Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 281




“Phụ vương tiêu rồi.”

Trần Thiện Thông hiện giờ trông giống như bức họa đã được sửa lại trên tờ bố cáo. Có lẽ kỳ trước gặp đả kích quá lớn, có lẽ hơn nửa năm qua phải chạy đi chạy lại mấy ngàn dặm lộ trình giữa Tây An và kinh thành, cho nên thân hình béo núc đặc trưng của Trần Thiện Thông đã gọn gàng hơn rất nhiều, hai má thậm chí có chút hóp lại. Ngay lúc này, hắn đứng trước mặt Trần Thiện Ân toét miệng lộ ra nụ cười khó coi hơn khóc, thấy đối phương vừa tức vừa sợ nhìn mình, hắn lặng lẽ cười lạnh.

“Đại ca ngươi đóng giả con mọt sách thật xảo quyệt, Tam đệ Tứ đệ ngươi đều là thiếu niên anh hùng, chỉ không hiểu sao ngươi lại là đồ rác rưởi. Nếu không, lúc trước khi ta xuất hiện thì ngươi nên giao ta ra, đâu cần gánh chịu phiền toái như bây giờ? Chậc chậc, hiện tại cho dù ngươi muốn giết ta, hiềm nghi trên người không thể nào tẩy sạch! Ai sẽ tin tưởng công tử của phủ Triệu Vương lén giấu ta mấy ngày mà chưa từng có mưu đồ bí mật hoặc có hành động gì?”

“Ngươi không cần ngậm máu phun người!” Trần Thiện Ân tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch: “Nếu không phải ngươi nói có tin tức của phụ vương, ta đâu thể nào giữ ngươi cho tới hôm nay?”

“Ngươi cảm thấy người khác sẽ tin tưởng lý do này sao?” Trần Thiện Thông nhướng mày cười khẩy, thấy sắc mặt Trần Thiện Ân càng thêm khó coi, hắn gằn giọng châm chọc: “Bởi vì ngươi do dự không quyết đoán, cho nên mặc dù lúc trước Đại ca và Tứ đệ ngươi đều bị giữ lại làm con tin ở kinh thành, nhưng phủ Triệu Vương ở Bắc Bình cũng không tới phiên ngươi kế thừa. Tam đệ ngươi xuất sắc hơn nhiều, càng không cần nhắc đến phía sau còn hai đệ đệ nhỏ tuổi. Trần Thiện Ân, sinh ra trong một nơi như phủ Triệu Vương, sự kém cỏi của ngươi chính là tội lỗi lớn nhất!”

Nói xong lời này, Trần Thiện Thông đột nhiên rút ra một con dao găm trong ngực áo, thấy Trần Thiện Ân hoảng sợ liên tục thụi lùi về phía sau, hắn cười khùng khục: “Ngươi thật đúng là đồ bọc mủ, cho rằng ta sắp chết còn muốn tìm cái đệm lưng? Ngươi vẫn chưa đủ tư cách đâu! Nếu Đại ca hoặc Tứ đệ ngươi ở chỗ này thì ta còn suy nghĩ lại, động thủ giết ngươi sẽ làm dơ tay của ta!”

Nói tới đây, Trần Thiện Thông múa may con dao găm trước cổ mình vài cái, sau đó dùng giọng điệu như tự nhủ: “Ai sẽ lấy được cái đầu cao giá này? Hừ, mắc mớ gì phải để kẻ khác kiếm lợi, chẳng lẽ ta không thể tự tay kết liễu cuộc đời mình được sao?”

Thấy Trần Thiện Thông cười to ba tiếng rồi đột nhiên kề dao găm vào cổ, đầu óc Trần Thiện Ân trống rỗng, chỉ biết cuống quít hô: “Đừng, ngươi muốn làm gì thế?”

Trần Thiện Thông là kẻ trân quý tính mạng của mình nhất, mặc dù Tần Vương lâm vào thế cục thất bại đã không thể tránh né nhưng hắn không hề muốn chết chút nào, hiện giờ làm vậy chỉ để diễn trò cho Trần Thiện Ân xem mà thôi. Hiển nhiên chứng kiến Trần Thiện Ân vừa kinh hãi vừa giận dữ, hắn không buông tay mà chỉ cười lạnh: “Đúng vậy, chuyện tới nước này đã truyền khắp toàn thành. Cho dù ngươi là nhi tử của Triệu Vương, đệ đệ của Trần Thiện Chiêu, nhưng nói không chừng cũng sẽ có người tới lục soát nơi này. Nếu sợ ta liên lụy ngươi, vậy ta rời đi là được.”

Trần Thiện Ân nghĩ đến hậu quả của vụ mình giúp Trần Thiện Thông ẩn núp bị phát hiện là đã cảm thấy đầu đau như búa bổ. Lúc này nếu Trần Thiện Thông muốn bỏ đi, hắn đương nhiên mong còn không kịp, lập tức đồng ý không chút nghĩ ngợi: “Vậy tốt, ngươi chạy nhanh đi!”

