Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 267




Mặc dù chỉ là một nha hoàn, nhưng Thu Vận từ địa vị Đại a đầu tâm phúc bên người Lục An Hầu phu nhân lưu lạc vào tay Cảnh Khoan biến thành quân cờ dò xét Cố gia, phải giãy giụa cầu sinh rốt cuộc tới được bên người Chương Hàm, trong đêm nguy hiểm nhất dứt khoát kiên quyết cùng Phi Hoa liều chết dẫn dụ hơn phân nửa binh mã Kim Ngô Vệ đi đường khác... Hiện giờ sống sót sau thảm họa, tuy dung mạo đã bị hủy nhưng Thu Vận lại không để bụng chút nào. Ngay lúc này, cô nàng dường như quên mất lễ nghi vẫn nắm chặt tay Chương Hàm, giọng nói càng thêm hối hả lo lắng.

“Thế tử phi, người kia lúc nói chuyện với nô tỳ vẫn luôn che mặt, thanh âm cũng đổi khác, nhưng nghe giọng điệu của y có vẻ rất quen thuộc với người bên cạnh Thế tử phi, chẳng những một câu vạch trần ngay thân phận nô tỳ, còn hỏi đến Phương Thảo và Bích Nhân. Hơn nữa, khi y đưa nô tỳ và Phi Hoa ra khỏi thành, nô tỳ vẫn còn thanh tỉnh vài phần, rành mạch nghe được tình cảnh kiểm tra bên ngoài. Y chỉ cần trình ra một thứ gì đó mà khiến binh sĩ thủ thành không hề có ý khám xét xe ngựa chở nô tỳ và Phi Hoa, cứ thế cho xe rời khỏi kinh thành. Hơn nữa, sau khi xử lý vết thương và bôi thuốc, nghe Phi Hoa nhận xét đấy toàn là cách chữa trị trong quân, không phải cách đại phu tầm thường trị ngoại thương sẽ làm. Nô tỳ không sợ chuyện gì khác, chỉ sợ y có động cơ khó lường!”

Nghe đến đó, Chương Hàm không khỏi trầm tư. Theo như lời Thu Vận cộng thêm những tin tức trước sau nhận được, tất cả đã chứng minh một cách rõ ràng -- -- một ngụm nước một miếng ăn đều là tiền định, người cứu Thu Vận và Phi Hoa lại còn lo lắng mang ra khỏi thành dưỡng thương, ngoại trừ vị Thất công tử Hàn Quốc công thì quả quyết không có ai khác. Chỉ là nếu chiếu theo lời kể của Thu Vận, coi bộ người này trước đây bị Thái Tử lung lạc đầu nhập dưới trướng, nhưng vì ân tình cứu giúp khi xưa nên cho Thu Vận và Phi Hoa một con đường sống.

“Ta đã biết.” Chương Hàm nhẹ nhàng gật đầu. Thấy Thu Vận như trút được gánh nặng buông lỏng tay ra, nàng mỉm cười đỡ người nằm xuống, lại tự mình tém chăn ngay ngắn rồi khẽ nói: “Bất luận là ai cứu các ngươi, phần tình cảm này ta đều ghi nhớ trong lòng, ngươi không cần lo lắng chuyện khác. Mặc kệ thật sự như lời y nói chỉ vì báo đáp ân tình của ta cũng thế, hoặc muốn tích lũy ân tình để được báo đáp cũng thế, đây đều là chuyện sau này.”

“Thế tử phi...”

Thu Vận còn muốn nói gì nữa, thấy Chương Hàm mỉm cười lặng lẽ nhìn mình, nghĩ đến xưa nay bất luận đối mặt với khốn cảnh thế nào Chương Hàm vẫn có thể tìm ra biện pháp giải quyết khó khăn, cô nàng bất giác yên tâm. Vừa nhắm mắt lại, Thu Vận lập tức chìm vào giấc ngủ say. Suốt mấy tháng, cho dù dưỡng thương ở nông thôn, cô nàng vẫn luôn lo sợ không yên, đây thật sự là một giấc ngủ an ổn đầu tiên trong khoảng thời gian qua.

