Hồ phu nhân của phủ Uy Ninh Hầu qua đời, mành trắng được treo lên, cửa dán môn thần, thời điểm trong phủ phát tang thì trong Đông Cung cũng là một mảnh mây đen mù sương. Cửa cung bị phong bế vài ngày, mặc dù bên ngoài vẫn cung cấp ẩm thực như quy lệ lúc trước, nhưng từ trên xuống dưới không ai có thể yên tâm.
Tin tức Thái Tử bị giam ở Hàm An cung cũng không giấu giếm nơi này. Trước đây Thái tử phi còn mơ giấc mộng đẹp làm Hoàng hậu lập tức già đi hai mươi tuổi, các thị thiếp như Lưu Lương viện thì khóc vang trời dậy đất, còn đám hạ nhân càng hoảng loạn hơn, mấy ngày qua đã có bảy tám cung nhân lục tục treo cổ tự tử và thái giám uống thuốc độc tự sát.
Hôm nay khi cửa lớn Đông Cung rốt cuộc mở ra, tiếng hô ra lệnh trên dưới tiếp chỉ vang lên, toàn thể Đông Cung tức khắc rối ren một nùi. Thái tử phi sắc mặt xám như tro tàn được Phùng cô cô và mấy cung nữ thân tín dìu ra, mỗi tay dắt một nhi tử. Đợi đến trước mặt thái giám truyền chỉ xa lạ, thị vốn muốn bày ra vẻ kiêu ngạo của nữ chủ nhân Đông Cung, thế nhưng giọng nói sắc nhọn "Tiếp thánh chỉ" của tên thái giám cất lên, thị vẫn theo bản năng nhũn hai đầu gối quỳ xuống.
“Thần thiếp lãnh chỉ.”
“Trẫm khởi binh chinh phạt quần hùng thống nhất non sông, đăng cơ Hoàng đế đã hai mươi năm. Vốn lập đích Hoàng tử của Nguyên hậu là Thái Tử, nhưng Chiêu Khánh Thái Tử sớm hoăng không con, vì thế lập Hoàng Cửu tử là con của Quý phi quá cố nhập chủ Đông Cung. Tuy nhiên, Thái Tử nhập Đông Cung mà không biết lập tài dựng đức, làm ra hành vi phản nghịch, thậm chí bụng dạ khó lường mưu hại trẫm, vi phạm đạo hiếu của nhi tử càng vi phạm đạo trung của thần tử! Nếu để một nhi tử bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa lên làm quân chủ, trẫm không thể bình yên nhắm mắt, giang sơn có chủ như vô chủ, huynh đệ bất hoà, tông thất chia rẽ. Nay phế Thái Tử Trần Hoa thành thứ dân, giam cầm ở Hàm An cung vĩnh viễn không được ra. Đông Cung phi Phương thị, làm thê mà không biết khuyên nhủ phu quân, hợp lực với mẫu gia trợ Trụ vi ngược, không hiền bất hiếu, cùng phế thành thứ dân. Hai nhi tử đều bị trừ tước. Đông Cung Lương viện Lưu thị và các thị thiếp bỏ hết phong hào. Tất cả đều bị cấm túc trong Hàm An cung. Các cung nhân của Đông Cung giao cho Thục phi Huệ phi Kính phi tra hỏi xử trí.”
Mặc dù khi ở trước Phụng Thiên Điện, mật chiếu Trần Thiện Chiêu đưa ra đã nói rõ ràng phế Thái Tử thành thứ dân, nhưng ngay lúc này, chiếu thư thật dài không thể nghi ngờ là phiên bản chiêu cáo thiên hạ, chứng tỏ rõ ràng sự tức giận của Hoàng đế. Trước đó Thái tử phi đã dự liệu kết cục thế này, nhưng khi nghe được tội danh chính mình và hai nhi tử đều bị trừ tước, thị vẫn tru lên thảm thiết như bị thọc huyết, ôm chặt hai nhi tử đau khổ van xin: “Cầu công công bẩm báo phụ hoàng, mong cho thiếp được gặp một lần, thiếp còn có chuyện muốn nói! Nếu không được, xin công công đưa hai vị Hoàng tôn đi gặp Hoàng Thượng, bọn nó còn nhỏ, không biết gì cả. Thiếp cầu xin ngài!”
