“Đại ca?”
Chương Thịnh thấy Vương Lăng không quay đầu nhìn lại mà chỉ đến ngồi cạnh Chương Hàm, nghĩ về màn xấu hổ vừa rồi, hắn rất muốn chạy trối chết nhưng cuối cùng vẫn quỳ một gối thi lễ: “Xin Thế tử phi và Quận vương phi thứ cho ti chức lỗ mãng... Thật sự khó khăn lắm mới biết được nơi đặt chân của nhị vị, tình thế cấp bách bèn trực tiếp xâm nhập, kết quả...”
Nói tới đây, hắn nhớ tới lúc nãy Vương Lăng vừa phóng qua cửa sổ là lập tức tung chiêu, chiêu nào cũng trí mệnh, nhịn không được lòng còn sợ hãi. Nếu không nhờ hắn lăn lê bò lết trên chiến trường, võ nghệ đều luyện để giết người mà bản lĩnh bảo mệnh cũng là nhất đẳng, chỉ sợ một chút không lưu ý sẽ thật sự không chỉ là mất mặt mà mạng cũng chẳng còn. Anh chàng đang cúi đầu hồi tưởng, đột nhiên nghe Chương Hàm phì cười, bất giác ngẩng đầu lên.
“Đại ca, đây không phải trong vương phủ, ca và Tứ đệ muội cũng đã đánh nhau rồi, trước mắt đâu cần giữ lễ tiết như vậy, ca đứng lên đi.”
Chương Hàm vốn không hy vọng Chương Thịnh trở lại kinh thành nguy cơ tứ phía, nhưng người cũng đã tới rồi, muốn đuổi đi lại là điều mơ tưởng, nàng đành bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực này. Chờ Chương Thịnh lưỡng lự đứng lên, căn bản không dám nhìn Vương Lăng, nói một câu xin phép cho ti chức tạm lánh rồi cuống quít rời phòng, Chương Hàm bèn nhịn không được liếc Vương Lăng một cái. Thấy cô nàng đang thản nhiên rửa sạch đôi chân trần dính không ít bụi đất sau một phen đánh nhau, cầm khăn lau khô rồi đi vớ, Chương Hàm nghĩ lại vụ vừa rồi vẫn chưa hết hồi hộp.
“A di đà Phật, may mắn hai người đều không bị tổn thương.”
“Đương nhiên đâu thể tổn thương, Chương Chỉ huy vừa phát hiện muội là nữ tử thì chân tay co cóng, chiêu nào cũng dùng để tự bảo vệ. Muội nghĩ nếu là kẻ địch lẻn vào thì lấy đâu ra lòng tốt như vậy, càng lo gây động tĩnh quá lớn khiến người chú ý, kết quả tập trung nhìn lại thì hóa ra là đại ca của tẩu.” Vương Lăng bình chân như vại sửa sang lại xiêm y, sau đó nhìn Chương Hàm cười: “Tuy nhiên, nhanh như vậy mà đã quay lại rồi, Đại ca của tẩu thật đúng là nhớ thương tẩu. Được rồi, gọi huynh ấy tiến vào hỏi chuyện chút đi!”
Khi Chương Thịnh vào phòng lần nữa, Chương Hàm hỏi rõ vụ Đại ca hộ tống Trần Thiện Chiêu Trần Thiện Duệ đến phạm vi của quan bố chính sở hạt Bắc Bình, hội hợp với binh mã phủ Triệu Vương rồi mới vội vàng về lại phía Nam. Được biết phụ tử Trần Thiện Chiêu Trần Hi và Trần Thiện Duệ đều ổn, nàng tức khắc thở phào nhẹ nhõm, trong lúc nhất thời không chú ý tới vẻ chột dạ như trút được gánh nặng của Chương Thịnh sau khi nói xong. Tuy Chương Hàm lúc đó đang cúi đầu không nhận ra nhưng Vương Lăng lại thấy rõ ràng, nhịn không được nhướng mày chất vấn: “Lời này của Chương Chỉ huy phải chăng có điều không thật?”
Quả nhiên Chương Hàm ngẩng đầu lên ngay, trong mắt bắt đầu hiện ra vẻ dò xét. Chương Thịnh tức khắc âm thầm kêu khổ, làm sao không biết Vương Lăng cố ý. Dưới ánh nhìn tìm tòi quen thuộc của muội muội nhà mình, Chương Thịnh căng da đầu chống đỡ một lát rồi đành ỉu xìu thú thật: “Thần Húc thực sự không sao nhưng Thế tử gia lại không được khỏe lắm, vừa đi qua Hoài An là nhiễm bệnh...”
