Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 247




Từ khi Triệu Vương và Bắc Bình Đô Chỉ Huy Sứ Hồ Khoan mang binh xuất phát, Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ đi Liêu Đông gặp Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong, Trần Thiện Chiêu liền chuyển đến nha môn của quan bố chính mặc dù sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Hắn chủ quản toàn bộ sự vụ của quan bố chính Bắc Bình, phối hợp điều động binh mã của Đô Ty và vận chuyển lương thảo.

Bởi vì Trần Thiện Chiêu nhập kinh khi còn niên thiếu, phụ tá trên dưới của phủ Triệu Vương rất xa lạ với vị Thế tử này, chỉ biết xưa nay vị này có tiếng là con mọt sách nhưng lại được đương kim Hoàng đế vô cùng sủng ái. Lúc ban đầu các phụ tá tuy không nói là coi thường, nhưng ánh mắt dò xét vẫn không thể thiếu. Sau nửa tháng qua đi, chứng kiến Trần Thiện Chiêu làm việc gọn gàng ngăn nắp, xử sự công bằng quả quyết, mọi người mới dần dần khâm phục vị thiếu chủ của phủ Triệu Vương.

Tuy nhiên, người ngoài chỉ thấy Trần Thiện Chiêu đột nhiên khôi phục rất nhanh, không còn vẻ bi thương vì phu thê chia lìa, nhưng riêng Triệu Vương Phi lại thấy rõ ràng nụ cười trên mặt trưởng tử gần như biến mất, cả người toát ra một loại bình tĩnh lạnh như băng tuyết, bà càng ngày càng lo lắng, càng ngày càng bất an. Hôm nay, bà phá lệ ngồi xe tới nha môn quan bố chính, phân phó trên dưới không được quấy rầy rồi âm thầm đi đến phòng nghị sự. Vì không muốn kinh động mọi người, bà không đi đường chính mà chọn con đường đất bên hông. Còn chưa tới cửa, bà đã nghe bên trong truyền ra giọng nói lạnh lùng của Trần Thiện Chiêu.

"Binh mã chưa động thì lương thảo phải đi trước, huống chi hiện giờ phụ vương đang chỉnh quân chuẩn bị xuất phát, các ngươi dám chậm trễ trong việc thu thập lương thảo? Mười vạn thạch lương thực không thể thiếu một phân một li!"

"Nhưng bẩm Thế tử gia, trước mắt đã sắp tới lúc gieo giống cho vụ xuân..."

"Ta đâu bảo các ngươi đi vơ vét hạt giống và lương thực của bá tánh? Trong kho của đám phú thương tồn trữ rất nhiều, cứ đến vơ vét nhà bọn họ! Nói cho bọn họ, "Tổ lật nào còn trứng lành", nếu phụ vương đại thắng thì tương lai sẽ trả cho bọn họ gấp bội, ngoài ra ban cho một nhi tử vị trí Lẫm sinh. Nếu ai không chịu, hãy nói bổn thế tử sẽ đích thân tới cửa trình bày lý lẽ!"

"Vâng vâng vâng."

Triệu Vương Phi ở bên ngoài nghe vậy nhíu mày thật sâu. Mặc dù biện pháp của Trần Thiện Chiêu là kế hoạch bất dắc dĩ trong thời chiến, nhưng dù nói thế nào đi nữa, nếu muốn đem vị trí Lẫm sinh làm điều kiện trao đổi với các phú thương, chưa kể hiện giờ người ta có hài lòng hay không, nhưng sau này chắc chắn sẽ bị nhóm thanh lưu chỉ trích. Với tính tình xưa nay luôn coi trọng thanh liêm, Trần Thiện Chiêu không thể nào đưa ra một quyết định khác thường đến thế. Cho nên, chờ đến khi người bên trong ra tới, phát hiện mình đang đứng bên ngoài bèn lắp bắp kinh hãi muốn khom lưng hành lễ, Triệu Vương Phi lập tức xua tay ngăn lại rồi tự vén mành vào cửa.

