Hoàng đế hạ chỉ, tam phi hiệp lực, hai mươi bốn nha môn trong cung sao có thể không tận tâm. Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủn, Nhu Nghi điện đã hoàn toàn thu dọn xong, Khâm Thiên Giám chọn một ngày lành, Trần Thiện Chiêu cùng Chương Hàm Vương Lăng dọn vào. So sánh với đôi phu thê Trần Thiện Chiêu Chương Hàm tuy bất an nhưng có nỗi vui đoàn viên, Vương Lăng khó tránh khỏi lo được lo mất nhiều hơn.
Trong ngôi điện hai sân, Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm ở chính điện hậu viện, còn Vương Lăng thì ở tiền viện trong tòa nhà năm gian phía Đông điện. Chiều nay, thấy đồ đạc và binh khí của mình dọn từ phủ Định Viễn Hầu lại đây đã được bày biện ổn thỏa, cô nàng xoa xoa đôi tay, nhịn không được nhìn lên bức tranh chữ "Quả" treo trên tường rồi thất thần.
Nàng và Trần Thiện Duệ không biết đã từ biệt bao lâu? Phải rồi, là bốn tháng mười tám ngày! Thời gian đầu mỗi ngày đều khẩn trương và mạo hiểm vượt qua, không còn hơi sức đâu để nhớ nhung chàng ta; hiện giờ kinh thành đã thái bình, thời gian nhàn hạ quá nhiều làm nàng chán muốn chết, đặc biệt là khi ngủ, bên cạnh không có Chương Hàm nằm chung giống như lúc đầu, tự nhiên cảm thấy cô đơn khó tả. Nghĩ đến Trần Thiện Duệ ở trong quân chả thèm kiêng kỵ gì, nghĩ đến Triệu Vương thường hào phóng ban thưởng ca cơ mỹ kỹ cho tướng tá dưới quyền, nghĩ đến bọn quan viên chắc chắn vô cùng nịnh nọt... nàng đột nhiên hừ mũi một tiếng.
“Quận vương phi, Thế tử phi tới.”
Bước nhanh tiến vào bẩm báo là một nữ quan trông như thiếu nữ, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhìn có vẻ xốc vác lanh lợi, đây là Toàn Cơ đã từng lớn lên với Vương Lăng ở phủ Định Viễn Hầu. Trước đây Định Viễn Hầu Vương Thành không cho nhóm Toàn Cơ theo Vương Lăng làm nha hoàn hồi môn, bảo rằng bọn họ không phải gia nô, nhưng hiện giờ Vương Lăng về phủ ở tạm một thời gian, biết Toàn Cơ chưa gả đì. Vương Lăng hỏi ý kiến mấy cô gái xong, biết được Lục Cung cục đang thiếu vài nữ quan, bèn đưa Toàn Cơ và Thiên Hành cùng vào cung, làm nữ quan vẫn có thể kết hôn.
Lúc này, Vương Lăng vội vàng đứng lên đón chào. Thấy Chương Hàm bước nhanh tiến vào, cô nàng cười hỏi: “Đại tẩu đã bày biện phòng ở xong chưa?”
“Ta đâu phải người đặc biệt chú ý mấy chi tiết nhỏ không đáng kể, nhìn qua một cái là được.” Nói tới đây. Chương Hàm cầm tay Vương Lăng, cười tủm tỉm thông báo: “Vừa rồi phía Bắc gởi tin tới, phụ vương gấp rút hành quân một đường tiến thẳng tới Bắc Bình, vừa vào phạm vi quan bố chính liền nhận được tin Tứ đệ đánh thắng trận lớn! Một đoàn quân Thát Tử thừa dịp Tần Vương khởi binh bèn xâm chiếm Tuyên phủ, bị Tứ đệ đón đầu phục kích đánh cho tan tành. Nghe nói trong trận này đã chém giết hơn ba trăm, quân địch tháo chạy dẫm đạp nhau càng thương vong vô số. Sau cuộc chiến, Tứ đệ trực tiếp chém đầu một tướng lĩnh của Thát Tử, thả tên bại binh mang đầu về quân trại Thát Tử báo tin, nói là nếu muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đây chính là kết cục!”
