hơi thở nhịp nhàng ổn định mới lặng yên đi ra minh gian: “Người phái đến Trường An hữu môn chờ Đại cữu gia còn chưa trở về?”

“Hồi bẩm Thế tử phi, vẫn chưa ạ! Chỉ cần hạ triều là sẽ đón ngay, chắc nhanh thôi ạ.”

Tuy trong lòng nôn nóng nhưng Chương Hàm vẫn cố nhẫn nại ngồi xuống. Lúc nãy giờ cơm sáng nàng chỉ ráng húp mấy ngụm cháo loãng rồi cho dọn đi, hiện giờ nàng mới ngồi chờ một lát chợt cảm thấy dạ dày có chút "sông cuộn biển gầm", nhưng nghĩ Trần Thiện Chiêu đang ngủ say ở gian trong bèn kiệt lực nhịn xuống, chỉ sai người đem tới chén canh chua nóng hôi hổi. Đây là đồ tốt do Kim cô cô đặc chế, uống non nửa chén canh xuống bụng thì nàng cảm thấy cả người thoải mái hơn, lập tức phân phó Phương Thảo lấy một quyển sách tới đọc. Cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà quyển sách đưa đến tay lại là Tây Bắc Phương Chí, nàng không khỏi cười khổ.

“Thế tử phi, nô tỳ lấy sai sách rồi ạ?”

“Không phải đâu, quyển này được rồi.”

Khi Chương Hàm khó khăn lắm mới đọc đến trang thứ sáu, gian ngoài rốt cuộc tới báo Đại cữu lão gia đã tới. Chương Hàm đương nhiên sẽ không tiếp tại Ngô Đồng uyển, lập tức an bài gặp ngoài phòng khách. Chương Thịnh tiến vào hành lễ xong nôn nóng hỏi liền: “Thế tử phi tìm ta tới gấp như vậy, có chuyện gì quan trọng hay sao?”

“Đại ca ngồi đã.” Chương Hàm giơ tay mời Chương Thịnh ngồi xuống, phân phó Thu Vận lưu lại còn Phương Thảo ra ngoài giữ cửa. Chờ đến khi Chương Thịnh đầy mặt nghi hoặc an tọa xong, nàng mới hỏi: “Đại ca có nghe nói về vụ nhâm chức chưa?”

“Hóa ra là về chuyện này?” Chương Thịnh bừng tỉnh ngộ ra rồi trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu đáp: “Nếu là chiếu theo suy tính ban đầu của ta, cha đã trấn thủ bên ngoài thì ta hẳn nên lưu tại kinh thành, lỡ có việc gì cũng có thể chiếu ứng muội. Nhưng nhạc phụ theo cha đến Khai Bình, mấy hôm trước hai vị sai người mang tới một phong thơ bảo ta tự xin xuất kinh, chẳng cần biết điều đến chỗ nào ở phía Bắc đều được, ngàn vạn lần không nên lưu tại kinh thành. Lúc ấy ta còn do dự, nhưng rốt cuộc nghe nói vụ tranh luận trên triều thì đã đưa ra quyết định. Muội muội, muội không cần lo lắng cho Đại tẩu muội, ta đã bàn bạc với nàng ấy, ta quyết định đi Du Lâm! Kinh thành có quá nhiều kinh vệ, một Chỉ Huy sứ như ta không là cái đinh gì, nhưng nếu đi Du Lâm, dù cho chỗ đó rách nát nhưng rốt cuộc vẫn là một mình đảm đương một cõi!”

Chương Hàm biết Chương Thịnh vô cùng che chở muội muội mình đây, vốn nghĩ phải tốn bao nhiêu nước miếng để khuyên Đại ca rời kinh, lại không ngờ phụ thân cùng nhạc phụ của Đại ca còn nghĩ đến trước cả mình, ngay lúc này không biết nên nói gì hơn. Chương Thịnh nhếch miệng cười cười.

“Năm xưa, ta và cha chỉ là Tổng kỳ tiểu kỳ hèn mọn nhưng vẫn sống sót, hiện giờ khó khăn lắm mới ngóc đầu lên được, nhất định càng thêm liều mạng bảo toàn sinh mệnh. Lúc trước ta ở trước cửa Cố gia đã từng nói với cha, một ngày nào đó chúng ta phải được thanh thế như Cố gia, bởi vì như vậy mới có thể đủ lực lượng bảo hộ muội, bảo hộ người nhà! Hiện giờ tuy rằng chúng ta đã có lực lượng khá hơn trước nhưng vẫn còn xa lắm mới đủ! Tính tình Đại ca muội đây nếu ở kinh thành, có lẽ không nhịn được chuyện gì là sẽ mang phiền toái đến cho muội ngay, nhưng nếu ở bên ngoài thì chỉ có đám Lỗ tặc nhận hết mọi phiền toái! Nói tóm lại một câu, "sa trường trăm trận tìm phong hầu". Đại tẩu muội là người hiểu chuyện, biết tình trạng của nhà chúng ta, còn phần mẫu thân đã có ta đi khuyên bảo!”

