Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 266




Mặc dù phủ Định Viễn Hầu phủ Uy Ninh Hầu và phủ Võ Ninh Hầu đều là hầu phủ năm đó Công Bộ thống nhất xây dựng, nhưng vì Định Viễn Hầu Vương Thành chỉ có Vương Lăng là con một, thê tử qua đời vẫn không bao giờ tục huyền cũng chưa từng nạp thiếp, cho nên bên trong phủ đệ to lớn có rất nhiều phòng trống, hạ nhân lại ít, vì thế Chương Hàm và Vương Lăng tạm thời ở đây, cộng thêm bao nhiêu hạ nhân của phủ Triệu Vương sống sót sau tai nạn mà phòng ở vẫn dư dả. Hơn nữa, đám tai mắt các kiểu trước đây ẩn núp trong phủ Triệu Vương, bất luận là vây cánh của Thái Tử hay của chư vương thậm chí tai mắt của Hoàng đế, phần lớn đều nhờ trận cháy đó mà bị dọn sạch đuổi đi, hiện giờ hạ nhân dư lại không đến một nửa.

Uyển Bình Quận Vương phi Vương Lăng phái người đưa Thu Vận và Phi Hoa trở về, thấy Chương Hàm đích thân chờ ở nhị môn đón chào, bất luận là hạ nhân phủ Định Viễn Hầu hay hạ nhân phủ Triệu Vương vừa tránh được một kiếp, trong lòng đều cảm động không thôi. Mặc dù không ít người bị hành hạ ở Tích Tân tư, nhưng mọi người đều ghi tạc món nợ này trên đầu Thái Tử, rốt cuộc không ai nghĩ rằng mình có thể giữ được tánh mạng trong buổi tối binh hoang mã loạn thiêu đốt phủ Triệu Vương rồi lại trốn chạy tứ tán. Hiện giờ nhìn Thế tử phi hậu đãi Thu Vận và Phi Hoa như vậy, đơn giản chỉ vì trong thời điểm mấu chốt nhất hai nàng liều thân hộ chủ, loại trung nghĩa vô song này đương nhiên đáng giá khen thưởng.

Vương Lăng cố ý chọn ra tiểu viện an tĩnh mình từng ở khi niên thiếu, lựa hai nha hoàn lanh lợi. Cô nàng chứng kiến đám người Đan ma ma bị hành hạ thảm đến mức nào, đã đoán trước trạng huống của Thu Vận và Phi Hoa tất nhiên cực kỳ không tốt, thế mà khi hai người được nâng xuống xe ngựa ở nhị môn, nàng vẫn vô cùng kinh hãi. Trên mặt Thu Vận là một vết sẹo chạy dài từ má phải đến cằm, tuy hiện giờ đã miễn cưỡng khép lại nhưng nhìn vẫn hết sức dữ tợn. Phi Hoa thì bàn tay phải đã bị chặt đứt đến cổ tay, trên người vào cuối tháng ba mà vẫn phủ tấm chăn thật dầy, có thể thấy nhất định thật sự suy yếu.

Thu Vận là nha hoàn cận thân của Chương Hàm, Phi Hoa Trục Nguyệt đều được phái tới từ phủ Triệu Vương ở Bắc Bình, Vương Lăng cũng không quen thuộc lắm với bọn họ. Thế nhưng đêm đó nàng có thể che chở Chương Hàm xông ra khỏi phủ Triệu Vương, tất cả đều nhờ Phi Hoa và Thu Vận lấy thân dụ địch, còn Trục Nguyệt thì liều chết chiến đấu tranh thủ thời gian, cuối cùng thi cốt vẫn chưa thể tìm được. Cho nên, thấy đôi mắt Chương Hàm đã đỏ bừng, Vương Lăng bèn bước lên ôm chặt bả vai nàng, nhẹ giọng an ủi: “Đại tẩu, người còn sống sót là tốt rồi! Chúng ta sẽ mời đại phu giỏi nhất trị liệu cho họ, sẽ không để họ chịu khổ nữa đâu!”