Chương Hàm ra khỏi phòng, thấy Vương Lăng cũng từ Đông thứ gian bước ra, hơi mỉm cười rồi chủ động tiến đến khoác tay nàng, hai người tựa như tỷ muội tay trong tay ra khỏi chính phòng. Đi dưới ánh nắng gay gắt tới Bình Hãn các nơi Chương Hàm đang ở tạm, hai người vẫn không ai lên tiếng. Qua một hồi lâu, Vương Lăng đột nhiên mở miệng: “Đại tẩu, mượn bả vai tẩu cho muội ngả đầu một lát được chứ?”

Chương Hàm nghe vậy tức khắc bật cười: “Ai mà ngờ một nữ tử anh hào như muội còn đến trước mặt ta làm nũng. Tuy nhiên, mượn gì khác ta không có, mượn bả vai thì ta cho muội dựa bao lâu cũng được.”

Vương Lăng thấy Chương Hàm duỗi tay ôm mình vào lòng, bèn tựa đầu lên vai Chương Hàm giống lúc trước hai người gắn bó với nhau lẩn trốn ở kinh thành. Vương Lăng không cần nhìn cũng biết những nha hoàn bà tử tất nhiên đều hiểu ý lui ra ngoài. Ước chừng một hồi lâu, cô nàng mới nhẹ giọng tâm sự: “Từ nhỏ muội đã theo cha tập võ diễn quân, thường thường quên luôn chính mình là nữ nhi, mãi đến khi dần dần tới tuổi kết hôn, người đến ngắm nghé rất nhiều, muội mới nghiệm ra một điều -- mặc kệ muội có bản lĩnh cao bao nhiêu, mặc kệ muội có nhìn trúng nam tử nào hay không thì rốt cuộc cũng phải lấy chồng. Sau khi xuất giá, cho dù luyện được một thân võ nghệ hay quân lược, cuối cùng vẫn không có đất dụng võ; thứ quan trọng nhất muội nắm trong tay chính là chiêu bài vàng của phủ Định Viễn Hầu, của hồi môn muội nắm giữ, còn có sự yêu thương của cha dành cho nữ nhi duy nhất.”

Thấy Chương Hàm không hé răng chỉ dịu dàng vỗ về lưng nàng, Vương Lăng biết Chương Hàm tất nhiên hiểu rõ sự bực bội và bất lực trong lòng mình. Cô nàng nhẹ nhàng cắn môi, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cho nên cha không cho muội mang theo mấy nha hoàn luyện võ với muội từ nhỏ làm của hồi môn, nói họ là cô nhi của dũng sĩ hy sinh trong quân, không có đạo lý gì phải làm nô bộc cả đời; cha cũng không chọn những gia tướng đắc lực nhất theo muội, mà bảo muội chọn những nha hoàn mụ mụ gia đinh được cha tuyển chọn trong phủ làm của hồi môn, khi đó muội còn không vui chút nào. Tuy nhiên, sau khi hỏa thiêu phủ Triệu Vương chạy thoát ra cho tới hôm nay sống sót sau thảm họa, biết Võ mụ mụ và các nha hoàn đã chết, gia đinh theo muội làm của hồi môn ước chừng tử thương mười mấy người, rồi thấy đám người Thu Vận bị thương tổn đến mức này, muội mới chân chính biết được, làm một tướng lãnh không phải dễ dàng như muội từng nghĩ.”

“Đây là lần đầu tiên muội chứng kiến người thân cận tin cậy bên cạnh mình bị tử thương! Hiện giờ ngẫm lại, đời này cha đã trải qua bao nhiêu trận chiến, chứng kiến biết bao chiến sĩ mình từng coi trọng bị hy sinh hay tàn phế, phải có nghị lực mạnh mẽ đến mức nào, tâm chí kiên cường đến mức nào mới có thể bình tĩnh chỉ huy trên chiến trường, tung hoành ngạo nghễ?” Nói tới đây, Vương Lăng ngừng lại một chút, rồi nhẹ giọng trút nỗi lòng: “Từ trước muội có chút xem thường Thiện Duệ, cảm thấy tuy chàng mang danh thiếu niên mãnh tướng nhưng cùng lắm chỉ đến thế mà thôi. Hiện tại ngẫm lại, muội chỉ có chút võ nghệ, có chút lý luận suông, đâu đã từng chân chính gặp qua hai quân đối chọi thương vong vô số? Trên chiến trường, thắng thì sống bại thì chết, căn bản không có lựa chọn trung gian. Mấy ngày nay hồi tưởng lại, muội chẳng những nghĩ mà sợ, hơn nữa... hơn nữa...”