Vương Lăng biết tin mừng như điên, nghe Chương Hàm nói xong câu cuối, cô nàng nhịn không được phì cười ra tiếng, vẻ mặt kiều diễm không gì sánh được. Nghĩ đến chiến trường "Kim qua thiết mã", cô nàng chợt nảy sinh vài phần mơ ước, ngay sau đó lắc lắc đầu đuổi loại ảo tưởng không thực tế này ra khỏi óc, mỉm cười nói dỗi: “Thắng trận thì thắng trận, Đại tẩu nói cứ như người kể chuyện chuyên nghiệp, đặc biệt là câu cuối cùng, trời biết có phải người khác bịa đặt hay không. Muội không tin Quận vương gia tự tiện giết tù binh sau khi đánh trận xong!”
Tuy nói như thế nhưng Chương Hàm nhìn vẻ mặt mê mẩn của Vương Lăng, biết liền cô nàng không những tin tưởng, hơn nữa còn hận không thể tự mình bay tới Tuyên phủ. Đối với mơ ước thầm kín của Vương Lăng, nàng không hề cảm thấy quá mức, ngược lại cho đó là chuyện đương nhiên. Rốt cuộc, nếu đổi lại nàng là Vương Lăng từ nhỏ được giáo dưỡng như nam nhi, tất nhiên cũng cảm thấy cuộc sống theo đúng khuôn phép thật sự gian nan.
Cho nên sau khi chọc ghẹo Vương Lăng vài câu, nàng cười tủm tỉm nói: “Đây là tin tốt Thế tử gia mới cho người đưa tới, vẫn chưa kịp báo cho Càn Thanh Cung đâu. Muội đang nhàn rỗi thì hãy đi báo tin vui cho Hoàng Thượng nhé.”
Vương Lăng tức khắc ngây ngẩn cả người: “Muội đi?”
“Thì Tứ đệ đánh thắng trận, muội là thê tử của người ta mà không đi, chẳng lẽ để tẩu tẩu đây phải giúp tiểu thúc báo tin vui cho Hoàng Thượng?” Chương Hàm cố ý bày ra vẻ mặt oán trách rồi cười tiếp nhận quân báo Phương Thảo đứng sau đưa tới, nhét toàn bộ vào tay Vương Lăng: “Trong này đã viết rất kỹ càng tỉ mỉ, muội xem rồi bẩm báo Hoàng Thượng cho rõ ràng. Ta xuống phòng bếp nhìn coi hôm nay có nguyên liệu nấu ăn gì, thừa dịp chuyển nhà đồng thời được tin thắng trận, mọi người nên ăn một bữa chúc mừng.”
Nhìn Chương Hàm rời phòng, Vương Lăng ngây người một lát rồi lập tức ngồi xuống mở ra quân báo trong tay. Phát hiện là chữ viết quen thuộc của Trần Thiện Duệ, nàng vui vẻ nhướng mày. Trần Thiện Duệ viết báo cáo về tình hình chiến sự từ đầu tới cuối vô cùng tường tận, làm thế nào phát hiện hành tung quân địch, lập kế hoạch với Tam ca Đông An Quận vương ra sao, bắt đầu xuất kích từ vùng trấn thủ khi nào, làm sao dụ địch đi sâu vào phạm vi phục kích thừa thắng xông lên truy kích trăm dặm... Đến khi nói tới đoạn sau cuộc chiến giết người lập uy, ra lệnh cho tên bại binh đưa thủ cấp về quân trại địch, Vương Lăng cảm thấy hưng phấn huyết mạch sục sôi, nhưng chợt có vài phần lo lắng.
Tuy nói Trần Thiện Duệ đánh thắng trận là chuyện tốt, nhưng không được mệnh lệnh mà giết địch sau cuộc chiến, nếu lỡ bị người có tâm bắt lấy sẽ là nhược điểm lớn lao. Nhưng phần lo lắng này chỉ lởn vởn trong lòng nàng một lát, sau đó biến mất không còn bóng dáng.
Hiện giờ cha chồng Triệu Vương xác định sẽ là Đông Cung trữ quân, Hoàng đế thậm chí cho phép truyền ngôi, kế sách tạm thời dùng trong thời chiến của Trần Thiện Duệ cho dù có người công kích, chắc hẳn sẽ không gây nên bao lớn sóng gió!
Nghĩ đến đây, Vương Lăng bèn phân phó Toàn Cơ: “Hãy chuẩn bị cho ta bộ lễ phục chính thức, ta phải đi gặp Hoàng Thượng.”
