Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 283




Trần Thiện Thông chết trong tòa nhà Hoài Nhu Quận vương Trần Thiện Ân đang ở tạm, đây vốn nên là khối đá lớn nện trên mặt hồ khiến bọt nước bắn tung tóe tận trời. Thế nhưng Trần Thiện Chiêu dùng trăm phương nghìn kế thuyết phục Hoàng đế, sau đó triệu kiến An Quốc Công Thế tử nhẹ nhàng an ủi, Chương Hàm cũng vâng chịu thánh ý gặp An Quốc Công Thế tử phu nhân để ban thưởng một đôi trâm vàng như ý cho trưởng nữ một lần nữa định ra hôn sự. Phủ An Quốc Công vốn không muốn để cho sự tình lại náo động lớn nên rút quân lặng lẽ, vì thế các huân quý đại thần dĩ nhiên sẽ không nhiều chuyện. Bình dân bá tánh tiếc hùi hụi phần thưởng không vào tay, bàn luận một chút thì hứng thú lại chuyển đến chiến cuộc phía Bắc. Còn những người thích xem náo nhiệt thì tụ tập tới pháp trường ở đê Thái Bình.

So sánh với vụ xử trí những quan quân Kim Ngô Vệ đã từng bị Cố Chấn lợi dụng chỉ dùng hình phạt lưu đày tới Quỳnh Châu phủ, kỳ này không thể nghi ngờ Hoàng đế muốn đại khai sát giới. Tuy nhiên, trong niềm vui sướng với tin Triệu Vương chiếm được Tây An phủ, màn máu tanh này đương nhiên không đáng là gì. Nhìn mười mấy gã đàn ông bị trói gô run bần bật dưới Quỷ Đầu Đao sắc bén sáng như tuyết, thậm chí có kẻ nằm liệt dưới đất như một vũng bùn, không khỏi có người nhớ tới màn xử chém bọn phản nghịch Thư tộc vào mùa thu năm xưa, ít nhất đám người đó vẫn có khí chất hiên ngang.

“Làm gì nhát gan như vậy? Chém đầu chẳng phải để lại một vết sẹo lớn thôi sao?”

“Tề Lục, ngươi nói nghe quá dễ dàng, có phải nên thêm vào câu "Hơn nữa hai mươi năm sau lại là một hảo hán" cho đủ bộ?”

Trong tiếng cười vang trêu chọc, gã đàn ông bình luận ồn ào lúc nãy tức khắc ngượng ngùng ngậm miệng, còn sai dịch không khỏi tiến lên thét lớn ra lệnh yên lặng. Dù vậy, bá tánh phía dưới vẫn có không ít người khe khẽ thì thầm, đề tài chủ yếu vẫn là: Cứ xem đám thủ hạ của Tần Vương giống như mấy bọc mủ, còn Trần Thiện Thông thì bị một nhi tử chẳng nổi danh gì của Triệu Vương giết chết, đủ có thể thấy Tần Vương không có mệnh tướng đế vương, làm sao tranh nổi với Triệu Vương oai hùng? Khi đang bàn luận vô cùng hào hứng, có người bèn nhắc tới chuyện xưa.

“Hãy nhìn phủ Triệu Vương người ta kìa, nhớ trước đây khi phế Thái Tử mưu nghịch, người phủ Triệu Vương đã dám đốt phủ liều chết xung phong ra ngoài, sau đó tìm được mật chiếu, lại còn liên lạc với các đại thần huân quý và các công chúa, trong ngày truyền lư đã lật ngược tình thế! Chậc chậc, so sánh với Tần Vương hấp tấp khởi binh, còn có nhi tử như Trần Thiện Thông thanh danh bại hoại lòng lang dạ sói, Triệu Vương thật sự một anh hùng lợi hại, nhi tử văn võ đều xuất sắc, ngay cả tức phụ nhi cũng là nhân vật số một!”

“Ai nói không phải? Các ngươi không nghe nói Triệu Vương Thế tử phi và Uyển Bình Quận Vương phi được đặt cho biệt hiệu gì hay sao?”

Gã thanh niên đang nói chuyện làm ra vẻ thần bí nhìn nhìn bốn phía. Thấy mọi người đều tò mò thúc giục, hắn thấp giọng đáp: “Mẫu Diêm Vương, Mẫu Dạ Xoa! Diêm Vương và Dạ Xoa một văn một võ, thật là quá chuẩn xác... Úi da!”