Thấy người trước đó từng là Thái tử phi thập phần kiêu kỳ quý phái hiện giờ ảm đạm đau khổ van xin, các thị thiếp khác của Đông Cung đều lết đầu gối tiến lên khóc lóc thảm thiết. Người có nữ nhi như Lưu Lương viện thì học theo Thái tử phi đưa nữ nhi ra làm cớ, người không có một mụn con thì biện bạch mình không biết chuyện. Thái giám tuyên chỉ mới đầu còn cảm thấy rất khoái chí, sau khi nhắc nhở mọi người im lặng, hắn mới hắng giọng nói.
“Chuyện này là do Hoàng Thượng đích thân lập thánh chỉ, thậm chí những Trung Thư Xá Nhân còn chưa thể nhúng tay, nô gia là thân phận gì mà dám xen vào đại sự như thế? Thánh mệnh khó trái, thỉnh các vị hãy đến Hàm An cung đi thôi! Người tới, giúp đỡ mọi người dịch chuyển.”
Những cung nhân cường tráng đứng sau thái giám kia nhanh nhẹn tiến lên. Nói là dìu chứ thật ra là bị xốc nách lôi dậy, Thái tử phi không khỏi cố sức giãy giụa, miệng vẫn la hét muốn gặp Hoàng đế. Hai nhi tử bên cạnh cũng khóc la vừa đánh vừa đá, nhưng rốt cuộc vẫn không địch lại đám người đông đảo thái giám truyền chỉ mang đến, hai kẻ "hầu hạ" một người, nên bịt mồm quyết không thả lỏng, chốc lát đã kéo hết tất cả ra khỏi Đông Cung. Khi Thái tử phi bị cưỡng chế rời cung điện mình đã ở hơn hai năm, thị không nhịn được cố gắng quay lại nhìn lần cuối.
Ban đầu khi vừa chuyển đến nơi này, thị cảm thấy tòa cung điện vừa nhỏ vừa chật chội, còn không bằng phủ Ngụy Vương trước đó; nhưng hôm nay bị cưỡng ép đuổi ra, thị lại cảm thấy nơi này vô cùng cao rộng sáng sủa!
“Mẫu phi, mẫu phi!”
Tiếng khóc của nhi tử bên cạnh khiến Thái tử phi bừng tỉnh khỏi trạng thái mơ màng. Nhìn mỗi nhi tử bị hai thái giám kẹp dưới nách, thị trừng đến nỗi khóe mắt suýt nữa nứt ra, khổ nỗi miệng đã bị bịt lại, muốn quát lớn kêu la nhưng một chữ cũng không thốt ra được, cứ vậy mà bị người lôi ra ngoài thật xa. Đột nhiên thị thấy bên kia có đoàn cung nhân và thái giám vây quanh một cỗ kiệu đi về hướng này. Đợi khi nghênh diện, thị liếc một cái nhận ra liền, rõ ràng là Chương Hàm!
Chứng kiến tên thái giám truyền chỉ hách dịch ngạo nghễ trước mặt mình mà hiện giờ tươi cười thân thiết quỳ xuống bái kiến, những người khác cũng đồng loạt hạ bái hành lễ, chính mình giống như đồ vật râu ria bị vứt dưới đất, Thái tử phi chợt nghĩ đến cảnh lần đầu tiên gặp Chương Hàm ở Quỳnh uyển.