Chương Hàm nghe giọng Vương Lăng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng có chút lắp bắp, nàng không khỏi ôm chặt cô nàng hơn chút. Mãi đến khi người trong lòng phát ra một tiếng thở dài thật sâu, nàng mới thoáng buông lỏng ra, thấy Vương Lăng ngồi thẳng lên, đôi mắt hơi đỏ, nàng dịu dàng hỏi: “Tứ đệ muội đang nhớ nhung Tứ đệ?”

Thấy vẻ mặt Vương Lăng cứng đờ, chần chờ một lát mới nhẹ nhàng gật đầu, hai má bừng đỏ một cách kiều diễm, Chương Hàm không khỏi mỉm cười: “Muội và Tứ đệ đang trong thời gian tân hôn mà gặp phải sự kiện này, lo lắng cho đệ ấy cũng là chuyện thường tình. Thế tử gia cũng nói, lúc trước chàng tự động xin ra trận liên lạc khắp nơi là vì muốn mau chóng gặp lại ta; còn Tứ đệ tình nguyện ôm việc vào người, làm sao không phải vì đệ ấy cũng nhớ nhung muội, cũng muốn mau chóng đoàn tụ với muội? Còn phần nhắc đến hai quân đối chọi, bất luận là khi ta lâm bồn muội chủ trì đại cục giữ chân đám tặc tử ngoài cửa, hoặc là lần này chúng ta chia quân hỏa thiêu phủ Triệu Vương liều mạng chạy ra, hay là trong lúc nghìn cân treo sợi tóc tìm được được cha muội, tất cả đều do muội chỉ huy, thiếu muội thì ta không thể làm được chuyện gì. Nếu muội tự coi nhẹ chính mình, vậy thì mặt mũi ta phải đặt nơi nào?”

“Xì...” Vương Lăng bị câu cuối cùng của Chương Hàm chọc cho phì cười. Sau đó bèn sửa lại búi tóc có chút lộn xộn rồi cười ngọt ngào: “Nghe Đại tẩu nói như vậy, chút tủi thân tự oán của muội đã biến mất. Nhưng thật ra khó khăn lắm Đại tẩu mới có thể đoàn tụ với Đại ca, thế mà tẩu phải ở phủ Định Viễn Hầu, Đại ca thì ở phòng Cáo sắc trong cung, tuy chỉ cách nhau một bức tường nhưng lại như cách xa một dãy núi. Chẳng lẽ cứ tính toán sống như vậy?”

“Nếu hai người yêu nhau đã lâu, cần gì sớm sớm chiều chiều gặp nhau?” Chương Hàm thản nhiên đáp vậy, thấy Vương Lăng trầm ngâm như suy tư gì, nàng mới cười khổ: “Lời dễ nghe này muội cứ bỏ ngoài tai là được. Muội nhớ nhung Tứ đệ, sao ta lại không nhớ chàng? Nhưng hiện giờ là thời điểm đặc biệt, tốt xấu gì chàng vẫn ở kinh thành, muốn gặp là có thể nhìn một chút, so với muội khá hơn nhiều. Nếu không thì chắc hẳn ta cũng chịu không nổi.”

“Vậy còn Thần Húc ở Bắc Bình thì sao? Nghe nói đã có người đệ trình đi Bắc Bình tiếp về mẫu thân và bé.”