"Sao thế? Vẫn còn cảm thấy quyết định này không ổn? Xảy ra chuyện gì đương nhiên có ta gánh hết, phụ vương sẽ không trách ngươi!" Trần Thiện Chiêu cũng không ngẩng đầu chỉ phán một câu, thấy người đối diện không hề lên tiếng, lúc này hắn mới hồ nghi ngẩng đầu. Nhìn ra người trước mặt là Triệu Vương Phi, hắn lập tức quăng bút đứng dậy, bước nhanh tới chào hỏi mẫu thân: "Nương, sao ngài lại tới đây? Cũng không cho người thông báo một tiếng để con ra ngoài nghênh đón..."

"Ta đâu phải người ngoài, bày vẽ ba cái chuyện khách sáo đó làm gì?"

Triệu Vương Phi âu yếm ngắm nhìn Trần Thiện Chiêu. Mặc dù nhi tử đứng ngay trước mặt, nhưng bà lại cảm thấy dường như nhi tử đang cách mình một khoảng rất xa, giống như giữa hai người có một bức tường vô hình ngăn cách. Đặc biệt nhìn gương mặt không còn bao nhiêu huyết sắc của Trần Thiện Chiêu, bà không nhịn được càng đau lòng hơn, hồi lâu mới lên tiếng: "Tuy nói sự vụ trên dưới Bắc Bình nhiều như lông trâu, nhưng Thần Húc còn nhỏ, cho dù con bận rộn cách mấy vẫn nên rút ra một ít thời gian ở bên thằng bé..."

Lời còn chưa nói xong, bà phát hiện ngay vẻ mặt Trần Thiện Chiêu lộ ra một tia thống khổ khó tả, nửa đoạn sau đã đến cửa miệng lại bất giác không thốt ra được. Bà chỉ có thể vươn tay ôm chặt nhi tử vào lòng. Cậu bé năm đó khi rời kinh thì chỉ cần bà cúi người là có thể ôm trọn thân hình nho nhỏ, hiện giờ đã cao đến mức phải khom lưng mới có thể gác cằm trên vai bà; thế nhưng lại cho bà cảm giác cả người nhẹ bổng không thể nào ôm chặt, chỉ cần lỏng tay một chút sẽ bay đi mất.

"Thiện Chiêu, đừng cứng cỏi hành hạ bản thân, ở bên Thần Húc nhiều hơn. Nếu không thê tử con biết được, trong lòng cũng nhất định không dễ chịu."

"Nương..." Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng gọi một tiếng rồi cười khổ: "Ngài biết không, con thật sự không dám gặp mặt Thần Húc! Cứ mỗi lần nhìn vào đôi mắt thằng bé là con lại cảm thấy Hàm nhi đang nhìn con, loại cảm giác này khiến con sắp phát điên! Đêm khuya tĩnh lặng, con chỉ cần nhắm mắt là có thể thấy từng nụ cười từng cái cau mày của cô ấy, nhưng vừa mở mắt là bên cạnh trống rỗng khiến con hận không thể mọc cánh bay về kinh thành! Nếu không nhờ con cắm đầu cắm cổ làm việc không ngừng để quên đi thì con đã sớm chống đỡ không nổi nữa rồi..."

Nghe Trần Thiện Chiêu nói ra nỗi đau khổ trong lòng, vẻ mặt Triệu Vương Phi càng thêm ảm đạm. Bà biết rõ ràng, bất luận thế nào, chỉ cần chưa thể dẹp yên toàn bộ phía Bắc thì Triệu Vương sẽ không dễ dàng xuôi Nam. Rốt cuộc, kinh thành vẫn còn Thiên Tử chưa biết sống chết, hơn nữa tình hình Thiên Tử ở trong cung như thế nào hoàn toàn không biết, mục đích dẫn binh xuôi Nam cũng không hoàn toàn trong sáng, Triệu phiên không thể mạo hiểm dấn thân vào hành động liều lĩnh này. Nói cách khác, cho dù Trần Thiện Chiêu tưởng niệm thê tử đến mức nào thì vẫn phải gánh vác sự đau khổ chia lìa, thậm chí một ngày nào đó có lẽ còn phải gánh vác tin dữ máu chảy đầm đìa.

Bà nhịn không được lại ôm nhi tử chặt hơn, nói lời an ủi cực kỳ vô lực: "Người tốt sẽ được trời phù hộ. Con đã từng nói, trải qua bao nhiêu kiếp nạn mà con bé đều chịu đựng được, hiện giờ tất nhiên bình yên vô sự. Nói không chừng ngày nào đó con vừa mở mắt là con bé đã xuất hiện ngay trước mặt con..."