Những gì có thể nói đều bị Chương Thịnh nói hết, Chương Hàm cảm thấy cổ họng nghẹn ngào. Đang lúc nàng miễn cưỡng muốn mở miệng, đột nhiên nghe ngoài cửa truyền đến một tràng động tĩnh, ngay sau đó lại là Trần Thiện Chiêu lập tức đi vào. Hiển nhiên Phương Thảo đầy mặt áy náy, bên cạnh rõ ràng bị Phi Hoa chỉ còn một tay đang kéo lại, Chương Hàm dĩ nhiên ngộ ra là Phi Hoa chế trụ Phương Thảo không cho vào báo, còn Trần Thiện Chiêu lúc nãy hoàn toàn giả bộ ngủ!

“Chương Thịnh, tuy nói huynh có không ít tật xấu, tính tình bướng bỉnh, nhưng những lời vừa nãy ta đều nghe được, huynh thật là một trang hán tử.” Trần Thiện Chiêu thấy Chương Thịnh đầu tiên là tức giận trừng mắt lườm mình, ngay sau đó sắc mặt mới hòa hoãn hơn một chút, anh chàng chậm rãi đi vào nhàn nhạt nói tiếp: “Du Lâm trước đây chỉ có doanh trại, trú binh không nhiều lắm, nhưng nếu phụ hoàng đã quyết tâm thăng thành vệ sở, tương lai lên tới tổng binh chỉ là vấn đề thời gian. Với kinh nghiệm trải qua nhiều năm chiến trận của huynh, chịu khó ở đó mài giũa mấy năm, rất có hy vọng tương lai một mình đảm đương một cõi, ngược lại nhạc mẫu và Đại tẩu nhất định không dễ chịu. Thêm vào đó, Du Lâm thường xuyên bị Lỗ tặc xâm chiếm, hơn nữa vùng Tây Bắc bất chợt không còn Tần phiên Triệu phiên, sĩ khí Đại phiên cũng mất đi nhiều, huynh ở nơi đó sẽ bị áp lực rất lớn.”

“Thế tử gia không cần nhọc lòng mấy vấn đề này, ta sẽ tận tâm tận lực.” Chương Thịnh cười lạnh: “Ta sắp lên hàng lão có con nhỏ cần chăm lo, cái mạng này quan hệ trọng đại, sẽ không dễ dàng lôi ra đánh cược. Chắc Thế tử gia đã nghe qua bản lĩnh giữ mạng trên chiến trường của ta, vì thắng lợi và sống sót trở về, tất nhiên ta sẽ không từ thủ đoạn! Chỉ là, Thế tử gia có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?”

Trần Thiện Chiêu liếc mắt về phía Chương Hàm, đột nhiên ngoắc ngón tay ý bảo Chương Thịnh đi theo ra ngoài. Hai người đứng trong sân lẩm nhẩm thì thầm chốc lát rồi lại một trước một sau vào phòng. Chương Thịnh cười nói với Chương Hàm: “Thế tử phi, ta đi đến Binh Bộ thỉnh mệnh đây. Chờ tất cả chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ đến chào từ biệt!”

Chương Hàm ngơ ngác nhìn Chương Thịnh rời đi, mãi đến khi Trần Thiện Chiêu chậm rãi đến trước mặt, nàng mới nhẹ nhàng cầm tay phu quân, trầm mặc hồi lâu cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: “Trở về phòng nghỉ ngơi nhé.”

“Được.”

Trần Thiện Chiêu nghĩ tới điều kiện Chương Thịnh đưa ra, chợt lộ nụ cười ý vị thâm trường. Đại cữu ca tuy trông lỗ mãng xúc động, nhưng vừa rồi đã bắt mình phải hứa hẹn sau này không được nạp thiếp thu tỳ, rốt cuộc loại chuyện này đâu phải mình có thể nắm giữ trong lòng bàn tay. Muốn chân chính khống chế hết thảy, con đường cần đi còn rất dài, mình phải tốn phí một khoảng thời gian thật lâu.