“Ân ca nói quá dễ dàng, khắp nơi đều dán cáo thị, còn có gia đinh của phủ An Quốc Công và các nhà huân quý cùng với đám ngu dân đổ ra đầy đường tìm kiếm, ngươi cho rằng ta có thể nhẹ nhàng chạy thoát? Nếu ta lọt vào tay bất cứ kẻ nào, đến lúc đó chịu không được tra khảo bèn khai ra chuyện ngươi chứa chấp ta...”

Đối mặt với sự uy hiếp trần trụi, Trần Thiện Ân kinh hãi trừng to đến mức khóe mắt muốn nứt. Hắn chỉ hận chính mình hồ đồ tin vào lời đồn đãi, chỉ nghĩ dọ thám từ miệng Trần Thiện Thông để biết phụ vương gặp nạn ở chỗ nào, đến lúc đó bẩm báo thì có thể khiến Hoàng đế coi trọng mình hơn một chút, nào ngờ mắc thêm lỗi lầm. Nhìn bộ mặt tươi cười đáng khinh của Trần Thiện Thông, đột nhiên trong lòng hắn sinh ra một cỗ xúc động nói không nên lời.

Cứ để cho thằng khốn nạn này chết phức đi là xong... Cho dù thằng khốn này không muốn chết, hắn cũng có thể kêu người giết thằng khốn đáng chết này!

“Ân ca, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì! Thật ngại quá, ta đã sai người thả chút tiếng gió, hiện tại chỉ sợ có kẻ đã biết ta ở chung với ngươi chỗ này.” Vẻ mặt Trần Thiện Thông lộ ra một tia âm độc, cười nhạt nói: “Toàn bộ phủ An Quốc đều hận ta nhất, tuy ngươi là nhi tử của Triệu Vương, nhưng bọn họ muốn vội vã phủi sạch quan hệ, nói không chừng đã báo cho Trần Thiện Chiêu, hay là trực tiếp vây quanh nơi này. Kết quả cho dù bị phía trên chất vấn, bọn họ chỉ cần gánh tội danh nóng vội  là xong... Ân ca, thời gian cấp bách, ngươi hãy mau nghĩ kỹ: Ta chết ở nơi này thì ngươi cũng không cách gì thoát tội được!”

Trần Thiện Ân quả thực hận không thể bóp chết tên mập chết tiệt hiện giờ không còn mập như xưa, nhưng nghĩ đến hậu quả vô pháp thu thập tàn cục, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi quát khẽ: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Cũng không có gì lớn lao... Ân ca đưa ta ra khỏi thành là được. Tuy nói ta không thể nào ngây ngốc trong kinh thành nữa rồi, nhưng chỉ cần rời kinh thì ta tự nhiên có biện pháp náu thân. Ngươi yên tâm, ân tình hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, tương lai nhất định báo đáp.”

“Ngươi chỉ cần không bao giờ tới tìm ta gây phiền toái là được, ai thèm ngươi báo đáp!”

Trần Thiện Ân căm phẫn rống lên, sau đó khẽ cắn môi ra cửa kêu đến hai nãi ca ca tâm phúc nhất của mình. Quay đầu thấy Trần Thiện Thông vẫn kề lưỡi dao sắc bén trên cổ chẳng hề để ý, hắn bèn khép cửa rồi nhỏ giọng thì thầm kể lại sự tình bên trong cho hai nãi ca ca, lập tức khiến hai người vô cùng giận dữ.

(Nãi ca ca: con trai của nhũ mẫu. Sở dĩ được coi như anh em là vì bú chung dòng sữa)

Bình Tứ lớn tuổi hơn trầm giọng kiến nghị: “Quận vương, loại người này càng dung túng hắn thì sau này hắn càng áp chế ngài! Chi bằng liều một lần bắt lấy hắn...”

“Không thể không thể.” Trần Thiện Ân cuống quít lắc đầu: “Nếu hắn thật sự giở trò "Cá chết lưới rách" tự sát ở chỗ ta, trong khoảng thời gian ngắn ngủn có thể giấu thi thể nơi nào? Đừng nói nữa, nhanh chóng an bài xe ngựa đưa hắn ra khỏi thành, chậm trễ coi chừng sinh biến!”

Bình Thất vốn định lên tiếng khuyên bảo, nhưng có thể thấy Trần Thiện Ân đã quyết tâm, chỉ đành ngậm miệng liếc ca ca một cái rồi theo lời đi làm. Không bao lâu, Bình Thất trở về bẩm báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, Trần Thiện Ân lập tức bước nhanh vào phòng chán ghét bảo Trần Thiện Thông: “Được, ta đã sắp xếp rồi, đi mau!”

“Ân ca không hổ là người làm việc sấm rền gió cuốn.” Trần Thiện Thông cười khùng khục, nhét lại con dao găm vào ngực áo, lúc này mới mỉa mai nói: “Ngươi đi phía trước, ta ở phía sau. Tiễn xong đoạn đường cuối cùng này thì hai ta nước giếng không phạm nước sông, phỏng chừng sẽ không gặp lại. Ngươi cũng không cần lo lắng ta lừa bịp tống tiền ngươi gì đâu.”

Có quỷ mới tin!

