Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 287




Bất luận là tiền Thái Tử Chiêu Khánh hay phế Thái Tử Trần Hoa đều mang theo gia đình đông đảo vào Đông Cung, hiện giờ Trần Vĩnh thỉnh ý chỉ Hoàng đế, trong Đông Cung có ông ở cùng Phó thị, ngoài ra thêm Đặng phu nhân thân mẫu của Trần Thiện Ân và vài thị thiếp, dĩ nhiên trông có vẻ rộng rãi hơn nhiều. Việc sách phong cho Phó thị sẽ mất một thời gian nữa, hiện giờ ngay cả phục sức Vương phi bà cũng không mặc, chỉ giống như trước ở Bắc Bình khoác lên người bộ thường phục vải xanh mộc mạc.

Ngay lúc này, bà đang ngồi nghe đệ muội Cao thị đại diện Phó gia tới thỉnh an, khuyên bà phải nên diện đồ đẹp đẽ quý giá hơn chút, miễn cho sau này mệnh phụ lui tới không được tự nhiên, Phó thị khẽ cười: “Mỗi người có thói quen khác nhau, ta thích mặc thường phục như vậy cho thoải mái, chỉ cần những phu nhân khác trang điểm không đi quá giới hạn thì ta sẽ không quan tâm. Giống như Chương thị và Vương thị đều là con dâu, một đứa thích giản dị, một đứa thích lộng lẫy, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chẳng lẽ ta phải dựa vào ăn mặc để đoán xem tính tình tốt xấu thế nào?”

Cao thị bị đại cô chỉnh lưng khiến vẻ mặt có chút mất tự nhiên, mỉm cười giả lả: “Vương phi nói đúng, là muội nghĩ sai rồi.”

Mẫu gia của Phó thị - Ninh Quốc công Phó gia - chính là một trong số huân quý được phong tước sớm nhất. Sau khi phụ thân của Phó thị qua đời, đệ đệ Phó Trường An tập tước không giỏi võ nghệ quân lược, uy vọng trong quân không được như trước, các huynh đệ khác đều chưa từng chưởng binh. Thậm chí lúc trước phế Thái Tử Trần Hoa đang tập trung sức lực đối phó với một nhà Triệu Vương mà chẳng thèm để ý tới mối quan hệ thông gia này, đủ có thể thấy Phó gia tụt dốc cỡ nào. Phó thị thân là trưởng tỷ, trong lòng biết rõ thứ nhất mẫu gia không có nhân tài xuất sắc, thứ hai vì trượng phu đang là hùng phiên của Bắc địa, quả quyết không thể để thê gia chưởng binh, do đó bà thấy mẫu gia an hưởng phú quý là đủ rồi. Cho nên nghe Cao thị đề cập tời vấn đề này, bà lập tức cảnh giác khuyên răn.

“Nhà chúng ta hiện giờ phú quý, điện hạ lại nhập chủ Đông Cung, an hưởng vinh hoa là tốt nhưng mọi việc không thể quá xa xỉ. Phải biết tốt quá hoá lốp, lửa đổ thêm dầu dệt hoa trên gấm tuyệt đối không hay ho gì. Ta nghe nói hậu viện của Trường An có mười mấy sủng tỳ, hơn nữa lại không dạy dỗ đám con cái chút gì, đây thật sự quá mức rồi. Chưa nói đến vấn đề tích phúc dưỡng thân, nếu quá sa đọa để ảnh hưởng danh dự gia đình thì có làm gì cũng đền bù không nổi.”

Mặc dù trong lòng Cao thị không cho là đúng, nhưng ngoài mặt chỉ có thể liên thanh thưa vâng. Mà nếu Phó thị nhắc tới đề tài này, Cao thị bèn cẩn thận thăm dò: “Thật ra tuy lão gia có chút sa vào nữ sắc, nhưng mục đích chính là vì khai chi tán diệp. Vương phi không thấy ngày xưa Uy Ninh Hầu kia uy danh cỡ nào, sau khi chết thì nhi tử duy nhất còn sót lại cũng phạm tội xử tử, chẳng có một hậu nhân nào để phụng tự? Nếu không nhờ thái phu nhân làm chủ đưa một nhi tử của Võ Ninh Hầu qua nhập tự, tình hình quả thực thê lương đến tột đỉnh. Nhi tử nhiều thì coi như trong đám lùn cũng có thể chọn được người cao, còn hơn là chỉ có một, cho dù tốt bao nhiêu mà chẳng may xảy chuyện, vậy thì có hối hận cũng không kịp.”