Hắn đang nói đột nhiên hét thảm một tiếng. Đợi phát hiện kẻ nắm cổ áo mình là một gã đàn ông mặt vô biểu cảm, hắn tức khắc sửng sốt. Kế tiếp, gã đàn ông kia xách cổ hắn tránh sang bên cạnh một bước rồi thi lễ: “Hầu gia, tên này dám nói bậy về Thế tử phi và Đại tiểu thư, nên xử trí thế nào ạ?”

Định Viễn Hầu Vương Thành thấy dân chúng xung quanh im như ve sầu mùa đông, muốn quỳ nhưng không biết lúc này có nên quỳ lạy hay không, còn tên thanh niên nói xấu thì run lẩy bẩy mặt xám như tro tàn, tức khắc nhẹ nhàng xua tay. Chờ gia tướng không tình nguyện buông người ra, Vương Thành mới nhàn nhạt nói: “Đi thôi!”

Đám đông không dám nói lời nào cho đến khi trên pháp trường truyền đến tiếng ồn ào, quay lại phát hiện màn xử chém đã bắt đầu, lúc này mới thu hồi sự tò mò trước đó và sự hồi hộp tiếp nối, hết sức chuyên chú xem đao phủ chém đầu. Chỉ có một số rất ít đang thắc mắc vị tướng quân tiếng tăm lừng lẫy có phải sẽ nhân cơ hội này tái nhậm chức hay không?

Tuy nhiên, nhân vật chính trong sự thắc mắc của mọi người đã sớm dâng lên một bản tấu chương tới ngự tiền. Hoàng đế cầm tấu chương với nét bút quen thuộc ngẩn người một hồi lâu, sau đó nhìn về phía Trần Thiện Chiêu đang đứng trước cửa sổ hỏi: “Định Viễn Hầu dâng tấu chương tự thỉnh tiến đến trấn thủ Ninh Hạ, ngươi đã xem chưa?”

“Vâng, tôn nhi đã xem rồi ạ.”

“Vậy ngươi nghĩ thế nào?”

Trần Thiện Chiêu đang thầm khen không hổ là một tướng quân trí dũng, thấu hiểu rõ ràng tình hình hiện tại, nhưng loại tán thưởng này chỉ có thể nghĩ trong bụng, nói ra miệng dĩ nhiên phải đầy đủ lý lẽ. Vì thế, anh chàng nhẹ nhàng hắng giọng rồi phân tích: “Hồi bẩm Hoàng gia gia, Định Viễn Hầu thực sự có kế hoạch lâu dài. Tây An phủ đã nằm trong quyền quản lý của phụ vương, bất luận Nhị bá phụ quyết định thế nào thì trong tương lai phủ Tần Vương ở Tây An sẽ không còn tồn tại. Một tuyến phòng ngự ở Tây Bắc biến mất, quân Thát Tử tất nhiên ngo ngoe rục rịch. Nếu đã như thế, nhất định phải đặt nặng vấn đề trấn thủ ở tiền tuyến. Huống hồ...”

Hoàng đế thấy Trần Thiện Chiêu ngừng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ tinh quái, tức khắc vừa tức giận vừa buồn cười mắng: “Nghĩ cái gì thì cứ nói ra, đừng có giấu giếm! Trẫm nhìn vẻ mặt ngươi là biết ngay trong đầu ngươi đang có ý nghĩ quỷ quái gì đấy mà!”

“Hoàng gia gia thật sự oan uổng tôn nhi.” Trần Thiện Chiêu nhanh chóng đứng thẳng người, nụ cười nở trên môi: “Vùng Tây Bắc có rất nhiều nơi trấn thủ quan trọng, Định Viễn Hầu chọn trúng Ninh Hạ chứ không phải Du Lâm, thật sự ánh mắt tuyệt hảo. Phải biết Ninh Hạ ở phía Đông của Hoàng Hà, đã được xưng tụng là tiểu Giang Nam ở phương Bắc, nổi tiếng về sản xuất lúa gạo, so với Du Lâm ăn cát tốt hơn nhiều... Ôi chao!”