Nhắc tới Trần Hi, Chương Hàm không khỏi đau xót trong lòng. Con trai oe oe cất tiếng khóc chào đời mới được mấy tháng, nàng thậm chí còn chưa kịp thân cận nhiều với bé đã phải bất đắc dĩ đưa đi Bắc Bình. Hiện giờ tuy Trần Thiện Chiêu đã trở về nhưng Trần Hi vẫn còn ở lại. Mặc dù biết Triệu Vương Phi tuyệt đối không bạc đãi trưởng tôn ruột thịt, nhưng trong lòng nàng vẫn khó tránh khỏi có chút lo lắng. Chuyện nàng sợ nhất chính là, tuy nói con nít còn nhỏ không nhớ được gì, nhưng mấy tháng xa cách có thể khiến bé quên mất người mẫu thân này hay không?

Hai tẩu muội liếc nhau, nghĩ tới chuyện phiền lòng mỗi người phải gách vác, đột nhiên đồng thời thở dài một hơi, sau đó nhìn nhau mỉm cười. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền vào tiếng Phương Thảo: “Thế tử phi, Quận vương phi, lão Hầu gia đã trở lại.”

Tuy được xưng là lão Hầu gia, nhưng giáp mặt Định Viễn Hầu Vương Thành nho nhã vừa vào cửa, nhìn kiểu nào vẫn không thấy lão chút xíu nào. Ông cười tủm tỉm nhìn Vương Lăng bước nhanh ra ôm tay mình hỏi han vài câu, sau đó bèn trêu ghẹo: “Con nha, đã xuất giá rồi mà không biết giữ ý giữ tứ trước mặt Triệu Vương Thế tử phi.”

“Đại tẩu đâu phải người ngoài.”

Nghe Vương Lăng đáp một cách đương nhiên, Vương Thành bật cười lắc đầu, chợt chắp tay nói với Chương Hàm: “Đã mấy ngày qua ta đều không ở nhà, làm phiền Thế tử phi chăm sóc tiểu nữ.”

Nói tới đây, ông không để ý tới Vương Lăng đang nhìn mình oán trách, lại thoải mái tán chuyện: “Suốt mấy hôm đã tróc nã bắt giữ hết đám Kim Ngô Vệ theo bọn phản nghịch, kế tiếp là cung thỉnh Thánh đế, chuyện nên làm đều đã làm xong, có thể ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Tuy nhiên, Cố Chấn vì muốn giữ mạng mà đã từng thổ lộ một tin tức, nói là Thất công tử của Hàn Quốc công quá cố đã sớm sẵn sàng góp sức cho phế Thái Tử. Lúc đầu từng nhét lẫn một tấu chương chửi bới Hoàng Thượng trong các tấu chương dâng lên chờ Hoàng Thượng phê duyệt, kế tiếp lại náo động ra vụ đổ máu đánh trống Đăng Văn, tất cả đều là bút tích của vị Thư Thất công tử và một đám vây cánh.”

Lời này vừa nói ra, Vương Lăng không sao cả nhưng Chương Hàm lại kinh hãi vô cùng. Mặc dù nàng không có nghĩa vụ giúp người kia, nhưng tốt xấu gì cũng là người cứu Thu Vận và Phi Hoa, nếu ở trong phạm vi khả năng cho phép, nàng vươn tay nhẹ nhàng giúp đỡ một phen cũng không có gì đáng trách. Nhưng nếu những lời này của Cố Chấn truyền đến tai Hoàng đế sớm có mối thù tận xương tuỷ với đảng Thư thị, Hoàng đế chắc chắn sẽ nổi cơn giận lôi đình.

Định Viễn Hầu Vương Thành tạm dừng một lát rồi thở dài: "Năm xưa Hàn Quốc công là người thứ nhất đầu nhập dưới trướng Hoàng Thượng, không có ông ta thì không có thiên hạ Đại Tề như hiện giờ. Tuy ông ta gieo gió gặt bão, nhưng màn phong ba đã quá lớn, nếu cứ tiếp tục như thế thì không biết còn phải liên lụy bao nhiêu người. Thằng nhãi Cố Chấn cung khai vì muốn đổi mạng cho mình, hành vi tiểu nhân có thể thấy rõ ràng. Năm đó Thiểm Quốc công anh hùng hào kiệt biết bao nhiêu nhưng lại dưỡng ra nhi tử như vậy, thật sự khiến người tiếc hận. Sinh con như thế chi bằng không con!"