Cho dù mẫu thân không ngừng tìm lời an ủi mình nhưng Trần Thiện Chiêu vẫn trầm mặc. Tính tình thê tử hắn hiểu rõ, nếu chuyện gì nàng có thể tự giải quyết thì tuyệt đối không nhờ người khác giúp đỡ. Nhớ trước đây khi nàng đang ở Cố gia cũng tránh không gây liên lụy đến hắn huống chi bây giờ. Thêm vào đó, Chương Hàm không biết võ nghệ, tất nhiên sẽ cảm thấy mình là gánh nặng cho người khác, sẽ không bao giờ tùy tiện chạy về Bắc Bình. Lúc trước hắn rất thưởng thức sự cứng cỏi và nhạy bén của nàng, nhưng hiện giờ chính là điểm này đã khiến hai người phải chia cắt hai nơi!

"Vương phi, Thế tử gia, kinh thành cấp báo!"

Trần Thiện Chiêu hít một hơi thật sâu, lập tức buông lỏng vòng tay. Thấy Triệu Vương Phi cũng dùng khăn chậm chậm khóe mắt, chốc lát liền khôi phục dáng vẻ đoan trang Vương phi nên có, hắn mới trầm giọng hô: "Tiến vào!"

Hai thân vệ dìu đỡ một người đưa tin gần như gục xuống vì kiệt sức tiến vào. Người đưa tin không kịp đứng vững hành lễ đã run rẩy lôi một phong thư trong lồng ngực trình lên. Trần Thiện Chiêu không nói câu nào nhận lấy, cũng không kịp tìm dao rọc giấy, soi lên ánh sáng xong bèn xé rách phong bì. Lôi tờ thư vừa mở ra, hắn không khỏi hơi sững sờ.

Tờ thư là một mảnh giấy trắng, hoàn toàn không có một chữ nào!

Triệu Vương Phi đứng bên cạnh cũng chú ý tới điểm này, kinh ngạc đang muốn lên tiếng thắc mắc, đột nhiên thấy Trần Thiện Chiêu nhướng mày, cầm tờ thư tiến thẳng tới bàn giấy. Anh chàng lập tức đổ nước vào nghiên rồi bắt đầu mài mực, khi mực trong nghiên vừa chuyển qua màu đen nhợt nhạt, hắn cầm bút chấm nước mực nhạt màu kia phết nhẹ lên toàn bộ tờ thư. Trong khoảnh khắc, giữa mảnh nước màu xám bắt đầu hiện lên từng hàng chữ nắn nót.

Là nàng! Là chữ viết của Chương Hàm!

Một cảm giác mừng như điên khó có thể diễn tả đột ngột tràn đầy lồng ngực Trần Thiện Chiêu. Hắn phải bấm mạnh vào lòng bàn tay mấy cái mới có thể trấn định để đọc kỹ nội dung. Nhưng vừa đọc xong bức thư từ đầu tới cuối, sắc mặt hắn đại biến, đột nhiên duỗi năm ngón tay đè trên tờ thư, ngẩng đầu nhìn người đưa tin kiệt sức kia.

"Ngươi đi mất mấy ngày?"

"Hồi bẩm Thế tử gia, đây là dùng tốc độ sáu trăm dặm khẩn cấp đưa đến Bắc Bình, tiểu nhân đi mất năm ngày năm đêm."

"Tốt, trọng thưởng! Đỡ hắn xuống nghỉ ngơi!"

Chờ khi mọi người lui xuống, Trần Thiện Chiêu mới nhìn Triệu Vương Phi, chậm rãi nâng tay lên: "Nương, ngài cũng đọc tin tức của Hàm nhi đi ạ!"

Mặc dù Triệu Vương Phi là tôn trưởng, cũng vô cùng quan tâm kinh thành gởi thư viết gì, đồng thời thắc mắc vì sao Trần Thiện Chiêu lại biết dùng biện pháp này để xem thư, thế nhưng bà chưa bao giờ hỏi đến quân quốc đại sự. Lúc này Trần Thiện Chiêu đã lên tiếng, bà mới chậm rãi đến gần. Khi đọc xong nội dung bức thư, tuy xưa nay bà luôn trấn định nhưng khoảnh khắc này không khỏi hít hà một hơi.