Nói tới đây, Cao thị nhìn thoáng qua sắc mặt Phó thị rồi cười nịnh nọt: “Thế tử gia và Uyển Bình Quận vương tuy đều thành thân, nhưng bên người chỉ có Thế tử phi và Quận vương phi là đích thê, ngay cả thông phòng cũng không có. Nếu coi là chuyện nhỏ thì cùng lắm bị người chê cười trong phòng có Sư tử Hà đông lợi hại, còn nhìn rộng hơn thì rõ ràng bất lợi về đường con nối dõi. Hãy xem Quận vương phi thành hôn hai năm vẫn không có động tĩnh, Thế tử phi thì chỉ có một nhi tử, hiện giờ mới một tuổi mà thôi...”

Phó thị nghe vậy không khỏi hơi biến sắc. Đúng lúc này, Mẫn cô cô vẫn theo bà từ sau khi xuất giá bước nhanh vào, bất chấp Cao thị đang có mặt, nhún gối hành lễ rồi hớn hở thông báo: “Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi... phủ Hoàng tôn vừa truyền đến tin vui, nói là Thế tử phi lại có hỉ!”

“Thật sao?”

“Hồi bẩm Vương phi, là thật đấy ạ... Nghe nói Tri Vương phi có hỉ phái người tới báo tin, Thế tử phi cao hứng rồi chợt thấy chóng mặt bèn thỉnh Thái Y Viện Lưu Ngự y xem mạch bình an. Vừa bắt mạch mới biết có tin vui, nói là được hai tháng rồi ạ.”

Phó thị đứng bật dậy, trên mặt là niềm vui khó có thể che giấu. Bà gần như không cần suy nghĩ lập tức phân phó: “Ngươi đích thân đến đó tỉ mỉ hỏi xem tình hình con bé thế nào, mang theo dược liệu tốt nhất... Khoan đã!” Thấy Mẫn cô cô đáp ứng xong định đi ngay, Phó thị đột nhiên gọi lại: “Đi lục trong hòm xiểng của ta một chút, tìm cây trâm sừng tê giác thưởng cho con bé, lại chọn mấy tấm vải chất lượng tốt, đúng rồi, còn tấm da bạch hồ lần trước lưu trữ cũng đem hết đi.”

Mấy thứ khác thì thôi, nghe được ngay cả tấm da bạch hồ cũng muốn thưởng Chương Hàm, Mẫn cô cô hơi do dự: “Vương phi, đó là điện hạ nói ngài nhiễm  phong hàn, hiện giờ tới vùng phía Nam càng dễ dàng phát tác, do đó mới giữ lại cho ngài ủ ấm...”

“Kêu ngươi đem đi thì cứ nghe theo, nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì!”

Mẫn cô cô cuống quít vâng dạ đi ngay, Phó thị mới nhìn sang Cao thị hỏi: “Lúc nãy đệ muội đang nói đến đâu nhỉ?”

Bị một phen gián đoạn, Cao thị đã mất cơ hội nói tiếp đề tài này. Tuy nhiên, Phó thị cứ nhìn chằm chằm khiến mồ hôi lạnh chạy dọc theo sống lưng, Cao thị gượng cười: “Ý của muội muốn nói, khai chi tán diệp vốn là chuyện trọng đại của Hoàng gia, huống chi hiện giờ điện hạ đã là Đông Cung trữ quân, Thế tử gia và Quận vương gia đều là đích tử của Vương phi, vấn đề hậu tự vô cùng quan trọng. Hiện giờ Thế tử gia sắp sửa thêm nhi tử thứ hai, trong khi dưới gối Quận vương gia vẫn trống trơn...”