“Sao? Là bệnh gì? Có mời đại phu không? hiện giờ khá chưa?” Chương Hàm tung ra một tràng câu hỏi như pháo nổ. Thấy Chương Thịnh cứng họng, nàng gấp gáp đứng bật dậy, tiến lên túm chặt tay áo Chương Thịnh: “Đại ca, hãy nói thật rõ ràng, Trần Thiện Chiêu rốt cuộc ra sao?”
Đối mặt với cục diện có thể trở thành một trận gió lốc nếu không ứng phó cho tốt, Chương Thịnh cuống quít giải thích: “Thế tử gia thật sự không sao! Sau khi khởi hành cậu ta vẫn luôn buồn bực không vui, hơn nữa mặc dù đã thay xe ngựa được chế tạo đặc biệt, nhưng đoạn đường dài mà phải đi gấp gáp ngày đêm, cậu ấy lại quá ưu tư nên bất giác bị nhiễm phong hàn. Ta trực tiếp lôi một danh y vùng Hoài An lên xe mang theo đến Bắc Bình, ít nhất khi ta quay lại, sức khỏe cậu ấy đã chuyển biến rất tốt...”
Chương Hàm ngơ ngác buông lỏng tay. Nàng đương nhiên hiểu rất rõ tính tình Trần Thiện Chiêu, nhìn như ôn tồn lễ độ bình dị gần gũi nhưng thật ra là người ngoan cố nhất. Biết nàng hạ dược cho mình rồi rời hai cha con để ở lại kinh thành, dĩ nhiên chàng đã uất nghẹn một bụng. Tuy nhiên, nàng thật không còn cách nào khác -- vào hôm lửa thiêu phủ Triệu Vương, nếu có Trần Thiện Chiêu ở đấy thì có lẽ càng thêm kinh tâm động phách, nàng không chịu nổi hậu quả đó! Nàng không hối hận đã làm như vậy, nhưng tưởng tượng đến chàng mang bệnh lên đường trong thời tiết giá rét, lòng nàng vừa lo lắng vừa đau đớn như muốn nghẹt thở.
“Đại tẩu, người tốt sẽ được trời phù hộ, tất nhiên Đại ca không sao đâu.”
Vương Lăng âm thầm hối hận mình đã ép Chương Thịnh nói ra chân tướng tốt nhất nên giấu, khuyên giải một câu bèn lập tức hỏi lảng đi: “Đúng rồi, Chương Chỉ huy làm thế nào tìm được nơi này?”
Chương Hàm nghe Chương Thịnh thuật lại vụ tìm đến phủ Võ Ninh Hầu muốn gặp Cố gia, mạo hiểm ẩn núp ở hẻm sau rồi được Cố Tuyền trợ giúp truyền cho lời nhắn của Vương phu nhân. Chương Hàm ngẫm nghĩ một chút rồi nhìn sang Vương Lăng: “Hiện giờ nơi này chúng ta có ba người, tuy đủ rộng để sinh hoạt nhưng cứ ngốc tại đây lại không thích hợp. Thứ nhất dễ dàng bị phát hiện, thứ hai nếu có chuyện gì sẽ liên luỵ đến người tốt như Kế tẩu tử càng không ổn, thứ ba có khá nhiều người biết tới Đại ca. Tứ đệ muội, mấy ngày nay muội ra bên ngoài quan sát, thấy tình hình quân sĩ và tai mắt canh chừng khắp các phủ lưu động thế nào?”
“Ít người hơn rất nhiều. Sau nửa tháng, muội nhận thấy ngay cả phòng thủ ở các cửa thành cũng lơi lỏng hơn. Nếu không, Chương Chỉ huy nhất định không thể trà trộn vào kinh thành chứ đừng nói đi khắp nơi. Tuy nhiên, vụ soát người vẫn khó tránh khỏi, đặc biệt phụ nữ chỉ cho phép vào chứ không được phép ra, vì thế đã cắt đứt khả năng hai chúng ta rời khỏi thành. Hiện giờ trong thời điểm này, Thái Tử đang muốn ổn định đại cục chứ không phải lo lục soát truy tìm người của phủ Triệu Vương. Hắn không phải đồ ngốc, tám chín phần mười hẳn đã đoán được Đại ca Thần Húc và Trần Thiện Duệ không ở kinh thành.”
“Một mảnh đổ nát của phủ Triệu Vương thì sao?”
