Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 253




"Tình địch gặp nhau, vô cùng ganh tị", dùng tám chữ này có thể miêu tả đại khái nỗi tức giận trong lòng Trần Thiện Chiêu -- -- mặc dù hắn và Chương Thịnh là em rể anh vợ chứ không phải tình địch.  Hắn bắt buộc phải đau khổ nhẫn nại ở lại Bắc Bình cùng thê tử phân cách hai nơi, trong khi Chương Thịnh có thể đưa hắn tới biên cảnh của quan bố chính Bắc Bình rồi lập tức quay lưng chạy về kinh thành, nghĩ đến điểm này là hắn phải cố đè nén cơn giận trong lòng. Nếu lại tính sổ những gì Chương Thịnh đã làm với hắn trong quá khứ, vị Triệu Vương Thế tử được mọi người đều tán dương tính tình tốt nhất lặng lẽ cười lạnh.

“Sao nào, phụ vương và tôi ở đây, Chương chỉ huy có ý kiến gì à?”

“Ồ!” Lúc này Chương Thịnh mới như vừa tỉnh mộng, cuống quít khom lưng hành lễ: “Tham kiến Điện hạ, Thế tử gia.”

Trước kia khi biết Chương Thịnh ở cùng với Chương Hàm Vương Lăng, mối lo lớn nhất trong lòng Triệu Vương được thả lỏng. Trưởng tức Chương Hàm tuy nói mưu kế chất chồng nhưng không biết võ nghệ; Vương Lăng tuy biết võ nhưng lại là phận nữ, rất nhiều chuyện không thích hợp ra mặt. Nếu Chương Thịnh hội hợp cùng hai đứa nó, vấn đề an toàn có thể yên tâm hơn nhiều. Cho nên, biết trưởng tử cố ý, ông chỉ hơi mỉm cười rồi gật đầu hùa theo: “Bổn vương vừa đến kinh thành, không muốn tiết lộ tin tức. Hơn nữa nơi đây ngay cả Chương thị và Vương thị đều không biết, dĩ nhiên phải cố gắng dàn xếp ổn thỏa. Đáp án này ngươi vừa lòng chưa?”

Chương Thịnh không ngờ Triệu Vương lại đích thân giải thích với mình, nghe câu cuối cùng, hắn tức khắc toát mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn cúi đầu đáp: “Điện hạ thứ tội, ti chức không phải có tâm oán trách. Thật sự là sợ để Thế tử phi và Quận vương phi ở hội quán Bắc Bình sẽ gặp phải chuyện gì, cho nên vừa rồi vào cửa sốt ruột mới lỡ miệng.” Nói xong, hắn liếc một cái về phía Trần Thiện Chiêu, nhận mệnh xin lỗi: “Ngoài ra, mong Thế tử gia khoan thứ lúc trước ti chức chưa từng đưa đến Bắc Bình đã đi vòng về, ti chức chỉ có một muội muội.”

“Tôi cũng chỉ có một thê tử, Trần Hi cũng chỉ có một mẫu thân!”

Trần Thiện Chiêu sắc mặt bất thiện hộc ra một câu, ngay sau đó thở dài một hơi, biết cơn giận của mình là vô lý. Chỉ là, hắn vẫn không kiềm được sinh ra một cỗ tà hỏa tận đáy lòng, âm thầm hạ quyết tâm.

Chờ gặp lại Chương Hàm, thế nào hắn cũng phải khiến nàng biết, mấy ngày nay hắn vất vả nhẫn nhịn đến cỡ nào, điên cuồng nghẹn uất đến mức nào! Không cho nàng biết hậu quả, khó tránh khỏi sẽ có lần tiếp theo!

Triệu Vương không chú ý đến ánh mắt Trần Thiện Chiêu đột nhiên lập loè. Biết trưởng tử đang uất ức vì bị trưởng tức tính kế, hiện giờ rốt cuộc biết nàng bình yên vô sự nên không nhịn được muốn xì hơi, ông thản nhiên phối hợp một hồi. Nhưng thấy Chương Thịnh ủ rũ cụp đuôi liên tiếp thỉnh tội, ông bèn lên tiếng: “Thôi, đầu tiên ngươi cũng đã nghe lệnh mà làm, sau đó mới lo lắng cho Thế tử phi. Huống chi nếu không có ngươi ở kinh thành, các nàng nhất định không tiện hành động. Bổn vương đương nhiên phân biệt được ưu khuyết điểm, ngươi đứng lên nói chuyện.”