Khi đó, Thái tử phi vừa được sách phong dùng hoa tươi mới hái để dò xét Chương Hàm và các cô nương, mỗi thiếu nữ đều cung kính hành lễ, mỗi thiếu nữ đều thật cẩn thận trả lời câu hỏi của Thái tử phi. Thế nhưng hiện giờ mới chỉ hơn hai năm, Thái tử phi cao quý ngã xuống bùn thành thứ dân hèn mọn, Chương Hàm ngược lại ngồi cao cao trên kiệu nhìn xuống!
Chương Hàm cũng không ngờ lại tình cờ đụng phải đám thái giám đi Đông Cung tuyên chỉ mạnh mẽ cưỡng bức phi thiếp nhi nữ của Thái Tử rời cung. Thấy Thái tử phi oán độc nhìn mình, nàng hơi gật đầu rồi phân phó tiếp tục tiến lên phía trước. Chưa đi được vài bước, nàng nghe phía sau bay tới một câu.
“Thế tử phi, nô tài đã phân phó rồi, một hai ngày nữa là Đông Cung dọn dẹp xong, ngài và Thế tử gia có thể dọn vào thực mau.”
Nghe được lời này, Chương Hàm đột nhiên đập một phát thật mạnh trên tay vịn, cỗ kiệu dừng ngay tiện đà quay lại. Chương Hàm nhìn tên thái giám đầy mặt lấy lòng, lại nhìn lướt qua vẻ mặt giận dữ và khiếp sợ của Thái tử phi, đột nhiên cười lạnh hỏi: “Đông Cung đổi chủ, đương nhiên phải thu dọn chỉnh đốn, nhưng ai nói với ngươi, Thế tử gia và ta muốn dọn vào?”
Thấy thái giám kia tức khắc nói không ra lời, nàng nghiêm mặt mắng: “Đông Cung xưa nay là nơi trữ quân cư ngụ, người có thể vào ở chỉ có trữ quân do Hoàng Thượng tế cáo thiên địa sắc lập! Ta biết mấy ngày nay bên dưới có chút lời đồn đãi, nhưng về điểm này hy vọng tất cả các ngươi đều nhớ kỹ càng! Niệm tình hôm nay ngươi phụng mệnh truyền chỉ, hãy tự vả miệng hai mươi cái! Nếu lại có lần sau, đừng trách ta trực tiếp giao cho ba vị nương nương Thục phi Huệ phi Kính phi xử lý!”
“Vâng vâng vâng, nô tài đáng chết!”
Đám người vây quanh kiệu lại khởi hành, thái giám lúc đầu tự cao tự đại ở Đông Cung ủ rũ cụp đuôi quỳ gối tại chỗ, dùng sức tự vả mạnh từng cái vào miệng, chưa đến mười cái là quai hàm đã sưng lên, không hề bởi vì đoàn người Chương Hàm đi xa mà dừng động tác, Thái tử phi bỗng cảm thấy trong lòng như bị kim châm. Chẳng những bởi vì giọng điệu và cách hành xử tự nhiên của Chương Hàm, cũng là vì thái độ hoàn toàn làm lơ chính mình, đây còn khó có thể thừa nhận hơn so với chuyện mở miệng sỉ nhục!
Khi đoạn nhạc đệm này truyền tới tai Hoàng đế, ngài chỉ hơi gật đầu, tuy không nói gì nhưng lại không giấu vẻ tán thưởng hiện ra trên mặt. Mà khi Huệ phi và Kính phi đang ở Trường Ninh Cung nghe báo chuyện này, Huệ phi cũng nghĩ sao nói vậy giống Công chúa Gia Hưng thở dài: “Đứa nhỏ này quả nhiên lúc trước ta không nhìn lầm, đúng là có một cỗ khí thế khó diễn tả. Ôi chao, ngay cả Thập nhị nương nhà ta là cành vàng lá ngọc chính cống mà cũng kém vài phần! May mắn rốt cuộc ta không cầu được một con dâu như vậy, Thập bát lang xác thật không tiêu thụ nổi.”
Kính phi khẽ cười: “Cho nên mới nói, Triệu Vương Thế tử có ánh mắt thật tốt, chọn được thê tử hiền huệ như vậy.”