Nghe Định Viễn Hầu Vương Thành cảm thán, Chương Hàm chợt lóe lên một ý niệm. Nghĩ đến lời nhờ vả của Cố Thục Phi, còn có vụ lúc nãy Thu Vận tiết lộ, nàng trầm ngâm đề nghị: "Hiện giờ phụ vương lãnh binh bên ngoài, Thế tử gia phụng chỉ xử lý triều chính, tất cả đều vì giữ cho thế cục được an ổn. Mấy ngày nay Hầu gia đàn áp trong quân trừ khử bọn phản nghịch đã dốc hết toàn lực; nếu ngay thời điểm này mà nhắc tới bản án cũ của Thư gia, chỉ sợ trong triều càng nổi lên lời đồn đãi tứ phía. Nếu có thể, lời Cố Chấn khai ra, Hầu gia đơn độc bẩm báo với Thế tử gia thì tốt hơn phải không ạ? Mong Hầu gia tạm thời không đề cập đến vụ này trong tấu chương dâng lên Hoàng Thượng."

Định Viễn Hầu Vương Thành nhắc đến chuyện này cũng vì nghĩ tới đại án mấy năm trước liên lụy quá rộng. Hàn Quốc công xử chết, toàn gia tộc bị kéo theo, người bị xử chém kẻ đi lưu đày. Bấm đốt ngón tay tính toán, vị Thất công tử kia hẳn là chưa quá mười lăm khi Hàn Quốc công bị định tội, vì thế mới có thể nhặt được một mạng. Sau vụ đó thì huân quý đại thần rơi đài chừng hơn mười người, cuối cùng là một nhà Lục An Hầu. Nếu không nhờ ông ẩn lui nhiều năm không hỏi thế sự, hơn nữa chưa từng kết giao quá sâu với Hàn Quốc công nổi tiếng quyền uy thời bấy giờ, e rằng cũng khó có thể lo cho thân mình.

Vì thế, nghe Chương Hàm đề nghị như vậy, ông bèn gật đầu ngay: "Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, vốn dĩ ta cũng có ý như thế, nếu Thế tử phi cũng chung ý nghĩ, việc này ta sẽ cứ vậy mà làm."

"Ngoài ra trước đó Thục phi nương nương đã từng triệu kiến thiếp, nhắc tới tước vị Uy Ninh Hầu." Chương Hàm không đề cập đến chuyện khúc mắc giữa phu thê Uy Ninh Hầu Cố Trường Hưng và Hồ phu nhân mà trực tiếp nói: "Thiểm Quốc công quá cố có được tước vị thừa kế đến tay không dễ, nếu bởi vì tên nghiệt tử Cố Chấn mà chặt đứt kế tục, Thiểm Quốc công dưới chín suối cũng không được an bình. Nhưng kế tục tước vị là đại sự của triều đình, Hầu gia cảm thấy phần niệm tưởng này của Cố gia có hy vọng hay không?"

"Theo lý lẽ thì Thiểm Quốc công có công rất lớn, rồi trong sự kiện này một nhà Võ Ninh Hầu cũng góp công cứu giá, chỉ cần Võ Ninh Hầu theo Triệu Vương chinh phạt Tần phiên lập thêm công huân, việc này đã nắm chắc bảy tám phần. Tuy nhiên, rốt cuộc có được phép giữ lại tước vị hay không, mấu chốt không ở Hoàng Thượng mà ở Triệu Vương." Định Viễn Hầu Vương Thành nói tới đây, thấy Chương Hàm vẫn không hề ngạc nhiên, biết ngay Chương Hàm cũng hiểu rõ ràng tình tiết quan trọng này, do đó ông nói thẳng: "Hơn nữa, tất cả chín nhi tử của Võ Ninh Hầu đều thành tài, nhưng đích tử chỉ có ba đứa, Võ Ninh Hầu phu nhân có bỏ được hay không thật ra khó nói. Tuy nhiên, nếu Thục phi nương nương đã đề cập, vậy thì trong tấu chương ta sẽ viết thêm vài lời hay cho Thiểm Quốc công quá cố. Rốt cuộc phu nhân ông ta vừa mới qua đời, mặc dù thật sự ốm yếu nhưng chắc chắn phần lớn cũng vì tên súc sinh kia gây ra."