Chương Hàm cố nén đôi mắt cay xè, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cầm tay Thu Vận, giúp Phi Hoa vén qua sợi tóc trên trán, dịu dàng nói: “Mấy tháng qua thật khổ cho các ngươi. Hiện giờ không cần ko gì hết, phải dưỡng thương thật tốt.”

“Thế tử phi không cần thương tâm vì nô tỳ.” Phi Hoa cười thoải mái, giống như người bị chặt bàn tay không phải là mình, “Nô tỳ phụng mệnh tới kinh thành, chính là để bảo hộ an toàn cho Thế tử phi và Quận vương phi. Hiện giờ không những thành công mà còn có thể giữ được cái mạng, nô tỳ đã thấy đủ. Không có tay phải thì nô tỳ còn tay trái, vẫn có thể cầm đao kiếm bảo hộ Thế tử phi và Quận vương phi.”

“Nói chuyện ngớ ngẩn, thấy đủ gì chứ?” Trước đây Chương Hàm chỉ cảm thấy tính tình Phi Hoa Trục Nguyệt đều âm trầm nên cũng không thân thiết lắm với họ. Lúc này nghe Phi Hoa nói vậy, nghĩ tới một thân võ nghệ của họ không biết phải chịu khổ bao lâu mới tập được, thời khắc mấu chốt lại sẵn sàng hy sinh, nàng hít một hơi thật sâu, nói từng câu từng chữ: “Nếu các ngươi muốn thành hôn, trong đội hộ vệ của Triệu Vương tất nhiên có thể chọn ra dũng sĩ nguyện ý yêu quý các ngươi; nếu không muốn lấy chồng, phủ Triệu Vương sẽ chăm lo cho các ngươi cả đời. Nếu các ngươi còn người nhà phải nuôi dưỡng, chỉ cần lên tiếng là được.”

Phi Hoa đang định đáp lời, Vương Lăng cười đề nghị: “Bên ngoài trời nắng gắt không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi vào trước đã!”

Mấy bà tử nâng Thu Vận và Phi Hoa dọn vào tiểu viện do Vương Lăng dành ra cho riêng hai người. Thu Vận Phi Hoa nhìn cách bày biện tao nhã lịch sự quanh phòng, không khỏi lộ ra vài phần mất tự nhiên. Thu Vận ngượng ngùng mở miệng nói một câu nơi này không thích hợp, Chương Hàm đuổi liền mấy bà tử đi lĩnh thưởng, ngồi xuống đầu giường mỉm cười phản bác: “Sao lại không thích hợp? Nếu không có các ngươi, ta và Tứ đệ muội chưa chắc có thể chạy thoát, mật chiếu của Hoàng Thượng có lẽ như đá chìm đáy biển. Hai người các ngươi chẳng những là công thần của  Triệu Vương, ngay cả đối với Hoàng Thượng hiện giờ đã dẹp yên phản loạn, làm sao không phải công thần?”

“Thế tử phi...” Thu Vận mấp máy môi, thấy Chương Hàm đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó ghé tai lại gần, cô nàng cảm thấy trong lòng vô cùng cảm động, do dự một hồi mới dùng giọng nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve khẩn cầu: “Nô tỳ tuy chỉ si tâm vọng tưởng, nhưng hy vọng một ngày nào đó thời cơ chín muồi, Thế tử phi có thể xin Triệu Vương điện hạ hoặc Thế tử gia khai ân, xá tội cho Lục An Hầu phu nhân... Trong nhà nô tỳ chỉ còn dư lại một mình nô tỳ, nguyện đời này làm trâu làm ngựa báo đáp ân đức của Thế tử phi.”

Nghe Thu Vận không cầu xin cho chính mình mà cứ tâm tâm niệm niệm nhớ tới chủ cũ, Chương Hàm không hề cảm thấy khúc mắc ngược lại rất là xúc động. Nàng chậm rãi đứng dậy, dưới ánh mắt tràn đầy hy vọng và khát cầu của Thu Vận, nàng khẽ gật đầu bảo đảm: “Được, ta đáp ứng ngươi. Tương lai chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ khiến tâm nguyện của ngươi được thỏa mãn!”