"Hóa ra phụ hoàng đã để lại mật chiếu bên trong tranh chữ ban cho thê tử của con và Thiện Duệ! Vấn đề này có gian trá gì không?"

"Không đâu ạ." Trần Thiện Chiêu trầm tĩnh khẳng định, thấy Triệu Vương Phi khẽ nhíu mày, hắn bèn mỉm cười giải thích: "Phong thư là chính tay Hàm nhi viết, hơn nữa biện pháp đưa tin kiểu này là con và cô ấy đã dùng để truyền tin cho nhau lúc xưa. Chỉ là khi đó con dùng sáp viết vào những khoảng trống của bức thư nhạc phụ gởi về, không thể trực tiếp viết lên giấy trắng gởi đi quá tiện lợi như vậy. Nếu Hàn nhi vận dụng sáu trăm dặm khẩn cấp truyền tin này tới Bắc Bình, còn nói đã gặp qua Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa, vậy chứng tỏ..."

Trần Thiện Chiêu hơi dừng lại, sau đó khẳng định một cách chắn chắn: "Mật chiếu kia đích xác đang ở trong tay nàng và Tứ đệ muội, hơn nữa nội dung tất nhiên có lợi cho Triệu phiên!"

Triệu Vương Phi chỉ mới gặp qua Chương Hàm một lần ở phủ Tần Vương, con bé để lại cho bà ấn tượng không tồi. Thấy nhi tử có thể tin cậy con dâu vô điều kiện như vậy, bà vô cùng vui mừng và cảm động. Ngay sau đó, Trần Thiện Chiêu lại đưa ra một quyết định khiến bà trở tay không kịp.

"Nương, bọn họ hai người phụ nữ cho dù tìm ra mật chiếu, hơn nữa còn được Hạ Thủ Nghĩa tận mắt chứng kiến, nhưng quả quyết không có cách gì cứ thế mà công bố cho thiên hạ, rốt cuộc chưa chắc mật chiếu có bản thứ hai trong cung! Vốn dĩ phụ vương tính dẹp yên phía Bắc rồi từ từ xuôi Nam, nhưng hiện giờ nếu kéo càng lâu, Thái Tử Cửu thúc càng có thời gian để chấn chỉnh triều đình, loại trừ những người bất đồng chính kiến và đề bạt tâm phúc. Đến lúc đó, người khác sẽ có khả năng chỉ trích mật chiếu kia là giả mạo chỉ dụ Hoàng đế! Hiện giờ kế hoạch tốt nhất chính là, Tần phiên nổi loạn thế nào cũng không quan trọng, chúng ta phải tập trung lực lượng tiến về kinh thành!"

Triệu Vương Phi còn đang do dự, bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng thông báo: "Vương phi, Thế tử gia, Đông An Quận vương đã trở lại!"

"Về thật đúng lúc!" Trần Thiện Chiêu đột nhiên bật cười, nhìn qua Triệu Vương Phi đang nhíu mày thật chặt, quyết đoán nói: "Nương, đã đến lúc tráng sĩ phải chặt cổ tay. Nếu Tam đệ trở lại, nhờ nương và Nhị đệ tọa trấn nơi này. Con sẽ mang theo Tam đệ gấp rút tới gặp phụ vương, đến lúc đó, đại quân bên kia có đệ ấy chỉ huy! Cơ hội tốt nhất đã ở ngay trước mắt, không thể do dự!"

Thấy vẻ mặt Triệu Vương Phi biến ảo một hồi rồi cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, Trần Thiện Chiêu tức khắc thở phào một hơi thật dài. Cúi đầu nhìn hàng chữ nắn nót do chính tay Chương Hàm viết như muốn báo cho mình biết nàng không sao, hắn nhịn không được vươn tay vuốt ve những hàng chữ hơi lồi lên.

Hàm nhi, ta biết phong thư này không chỉ báo cho tin cho ta mà còn hy vọng ta quyết định như vậy. Nàng hãy chờ thêm chút nữa nhé, ta sẽ mau chóng đến gặp nàng!

Lẫm sinh: để người biên tập Bà còm giải thích, đó là học trò được triều đình cấp học bổng toàn phần bao ăn bao ở bao mọi chi phí:)