Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 248




Trong đêm khuya thanh vắng, nhà họ Hạ có vẻ yên tĩnh lạ thường.

Hạ Thủ Nghĩa thích yên lặng không thích ồn ào, người hầu đều biết sở thích của ông. Mặc dù đa số người hầu trong nhà đều mướn tới nhưng đã theo ông nhiều năm, người nhà cũng được vị Lại Bộ Thượng thư này chiếu cố, vì thế hết sức tuân thủ luật lệ của Hạ gia -- buổi tối đi ngủ sớm! Còn phần hai cử tử tá túc ở tiền viện đều đã tiến vào trường thi bắt đầu khảo hạch.

Ai cũng cho rằng kỳ thi Hội năm nay sẽ hoãn lại vì Thiên Tử đang bệnh, nhưng hiện giờ hiển nhiên đã đánh vỡ lời đồn. Trong cuộc thi Đình thì Thái Tử sẽ đại diện Thiên Tử tham dự, đây không thể nghi ngờ là một tín hiệu rất rõ ràng.

Trong thư phòng, Hạ Thủ Nghĩa đốt nến đọc một chồng hồ sơ thật dày trên bàn. Cuộc thi Hội năm nay đã bắt đầu, đương nhiên cũng là lúc nhóm tiến sĩ năm trước được vào Hàn Lâm Viện hay lưu lại Lục Bộ hoặc Đô Sát Viện để thực tập đã có thể chính thức thụ quan. Cho nên, ông làm Lại Bộ Thượng thư chủ quản thuyên tuyển dĩ nhiên phải cực kỳ bận rộn. Đang lúc ông trầm tư nhìn sáp nến chảy xuống đọng lại dưới chân đèn, đột nhiên nghe gian ngoài vang lên tiếng động nhỏ, ngay sau đó thấy một người vén mành vào cửa.

Mặc dù biết đây là bất đắc dĩ, nhưng nhìn vị Thế tử phi mặc y phục vải bố xuất hiện trong thư phòng mình, Hạ Thủ Nghĩa vẫn có cảm giác mình đang vi phạm những gì thánh hiền đã dạy trong mấy chục năm đèn sách. Ông đứng lên rồi ra khỏi bàn lạy dài hành lễ, thẳng lưng xong bèn áy náy nói: “Nếu Thế tử phi có chuyện cần đến hạ quan, chỉ cần đưa tin là được, tội gì phải đích thân mạo hiểm?”

“Người nhìn chằm chằm ngoài cửa Hạ phủ nhiều hơn so với lúc trước, hơn nữa tuy nói người hầu của Hạ thượng thư đều có văn khế bán thân, nhưng ai bảo đảm sẽ không bị thu mua?” Chương Hàm biết lời nói của mình không dễ nghe, nhưng vẫn là bình chân như vại nói tiếp: “Huống chi, có một số việc chỉ gởi một phong thơ sẽ nói không rõ, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng ta vẫn đủ khả năng đến gặp Hạ Thượng thư. Coi bộ Thái tử điện hạ thật sự cao hứng với việc Hạ Thượng thư tỏ rõ lập trường, lần này suýt nữa còn đề bạt ông làm quan chủ khảo của khoa thi Hội phải không?”

“Xưa nay, quan chủ khảo kỳ thi Hội đều là người đức cao vọng trọng được các vị Chưởng viện học sĩ cùng Thị độc học sĩ và Tả hữu xuân phường Đại học sĩ của Hàn Lâm Viện chọn lựa tiến cử, Hoàng Thượng khâm điểm. Tuy hạ quan được phong hàm nhất phẩm nhưng vẫn chưa đủ tư cách.” Hạ Thủ Nghĩa đáp một câu đúng nề nếp, sau đó dưới ánh mắt sáng ngời của Chương Hàm bèn thở dài nói: “Đương nhiên, nếu biết hóa ra Thái Tử lại chọn hai kẻ bảo thủ của Hàn Lâm Viện mà Hoàng Thượng vẫn luôn chướng mắt làm chủ khảo, có lẽ hạ quan sẽ cố gắng gánh vác nhiệm vụ này. Hai người họ đều thuộc Nam Trực Lệ, xưa nay luôn bài xích sĩ tử phương Bắc. Lần này dùng bọn họ chủ trì cuộc thi Hội thì có thể lấy ra nhân tài gì? Người sẽ đoạt giải Hội nguyên tất nhiên xuất thân từ Nam Trực Lệ không thể nghi ngờ.”

Hạ Thủ Nghĩa hiếm khi bàn chuyện thị phi sau lưng người khác, nhưng hôm nay lại phá lệ oán giận liên tục bởi vì trong lòng vô cùng thất vọng. Rõ ràng phía Bắc đang hỗn loạn, lúc này cần phải xoa dịu các sĩ tử phương Bắc để bọn họ yên tâm trở về mới đúng!