“Đa tạ Thế tử phi!”

Nỗi canh cánh trong lòng Thu Vận lâu nay rốt cuộc được tháo gỡ, lập tức giãy giụa ngồi dậy, quỳ ở trên giường dập đầu thật mạnh. Bởi vì hành động đột ngột này, kết hợp với tâm trạng bị chấn động kịch liệt, Thu Vận mềm nhũn ngã xuống ngất đi. Chương Hàm hoảng hốt duỗi tay đỡ, cuống quít lên tiếng gọi người. Ngay lập tức, Vương Lăng mới ở Đông thứ gian an trí cho Phi Hoa vọt vào liền, sau đó sai người đi mời đại phu mà phụ thân vẫn luôn nuôi trong phủ.

“Là do ngoại thương quá nặng, hơn nữa lục phủ ngũ tạng cũng có không ít nội thương, tâm tình thay đổi quá nhanh, vì thế mới chống đỡ không nổi nên té xỉu. Trước đó đã được đại phu điều trị, nhưng rốt cuộc mới mấy tháng còn chưa thể dưỡng thật tốt. Hãy uống mấy thang thuốc trị thương điều hòa khí huyết tiếp tục điều trị trước đã, phải nhớ không thể quá vui hay quá buồn.” Nói tới đây, vị Lưu tiên sinh hơn năm mươi tuổi trầm ngâm đề nghị: “Tuy nói nam nữ thụ thụ bất tương thân, nhưng tốt nhất vẫn nên nhìn thương tích trên người cô gái này. Tóm lại, nếu chỉ dựa vào bắt mạch thì không thể chẩn đoán đúng những chỗ ngoại thương. Phải nhìn một chút mới biết nên dùng thuốc gì để thoa ngoài da.”

Nghe Vương Lăng nói đại phu này đã từng là quân y được Định Viễn Hầu Vương Thành giữ lại trong phủ, am hiểu nhất là các kiểu ngoại thương và nội thương do ngoại lực gây ra, Chương Hàm suy xét một chút rồi đồng ý. Nàng kêu Phương Thảo và Bích Nhân tới giúp tay, cự tuyệt Vương Lăng đề nghị chính mình nên tránh đi, kiên trì canh giữ bên cạnh. Khi y phục trên người Thu Vận được cởi ra lộ thân thể bên trong, Chương Hàm không nhịn được hít hà một hơi.

Trên lưng Thu Vận chồng chéo vết thương đủ loại kiểu dáng, trong đó có vết sẹo nhìn như đã lâu, có vẻ do roi quất gây ra, còn những vết thương mới thì vẫn chưa tróc vẩy. Từ mông xuống chân cũng có bao nhiêu thương tích bởi những vật sắc nhọn, có vết thương cũ bị chụp đánh. Thân thể Thu Vận trông thê thảm đến nỗi trước đó Phương Thảo và Bích Nhân chịu không ít hình phạt đau khổ ở Tích Tân tư đều không nỡ nhìn thẳng.

Sắc mặt Lưu tiên sinh đã biến thành một mảnh xanh mét: “Hóa ra nhiều vết thương cũ đến như vậy! Cho dù là nha hoàn, đã làm sai chuyện gì đến nỗi bị trách phạt thế này? Thế tử phi không cảm thấy thủ đoạn quá khốc liệt?”

Lời này vừa nói ra, Chương Hàm còn chưa kịp biện giải, Phương Thảo đứng bên cạnh nhịn không được lớn tiếng nói liền: “Thế tử phi đối với Thu Vận xưa nay nể trọng, trước giờ chưa từng trách phạt qua, càng không cần phải nói nghiêm hình đến mức này. Thu Vận là Trương Xương Ung đưa tới, là nô tỳ cũ của phủ Lục An Hầu, hầu hạ Thế tử phi chưa đến hai năm!”

Thấy Lưu tiên sinh nhíu chặt mày, Chương Hàm xua tay ngăn lại Vương Lăng định giải thích, vẻ mặt mang thẹn nói: “Mặc kệ từ trước Thu Vận sống với cũ chủ thế nào, xác thật là trước đây ta không hề chú ý, nếu không đã có thể điều trị sớm chút, cũng không đồng ý cho nó đi làm chuyện nguy hiểm như vậy cho dù nó kiên trì lưu lại.”