Mời vào ɯattραd ủng hộ bà còm. Khi Trần Thiện Chiêu gặp Định Viễn Hầu Vương Thành, nghe ông bí mật kể lại vụ cung khai về Thư Thất công tử, lập tức cũng lựa chọn tạm thời áp xuống. Vì thế ở trước mặt Hoàng đế, anh chàng cũng giấu vụ này giống như trong tấu chương của Vương Thành, chỉ đề cập Cố Chấn từ nhỏ bất hảo không tuân theo giáo huấn, sau khi đắc thế thì bất kính với tổ mẫu thẩm thẩm và các trưởng bối, theo bọn phản nghịch làm bậy; ngoài ra không khỏi điểm thêm vài câu khen ngợi nồng nhiệt với công tích của Thiểm Quốc công lúc xưa. Quả nhiên, Hoàng đế nhớ tới Thái Tử cũng do chính mình sách phong thành trữ quân tưởng rằng có thể phó thác giang sơn, vẻ mặt có vài phần ảm đạm.

"Rồng sinh chín con đều khác nhau, có nhi tử như thế dĩ nhiên do trưởng bối không biết dạy, nhưng phần lớn chính vì hắn không biết nên thân. Tước vị Uy Ninh Hầu vốn do lão Cửu mượn danh nghĩa trẫm trả về cho Cố Chấn, hãy kêu Nghiệm phong ty của Lại Bộ thu hồi tước vị lần nữa, lệnh cho tước vị Uy Ninh Hầu tạm thời giữ lại, chờ sau này phụ vương con đánh giặc xong sẽ định đoạt. Còn phần Cố Chấn..."

Nhớ tới mình đã phế Thái Tử nhưng vẫn chưa đi Thái Miếu tế cáo thiên địa, Hoàng đế hít một hơi thật sâu: "Trẫm đã từng ra lệnh Cố Chấn về quê học hành, cho hắn cơ hội hối lỗi sửa sai. Nhưng nếu hắn không biết hối cải, có giữ lại hắn cũng chỉ khiến phụ thân quá cố của hắn phải hổ thẹn. Hạ chỉ ban chết... bảo Cố gia xoá tên!"

Nói tới đây, Hoàng đế nhớ tới trưởng nữ Cố Trừ của Cố Trường Hưng được sách phong Hàn Vương phi, khẽ nhíu mày rồi lắc đầu thở dài: "Nếu nhà có hiền thê, chẳng những quản gia giỏi mà trong việc giáo dưỡng con cái cũng rất xuất sắc. Đệ đệ Cố Trường Phong có phúc hơn nhiều so với Cố Trường Hưng!"

"Hoàng gia gia nói rất đúng." Trần Thiện Chiêu cúi người, đột nhiên mỉm cười: "Thế nhưng theo nhận xét của tôn nhi, Võ Ninh Hầu tuy có phúc cũng không bằng phúc khí của tôn nhi và Tứ đệ đâu ạ!"

"Cái thằng khỉ này!" Hoàng đế vốn vì vụ đó mà hồi tưởng đến chuyện của mình năm xưa, lúc này bị Trần Thiện Chiêu chọc cho bật cười. Vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Trần Thiện Chiêu dương dương tự đắc, ngài hừ nhẹ một tiếng: "Trẫm giữ con lại trong cung khiến phu thê con không được ngày ngày đoàn viên, chắc trong lòng con đang oán thầm không dứt chứ gì?"

"Hoàng gia gia biết vậy còn hỏi tôn nhi?" Thấy Hoàng đế ỉu xìu, Trần Thiện Chiêu bèn trơ mặt thương lượng: "Tôn nhi không dám thỉnh cầu gì khác, chỉ cầu Hoàng gia gia cách mỗi năm ngày cho tôn nhi nghỉ một ngày được không ạ? Nếu năm ngày không được, vậy mười ngày... Mười lăm ngày, mười lăm ngày được chứ ạ? Xin Hoàng gia gia đại phát từ bi để tôn nhi tốt xấu gì cũng lén được một ngày nhàn rỗi, ngài xem tấm thân gầy gò của tôn nhi này..."