“Hạ Thượng thư quả nhiên nhận xét nhanh nhạy.” Chương Hàm hơi mỉm cười, sau đó bèn trở lại chủ đề chính: “Hạ đại nhân có nghe những lời tiên tri được đồn đãi khắp đầu đường cuối ngõ hay không, còn có những bài đồng dao đột nhiên truyền xướng?”

Lời tiên tri và bài đồng dao vẫn luôn là thứ triều đình kiêng kị nhất. Thế mà hiện giờ cấm vệ nhan nhản trên khắp con đường chính nhưng dường như đều có mắt không tròng, Hạ Thủ Nghĩa dĩ nhiên biết có người dung túng. Nghĩ đến dạo này tuy Thái Tử có cố gắng đề bạt một số quan viên nổi tiếng nhưng phẩm cấp thấp, bên cạnh đó càng đề bạt một đám người chẳng ai biết tiếng nhiều hơn, khỏi nghĩ cũng biết là tâm phúc và những kẻ đầu nhập. Đám người đó sẵn sàng bỏ ra ngàn vàng cho Thái Tử để mua chức tước, do đó nếu hắn chính mắt thấy được mật chiếu của Hoàng đế thì làm sao không lo lắng?

Nghĩ đến đây, ông trực tiếp hỏi thẳng: “Thế tử phi có đối sách gì sao?”

“Không thể gọi là đối sách.” Biết ngoài cửa phòng có Vương Lăng dòm chừng, còn Chương Thịnh thì canh giữ bên ngoài Hạ gia, Chương Hàm không sợ có người nghe được cuộc thảo luận này, cho nên tạm dừng một lát bèn nói thẳng: “Ta muốn nhờ Hạ đại nhân dùng biện pháp nào đó khiến cho đám người tham vọng bừng bừng lại thượng biểu lần nữa -- Thỉnh Hoàng Thượng truy tôn Ngô Quý phi thân mẫu của Thái Tử thành Hoàng hậu. Nếu vụ này được phê chuẩn, hãy khiến cho đám người luôn muốn tranh công trước mặt rồng tương lai được một hồi trống thúc giục làm cho tinh thần hăng hái hơn, tiện thể thỉnh Hoàng Thượng thoái vị!”

Thấy Hạ Thủ Nghĩa đột nhiên biến sắc, đôi mắt già nua ngấn lệ, Chương Hàm vẫn một bước không nhường nhìn thẳng ông ấy: “Nghe nói Thái Tử đích thân chủ trì khoa thi Đình lần này, đến lúc đó buổi lễ Truyền lư cũng sẽ đại diện Thiên Tử tham dự. Đây là lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, ta không tin Hạ đại nhân nhìn không thấu! Hiện giờ tình thế phía Bắc không rõ, Tần Vương chưa thượng biểu cũng chưa xuất binh, rõ ràng đang muốn quan sát hướng đi của triều đình. Còn phần phụ vương dù nắm trong tay Thiên Tử kiếm nhưng cũng hoàn toàn không thể hành động thiếu suy nghĩ -- đại quân vừa tiến sát đồng thời phải tìm đường lui -- như thế sẽ tạo thành cục diện hai bên giằng co, nhờ vậy Thái Tử có thể từ từ củng cố căn cơ! Việc cấp bách là phải đánh vỡ cục diện bế tắc này, chỉ có cách chuốc dược thật mạnh để Thái Tử không thể không uống, đây cũng là ý tứ của phụ vương!”

Nghe được đây là ý của Triệu Vương, Hạ Thủ Nghĩa mới an tâm hơn một chút, nhưng vẫn dè dặt hỏi: “Nếu làm giả hoá thật thì sao?”

“Có Hạ đại nhân ở đây, cần gì phải lo vụ làm giả hoá thật?”

Thấy Chương Hàm dùng một chiêu nhẹ nhàng đẩy vấn đề trở về, Hạ Thủ Nghĩa không khỏi cười khổ. Khi Chương Hàm nhún người thi lễ định thối lui, ông đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nếu Thế tử phi đã tìm được mật chiếu vào tay, cho dù không thể đích thân đưa đi nhưng nếu giao thác cho người khác mang tới Bắc Bình, đến lúc đó Triệu Vương điện hạ hiệu lệnh tứ phương chẳng phải dễ dàng hơn?”