Lưu tiên sinh tuy không sửa lại tính tình cứng đầu như lừa năm đó trong quân lữ, nhưng ít nhất cũng biết phân biệt phải trái, hơn nữa thấy Vương Lăng từ nhỏ đến lớn do ông chăm sóc sức khỏe tức giận lườm mình, ông cũng không nói gì nữa, hết sức chuyên chú khám từng vết thương cũ và vết thương mới, cuối cùng mới ngẩng đầu lên.

“Những vết thương mới được bôi dược rất hiệu nghiệm, trông có vẻ cũng do người có kinh nghiệm trong quân chữa trị, tuy nhiên những vết thương cũ vẫn còn sơ sót. Đại tiểu thư, lát nữa đến chỗ lão phu lấy vài bình kim sang dược trước kia đã dùng qua. Chỉ cần cô gái này nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt, vết sẹo sẽ mờ đi rất nhiều, không đến mức như bây giờ. Còn phần những vết thương mới cũng phải đổi mấy vị dược, thể trạng cô gái này đâu giống binh sĩ thô kệch trong quân, không thể chữa trị theo kiểu chỉ cần lành mau chứ không màng có chịu nổi hoặc lưu sẹo hay không. Tóm lại thể trạng cô gái sau trận thương tích lần này đã hoàn toàn hỏng rồi, tương lai đừng nói quất roi hay bản tử, chỉ là chịu kích thích hơi nặng một chút cũng chống không nổi!”

Khi nói chuyện, Thu Vận từ từ tỉnh dậy, phát hiện trên người chỉ đắp tấm chăn, bên trong trần trụi không mặc xiêm y, trước mặt lại có một người đàn ông áo xám, cô nàng sợ tới mức suýt hét lên. Nghe được câu cuối cùng, cô nàng lập tức hiểu ra đây hẳn là đại phu, mà trong lời nói lại có ý nghi ngờ Chương Hàm, bèn chống tay ngẩng đầu lên giải thích.

“Những vết thương cũ không quan hệ đến Thế tử phi... Là năm đó nô tỳ bị hành hạ ở Cẩm Y Vệ, còn có gã súc sinh Cảnh Khoan...”

Thấy Chương Hàm và Vương Lăng lập tức nhìn về phía mình, Chương Hàm còn bước nhanh đến bên giường ấn người nằm xuống đắp chăn cẩn thận rồi bảo không cần nhiều lời, Thu Vận cắn môi trầm mặc một lát rồi cương quyết nói: “Nếu không nhờ Thế tử phi, năm đó nô tỳ đã sớm có chung kết cục với Bách Linh. Nô tỳ không thể để ngài gánh vết nhơ này!”

“Lưu tiên sinh, lúc này ông đã hiểu rồi chứ gì, đừng phát biểu ý kiến mà không nghiền ngẫm trước!” Vương Lăng thấy Lưu tiên sinh ngượng ngùng, lập tức đẩy người ra ngoài, khi sắp đến cửa quay đầu lại dặn dò: “Đại tẩu từ từ khuyên bảo Thu Vận nhé, muội đưa Lưu tiên sinh đến chẩn bịnh cho Phi Hoa.”

Hiển nhiên Phương Thảo và Bích Nhân cũng mỉm cười tránh ra khỏi phòng. Thu Vận đột nhiên nắm lấy cổ tay Chương Hàm, nhỏ giọng thì thầm: “Thế tử phi, nô tỳ còn có một việc muốn bẩm báo. Tuy lúc đó nô tỳ và Phi Hoa kiệt lực phá vòng vây, nhưng nếu không phải có người tương trợ thì đã sớm hóa thành tro bụi không biết từ thuở nào. Ngay cả khi chúng nô tỳ có thể ra khỏi thành đến được thôn trang ở Câu Dung để dưỡng thương, cũng nhờ có người ra sức hỗ trợ. Y nói, y thiếu ân cứu mạng của Thế tử phi.”