Trần Thiện Chiêu đang nói vội ôm đầu, thấy Hoàng đế tức giận cầm quyển sách trong tay ném tới, anh chàng lập tức im miệng. Hoàng đế trong lòng đang tràn đầy cảm xúc đã bị rửa sạch vì suy đoán hài hước của Trần Thiện Chiêu, hừ lạnh mắng: “Định Viễn Hầu nào giống kẻ không tiền đồ như ngươi, ông ấy muốn đích thân bảo hộ Tây bộ Đông bộ bình an! Chỗ nào giống như ngươi, chỉ biết nghĩ tới Ninh Hạ là tiểu Giang Nam sản lượng gạo cao. Nếu phụ vương ngươi ở đây thế nào cũng đánh ngươi một trận.”

“Vâng vâng vâng...”

“Được rồi, cút đi, trẫm biết ngươi ở chỗ này lơ đãng nãy giờ!”

Thấy Trần Thiện Chiêu mặt mày hớn hở cáo lui rời đi, trên mặt Hoàng đế mới lộ ra vài phần ngưng trọng. Hôm nay vừa nhận được quân báo từ phía Bắc, Trần Thiện Duệ thống lĩnh hai vạn binh mã từ Tuyên phủ tấn công Đại Đồng chiếm được ba cứ điểm quan trọng: Thiên Thành vệ, Cao Sơn vệ, Dương Hòa vệ; trảm hai đại tướng dưới trướng Tần Vương, đóng quân dưới chân núi Bạch Đăng phía Đông Đại Đồng, khiến trong thành Đại Đồng bị một phen hoảng loạn. Có đệ đệ vũ dũng như thế, nếu Trần Thiện Chiêu chỉ là thân vương thế tử thì tự nhiên nhiều thêm một cánh tay đắc lực, nhưng khổ nỗi ngài đang định truyền ngôi vị Hoàng đế cho Triệu Vương!

Định Viễn Hầu Vương Thành quyết định đi xa trấn thủ thật sự hợp thời!

Mời vào Wattpad ủng hộ bà còm. Trong chính sảnh của hậu viện Nhu Nghi điện, Chương Hàm đang nói chuyện với mẫu thân Lưu thị. Nàng vừa biết được quân báo hoàn chỉnh từ chỗ Trần Thiện Chiêu -- Chương Thịnh chính là người dẫn đầu đội tiền vệ tiên phong để giúp Triệu Vương đột nhập Tây An phủ. Mặc dù nàng vô cùng vui sướng khi Đại ca có thể lập được công lớn, nhưng càng thêm trút được gánh nặng khi biết Đại ca chỉ bị thương nhẹ. Lúc này ngồi tâm sự với mẫu thân, nàng nhịn không được nhắc nhở: “Cha ở trong quân, Đại ca cũng ở trong quân, tuy nói lập được quân công rất tốt nhưng thật sự khiến thân nhân thấp thỏm lo sợ không yên. Nương nhất định phải chú ý đến tiểu đệ, bảo nó phải học hành thật đàng hoàng, đừng đi vào con đường khiến người nhà luôn hãi hùng.”

“Chứ còn gì nữa!” Lưu thị cười khổ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ thật sâu: “Cha và Đại ca con tòng quân vì không còn lựa chọn nào. Sưởng nhi tuy theo Tống thông gia học hành từ nhỏ nhưng vẫn luôn sùng bái cha huynh, mấy ngày này ở nhà lặng lẽ học quơ đao múa kiếm, ta suýt nữa bị nó chọc tức điên rồi, cho nên hôm nay đem nó tới đây để con mắng tỉnh nó đi. Kiến công lập nghiệp trong quân thật quá nguy hiểm, ta và cha con chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, ngay cả Đại ca Đại tẩu con kìa, sau khi tân hôn hai người đã phải phân ra trời Nam đất Bắc... Con cũng đừng băn khoăn, đây là số mệnh. Chính ra lần này nàng vốn muốn vào kinh với chúng ta, nhưng Triệu Vương Phi đang đích thân dẫn dắt phụ nữ gấp gáp may quân y, sau khi nàng bàn bạc với ta bèn ở lại, sợ người chỉ trích nữ quyến Chương gia tham sống sợ chết.”