Đột nhiên nghe câu hỏi này, Chương Hàm tức khắc dừng bước, ngẩng đầu nhìn Hạ Thủ Nghĩa nhàn nhạt đáp: “Hạ đại nhân nói quá nhẹ nhàng, chưa kể đến việc ta không thể nào yên tâm giao thác người khác thứ quan trọng như vậy, cho dù mật chiếu thật sự có thể bình an đưa tận tay phụ vương, đến lúc đó được mấy người tin tưởng? Chẳng lẽ phụ vương còn có thể truyền khắp thiên hạ nguyên văn mật chiếu hay sao? Tới lúc đó, Thái Tử thẹn quá thành giận tố cáo phụ vương giả mạo chỉ dụ rồi huỷ hoại bản gốc trong cung, ngược lại hóa ra biến khéo thành vụng. Nếu Hoàng Thượng có bất cứ sơ xuất gì, trận binh đao sẽ nổi lên khắp thiên hạ, sinh linh điêu tàn, chẳng lẽ đó là việc Hạ đại nhân muốn nhìn? Người xưa dạy rằng, "Mầm loạn sở dĩ phát sinh là do lời nói. Vua không kín miệng thì mất bề tôi; bề tôi không kín miệng thì mất tính mạng; mưu cơ không giữ kín thì sinh tai họa. Cho nên người quân tử phải cẩn mật giữ gìn lời nói, không được tiết lộ bất cứ điều gì". Hạ đại nhân là danh sĩ uyên bác, dĩ nhiên hiểu rất rõ đạo lý này.”

Hạ Thủ Nghĩa đương nhiên biết lời giải Kinh Dịch của Khổng Tử. Nhưng lúc này nghe Chương Hàm nói thế, ông vừa ngạc nhiên vừa cảm động đồng thời cũng rất kính nể. Đợi Chương Hàm nhanh nhẹn ra khỏi phòng, trong lòng ông không khỏi toát ra một ý niệm khác.

Nếu dựa theo mật chiếu thì Triệu Vương có được sự ủng hộ của Hoàng đế, vậy thì vị trí trữ quân tất nhiên đổi chủ. Tương lai khi Triệu Vương đăng cơ, Trần Thiện Chiêu sẽ nhập chủ Đông Cung, vị Triệu Vương Thế tử tuy nhân thiện trung hiếu và cũng được Hoàng đế thâm ái, nhưng vị Triệu Vương Thế tử phi thật sự lợi hại đến chút quá mức. Ngày xưa Đường Võ hậu là "gà mái báo sáng", nào biết triều đại ngày sau sẽ không giẫm lên vết xe đổ? Hiện giờ ông quyết định như vậy rốt cuộc đúng hay sai?

Hạ Thủ Nghĩa thở dài một hơi day day huyệt Thái Dương. Nghĩ đến Triệu Vương vẫn còn tuổi phong độ, còn Thái Tử hiện đang cầm quyền cũng không thể không trọng dụng ngoại thích Phương thị. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ông vẫn cho rằng quyết định của mình là đúng đắn. Bất luận thế nào, khi xưa đương kim Thiên Tử đã có ơn với ông, ông không thể trơ mắt nhìn kẻ đại nghịch bất đạo trộm lấy vị trí này!

Mời vào ɯattραd ủng hộ nhà bαcοm2. Khi Chương Hàm cùng Vương Lăng hội hợp, cả hai quen cửa quen nẻo ra ngoài từ cửa sau của Hạ gia. Sau đó cả hai gặp Chương Thịnh đang canh giữ bên ngoài, lập tức băng xuyên qua một hẻm tối vào căn hộ nhỏ ở đầu phố. Biết người trong nhà đều bị khói mê làm cho bất tỉnh nhân sự, Chương Hàm liếc xéo Chương Thịnh: “Không thể tưởng tượng được hiện giờ Đại ca cũng biết gian xảo rồi.”

“Trời đất chứng giám...”

Chương Thịnh vốn định nói là Vương Lăng bảo hắn dùng mê hương, thế nhưng nhìn vị Uyển Bình Quận Vương phi mặt mày nghiêm nghị, thôi thì chỉ có thể ngậm bồ hòn mà nhận. Chương Hàm nhờ Chương Thịnh ra ngoài trông chừng rồi mới kể cho Vương Lăng cuộc thảo luận với Hạ Thủ Nghĩa. Đặc biệt khi nói mình đã "kéo da hổ làm đại kỳ" mạo nhận là Triệu Vương phân phó, Vương Lăng nhoẻn miệng cười nhưng lập tức lo âu.

“Đại tẩu, sau này nếu phụ vương gặp Hạ đại nhân, biết việc này là tẩu tự chủ trương nên trách tội...”

