Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 277




Triệu Vương Thế tử phi được tam phi ủy quyền giám sát cung vụ!

Tin tức này giống như sấm sét lan truyền khắp nơi trong cung, từ trên xuống dưới đều bị kinh hãi, đặc biệt những kẻ tâm lý có quỷ thì càng hoảng sợ bất an. Chuyện duy nhất đáng được ăn mừng đó là, nghe nói lần này vị Uyển Bình Quận Vương phi Vương Lăng không sóng vai cùng giám sát. Nếu phải đối mặt với hai vị một văn một võ tiếng tăm lừng lẫy, một người Mẫu Diêm Vương một người Mẫu Dạ Xoa, bọn họ cứ trực tiếp cứa cổ hoặc thắt cổ tự vẫn cho nhanh.

Dù vậy, vào ngày đầu tiên Chương Hàm triệu kiến đầu não của hai mươi bốn nha môn tập trung ở chính sảnh tiền viện của Nhu Nghi điện, một đám thái giám lớn tuổi đều rất cẩn thận. Triều quan phải bò từ dưới lên cao mà nội quan bọn họ cũng giống y như vậy. Từ lúc ban đầu là tiểu thái giám rồi từng bước lên thiếu giám cho tới bây giờ là chánh tứ phẩm thái giám phải mất ít nhất hai mươi năm, không ít người đã từng theo hầu từ khi Hoàng đế chưa đăng cơ còn là Tề Vương. Vì thế, không ai muốn giống như mấy tên xui xẻo ở phủ Triệu Vương bị ngã vào mũi thương sắc nhọn của Chương Hàm, càng không muốn có chung số phận với Đông Cung Thái Tử đã từng vội vã quân lâm thiên hạ.

Vì thế, khi quỳ xuống dập đầu, mỗi người đều vô cùng cung kính, sợ bị lôi ra một xíu sai lầm nào đó. Tuy nhiên, dù mỗi người đều cầu nguyện chính mình không bị điểm danh, nhưng không thể tránh khỏi phải có kẻ thứ nhất bị xui xẻo.

"Ai là người đứng đầu Nội Quan giám?"

Hai mươi bốn người đều là quản sự chính thức của hai mươi bốn nha môn, vừa mới dập đầu xong đương nhiên không có khả năng báo danh cầu kiến. Cho nên Chương Hàm vừa hỏi xong, những người khác lập tức tập trung ánh mắt về hàng đầu tiên. Một lão thái giám khoảng hơn năm mươi mặt mày trắng nõn chỉ có thể căng da đầu chạm trán xuống đất đáp: "Hồi bẩm Thế tử phi. Nô tài là Lạc Thái Bình, chưởng quản Nội Quan giám."

"Cái tên thật không tệ." Chương Hàm hơi gật đầu rồi phân phó: "Mọi người đều đứng lên đi."

Các thái giám chủ sự này hơn phân nửa đều là người mới tới nhận chức sau khi Đông Cung rơi đài, những người xưa đều bị tam phi đao to búa lớn tẩy sạch, ban chết biếm chức toàn bộ. Cho nên những người mới đều mong muốn giữ được chiếc ghế chưa ngồi nóng này, Chương Hàm kêu đứng dậy vẫn không khiến bọn họ buông xuống cục đá trong lòng, ngược lại càng lo lắng hơn. Đặc biệt vị Lạc Thái Bình vừa bị điểm danh còn nghe nhận xét tên không tồi vô cùng thấp thỏm không yên.

"Buổi sáng hai kẻ bị Thế tử gia trói lại, đã tra hỏi rõ ràng chưa?"