“Đa tạ Điện hạ!”

Chờ Chương Thịnh đứng dậy, Triệu Vương mới hỏi: “Ngươi vừa nói Chương thị và Vương thị đang ở hội quán Bắc Bình, là chuyện thế nào?”

Vừa bị hai phụ tử Triệu Vương và Trần Thiện Chiêu liên thủ quay hắn vòng vòng, hiện giờ Chương Thịnh không dám úp úp mở mở, lập tức một năm một mười kể lại tất cả những chuyện đã và đang xảy ra. Từ vụ Chương Hàm biết được tính tình của hai Chủ khảo kỳ thi Hội nhờ Hạ Thủ Nghĩa, do đó mới lập kế hoạch khích động cử tử phương Bắc gây náo động; đến vụ thuyết phục Tống Sĩ Phương lựa chọn mấy cống sĩ Bắc Bình đề danh trong kỳ thi Hội lên cùng một thuyền, ngay cả vụ suýt gặp nạn sau khi gặp Hạ Thủ Nghĩa cũng kể lại tường tận. Chương Thịnh càng nói thì mắt Triệu Vương càng sáng quắc, còn Trần Thiện Chiêu đã sớm biết năng lực của thê tử, lúc này cảm giác lớn nhất đó là hối hận.

Trước đó hắn không nên chơi màn dụ dỗ nhẹ nhàng như vậy. Nếu học theo Chương Hàm trực tiếp hạ dược, nàng sẽ không phải ở lại nơi hang hùm ổ sói  dốc hết sức lực giãy giụa mấy tháng! Đương nhiên, có lẽ cũng sẽ không thu hoạch được thành quả phong phú như hiện giờ.

Nghĩ đến Chương Hàm và Vương Lăng nhận được mật báo rồi bóc ra mật chiếu trong bức tranh chữ dùng để thuyết phục Hạ Thủ Nghĩa - vị Thượng thư đứng đầu Lục bộ trước nay không hề về phe với bất kỳ chư phiên nào, Triệu Vương không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Xem ra bổn vương thật đúng là được hai tức nhi thật tốt. Ngày mai là thi Đình, không kịp thời gian chuẩn bị, phải đợi đến lễ Truyền lư mà thôi. Tuy nhiên tướng mạo của bổn vương quá mức gây chú ý, huống hồ đã có an bài khác, Thiện Chiêu hãy cải trang rồi trà trộn vào nhóm tân tiến sĩ vào cung Truyền lư. Chương Thịnh, hiện tại ngươi đưa Thiện Chiêu theo cùng.”

Mặc dù Trần Thiện Chiêu hận không thể mọc cánh lập tức bay đến bên cạnh Chương Hàm, nhưng nghe Triệu Vương phân công như vậy, hắn vẫn vô cùng sửng sốt: “Phụ vương, nhưng đồ quan trọng trên người Hàm nhi và Tứ đệ muội...”

Lời còn chưa nói hết, Triệu Vương tức giận xua tay: “Đồ đó ngươi hãy mang theo trong người, đưa cho ta thì cũng giống nhau mà thôi. Khi đó ngươi tìm cách hấp dẫn ánh mắt mọi người, ta mới có cơ hội. Huống hồ, dù ngươi đang ngồi xe ngựa cũng muốn chạy thật nhanh đến đây, bây giờ còn giả bộ gì nữa? Mau cút, đỡ phải mẫu thân ngươi luôn thở ngắn than dài với ta nói ngươi đáng thương. Ta đương nhiên có cách vào cung, ngươi không cần nhọc lòng! Còn thanh Thiên Tử kiếm ta mang về, phần lớn càng hữu dụng hơn khi giao cho ngươi, ngươi cũng mang đi. Vào ngày Truyền lư, bao nhiêu người các ngươi có thể trà trộn vào nhóm tiến sĩ thì cứ trà trộn, người còn lại không ngại thử một lần đến Bắc An môn. Đúng rồi, cầm lấy cái này.”

Trần Thiện Chiêu duỗi tay tiếp nhận thẻ bài ngà thông hành trong cung, kinh ngạc hỏi: “Bắc An môn? Hiện giờ phụ vương vẫn có thể khống chế binh mã cấm vệ?”