Trên mặt Cố Thục Phi lộ ra ý cười thật sâu: “Đã nhiều ngày không ít người luôn mãi ám chỉ trước mặt ta, nói chờ Đông Cung định ra chủ nhân, thay vì cứ để trống chi bằng hãy để Triệu Vương Thế tử và Thế tử phi dọn vào trước, không ở chính điện là được, ta cũng lười phí sức răn dạy. Rõ ràng được Hoàng Thượng yêu thích tin cậy, con bé lại biết rõ giữ đúng mực, thà rằng Triệu Vương Thế tử ở tạm phòng Cáo sắc giống phụ vương nó, con bé phải thường xuyên vào cung thăm hỏi nhưng cũng không chịu để ta an bài chỗ ở trong cung, con bé thật sự kín đáo. Còn tên Lộ Khoan đi truyền chỉ kia, chờ quan sát hắn thêm vài ngày nữa, nếu biết sửa đổi thì tạm thời lưu lại Càn Thanh Cung hầu hạ, nếu vẫn không biết hối cải thì thay đổi người! Lý Trung không có ở đây, Hoàng Thượng không còn hứng thú quản đám nội quan, chúng ta phải cẩn thận để tâm.”
Mời vào ɯattραd ủng hộ nhà bαcοm2. Người được Hoàng đế tán thưởng, được tam phi kín đáo khen ngợi, Chương Hàm ra khỏi Hoàng cung lên xe ngựa của mình, sắc mặt nàng lập tức trầm xuống. Mặc dù Trần Thiện Chiêu chỉ ở tại phòng Cáo sắc, nàng đành phải chịu đựng nỗi khổ phu thê chia lìa tiếp tục ở tại phủ Định Viễn Hầu, nhưng vẫn không thể cấm tiệt miệng lưỡi người đời, đặc biệt hiện giờ vị Thái Tử tương lai Triệu Vương đang dẫn binh bên ngoài, Trần Thiện Chiêu lưu kinh cùng giám quốc. Phải biết cho dù tương lai Triệu Vương như nguyện đăng cơ, Trần Thiện Chiêu thành Thái Tử, Triệu Vương vẫn còn mạnh khỏe nên có thể tại vị mười mấy hai mươi năm. Chuyện tương lai không thể nào đoán được, trước mắt nếu không biết dè dặt, sau này có lẽ sẽ thành nhược điểm!
Phụ tử nghi ngờ nhau, vốn dĩ đều được tích lũy từng chút từng chút mà ra!
Khi nàng xuống xe ở nhị môn của phủ Định Viễn Hầu, Triệu Nhị gia mau chân ra đón. Bà ta không giống đám người Phương Thảo, biết cách giả ngu giả ngơ nên bị hại cực ít ở Tích Tân tư. Hiện giờ biết Chương Hàm không còn nhiều người để dùng, bà ta lập tức xung phong vẫn nhận nhiệm vụ canh nhị môn ở phủ Định Viễn Hầu. Lúc này, bà ta hành lễ rồi mặt mày vui mừng báo: “Thế tử phi, tin tức tốt động trời, đã tìm được Thu Vận cô nương và Phi Hoa cô nương rồi ạ!”
Trước đó Thẩm cô cô đập đầu vào cột, Định Viễn Hầu Vương Thành thẩm vấn Xích Trung của Kim Ngô Vệ hỏi ra đêm đó Trục Nguyệt chiến đấu quên mình rồi hy sinh, trong lòng Chương Hàm đã không còn ôm hy vọng Thu Vận và Phi Hoa có thể sống sót. Cho nên ngay lúc nghe được tin tức như vậy, nàng tức khắc mừng như điên lắp bắp.
“Thật sao? Người ở nơi nào?”
“Hồi bẩm Thế tử phi, nghe nói ở trong ngôi làng tại Câu Dung. Quận vương phi đã sai người đi đón, ngài chờ một chút nữa thôi ạ!”