Nhận lời nhờ vả của Vương phu nhân, Công chúa Gia Hưng ra khỏi Duyệt Tâm trai, vẻ mặt trầm ngâm, lập tức đi đến Dưỡng Tính quán tìm Cố Minh. Mặc dù Cố Trấn chỉ lớn hơn Cố Minh sáu tuổi còn nàng chỉ lớn hơn ba tuổi, nhưng Gia Hưng vẫn thích bày ra dáng vẻ đại tẩu trước mặt cậu em chồng. Lúc này, nàng đứng bên ngoài Diễn Võ Trường nhìn Cố Minh múa thương vô cùng thành thạo, đầu tiên là xem xuất thần rồi dần dần trên mặt lộ ra ý cười, cuối cùng vừa vỗ tay vừa trầm trồ khen ngợi.
Cố Minh mồ hôi đầy mặt cuống quít bước nhanh tới hành lễ: “Công chúa sao đến đây?”
Công chúa Gia Hưng lập tức nghiêm mặt: “Kêu Đại tẩu!”
Cố Minh bị Công chúa Gia Hưng nhìn chằm chặp đến nổi da gà, chỉ có thể ngoan ngoãn sửa miệng: “Vâng vâng, Đại tẩu có chuyện gì thế ạ?”
“Không có chuyện gì thì không thể đến nơi này à?” Công chúa Gia Hưng cười trêu, thấy Cố Minh đầy mặt bất đắc dĩ, nàng xua tay ra hiệu cho hai ma ma đi theo lui ra xa, lúc này mới tản bộ đến trước kệ binh khí. Nàng vừa rút ra một cây đao đã thấy Cố Minh không biết bám theo bên cạnh từ lúc nào, ánh mắt vô cùng khẩn trương. Đã vậy nàng còn cố ý vung đao múa may loạn xạ vài cái rồi mới cắm vào chỗ cũ: “Yên tâm, ta nào có võ nghệ cao cường như thê tử của Thiện Duệ, không đối phó được với các ngươi đâu.”
“Đại tẩu, tẩu có chuyện gì xin cứ nói thẳng.” Cố Minh đang thầm kêu khổ thấu trời, suy nghĩ sao Đại ca có thể chịu nổi một vị cành vàng lá ngọc không hề ra bài theo lẽ thường thế này, thiếu chút nữa là muốn vái chào.
Công chúa Gia Hưng cũng không có ý đùa dai Cố Minh, thấy những người khác đều đứng xa xa nhìn tới, nàng nhíu mày trầm ngâm lên tiếng: “Ta vừa đến thăm lão tổ tông và nương, nghe nói đệ ở nhà nên tới đây nhìn xem. Nương nói với ta hôn sự của đệ đã chuẩn bị đầy đủ, đáng lẽ sẽ tổ chức vào ngày mười lăm tháng năm, nhưng do Đại bá mẫu qua đời nên đành dời đến sang năm. Bởi vì Đại bá mẫu mất rồi nên phủ Uy Ninh Hầu không còn ai chống đỡ, đệ có tính toán gì không?”
Nhắc tới Hồ phu nhân, Cố Minh vốn có chút áy náy -- Hồ phu nhân chết quá đột ngột, khi hắn và những người khác chạy tới thì bà ta đã tắt thở, một khắc cuối cùng của Hồ phu nhân không có ai bên cạnh -- nhưng nghe câu hỏi cuối cùng của Công chúa Gia Hưng, sắc mặt anh chàng thay đổi liền.
“Đại tẩu có ý gì?”
“Ta không muốn nói quanh co lòng vòng với đệ, ngược lại đệ định giả bộ hồ đồ với ta à? Lúc nương nhắc tới vấn đề này sắc mặt không đẹp chút nào, chứng tỏ nương thật sự không muốn. Nhưng trước đó khi lão tổ tông nói với ta việc này thì luôn thở ngắn than dài, chuyện Đại bá phụ không có con nối dõi để thờ phụng hiến tế chính là tâm bệnh của bà. Cho nên nương bảo ta nói với đệ một tiếng, trong lòng đệ nên có dự bị.”