“Ít nói nhảm, ta làm cha mà chẳng lẽ bản lĩnh không bằng nhóm tiểu bối các ngươi!”

Nói tới đây, Triệu Vương liền lại nhìn Chương Thịnh phân phó: “Nếu sĩ tử phương Bắc vừa gây náo động, vùng phụ cận của hội quán Bắc Bình tất nhiên bị canh chừng gay gắt. Thiện Chiêu tay trói gà không chặt, làm thế nào bí mật đưa người vào, ngươi hãy nghĩ biện pháp!”

Liên tiếp được giao hai nhiệm vụ khiến Chương Thịnh nghẹn họng nhìn trân trối. Mặc dù biết đưa Trần Thiện Chiêu theo về tất nhiên sẽ làm Chương Hàm vui mừng khôn xiết, nhưng nghĩ đến những trạm gác chung quanh hội quán Bắc Bình, chính hắn phải dùng bao nhiêu công phu mới có thể chuồn ra, hắn tức khắc cảm thấy đầu to như cái đấu, đã vậy còn phải nghẹn ngào đáp ứng. Hành lễ cáo lui ra cửa, hắn thấy vẻ mặt Trần Thiện Chiêu hớn hở tươi cười, đột nhiên ma xui quỷ khiến hỏi: “Thế tử gia, Thần Húc ổn chứ?”

Nhắc tới nhi tử, sắc mặt Trần Thiện Chiêu tức khắc cứng đờ. Thấy vậy Chương Thịnh thót tim, mặt xám như tro tàn, sau một lúc lâu mới lắp bắp: “Hay là... Hay là...”

“Thằng nhóc đó sao có thể không ổn? Chỉ suốt ngày ăn rồi ngủ, tôi chỉ không gặp nhóc vài ngày, kết quả trước khi đi muốn ôm nhóc một cái, nhóc lại gào khóc đến mức kinh thiên động địa, giống như không thèm nhìn mặt tôi!”

Trần Thiện Chiêu nghiến răng nghiến lợi kể ra, thấy Chương Thịnh tức khắc ngây ngốc, hắn mới hả giận cười: “Sao nào, Chương Chỉ huy cảm thấy tôi sẽ để Thần Húc mà Thế tử phi trăm cay ngàn đắng bảo vệ xảy ra chuyện gì? Nếu dám để nhóc xảy ra chuyện, không sợ toàn bộ thiên hạ hứng chịu một phen long trời lở đất?”

Chương Thịnh suýt nữa bị Trần Thiện Chiêu làm sặc, trong lòng như trút được gánh nặng đồng thời thầm ghi nợ. Ai nói vị Thế tử gia này là con mọt sách ôn tồn lễ độ, là tấm gương của một Hoàng tôn được Hoàng đế yêu thích nhất để mọi người noi theo?

Mong mọi người ủng hộ nhà bαcοm2 ở ɯattραd.  Lúc chạng vạng, trong hội quán Bắc Bình ngoại trừ tiếng đọc kinh sử ra rả thì không thấy bóng dáng một ai. Mặc dù hiện giờ người cư ngụ trong hội quán đa số đều là cử tử thi rớt, mặc dù bởi vì thi rớt mà trong lòng bực bội khó thở, nhưng ngày mai chính là kỳ thi Đình, ai cũng hy vọng đồng hương của mình được thứ hạng cao nhất. Vì thế, Chương Hàm và Vương Lăng dĩ nhiên có thể an tĩnh ở yên trong phòng Chương Thịnh. So với lần các nàng ở tạm tại Bạch Hổ đường trong phủ Triệu Vương, hay lần các nàng trốn tránh trong nhà của Kế tẩu tử, tiếng đọc sách ra rả trong hội quán Bắc Bình lại có vẻ an bình hơn nhiều, khuyết điểm duy nhất là những tai mắt giám thị bên ngoài.

Chương Thịnh hôm nay ra cửa để lôi kéo một người đánh yểm trợ, nhưng hiện giờ trời sắp tối mà Đại ca vẫn chưa trở về, Chương Hàm không khỏi lo lắng. Vương Lăng ngồi bên cạnh đang chống cằm suy tư gì đó, đột nhiên đập xuống tay vịn thật mạnh. Chương Hàm bị tiếng bốp làm giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lại phát hiện vẻ mặt Vương Lăng vô cùng phấn chấn.

“Muội nghĩ gì thế?”