“Quận vương phi thật sự muốn đi báo tin vui cho Hoàng Thượng?” Toàn Cơ lại có vài phần do dự: “Tuy nói hiện giờ ngài cũng ở Nhu Nghi điện, nhưng rốt cuộc vẫn không giống Thế tử gia và Thế tử phi, tùy tiện đi Càn Thanh Cung cầu kiến có thể bị người cho rằng muốn giành sủng hay không? Chi bằng mời Thế tử phi đi chung, như thế mới chu toàn ổn thỏa hơn ạ.”
“Đâu ra mà lắm băn khoăn như vậy?” Vương Lăng thản nhiên cười, sau đó nhìn Toàn Cơ nói: “Rốt cuộc ngươi chưa hiểu rõ cách làm người của Đại tẩu. Tẩu ấy bảo ta đi, thứ nhất là khiến Hoàng Thượng cao hứng, thứ hai là miễn cho ta nhàn rỗi nên nhàm chán đến mức hốt hoảng, thứ ba là để cho người khác nhìn xem ta vào nơi này không phải ăn nhờ ở đậu. Ta đã gặp Hoàng Thượng vài lần, ngài là vị minh quân nhìn rõ mọi việc, quả quyết sẽ không hiểu sai.”
“Vâng, để em chuẩn bị y phục cho ngài!”
Đúng như dự đoán của Chương Hàm và suy nghĩ của Vương Lăng, Hoàng đế cực kỳ cao hứng khi nghe tin thắng trận của Trần Thiện Duệ. Rốt cuộc, từ khi Hoàng đế vừa lên ngôi đã từng liên tiếp xuất chinh chống lại những cuộc xâm chiếm Trung Nguyên của Thát Tử, sau đó lại phân đất phong cho mấy nhi tử có khả năng nhất đều ở phía Bắc, mục đích không chỉ phòng thủ mà còn thuận tiện tấn công. Cho nên, vì tin chiến thắng này mà Hoàng đế lại thượng triều trong Phụng Thiên Điện lần nữa sau nửa tháng lộ diện ở lễ Truyền lư, chuyện đầu tiên là hạ chỉ gia thưởng.
Mặc dù không phải thưởng tước hay vàng bạc, nhưng đồ thưởng ngoài tuấn mã và bảo đao còn có hai mươi cuộn vải Tùng Giang, khiến quần thần thầm kinh ngạc cảm thán Hoàng đế thật sủng ái cả nhà Triệu Vương. Sau khi Hoàng đế nghe xong tất cả tấu chương, trước khi kết thúc buổi triều hội đã hạ lệnh cho An Quốc Công tế cáo thiên địa, lệnh Bảo Quốc công tế cáo Thái Miếu về vụ phế Thái Tử, một tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng quần thần đều biến mất không còn tăm hơi.
Thánh ý sẽ không thay đổi, Triệu Vương chắc chắn thành Đông Cung trữ quân, Thiên Tử tương lai!
Mời vào ɯattραd ủng hộ bà còm. Trong Duyệt Tâm trai phủ Võ Ninh Hầu, Vương phu nhân ăn từng ngụm cháo Công chúa Gia Hưng dùng muỗng bạc đút cho, mỉm cười nói: “Thập nhị nương, hôm nay con đưa Trân ca nhi đến thăm ta là ta đã vui quá rồi, đâu cần con phải làm loại chuyện này?”
“Lúc nãy con đã hầu hạ Lão tổ tông uống chén thuốc, đâu thể đến chỗ nương lại ngồi chơi không làm gì, chẳng phải người khác sẽ phê bình con bên nặng bên nhẹ?” Công chúa Gia Hưng lại múc một muỗng cháo, đưa lên miệng thổi thổi rồi mới đút cho Vương phu nhân. Đến khi chén cháo dần dần thấy đáy, nàng giao chén cho Triệu mụ mụ, chính mình lại chuyển chỗ ngồi từ cẩm đôn tới mép giường của Vương phu nhân, hổ thẹn nói: “Nói đúng ra, nếu lúc ấy con và phò mã cũng dọn về phủ như lần trước, có lẽ lão tổ tông và nương không cần giả bệnh.”
“Lần này con lập công lớn, Hoàng Thượng và Triệu Vương đều cảm kích trong lòng. Có phần tình cảm này thì Cố gia chúng ta mới chân chính vững vàng như Thái Sơn, con còn nói những lời này, chẳng phải muốn chúng ta xấu hổ chết?” Vương phu nhân thấy Công chúa Gia Hưng cong môi cười bèn cố ý trêu ghẹo: “Nếu con thật sự hổ thẹn, vậy thì hãy dưỡng thân thể cho tốt, để xem có thể cho ta thêm một tôn tử hay tôn nữ không nè.”