"Hồi bẩm Thế tử phi, nô tài đã tra hỏi rồi ạ. Cả hai đều là tiểu thái giám sai vặt trong Ngự Dược cục, chỉ có nhiệm vụ phơi dược liệu, không quản lý công việc chế dược." Củ khoai lang nóng phỏng tay đưa tới, mặc dù bị bắt buộc tiếp nhận nhưng Lạc Thái Bình không thể không tận tâm tận lực đích thân tra xét, lúc này trả lời cũng lưu loát: "Bọn họ nói, những lời này là nghe được từ chỗ khác, cũng không thích hợp nghị luận, hiện giờ đã biết tội đáng chết vạn lần, chỉ cầu có thể được tha một mạng. Tuy nhiên, chuyện đồn đãi riêng tư trong cung là cấm kỵ nhất, dựa theo cung quy, hai kẻ kia phải bị xử tử để răn đe cảnh cáo."

"Xử tử xong hai tên kia thì lời đồn đãi có thể biến mất ngay? Nếu không thể biến mất, kẻ chịu tội sẽ do ngươi gánh?"

Chương Hàm nhướng mày, thấy Lạc Thái Bình sợ tới mức không rên một tiếng, những người khác đều yên lặng cúi đầu, nàng gằn giọng: "Lôi hai tên kia từng đứa một tới gian phía Tây của tiền viện Nhu Nghi điện, sau đó tra hỏi kỹ càng quê quán của bọn họ, trong nhà có những ai, người nhà làm việc cho nha môn nào, ngày thường qua lại thân thiết với ai... Tóm lại, ta muốn xem ghi chép kỹ càng tỉ mỉ nhất về quá khứ của hai kẻ đó! Hôm nay nếu tra không ra, ngươi không cần giữ chức chưởng quản Nội Quan giám."

Thái giám chủ sự của hai mươi bốn nha môn có quan hệ thế nào với lục cung, Chương Hàm đều thành tâm thành ý trực tiếp thỉnh giáo Cố Thục phi nên đã biết những người nào là tư nhân kẹp trong túi của tam phi, lúc này nàng đương nhiên không có quá nhiều băn khoăn. Thấy Lạc Thái Bình mặt mày đưa đám đáp ứng, Chương Hàm quét mắt một vòng nhìn mọi người: "Tra hỏi là một chuyện, dọn sạch trong cung mới là mục đích chính. Tiền tuyến liên tiếp báo về tin chiến thắng, thế mà trong cung lại rộ lên những chuyện bịa đặt sinh sự, hơn nữa toàn là những tin tức trong quân báo chưa từng nhắc đến, quả thực to gan lớn mật! Ta cũng lười nói dài dòng, cứ hạ lệnh thẳng ở đây cho gọn -- Các ngươi đều là chủ quản một môn, nếu ta lại nghe được những lời đồn đãi giống vậy thì mặc kệ là ai, ta sẽ lập tức bẩm báo ba vị nương nương bỏ cũ thay mới, tuyển người ổn thỏa có khả năng lên làm chủ sự!"

Lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt biến sắc, nghĩ đến nếu lỡ bị kẻ nào đó ghét mình muốn hại, chỉ cần dùng ám chiêu trong đám thủ hạ rồi truyền tới tai vị Triệu Vương Thế tử phi, thế là mình dễ dàng bị xuống đài! Nhưng còn chưa đợi có người tìm mọi cách thuyết phục Chương Hàm thu hồi mệnh lệnh thì lại nghe Chương Hàm lên tiếng.

"Đương nhiên, các ngươi còn một con đường khác, đó là bắt được kẻ rải rác tin đồn nhảm. Chỉ cần chứng cứ vô cùng xác thực để buộc tội đồng thời đào ra được kẻ sai khiến, vậy thì bổng lộc tăng gấp bội, nếu có đồ tử đồ tôn thì được ưu tiên để các cung thu dùng, còn có thể thêm ân cho người nhà. Tuy nhiên, nếu có kẻ thừa dịp này mưu hại người khác, vậy thì bất luận là thái giám tứ phẩm hay tiểu thái giám không có phẩm trật, chỉ có một xử trí duy nhất là lập tức đánh chết!"

Nói tới đây, Chương Hàm liếc một vòng các thái giám im như ve sầu mùa đông, lạnh lùng bổ sung: "Nếu có ai không tin, cứ việc dùng tánh mạng chính mình mà thử!"