Nói tới đây, Lưu thị day day huyệt Thái Dương: “Tưởng tượng đến lúc thê tử của Sưởng nhi cũng phải nhận lãnh nỗi khổ chia lìa như vậy, trong lòng ta thật sự hốt hoảng.”

Chương Hàm hiểu rõ nỗi lo của Lưu thị, suy nghĩ một lát rồi nói: “Để lát nữa con gặp Sưởng nhi, hỏi xem rốt cuộc nó có tính toán gì không.”

Đang nói chuyện thì nghe bên ngoài truyền vào giọng Phương Thảo: “Thế tử phi, Thế tử gia đã về!”

“Hôm nay sao chàng về sớm vậy?”

Chương Hàm vội vàng đứng dậy, Lưu thị cũng đứng dậy theo, chốc lát đã thấy  Trần Thiện Chiêu mặt mày hớn hở vào cửa. Thấy Lưu thị ở đây, Trần Thiện Chiêu mỉm cười lên tiếng chào nhạc mẫu, tự mình nâng dậy Lưu thị định hành lễ, nhất định ấn bà ngồi xuống rồi nói: “Chiến sự phía Bắc chắc hẳn sắp kết thúc, đến lúc đó, nhạc mẫu và nhạc phụ có thể đoàn tụ.”

“Đa tạ Thế tử gia báo tin.” Lưu thị vội vàng cúi người. Thấy Trần Thiện Chiêu rất tự nhiên ngồi sát cạnh Chương Hàm, tiếp nhận chén trà Bích Nhân dâng lên rồi hỏi han mình ân cần, Lưu thị chỉ cảm thấy trong lòng vừa cảm động vừa mừng rỡ, không khỏi lại than phiền về chuyện Chương Sưởng khiến Trần Thiện Chiêu bật cười ha hả.

“Mấy đứa nhỏ đều ngưỡng mộ anh hùng, không sao đâu ạ. Năm xưa con cũng giống vậy, chỉ tiếc từ nhỏ sức khỏe yếu ớt nên không luyện võ được, chỉ có thể nhìn Tam đệ Tứ đệ cưỡi ngựa vung đao thành danh. Lát nữa con sẽ nói chuyện với Sưởng ca nhi, nhất định cho đệ ấy biết trên đời này có thể thành tài đâu phải chỉ có một cách duy nhất, không cần nhất quyết chọn con đường binh nghiệp!”

Trần Thiện Chiêu đề nghị như vậy, Lưu thị đương nhiên rất cảm kích. Đến khi cáo từ được Chương Hàm đưa đến tận cửa Nhu Nghi điện, bà nhẹ nhàng kéo tay Chương Hàm khuyên: “Hàm nhi, không phải nương muốn càm ràm, hiện giờ tuy Hi nhi đã trở lại nhưng con không cần đặt hết tâm tư trên người thằng bé, hãy điều dưỡng thân mình cho tốt rồi cùng với Thế tử gia sinh một đứa nữa. Triệu Vương điện hạ đã nắm chắc danh phận Đông Cung, ta không lo lắng cho tương lai Thế tử gia, chỉ lo lắng con không sống tốt. Phụ nữ cho dù đảm đang có khả năng cỡ nào thì quan trọng nhất vẫn là con nối dõi. Điểm này từ xưa đến nay đã có rất nhiều tấm gương trong các triều đại.”

“Nương cứ yên tâm, con hiểu được mà!”

Chương Hàm bóp bóp tay mẫu thân trấn an, nhìn theo mấy nội thị đưa người rời đi, nàng đứng yên tại chỗ ngơ ngẩn một lát. Chờ khi trở về Nhu Nghi điện, đột nhiên nghe được tiếng khóc đinh tai nhức óc, còn có giọng Trần Thiện Chiêu đang luống cuống dỗ bé con, nàng nhịn không được bật cười, một chút lo lắng mẫu thân vừa mới gợi lên tức khắc biến mất không còn bóng dáng.

Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng... Thật ra có những chuyện thay vì đề phòng còn không bằng cứ bình tĩnh đối mặt! Cá tính Trần Thiện Chiêu nhìn như hiền lành, nhưng đến lúc gặp chuyện quan trọng thì anh chàng biến thành người cực kỳ nguyên tắc!