“Thiện Duệ và thê tử tuy thành hôn một năm rưỡi nhưng ước chừng gần một năm phải phân cách hai nơi. Nếu hiếu thắng cứ bắt buộc tức phụ sinh một mụn con, vậy thì ta đã biến thành bà mẫu ác độc!” Ánh mắt Phó thị đột nhiên đanh lại, bà cười lạnh: “Ta nghe nói, mẫu gia của đệ muội hình như chọn được hai cô nương gia cảnh trong sạch, đang ngầm lặng lẽ giáo tập lễ nghi?”

Thấy Cao thị như bị sét đánh ấp úng nói không nên lời, Phó thị mới nhàn nhạt bảo: “Khai chi tán diệp tất nhiên quan trọng, nhưng dù sao cũng phải chờ có đích trưởng tử mới bàn tới, nếu không, làm rối loạn tông pháp còn ra thể thống gì! Lui vạn bước mà nói, cho dù bên người bọn họ cần thêm một hai người thì cũng không đến phiên người ngoài nhọc lòng. Phải biết hôn sự của bọn họ đều do phụ hoàng chọn lựa kỹ càng rồi ban cho, muốn chen chân vào thì không những là thấy người sang bắt quàng làm họ mà còn bụng dạ khó lường. Có công đi lo lắng những việc này, còn không bằng dạy dỗ con cái trong nhà thành danh. Vừa rồi đệ muội nhắc tới phủ Uy Ninh Hầu, sao không nghĩ đến vấn đề cùng một dòng máu mà phủ Võ Ninh Hầu không chỉ có nhiều nhi tử mà ai cũng đều giỏi giang?”

Cao thị sớm biết vị đại cô thân phận tôn quý là người có lời lẽ sắc bén, lúc này bị răn dạy đến nỗi một câu cũng không nói nên lời, gương mặt hết xanh rồi trắng, chỉ có thể chật vật thưa vâng không ngừng. Phó thị nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của đệ muội, vẻ mặt thoáng hòa hoãn hơn chút, bình tĩnh đề nghị: “Nếu hai vị cô nương kia đã được Cao gia chọn lựa kỹ càng, coi bộ tư chất nhân phẩm sẽ không kém cỏi. Trong đội hộ vệ Triệu Vương đúng lúc có mấy quan quân với công lao lớn chưa định hôn phối, ta sẽ làm chủ chọn cho các nàng hai người thật giỏi. Thay vì nghĩ trèo lên cành cao, chi bằng chuyên tâm giúp chồng dạy con, chờ tương lai thê nhi sẽ được hưởng đặc quyền do tướng công mang lại!”

Sau khi sai người tiễn Cao thị, Mẫn cô cô đi Hoàng tôn phủ đưa ban thưởng vẫn chưa trở về, Trương cô cô tùy hầu bên cạnh cũng là nha hoàn hồi môn của Phó thị, lúc này thấy Phó thị lộ vẻ mỏi mệt bèn thật cẩn thận khuyên: “Vương phi, tuy cách làm này của cữu thái thái thực sự chỉ vì lợi trước mắt, nhưng hiện giờ điện hạ nhập chủ Đông Cung, tự nhiên sẽ gây chú ý nhiều hơn. Bên người điện hạ tuy không nhiều thị thiếp nhưng cũng có mấy người, thế nhưng Thế tử gia và các vị Quận vương đều chỉ có chính thê không có trắc thất, khó tránh khỏi có người sẽ thắc mắc.”

“Người khác nghĩ gì thì kệ người ta, nhưng nếu muốn dựa vào quan hệ với Phó gia để hòng được lợi thì chính là ngu xuẩn!” Phó thị cười khẩy, thấy Trương cô cô im như ve sầu mùa đông, bà nhàn nhạt phân tích: “Ngăn cản đệ muội thiển cận của ta là chuyện phải làm, còn phần những người khác nếu nổi lên ý niệm thì sẽ không dễ dàng đánh mất, cứ mặc kệ bọn họ. Tự cho là thông minh, cứ nghĩ tặng cô nương tiến vào thì trong nhà sẽ được chưởng binh cầm quyền, đúng là si tâm vọng tưởng. Ngay cả Định Viễn Hầu công huân hiển hách mà còn phải vội vàng tự xin đi trấn thủ Ninh Hạ, huống chi bọn họ đa số đều là đời thứ hai chống đỡ bề mặt?”