“Cha nương đâu phải chỉ có mình đệ là nhi tử!” Cố Minh kích động, quên mất những người khác tuy đứng cách khá xa nhưng vẫn còn trong sân, giọng nói tăng cao: “Đệ không thèm cái gì mà vinh hoa phú quý, với địa vị hiện giờ đệ đã cảm thấy rất mỹ mãn. Huống chi, tiền đồ của đệ thì đệ sẽ tự mình đi tranh!”
Công chúa Gia Hưng bị câu trả lời của Cố Minh khiến cho sửng sốt, chợt nhớ tới chính mình đã từng áy náy vì phò mã không thể kiến công lập nghiệp, thế nhưng Cố Trấn lại cam tâm tình nguyện, bảo nàng làm người không thể quá tham, khóe miệng nàng dần dần lộ ra nụ cười, nhưng lập tức thay bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
“Ta được nương ủy thác tới hỏi thái độ của đệ, chứ không phải tới dụ dỗ đệ bằng vinh hoa phú quý! Phủ Uy Ninh Hầu hiện giờ không còn tước vị thì chỉ dư lại một cái thùng rỗng, có rất nhiều lục đục trong nội bộ của hạ nhân, có Đại bá phụ không ai phụng tự, có nhiều chiến công uy danh của bá phụ lúc xưa sớm bị người ném xuống mương. Ta không kêu đệ phải lập tức đáp ứng, chỉ bảo đệ hãy suy nghĩ kỹ càng. Vừa rồi nương kể với ta, khi còn nhỏ đứa cháu được Đại bá phụ thương nhất là đệ, sau khi hồi kinh nghỉ hưu càng thêm thân cận với đệ. Đệ đừng nghĩ nhiều đến những vấn đề khác, hãy ngẫm lại xem tình cảnh của Đại bá phụ thê lương đến độ nào... Hay là đệ có thể cân nhắc xem chọn ai trong đám huynh đệ thích hợp hơn mình!”
Nói tới đây, Công chúa Gia Hưng thấy Cố Minh thất hồn lạc phách bèn thở dài một hơi rồi xoay người rời đi. Vẫy tay kêu hai ma ma của mình và hai gã sai vặt hầu hạ trong viện đến trước mặt, nàng nhàn nhạt nói: “Chuyện hôm nay nếu có ai buột miệng nói ra nửa chữ, ta ở bên ngoài nghe được chút xíu tiếng gió nào thì lập tức đánh chết!”
“Vâng ạ.”
Gia Hưng quay đầu nhìn thoáng qua Cố Minh, nghĩ đến bà mẫu là người đoan chính có khả năng như vậy mà nhắc đến vụ này mắt cũng mờ lệ, không khỏi lại thở dài một hơi. Nhà người khác vì một tước vị này có thể tranh nhau như gà chọi, trong khi cả hai mẫu tử Vương phu nhân và Cố Minh đều không tình nguyện nhận lãnh. Nếu không do Thái phu nhân và Cố Thục Phi không muốn để tước vị của Thiểm Quốc công Cố Trường Hưng lưu lại bị cắt đứt đến mức không còn ai phụng tự, Vương phu nhân sẽ không giao cho nàng đi một chuyến này. Thật ra nếu đặt nàng vào hoàn cảnh tương tự, con cái mình rứt ruột sinh ra lại gọi người khác là phụ mẫu, cho dù chỉ là cái bài vị thì nàng cũng không muốn. Dựa vào đâu mà nhi tử chính mình vất vả dạy dỗ lại mang tặng cho người khác?
“Công chúa, ngài định hồi phủ hay là...”
Lên phượng kiệu, Gia Hưng vẫn đang thẫn thờ, nghe bên ngoài hỏi ý kiến, nàng bực bội gắt: “Loại chuyện này còn phải hỏi? Tiến cung, đi Tây An môn!”