Ra khỏi Nhu Nghi điện, các thái giám thất thần nhìn nhau, có người nhịn không được gãi đầu, đa số đều mặt mày khổ sở. Mặc dù có người bất mãn nhưng lúc này không ai dám lộ ra. Vị Thế tử phi khi vừa gả vào phủ Triệu Vương đã dám đao to búa lớn trực tiếp phạt trượng ba gã gian tế ném ra phủ, tùy ý để người chết cóng dưới trời đông băng tuyết, sau lại sinh hạ tằng tôn tử đầu tiên cho Hoàng đế, trong thời khắc mấu chốt vụ Thái Tử soán quyền biến thành nhân vật ngăn cơn sóng dữ, có thể nói một nguyên nhân lớn để Đông Cung thất bại chính là thua trên tay nàng và Vương Lăng, còn ai dám đối nghịch?

Ra khỏi Nhu Nghi môn, có người thấp giọng nói thầm: "Tuy phạt nặng nhưng ban thưởng không nhẹ... Thêm ân cho người nhà, nếu muốn chỗ tốt này thì thật sự đáng liều một phen."

"Không có người nhà thì sao?"

"Nếu không có người nhà, chẳng phải còn đồ tử đồ tôn, Thế tử phi đã cho phép các cung ưu tiên thu dùng. Không nói đâu xa xôi, nếu có thể đi theo Thế tử gia và Thế tử phi, cả đời này coi như hưởng phúc."

Mặc dù Chương Hàm trực tiếp cho phép quyền lợi tốt đến như thế, nhưng nàng hiểu rất rõ ràng, trong vấn đề rắc rối khó gỡ này, nếu thật muốn dựa vào những kẻ tư tâm quá nhiều trong cung chỉ vì thưởng hậu phạt nặng mà có thể tra ra sự tình từ đầu đến cuối, khả năng cực kỳ nhỏ bé. Cho nên, sau khi hai tiểu thái giám theo lệnh bị giải tới, mặc dù biết bọn chúng chỉ là tiểu nhân vật người khác không thèm diệt khẩu nên mới có thể an toàn tới tay nàng, Chương Hàm vẫn kêu Phương Thảo và Bích Nhân tỉ mỉ dặn dò một phen. Chờ các nàng xác thật nhớ kỹ cách làm, nàng bèn ra lệnh cho hai người họ đi thẩm vấn từng người riêng rẽ. Sau nửa canh giờ, Phương Thảo về trước.

"Đúng là Thế tử phi anh minh, nếu không nô tỳ suýt nữa bị tên Vệ Đông kia lừa gạt." Phương Thảo không thay đổi tính tình hấp tấp, hành lễ xong lập tức đến bên cạnh Chương Hàm báo cáo.

"Thể theo Thế tử phi phân phó, nô tỳ hỏi một loạt mấy chục vấn đề liên tiếp. Lúc đầu tuy hắn thường xuyên do dự nhưng đều trả lời từng câu. Hắn nói nghe được lời đồn từ dưỡng phụ cũng làm việc ở Ngự Dược cục Lúc chạng vạng, hắn và Lý Thập Bát - kẻ nghị luận với hắn hôm nay - đứng ngoài cửa sổ nghe dưỡng phụ của hắn uống say bên trong lè nhè nói ra. Nhưng sau khi hỏi xong toàn bộ, nô tỳ thình lình hỏi lại thời gian nghe lén, hắn bèn trả lời là chính Ngọ. Còn mấy vấn đề trước đó hắn từng do dự khi trả lời, tỷ như sau khi tiến cung làm việc ở nha môn nào, bao nhiêu người trong nhà và số tuổi, đều không đồng nhất... Nô tỳ chiếu theo ngài phân phó đe dọa vài câu, nhưng đáng giận tên chó má kia quyết định ngậm miệng, còn bảo không sợ chết."