Hoàng đế quả thực bị màn cò kè mặc cả của Trần Thiện Chiêu chọc cho vui vẻ, chỉ vào mũi hắn muốn mắng vài câu, nhưng nhìn Trần Thiện Chiêu xác thật thon gầy không ít, ngài nhớ tới đây là đích trưởng tử của Triệu Vương, cũng là tôn nhi mình yêu thích nhất, trầm ngâm một chút rồi lên tiếng: "Được rồi, Đông Cung đã phế, chính điện Xuân Hòa sai người dọn dẹp sửa sang vài thứ thì đến lúc đó phụ vương của con có thể vào ở. Phía Tây Nam Càn Thanh Cung có Nhu Nghi điện, từ khi tiên Hoàng hậu qua đời thì mệnh phụ không tảo triều, tuy hàng năm vẫn tu sửa nhưng không sử dụng lâu ngày sẽ xuống cấp. Nơi đó ở phía trước Hoàng cung giống Đông Cung, cho con tạm cư tại đó cũng thích hợp. Con hãy bảo Thế tử phi dọn vào, buổi tối có thể về ở."

Trần Thiện Chiêu nửa thật nửa giả oán giận phu thê chia lìa trước mặt Hoàng đế, vốn dĩ chỉ muốn thay đổi không khí, nhân tiện tranh thủ chút quyền lợi cho mình. Anh chàng cũng không phải loại người chịu thương chịu khó thích ôm việc vào người, mấy ngày này phải nhẫn nại ở Cáo sắc phòng xử trí chính vụ phức tạp đã bắt đầu thấy phiền, bất luận là năm ngày mười ngày thậm chí nửa tháng có thể nghỉ mệt một chút là tốt nhất. Cho dù không xin được ngày nghỉ, khiến tổ phụ biết được mình không ham thích gì vụ giám quốc, tương lai phụ thân biết được cũng là một cách tỏ thái độ. Nhưng anh chàng không ngờ mình "ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo", sắc mặt tức khắc cương cứng.

Một hồi lâu chàng ta mới hắng giọng uyển chuyển từ chối: "Hoàng gia gia, hiện giờ đang là thời kỳ mẫn cảm, việc này không quá thích hợp..."

"Đúng là vì thời kỳ mẫn cảm, phụ vương con lại điều binh khiển tướng bên ngoài, trẫm không thể lập tức sách phong trữ quân nên mới dùng việc này để tỏ thái độ." Thấy mặt mày Trần Thiện Chiêu nhăn nhó khổ sở, giống như chuyện tốt người khác tranh nhau mà chụp trong khi đến tay hắn thì như cầm củ khoai nóng bỏng, Hoàng đế tức giận gắt: "Ý trẫm đã quyết, con đừng nói nhảm nữa, đừng được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Còn phần Vương Lăng, tuy con bé là nữ nhi nhà họ Vương nhưng đã xuất giá mà tạm cư ở phủ Định Viễn Hầu cũng không nên, hãy kêu con bé đến ở trong Nhu Nghi điện, coi như cho thê tử con có bạn."

Lời này của Hoàng đế khiến Trần Thiện Chiêu không còn lý do gì để từ chối, vì thế đành phải tiếp nhận. Trước khi cáo lui, Trần Thiện Chiêu không quên hỏi ý kiến phải xử trí đám người Cố Chấn thế nào. Hoàng đế trầm ngâm thật lâu rồi lên tiếng: "Vấn đề của Cố Chấn nên giải quyết sớm tốt hơn muộn, đám bộ hạ cũ của Cẩm Y Vệ nhanh chóng phân đến các vệ sở ngoài tỉnh, miễn lưu tại kinh thành lại xảy ra chuyện. Còn đám người Xích Trung đầy đến quân trại của phủ Quỳnh Châu."

"Vâng, tôn nhi đã biết."