Từ Tây An môn đến Tây Hoa môn vào cung, Công chúa Gia Hưng không lập tức đi thăm hỏi mẫu thân Huệ phi mà trước tiên tới Nhu Nghi điện. Tòa cung điện nhiều năm không sử dụng hiện giờ nghênh đón chủ nhân mới, mặc dù phòng ngói vẫn cũ kỹ nhưng trông có vẻ sống động hơn. Gia Hưng đứng ngoài cửa chính quan sát hồi lâu, trong đầu hiện ra tình cảnh năm đó khi Hoàng Hậu còn sống, tết Thiên Thu là toàn bộ phi tần công chúa và ngoại mệnh phụ đều tập trung ở chỗ này triều bái.
“Mười năm... Không phải, chắc hẳn là mười hai năm rồi.”
Công chúa Gia Hưng lục lọi hình bóng mẫu hậu trong trí nhớ, đột nhiên cảm thấy có vài phần mơ hồ. Hiếu Từ Hoàng Hậu vẫn luôn là người hiền huệ hòa ái, ngay cả những đứa con không phải thân sinh nhưng đều được bà đối xử rất dịu dàng. Chỉ có mỗi khi tết Thiên Thu tiến vào Nhu Nghi điện bái kiến thì mới thấy gương mặt Hoàng Hậu có vẻ uy nghi trang trọng, ngoại trừ những lời nói theo lễ chế thì sẽ không thêm nửa chữ nào. Gia Hưng chỉ nhớ mang máng khi mình còn rất nhỏ, mỗi lần làm mất thứ gì trong cung mẫu phi đều chạy ra ngoài khóc lóc đi tìm, đụng phải Hiếu Từ Hoàng Hậu thì vị mẫu hậu này luôn ngăn lại cung nhân nội thị định thét to ra lệnh nàng hành lễ, nắm tay nàng tìm xung quanh hồi lâu, cuối cùng mỉm cười đưa nàng về giao cho thân mẫu Huệ phi.
So sánh với Uy Ninh Hầu Cố Trường Hưng, mẫu hậu Hiếu Từ Hoàng Hậu sao không đáng thương? Nhi tử duy nhất mất sớm, để lại con dâu còn trẻ phải thủ tiết và hai Quận chúa, đồng dạng cũng không có bất kỳ người nào để phụng tự.
“Thập nhị cô cô?”
Công chúa Gia Hưng đang ngẩn ngơ giật mình lấy lại tinh thần, thấy Chương Hàm đứng trước mặt, nàng nhẹ nhàng hít một hơi rồi thở dài: “Đến nơi này ta không khỏi nhớ tới chuyện xưa. Thôi, gạt mấy chuyện đó sang một bên, hôm nay chỉ đến coi hai đứa ra sao, thế nào, Lăng nhi không ở nhà?”
Rõ ràng chỉ lớn hơn mình vài tuổi nhưng Công chúa Gia Hưng luôn bày ra bộ dáng trưởng bối, thường xuyên qua lại nên Chương Hàm sớm đã quen. Lúc này, nàng cười đưa Công chúa Gia Hưng tiến vào, vừa đi vừa giải thích: “Tứ đệ muội đi cùng Thục phi nương nương đến bái kiến Hoàng Thượng. Chiến báo từ phía Bắc lại tới nữa, Hoàng Thượng hiện giờ lười nghe đại thần khách khí, những chuyện hành quân đánh giặc cứ để Tứ đệ muội giải thích càng thêm tường tận.”
Thấy Chương Hàm nói một cách thản nhiên, Công chúa Gia Hưng biết hai tẩu muội này luôn đồng tâm hiệp lực thân như tỷ muội, hơn nữa nếu đi cùng với Cố Thục Phi, đương nhiên là do Hoàng đế quan tâm đến quân báo phía Bắc đồng thời không muốn để người khác đồn đãi lung tung. Còn phần Trần Thiện Chiêu vì sao không đích thân thượng tấu... coi bộ cũng vì con mọt sách kia lại tái phát tính tình ngờ nghệch, muốn để Vương Lăng làm nổi bật chiến công của Trần Thiện Duệ.