“Chờ gặp phụ vương, tất nhiên ta sẽ thỉnh tội trước. "Ngộ biến tòng quyền", không thể lo nhiều như vậy.” Chính là vì tin tức do Vương Lăng và Chương Thịnh ra ngoài dò thám mang về, tất cả đều nói tai mắt của Thái Tử càng ngày càng nhiều. Mà xu thế đấu đá nhau giữa bè cánh của Thái Tử đã cực kỳ rõ ràng, do đó hôm nay Chương Hàm mới phải đi một chuyến đến Hạ phủ. Lúc này, nàng lời ít mà ý nhiều xóa tan nỗi băn khoăn của Vương Lăng rồi nói tiếp: “Huống chi, chuyện ta giao cho Đại ca đã làm thỏa đáng, nếu trong cung có biến thì chỉ làm như vậy mới có tác dụng.”

Lời này rất có lý, nhưng Vương Lăng nghĩ đến điểm mấu chốt của vụ này, nhịn không được vẫn chậc lưỡi với sự to gan lớn mật của Chương Hàm. Tuy nhiên khi ngẫm lại, tất cả cửa thành đều thay đổi lính canh, hai tẩu muội cũng không cách gì ra khỏi thành, mật chiếu quan trọng muốn mạng này cũng không yên tâm giao cho người khác. Thật ra có thể kêu Chương Thịnh mang đi, nhưng Chương đại ca đã bị ép phải đi lần đầu tiên, nếu bị ép lần thứ hai thì sợ rằng anh ta quyết định không tòng mệnh. Hơn nữa, cho tới bây giờ, Chương Thịnh vẫn chưa biết vụ mật chiếu, Chương Hàm quả thật rất kín tiếng!

Mặc dù thời tiết hiện giờ không còn giá rét như mùa đông, nhưng vào đầu tháng ba thì ban đêm vẫn se lạnh. Mà đoàn người Chương Hàm tạm lánh lệnh giới nghiêm nên trốn nhờ vào sân nhà người khác, không tính toán để người biết được nên không vào nhà. Lúc nãy ra ngoài vì tránh tai mắt nên không mặc áo khoác áo choàng gì đó dễ gây chú ý, chỉ mặc y phục bình thường, vì thế hai người thương lượng một lát thì Vương Lăng thấy Chương Hàm nhẹ nhàng dậm dậm chân, nghĩ nghĩ một chút rồi kéo Đại tẩu tới dưới mái hiên tránh gió, cầm tay Chương Hàm ủ ấm trong tay mình.

“Sớm biết vậy nên để Đại tẩu tá túc trong Hạ phủ cho qua lệnh giới nghiêm ban đêm.”

“Ngay cả ăn mặc như vậy mà Hạ Thủ Nghĩa đã phải nhíu mày, ông ta thật là một đại thần thủ lễ.” Chương Hàm hơi mỉm cười, cảm thấy lòng bàn tay rất ấm áp. Nàng đang định nói chuyện, đột nhiên thấy một bóng đen phi thân qua đầu tường, không ai khác chính là Chương Thịnh hốt hoảng chạy vào. Thấy Đại ca mặt mày ngưng trọng, Chương Hàm không khỏi rùng mình.

“Có quân mã lại đây!”

“Sao có thể?”

Mấy hôm trước Vương Lăng đều trực tiếp tới gặp Hạ Thủ Nghĩa tìm hiểu hướng gió trong triều, đi tới đi lui ở Hạ phủ không phải một hai ngày, chỉ cần tránh thoát mấy tên tai mắt ít ỏi là được, rốt cuộc Hạ Thủ Nghĩa hiện giờ cũng là trọng thần dưới trướng Thái Tử. Tuy nhiên, biết Chương Thịnh chắc chắn không nói chuyện giật gân, nàng ngẫm nghĩ rồi âm thầm nghiến răng, cầm chặt tay Chương Hàm nói: “Đại tẩu, nếu lỡ có chuyện không may, muội sẽ lao ra một mình! Tất nhiên bọn chúng chỉ lo đuổi theo muội, đến lúc đó để Chương Chỉ huy nhân cơ hội dẫn tẩu thoát thân!”

Chương Hàm thấy Vương Lăng nói như thế, trong lòng càng khẩn trương. Lúc này có thể nghe tiếng ồn ào từ đường cái vọng vào, nàng bất chấp lúc nãy không dám xâm nhập nhà người khác, nháy mắt ra dấu cho Chương Thịnh. Khi Đại ca tới bên cạnh cửa thành thạo cạy then, nàng bèn dùng sức lôi Vương Lăng vào nhà rồi vẫy tay kêu Chương Thịnh theo sau.

Đám quân mã kia rốt cuộc nhắm vào Hạ Thủ Nghĩa, hay là nhắm tới nàng và Vương Lăng?