Hãy ủng hộ nhà bαcοm2 ở ɯattραd. Tòa viện Tích Tân tư kia không lớn lắm, trước đó đã nhốt hạ nhân phủ Triệu Vương, hiện giờ dùng giam giữ Cố Chấn cùng Xích Trung và các bộ hạ cũ của Uy Ninh Hầu Cố Trường Hưng. Định Viễn Hầu Vương Thành biết Cố Chấn dùng danh nghĩa của phụ thân quá cố làm những người này cúi đầu nghe theo, lại dùng danh phận của Thái Tử Đông Cung để sai khiến bọn họ chạy việc, hiện giờ sự tình bại lộ, biết rõ bọn họ sẽ thống hận Cố Chấn cho nên tách ra giam giữ. Dù vậy, Xích Trung thì nhận mệnh nhưng mấy người khác phải mang trên lưng tội danh theo bọn phản nghịch vì Cố Chấn nên vẫn giận dữ vô cùng, thường xuyên nhớ tới bèn chửi ầm lên.

Cố Chấn không còn hơi sức đâu mà để ý tới nỗi oán hận của bọn họ. Mặc dù ở trước mặt Vương Thành đã từng buông lời ngông cuồng, nhưng hiện giờ hắn càng muốn sống sót, vậy thì mới có vốn liếng để còn có thể trở mình. Thế nhưng hắn đã cung khai hết tất cả những gì hắn biết để đoái công chuộc tội, vậy mà đến giờ vẫn không có tin tức gì giống như đá chìm đáy biển.

Hôm nay, hắn đang chuẩn bị sống một ngày ba bữa cơm chán đến chết, chợt nghe tiếng mở cửa kẽo kẹt, tiến vào không phải thái giám đưa cơm mà là Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu. Một khắc kia, đầu tiên hắn sửng sốt sau đó mừng rỡ tột độ. Nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng, Trần Thiện Chiêu giơ tay ra hiệu, hai cấm vệ thân thể khoẻ mạnh bước nhanh lên thành thạo trói hắn chặt cứng rồi ấn quỳ dưới đất, nhét giẻ vào miệng hắn ta.

"Hoàng Thượng khẩu dụ, Cố Chấn nhi tử của Thiểm Quốc công quá cố, trước đó vì tội không hiền bất hiếu mà bị đình tập tước vị Uy Ninh Hầu lệnh về quê học hành, tuy nhiên không biết hối cải lại theo bọn phản nghịch hung ác. Vốn nên xử phạt với mức cao nhất dựa theo pháp luật để răn đe cảnh cáo, nhưng niệm tình Thiểm Quốc công quá cố lập nhiều công lao nên ban hình phạt treo cổ, tức khắc hành hình."

Cố Chấn nghe khẩu dụ chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, một lúc lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần. Nhưng khi hai cấm vệ cao lớn thô kệch lôi hắn lên, hắn rốt cuộc bừng tỉnh ngộ ra mình sắp sửa phải chết, lập tức cố sức giãy giụa. Khổ nỗi võ nghệ của hắn chỉ như mèo ba chân, lại bị trói chặt cứng, cho dù cố sức cũng không cách gì nhúc nhích không cách gì lên tiếng. Đang lúc hắn cực kỳ kinh hãi, vừa giương mắt lên thì thấy Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu đã đứng trước mặt hắn không biết từ khi nào, nhìn thẳng vào hắn cười khẩy một tiếng.

"Cố Chấn, kiếp sau nếu đầu thai, nhớ rõ phải làm người tốt, không nên mơ tưởng người không được quyền mơ tưởng!"

Thấy Cố Chấn trừng đến độ khóe mắt như muốn nứt, Trần Thiện Chiêu bỏ ra ngoài không quay đầu lại. Cố Chấn dẫn người ban đêm tập kích phủ Triệu Vương, sau đó xong việc đào ba thước đất tìm người, mục đích tuyệt đối không phải chỉ vì kiến công cầu tước! Trần Thiện Chiêu hắn đây chính là người mang thù, dám mơ ước thê tử của hắn thì hãy trả giá thật đắt!