Cho dù muốn khai chi tán diệp, dân gian có rất nhiều người đàng hoàng. Những gia đình huân thần quý thích kia dù đưa tới dòng phụ, nhưng những mối quan hệ rắc rối phức tạp sau lưng chính là nguồn gốc của sự hỗn loạn! Chân chính nói tiếp, hiện giờ Trần Thiện Duệ chưa có nhi tử, có thể không phải chuyện xấu...

Cảm ơn bạn đọc vào wattpad ủng hộ bà còm. Cuộc tranh luận nho nhỏ trong Đông Cung còn chưa truyền khai, Trần Thiện Chiêu đã nghe tin mình sắp sửa làm phụ thân lần nữa. Chàng ta đang bị Thục Vương lôi kéo bàn luận thơ văn lập tức cáo từ chạy lấy người, bộ dạng hưng phấn khiến Thục Vương phải liên tục lắc đầu thở dài. Anh chàng căn bản không thèm để ý, ngay cả xe ngựa cũng không ngồi mà một đường phi ngựa hồi phủ, ở nhị môn nhảy xuống ngựa còn suýt đâm vào Đông An Quận vương Trần Thiện Gia. Trần Thiện Gia thấy bộ dáng cuống quýt như lửa cháy tới mông của Đại ca, vội vàng chụp một cái giữ được cánh tay huynh trưởng.

“Đại ca, đệ đang muốn tìm ca nè!”

“Bất luận chuyện gì đều để lát nữa hãy nói!”

Nghe Trần Thiện Chiêu không cần suy nghĩ trả lời ngay, còn dùng sức muốn giãy khỏi tay mình, Trần Thiện Gia tức khắc buông ra. Thấy Đại ca vội vàng phóng vào bên trong, cậu chàng mới cười hì hì nói: “Đệ chỉ tốt bụng muốn báo cho Đại ca biết, hiện giờ Đại tẩu không ở Ngô Đồng uyển. Tẩu ấy đi nội thư phòng Chính Tâm trai giúp đỡ sắp xếp thư tịch...”

May mà Trần Thiện Chiêu thính tai, bước chân đang vọt tới trước dừng phắt lại, bực bội trừng mắt lườm Trần Thiện Gia cố ý trêu chọc một cái, lập tức chuyển hướng tới Chính Tâm trai. Kết quả vừa đến sân viện thấy ngay vài người vây quanh Chương Hàm từ bên trong ra. Nhìn thê tử vẫn chưa hề lộ bụng, phát hiện nàng đang đi xuống bậc thang, anh chàng vội sải chân lao về phía trước.

“Nàng đã là người có thai, còn gấp gáp làm những việc này chi thế?”

“Thế tử gia sớm vậy đã về phủ?” Chương Hàm tránh không đáp vấn đề nóng vội của Trần Thiện Chiêu, liếc yêu chàng ta một cái rồi trêu ghẹo: “Đây đâu phải lần đầu tiên, ngay cả Thái y cũng nói nên đi lại hoạt động đều có lợi, chỉ có chàng là nóng vội. Không phải nói Thục Vương thúc kêu chàng đi luận văn sao? Chàng vội vã trở về như vậy cũng không ngại bị người chê cười.”

Bên cạnh Chương Hàm là mấy tỳ nữ thân tín nhất, phía sau Trần Thiện Chiêu không có ai khác, vì thế Chương Hàm mới mắng yêu như vậy. Trần Thiện Chiêu nghĩ đến vẻ mặt buồn cười của Thục Vương lúc nãy khi mình cáo từ rời đi, anh chàng thản nhiên đáp: “Chuyện đó có gì phải ngại, dù sao ta được thanh danh là thế tử tốt yêu vợ thương con không phải chỉ một ngày hai ngày. Huống chi, Thần Húc là tằng tôn nhi đầu tiên của Hoàng gia gia, lúc này là đứa thứ hai. Đệ nhất đệ nhị đều được người may mắn nhất đời là ta chiếm hết, ai còn dám có ý kiến việc ta lo lắng cho hiền thê trong nhà?”