“Muội vừa nghĩ tới câu nói trước kia của Đại tẩu "Ngay dưới ánh đèn là chỗ tối nhất", hôm nay rốt cuộc có thể nhớ ra rồi.” Vương Lăng đoán được nơi phụ thân có khả năng ẩn thân, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng, lập tức tiến lên kéo tay Chương Hàm nói: “Nếu muội không đoán sai, cha...”

Vương Lăng còn chưa nói xong, chợt nghe bên ngoài truyền vào một trận ồn ào. Thấy vẻ mặt Chương Hàm căng thẳng, Vương Lăng lập tức đội mũ lên đầu che kín mái tóc, xác định trên người tuyệt đối không hở chỗ nào, cô nàng mới quay sang Chương Hàm nháy mắt ra dấu rồi lách ra ngoài. Đối mặt với tình cảnh này, mặc dù thời gian qua nàng đã sớm biết mình không thể làm gì trong trường hợp như vậy, nhưng lúc Chương Hàm đứng dậy trốn vào phía sau bình phong, vẫn không khỏi có chút nhụt chí. Sớm biết như thế, năm đó khi còn nhỏ nên theo phụ thân và Đại ca học mấy chiêu!

Miên man suy nghĩ không biết bao lâu, nàng đột nhiên nghe được tiếng lạch cạch, dường như có người mở cửa. Trong lòng chấn động, nàng nhìn qua khe hở bình phong, thấy trong gian phòng vừa đốt đèn vẫn còn mờ ảo, một bóng đen sột soạt lén lút lách vào, mũ kéo xuống thật thấp, nhìn vô cùng khả nghi. Nghĩ đến món đồ quan trọng nhất còn cất giấu trong phòng, chính mình nếu bị phát hiện cũng sẽ mất đi tánh mạng, nàng nắm chặt váy đao suy tính một chút, lặng lẽ rút đao ra khỏi vỏ cầm trong tư thế sẵn sàng đâm tới, hít một hơi thật sâu, cố ý phát ra một ít động tĩnh. Quả nhiên, tiếng bước chân khe khẽ bắt đầu chuyển hướng đi về phía nàng.

Khi nhìn thấy bóng đen lóe lên qua khe hở bình phong, Chương Hàm vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tấn công đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt khó có thể tin. Mặc dù người đó ăn mặc như một gã sai vặt, mặc dù gương mặt đã bị mũ che đi một nửa lại còn trông thật xa lạ, nhưng vẫn ngăn không được cảm giác quen thuộc và thân thiết khi cả người xuất hiện trước mắt nàng. Thậm chí váy đao nàng đang siết chặt cũng bất giác keng một tiếng rơi xuống đất.

“Trần... Thiện Chiêu...”

“Là ta... Hàm nhi, ta đã trở về.”

Trần Thiện Chiêu biết ngay cho dù mình có dịch dung giả dạng đến mức nào, cho dù thay hình đổi dạng không ít nhưng tất nhiên không thể gạt được thê tử cùng chung chăn gối. Sau khi hắn lên tiếng liền xông tới một tay ôm siết Chương Hàm vào lòng, dường như đang sợ chỉ cần buông lỏng một chút là nàng lại có thể biến mất.

Vuốt ve bả vai và sống lưng gầy yếu, cảm nhận được vòng tay nàng đang ôm eo mình run nhè nhẹ, hắn mới thấp giọng nói: “Ta đã cải trang giả dạng, nàng vẫn nhận ra được?”

“Cho dù chàng hóa thành tro, em cũng vẫn nhận ra!”

Nghe vậy, Trần Thiện Chiêu cảm thấy trong lòng nóng lên, đồng thời giọng điệu đột nhiên nghiêm khắc: “Một khi đã như vậy, nàng có biết mấy tháng qua ta phải chịu đựng thế nào? Có biết suốt mấy tháng ta thậm chí không dám chợp mắt? Có biết ta ở Bắc Bình có thêm danh hiệu "Thế tử mặt lạnh"? Nàng có biết nàng thật sự hại khổ ta không?”

Chương Hàm còn chưa kịp mở miệng, chỉ cảm thấy đôi tay kia đột nhiên buông lỏng, theo sát là gương mặt có chút hung dữ của Trần Thiện Chiêu gần trong gang tấc.

“Nàng thiếu ta nhiều như vậy, nàng nói nên bồi thường thế nào?”