“Cái con bé này, thật đúng là người một nhà với Thiện Chiêu!” Công chúa Gia Hưng không đầu không đuôi cảm thán một câu. Nhìn thấy trong sân có bảy tám cung nhân trung niên ước chừng ba mấy bốn mươi tuổi quỳ xuống hành lễ, nàng đột nhiên dừng chân tò mò hỏi Chương Hàm: “Nghe nói trước đó cháu mới chọn được vài người, lúc này lại kêu thêm bọn họ tới đây, bộ Nhu Nghi điện không đủ người cần tuyển thêm hay sao?”
“Không phải ạ, cháu đi cầu Thục phi Huệ phi Kính phi nương nương, dự tính chọn vài cung nhân tuổi không nhỏ trong cung, nếu được người tốt thì thả ra đưa cho Du tỷ tỷ.”
Công chúa Gia Hưng sửng sốt, trầm ngâm hỏi: “Cháu tính đưa họ cho Du muội muội làm quản sự mụ mụ?”
“Vâng. Nếu muốn chọn mấy cung nhân trẻ tuổi cho tỷ tỷ làm nha hoàn hồi môn không phải không được, nhưng người còn trẻ thì khó tránh khỏi tâm tư không ổn trọng, lỡ xảy ra chuyện gì thì chính là lỗi của cháu. Huống chi cho dù chọn được người tốt, cô nương còn trẻ sau này cũng phải gả đi, lúc đó lại phải chọn người lần nữa. Những người này đều lớn tuổi, trong nhà không có thân thích không đàng hoàng, bản thân lại giỏi giang ổn trọng. Thay vì chờ đến lúc thả cung nhân về quê nhà sống khổ cực, đương nhiên họ tình nguyện nhập hầu phủ làm quản sự mụ mụ, hơn nữa cháu sớm nói sẽ bãi bỏ cung tịch của họ. Trong tương lai, nếu Du tỷ tỷ muốn chọn lựa nha hoàn thì có thể để họ quản lý, muốn bồi dưỡng người thân tín cũng có thể để họ dạy dỗ. Đến khi họ về già thì chọn người trong phủ để tẫn hiếu cũng dễ dàng.”
“Con bé này, đúng là đối xử với Du muội muội quá tốt đến không thể tốt hơn! Cố phu nhân thật sự có phúc!”
Nhắc đến Cố phu nhân, Chương Hàm tức khắc thất thần một lát. Nếu Cố phu nhân biết kế hoạch bà ta cực khổ mưu tính nhiều năm bị cha con Trương Xương Ung Trương Du và Tống mụ mụ hoàn toàn huỷ hoại, tiện đà khiến cho nàng và Trương Kỳ trải qua biến đổi nghiêng trời lệch đất, không biết sẽ có cảm thụ gì? Đương nhiên, nhất định bà ta sẽ không cảm thấy có phúc.
Mời vào ɯattραd ủng hộ người làm truyện là bà còm. Hai cung nhân được Chương Hàm chọn lựa đưa tới Cố gia, sau khi bái kiến Thái phu nhân thì dập đầu cho Trương Kỳ ngồi bên cạnh, Trương Kỳ chỉ cảm thấy đôi mắt cay xè từng đợt.
Có thể đi đến bước đường hôm nay, Trương Kỳ nàng đây không giỏi giang gì ngoài sự may mắn. Mà sự may mắn của nàng không phải đến từ tên tuổi Cố gia, cũng không phải vì giả danh nghĩa đích nữ của Cố phu nhân, mà chính do Chương Hàm vượt mọi chông gai che chở phía trước, còn nàng chỉ ngồi mát ăn bát vàng mà thôi! Vì mạng sống mà nàng phải thành một kẻ nói dối như cuội cả đời, may thay, ngoại trừ Chương Hàm thì Cố Minh cũng đã biết sự thật! Hơn nữa, vụ án kia từng gây chấn động một thời, sau này cho dù có người muốn lật lại bản án cũ cũng sẽ không ai tin!
Lời tác giả: Tôi chợt nhận ra rằng, ba nhân vật Hồ phu nhân, Hoàng Hậu và Cố phu nhân đều bị chặt đứt hậu tự ruột thịt, sau này cho dù có người phụng tự cũng không phải thân sinh cốt nhục, ôi...