“Nương!”
Công chúa Gia Hưng hờn dỗi hô lên, sau đó nháy mắt cười nghịch ngợm: “Thay vì ngóng trông con, chi bằng nương hãy nhanh chóng cho Tứ đệ thành hôn. Thừa dịp không khí vui mừng vì Uyển Bình Quận vương đại thắng, hôn sự này tất nhiên vẻ vang!”
Nghĩ đến thời điểm Chương Hàm và "Trương Du" nhập kinh, sau đó Chương Hàm được sách phong Triệu Vương Thế tử phi, sinh được trưởng tử rồi ngăn cơn sóng dữ, Hoàng đế luôn ban thưởng hậu hĩnh cho Triệu Vương và Trần Thiện Chiêu một đôi phụ tử tôn quý nhất thiên hạ, Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu lại là người toàn tâm toàn ý, Vương phu nhân chỉ cảm thấy mình đã tận mắt chứng kiến truyền kỳ Phượng Hoàng Niết Bàn, ngẩn ngơ một chút rồi mới sực nhớ ra, nhẹ nhàng điểm trán Công chúa Gia Hưng.
“Ta vốn nghĩ như vậy, chờ Minh nhi thành hôn xong thì làm luôn hỉ sự cho Ngọc nhi. Nhưng chẳng lẽ con quên rồi à? Đại bá mẫu tụi con mới vừa mất, bất luận là Minh nhi hay Ngọc nhi đều phải giữ tang một năm mới có thể thành thân.”
“Ôi chao!”
Lúc này Công chúa Gia Hưng mới nhớ tới hiện giờ đúng là tang kỳ của Hồ phu nhân, bấm đốt ngón tay tính toán xác thật còn phải chờ một năm. Nghĩ đến Hồ phu nhân hiếu thắng cả đời, kết quả đích trưởng tử mất sớm, nữ nhi gả xa, thứ tử xử treo cổ, tước vị Uy Ninh Hầu đình tập, tang sự cũng làm qua loa, nàng nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi ngượng ngùng cúi đầu.
“Nương, đều tại đầu óc con lộn xộn nên nói năng bậy bạ, ngay cả tang kỳ của Đại bá mẫu cũng quên mất.”
“Trời ơi, sao ta không sốt ruột đây chứ? Minh nhi đã hai mươi mốt, Du nhi cũng đã già đầu, khó khăn lắm mới chờ được con bé xả tang, rốt cuộc lại đến phiên Minh nhi vào hiếu kỳ, thật là làm việc tốt thường luôn gian nan.”
"Trương Du" tuy không bằng Công chúa Gia Hưng mà bà đã biết từ nhỏ, nhưng Thái phu nhân thích con bé, chính Cố Minh cũng vừa ý, hơn nữa "Trương Du" còn chịu khó học cách quản gia, quan trọng nhất chính là, Chương Hàm lớn lên cùng con bé rất có khả năng là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, cuộc hôn nhân này đương nhiên không gì bắt bẻ, tiếc nuối duy nhất là phụ thân Trương Xương Ung của con bé. Tuy nhiên, chỉ cần hắn không lảng vảng ngay trước mắt, bà có thể làm bộ như không nhìn thấy!
Nghĩ đến hôm trước Cố Thục Phi phái người tới thăm dò về vụ nhi tử thừa kế, Vương phu nhân lộ ra mấy phần buồn bã. Tuy Cố Minh không phải trưởng tử nhưng cũng là con trai ruột thịt của bà, từ nhỏ bà đã mời danh sư đến dạy dỗ cách xử sự cách làm người, rồi bà đích thân chọn lựa mụ mụ nha hoàn gã sai vặt để hầu hạ bên người... mỗi việc bà đều tự tay lo cho con. Nếu có thể, bà tuyệt đối không muốn đưa sang Đông phủ làm con thừa kế! Nhưng bất luận là Thái phu nhân hay Cố Thục Phi, tất cả đều cảm thấy Cố Minh là người thích hợp nhất để chọn, quan trọng nhất là trình tên Cố Minh thì chắc chắn Hoàng đế sẽ tán thành, trên dưới phủ Triệu Vương cũng sẽ tiếp thu.
Vì thế, bà trầm ngâm thật lâu mới nói với Công chúa Gia Hưng: “Thập nhị nương, có một chuyện con có thể đi một chuyến thay ta nhé?”