Nghe Phương Thảo một năm một mười liệt kê những chỗ trước sau không đồng nhất, Chương Hàm ghi nhớ từng diểm, cuối cùng không khỏi tán thưởng: "Không tệ, chẳng những hiện giờ trí nhớ tốt mà cách làm việc chu đáo cũng tiến rất xa! Ngươi xứng đáng trở thành phụ tá đắc lực cho ta."

"Đa tạ Thế tử phi khích lệ." Phương Thảo vô cùng cao hứng nhún gối hành lễ, trên mặt tràn đầy nụ cười rạng rỡ. Đúng lúc này. Bích Nhân cũng vén mành vào phòng.

"Thế tử phi, thể theo những vấn đề ngài đề ra thẩm tra một lượt, tuy Lý Thập Bát có vài vấn đề không đáp được, nhưng chỉ cần có thể trả lời thì trước sau đều đồng nhất. Tên này thật sự ngây thơ, trông có vẻ thành thật. Còn phần những lời đồn đãi, mới đầu hắn nói nghe lén ngoài cửa sổ của người khác, sau khi nô tỳ nghiêm mặt hù dọa hắn vài câu, hắn lập tức khai là Vệ Đông nói cho hắn biết. Lúc ở phía sau Ngự Dược cục mới vừa nghe được thì đã bị Thế tử gia bắt tại trận; sở dĩ mới đầu khai là nghe lén bởi vì Vệ Đông đe dọa hắn, nói rằng sẽ tố cáo vụ hắn đã từng lấy trộm một cây nhân sâm, cho nên hắn phải làm theo."

"Vậy ngươi có nói cho hắn biết, nếu chiếu theo tội danh của hắn, chủ sự Nội Quan giám Lạc Thái Bình đã từng đề nghị giết một người răn trăm người?"

"Có ạ." Bích Nhân gật đầu, nhớ tới bộ dạng bọc mủ của tên kia không khỏi toát ra một tia khinh bỉ thật sâu: "Cái đồ vô dụng đó sợ tới mức tè ra quần, thấy hỏi không được gì nên nô tỳ trở về."

"Vậy được rồi." Chương Hàm nhẹ nhàng gật đầu: "Trong hai tên kia chắc chắn có một đứa truyền còn một đứa nghe, đương nhiên cũng có khả năng cả hai đều nghe đồn rồi nghị luận sau lưng. Ta chỉ muốn xem rốt cuộc là loại khả năng nào. Theo như những gì hỏi được, Lý Thập Bát có thể tạm thời thả ra, còn Vệ Đông thật sự khả nghi. Bích Nhân, ngươi tự mình đến hai mươi bốn nha môn nói một tiếng, ta cho các chủ sự thời hạn ba ngày điều tra, trong vòng ba ngày bất luận có kết quả gì hay không, ta muốn nghe bọn chúng hồi báo!"

Chờ Bích Nhân vội vàng rời đi, Chương Hàm mới quay sang Phương Thảo nói: "Trước đó có tám tiểu thái giám được đưa tới Nhu Nghi điện, ngươi đã chọn được ai chưa?"

"Vâng, nô tỳ chọn được hai đứa lanh lợi không có quan hệ lằng nhằng. Thế tử phi muốn dùng bọn họ ạ?"

"Ừ, bảo bọn họ đi thẩm vấn." Chương Hàm vẫy tay ý bảo Phương Thảo tới gần chút, nhỏ giọng dặn dò: "Lý Thập Bát cứ thả ra không cần xen vào, còn phần Vệ Đông thì sai hai người họ chia thành hai ca, ta cho ngươi thêm hai đứa nữa, cứ chiếu theo những vấn đề ta dạy ngươi lật đi lật lại hỏi liên tục không ngừng, chẳng cần để ý Vệ Đông có trả lời hay không nhưng tuyệt đối không cho hắn ngủ! Không cho ngủ không cho ăn, ta muốn xem tên khốn cứng miệng kia khi nào chịu mở mồm! Cho dù hắn không sợ chết, chắc chắn hắn sẽ không cứng đầu hơn đám giang hồ đại đạo lưỡi đao liếm huyết của Giang Dương đâu!"