“Hậu viện hoàn toàn thiêu hủy, chỉ có Bạch Hổ đường và phần tiền viện là may mắn còn nguyên vẹn.” Vẻ mặt Vương Lăng lộ ra mấy phần thổn thức, sau đó cười lạnh: “Bọn chúng lục soát hơn mười ngày không phát hiện thi thể hoặc địa đạo gì, chỉ đào được mấy rương vàng bạc lúc trước muội cố ý chôn qua loa bèn mừng rỡ đưa vào cung lập công. Sau đó có lẽ bị khiển trách nên cả đám đều rút lui. Khỏi nghĩ cũng biết, phủ đệ năm xưa đều do Công Bộ đứng ra xây cất, đào đâu ra địa đạo?”
“Vậy tốt quá, chúng ta sẽ về lại vương phủ. Nếu Bạch Hổ đường còn giữ được thì mọi người có thể ở đó. Chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất, đây là đạo lý vì sao dưới đèn sáng sẽ bị chóa mắt.”
Mấu ngày nay Chương Thịnh luôn quanh quẩn trong các khách điếm nhỏ. Chưa bàn tới ăn ở thế nào, chỉ thấy Chương Hàm và Vương Lăng ẩn núp ở chỗ đơn sơ này, nghĩ các nàng đều đã từng hưởng cẩm y ngọc thực, trong lòng hy vọng các nàng dọn đến chỗ nào vừa an toàn vừa thoải mái hơn chút, hoặc là nghĩ cách trốn ra khỏi thành đi đến Bắc Bình. Nhưng vừa nghe Chương Hàm chẳng những không tính rời đi, hơn nữa còn chuẩn bị lén quay về phủ Triệu Vương, anh chàng không khỏi trợn mắt thật to. Không đợi hắn đưa ra ý kiến phản đối thì phát hiện Chương Hàm đang nhìn mình, ánh mắt tràn đầy kiên định không thể nghi ngờ.
“Đại ca nếu đã trở lại, muội có chuyện nhờ ca đi làm.”
Đối mặt với biểu hiện quen thuộc này, Chương Thịnh âm thầm cười khổ, cuối cùng đành phải nhận mệnh: “Thế tử phi cứ phân phó, chỉ cần không phải bỏ lại mọi người để đi Bắc Bình, ta nhất định tuân theo.”
“Tứ đệ muội, hãy giao cho Đại ca danh sách lúc trước muội thám thính được.” Chương Hàm nhìn Vương Lăng trao danh sách cho Chương Thịnh, bắt đầu phân công: “Đây là thủ lĩnh của chư vệ bị buộc ở nhà nhàn rỗi sau mấy ngày thay máu trong các kinh vệ. Thái Tử muốn duy trì đại cục, tất nhiên không có khả năng thật sự điều quân cấm vệ phủ kín phố lớn ngõ nhỏ, hơn nữa đa số binh mã phải bố trí ngoài kinh thành đề phòng bị tập kích bất ngờ, cho nên trong số những người này chỉ một vài vị có quan chức lớn là bị canh chừng giám sát. Trước đó Tứ đệ muội đã chọn ra mấy vị được trọng vọng trong quân, có thực tài, hơn nữa tính tình cương trực; Đại ca hãy nghĩ cách đi gặp bọn họ. Nhớ nói rõ với bọn họ, lúc trước Hoàng Thượng ban cho Thần Húc thanh Thiên Tử kiếm đã theo ngài chinh chiến vài thập niên, thật ra là muốn ban cho Triệu Vương, ngầm hạ lệnh vào thời khắc nguy cơ phải đứng lên cần vương!”
Chương Thịnh cầm tờ giấy, cúi đầu nhìn lướt qua năm sáu cái tên được khoanh tròn bằng bút son. Anh chàng chưa bao giờ lo sợ khi xông ra chiến trường đánh giặc thì lúc này không nhịn được nuốt nước bọt: “Thế tử phi, không phải vì ta muốn đưa đẩy, nhưng ta thật không có năng lực trong vấn đề thuyết khách...”
“Người Tứ đệ muội chọn ra đều có tính tình cương trực lại hơn chút lỗ mãng, đó là lý do tại sao muội nhờ Đại ca làm chuyện này.” Chương Hàm mỉm cười với huynh trưởng một cách tin tưởng: “Đại ca không cần nói quá nhiều, chỉ đánh một trận với họ là đủ rồi. Cũng không cần hứa hẹn trọng dụng gì cả, Triệu Vương điện hạ đâu muốn bọn họ suất binh tương trợ. Chỉ cần bọn họ ước thúc bộ hạ cũ trong quân, thời khắc mấu chốt nguyện trung thành với Hoàng Thượng chứ không phải với Thái Tử!”