Trần Thiện Ân hít một hơi thật sâu, lập tức ngẩng đầu đi trước. Chờ tới nhị môn, hắn kêu Trần Thiện Thông lên xe ngựa trước, chính mình còn đang do dự có muốn theo sau hay không, chợt thấy Bình Tứ chạy một mạch vọt vào, thở hổn hển hô: “Quận vương, Quận vương, không xong...” Hắn hít một hơi rồi bật ra câu cuối: “Thế tử gia tới!”

Trần Thiện Chiêu? Không phải huynh ấy vô cùng bận rộn trăm công ngàn việc, tại sao lại tốn công đến nơi này thăm mình?

Gần như trong nháy mắt, Trần Thiện Ân  cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không ổn chút nào. Nhưng hắn còn chưa kịp chuẩn bị thì đã thấy Trần Thiện Chiêu được mười thân vệ vây quanh đang trên đường tiến vào. Nhìn gương mặt không lộ hỉ nộ của Trần Thiện Chiêu, Trần Thiện Ân cảm thấy da đầu tê dại, mặc dù vạn phần không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn không thể không ra đón tiếp.

“Sao Đại ca rảnh rỗi đến đây?”

“Ta vốn thật không rảnh, nhưng không thể không tới.” Trần Thiện Chiêu nhìn lướt qua xe ngựa sau lưng Trần Thiện Ân, khóe miệng lộ nụ cười mỉa mai: “Sao thế, coi bộ ta đến không đúng lúc, Nhị đệ định đi ra ngoài?”

“Vâng, định đi ra ngoài...” Trần Thiện Ân kiệt lực làm cho gương mặt tươi cười có vẻ tự nhiên, nhưng sau lưng mồ hôi dần dần ướt đẫm. "Cái khó ló cái khôn", trong nháy mắt hắn nghĩ ra một cái cớ, cũng bất chấp có phải gượng ép hay không, lập tức cố rặn ra nụ cười giải thích: “Tại vì điền trang của vương phủ xảy ra chút rắc rối, dù sao đệ cũng nhàn rỗi không có việc gì nên tính qua đó xem sao.”

“Vậy à?”

Trần Thiện Chiêu nhướng mày, cười như không cười nói: “Một khi đã như vậy, ta cũng không có việc gì, đi theo đệ một chuyến cũng tốt.”

“Hả?” Trần Thiện Ân không dự đoán được Trần Thiện Chiêu lại thuận thế bồi luôn một câu như vậy, tức khắc đầu óc trống rỗng. Hắn gần như dùng sức nuốt một ngụm nước bọt rồi lắp bắp “Đâu cần phải thế? Đại ca bận rộn quốc sự...”

Đúng lúc này, mành cửa của chiếc xe ngựa sau lưng Trần Thiện Ân đột nhiên vén lên, lộ ra gương mặt hung tợn nanh ác của Trần Thiện Thông. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Thiện Thông chưa kịp lên tiếng thì hộ vệ của Trần Thiện Chiêu lập tức xông về phía trước, còn Trần Thiện Chiêu thuận tay kéo đệ đệ Trần Thiện Ân sát tới bên người, lạnh giọng quát: “Có thích khách!”

Nghe vậy, Bình Tứ và Bình Thất đều phản ứng, bọn họ liếc nhau rồi đồng thời phóng về hướng Trần Thiện Thông. Bình Thất từ nhỏ đã tập luyện võ nghệ thân thủ cực nhanh, suýt tóm được cổ áo Trần Thiện Thông thì chợt cảm thấy bàn tay đau nhói một trận. Hắn cắn răng không quan tâm mà vung nắm đấm tới, trong khi cây đao trên tay Bình Tứ cũng lia về phía Trần Thiện Thông. Tuy nhiên, so sánh với động tác của hai người bọn họ, Trần Thiện Thông lùi sâu vào thùng xe phản ứng nhanh hơn.

Hắn không chút do dự lôi dao găm ra rồi cắm ngay vào ngực. Một cỗ đau đớn lan tràn khắp người, máu tươi phun ra, Trần Thiện Thông ho khan vài tiếng thật mạnh, mỉa mai nhìn vách xe bốn phía đã bị hộ vệ phá tung, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt rồi dùng hết sức hô to.

“Trần Thiện Ân, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”

Thiên cổ gian nan nhất là cái chết? Nếu đã thật sự đi đến bước đường cùng thì chết đâu có gì to tát. Cho dù hắn chết cũng nhất định kéo theo một cái đệm lưng, khiến phủ Triệu Vương sau này không được an bình!

Mặc dù Trần Thiện Thông trọng thương gần chết, một tiếng hô tuy dùng hết toàn lực nhưng cũng chỉ vài người đứng gần mới có thể nghe được, thế mà Trần Thiện Ân vẫn như bị sét đánh. Nhìn vách thùng xe ầm ầm sụp xuống, thanh đao của Bình Tứ và nắm đấm của Bình Thất đều đánh trúng Trần Thiện Thông thật mạnh, nhưng cảm giác ớn lạnh vẫn đọng lại trong lòng Trần Thiện Ân không cách gì xóa tan được.

Dù cho hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội danh này!