Nghe đến đây Vương Lăng khẽ nhướng mày. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tần Vương mưu nghịch đã rõ ràng, còn Thái Tử thì gây sóng gió ở kinh thành, so sánh với hai người này, cha chồng Triệu Vương chẳng phải đâu làm ra bất cứ chuyện gì? Câu "Nguyện trung thành với Hoàng Thượng" thật không thể bác bỏ! Vì thế, nàng vui vẻ nhếch khóe miệng, khi Chương Hàm ước hẹn ngày mai tụ hội ở Bạch Hổ đường của phủ Triệu Vương rồi đuổi Chương Thịnh đi, cô nàng rốt cuộc nhịn không được tiến lên nhẹ nhàng ôm cánh tay Chương Hàm lắc lắc.
“Đại tẩu đừng có huynh trưởng rồi quên mất muội. Kế tiếp muội nên làm gì?”
“Muội đã chạy tới chạy lui bao nhiêu ngày, vẫn còn chưa mệt?” Chương Hàm liếc xéo Vương Lăng, thấy cô nàng đang nhìn xung quanh giống như chuẩn bị tìm thứ gì tới chứng minh thân thể mình làm bằng sắt, Chương Hàm không khỏi bật cười: “Được rồi, giao cho muội một nhiệm vụ gian khổ nhất...”
Chương Hàm bỡn cợt kéo dài giọng, nhưng ngay sau đó gương mặt lộ ra vẻ ngưng trọng: “Hãy tìm cho ra cha của muội!”
Lúc này Vương Lăng mới nhớ tới lời tiên đoán của Chương Hàm lúc nãy, ngơ ngẩn một lát rồi gật đầu thật mạnh: “Được!”
Mời vào ɯattραd ủng hộ nhà bαcοm2. Buổi tối hôm nay trong Hồi Phương các của phủ Uy Ninh Hầu, Cố Chấn đang bày tiệc rượu chiêu đãi những bộ hạ cũ của phụ thân. Vừa mới lấy về tước vị Uy Ninh Hầu, hắn lập tức mời mọi người đến uống rượu, điệu bộ vừa ân cần vừa thân thiện, chứ nhắc đi nhắc lại ngoại trừ quân ân thì hắn còn được Thái Tử đề bạt. Kết quả là, một nhóm người có bản lĩnh trong quân vừa được thăng từ một cấp lên hai cấp và nhận được nhiều phần thưởng, khi Cố Chấn nhắc đến uy tín của cha mình trước đây, tự nhiên bùng lên niềm tự hào về thời xưa hào hùng.
“Nhớ trước đây khi lão Hầu gia còn sống thật tung hoành bễ nghễ biết bao nhiêu. Khi đó Võ Ninh Hầu thậm chí cả Triệu Vương điện hạ cũng chỉ trố mắt nhìn theo!”
"Nói rất đúng. Tiểu Hầu gia, ngàn vạn lần đừng làm mất thanh danh của lão Hầu gia!”
“Tương lai cứ sinh tám mười nhi tử, phủ Uy Ninh Hầu không đến mức khiến người ta chê bai nhân khẩu nghèo nàn!”
Cố Chấn liên tục đáp ứng, đám thúc thúc bá bá lại reo hò một trận. Sau khi mời nâng chén một vòng, có nha hoàn đến phía sau thì thầm vài câu, Cố Chấn lập tức ngẩn ra rồi vẫy tay cho lui. Khó khăn lắm mới chờ được tới lúc rượu nồng, hắn sai các thị nữ xinh đẹp tới hầu rượu rồi lặng yên ra khỏi chính sảnh, thở hắt ra một hơi.
Thái Tử bảo hắn phải bí mật chưởng quản đám Cẩm Y Vệ cũ, tuyệt đối không thể để nhóm thúc bá biết, bọn họ đều là trang hán tử hào sảng, không thể chấp nhận thủ đoạn quỷ quyệt. Khổ nỗi quân lược võ nghệ của hắn đều là gà mờ, bất luận thế nào cũng đánh không lại Nhị thúc là lão huân quý chiến công hiển hách, hắn nhất định phải tìm lối tắt! Trước đó hắn đã làm hỏng vụ tập kích bất ngờ phủ Triệu Vương, mà vụ hắn xin Thái Tử tra xét phủ Công chúa Gia Hưng lại bị cự tuyệt. Nếu không chân chính lập một chút công huân, làm thế nào hắn có thể chưởng quản đám Cẩm Y Vệ dùng ám chiêu giết người giống như Chỉ Huy Sứ Đằng Xuân trước đây?