Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 243: KẺ TỨC NGƯỜI MỪNG




Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Trong thư phòng rộng lớn, Thái Tử ủ dột ngồi sau án thư. Căn phòng yên ắng chỉ có tiếng lật tấu chương và tiếng dựa bàn khi viết, hai thái giám khoanh tay đứng hầu hai bên đều không dám thở mạnh, sợ bản thân sẽ quạt gió cho lửa giận của Thái Tử lại bùng lên. Từ sau trận cháy ở phủ Triệu Vương, trong ngoài triều đình đã hoàn toàn rối loạn. Một đám trọng thần cáo bệnh không tính, ngay cả nhóm thanh lưu cũng hùa theo nhảy đong đỏng, mà khiến người kinh hãi nhất là phản ứng của Triệu Vương.

Vị phiên vương với thực lực cường đại nhất phía Bắc lại dựa vào Thiên Tử kiếm tuyên bố thảo phạt Tần phiên. Mặc dù đến nay chỉ điều động binh mã bốn phía chứ chưa thấy chân chính động binh, nhưng trước đó công bố không phụng chiếu của triều đình, hiện giờ lại tuyên bố như vậy, không thể nghi ngờ đã tát một cái thật mạnh trên mặt Thái Tử. Mấy ngày qua, người trong Đông Cung động một tí là phạm lỗi càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức lúc xưa tranh nhau lộ mặt trước Thái Tử và Thái tử phi để được sai khiến, hiện giờ lại thành mỗi người bị điểm danh là sợ như gặp hổ!


“Thái tử điện hạ.”

Khi bên ngoài truyền vào tiếng gọi gần như lí nhí, hai thái giám hầu hạ nhanh chóng liếc nhau một cái rồi vùi đầu xuống càng thấp hơn, không dám ai dám lên tiếng nhắc nhở Thái Tử. Chỉ mới hôm qua, một nội thị ở bên ngoài thông truyền giùm người ta, tình cờ chạm phải lửa giận của Thái Tử, kết quả đang sống sờ sờ mà bị đánh chết, vụ này mỗi người bọn họ đều ghi tạc trong lòng, nào dám hát đệm với tên xui xẻo kia? Cho nên, mặc dù tiếng kêu 'Thái tử điện hạ' bên ngoài lại run rẩy cất lên, bọn hắn đều làm như không nghe được.

Rốt cuộc, người sau án thư đột nhiên vứt bút thật mạnh xuống bàn, lạnh giọng quát: “Lại là chuyện tồi tệ gì nữa?”

“Hồi bẩm Thái tử điện hạ, Lại Bộ Thượng thư Hạ đại nhân cầu kiến.”

Mặc dù giọng nói ngoài cửa vẫn nơm nớp lo sợ, nhưng nghe vào tai khiến Thái Tử đầu tiên là kinh nghi, ngay sau đó là nỗi vui mừng khó có thể ức chế. Bất luận vì sao Hạ Thủ Nghĩa tiến cung cầu kiến, nhưng chỉ cần lão ta chịu ra mặt, ít nhất triều cục hiện giờ như mạch nước ngầm mãnh liệt có thể ổn định được! Vì thế, Thái Tử hít một hơi thật sâu, không nói hai lời lập tức bước ra ngoài.


“Tuyên gặp ở Nghị Chính Điện!”

Sau khi Thái Tử gặp Hạ Thủ Nghĩa ở Nghị Chính Điện xong, gương mặt mấy ngày qua vẫn luôn phủ một lớp sương mù dày đặc lần đầu tiên xuất hiện vẻ tươi cười. Ngay cả Thái tử phi khi biết được tin này cũng thở phào nhẹ nhõm chứ càng đừng nói đến đám thiếp thất đoạn thời gian qua không hề được hưởng ơn trạch, ngay cả các kiểu đồ bổ trăm phương ngàn kế đưa lên đều bị hất đổ rồi bị mắng một trận. Tuy nhiên, tâm tình tốt của Thái Tử lại không kéo dài bao lâu.

Nhìn chằm chằm kẻ trước mặt lúc đầu làm hỏng chuyện ở phủ Triệu Vương, hiện giờ lại thề thốt bẩm báo Công chúa Gia Hưng rất khả nghi -- trước đó gặp một lão ăn mày không rõ thân phận, sau đó sai người đưa thi thể lão ta tới lò thiêu. Thái Tử rốt cuộc không nhịn được nỗi khích động muốn đập đồ, nghiêm mặt quát: “Chuyện lớn như vậy, sao hiện tại ngươi mới bẩm báo?”


Cố Chấn biết trước đây làm hỏng vụ phủ Triệu Vương, hơn nữa hiện giờ Thái Tử đã từng bước xếp vào không ít tâm phúc giữ chức từ Chỉ Huy Sứ đến Tư trung của các Kinh vệ, vì thế không còn nể trọng hắn như trước.  Do đó khi hắn biết được vụ này bèn chạy ngay tới lò thiêu, nhận được kết quả là người của phủ công chúa đặc biệt đứng chờ đến khi thi thể bị đốt thành tro mới hồi phủ, không còn sót lại bất cứ bằng chứng nào. Hắn tức khắc giận muốn điên, tiếp tục nhìn chằm chằm phủ công chúa suốt hai ngày nhưng không có bất luận manh mối gì, hắn mới tới gặp Thái Tử bẩm báo.

Ngay lúc này bị Thái Tử trách mắng, hắn không khỏi thầm nghiến răng nhưng vẫn cười nịnh nọt: “Thái tử điện hạ, thần chỉ nghĩ phải điều tra tỉ mỉ cho thật rõ ràng mới bẩm báo. Thập nhị công chúa xưa nay không phải là người ương ngạnh thích ra oai, quả quyết sẽ không vì lão ăn mày kia đắc tội nàng mà ngay cả tử thi cũng thiêu hủy. Rõ ràng Công chúa đang muốn che giấu điều gì, hoặc đưa đi thiêu là một thi thể khác, người nọ vẫn còn giấu trong phủ! Xin lưu ý về vụ Đại Tổng quản Lý Trung của Càn Thanh Cung, cho đến bây giờ vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác. . .”
“Ngươi câm miệng lại cho cô!”

Quát ngừng Cố Chấn càng nói càng trắng trợn, nghĩ đến Công chúa Gia Hưng cũng coi như là đại tẩu của Cố Chấn, Thái Tử tức khắc càng chán ghét gã này hơn. Tuy nhiên, hiện giờ bộ hạ cũ của Uy Ninh Hầu nắm trong tay gã là binh mã thiện chiến nhất, hắn còn có chỗ cần dùng đến Cố Chấn, cho nên vẫn cố giữ sắc mặt hòa hoãn, lạnh lùng nói: “Mới đốt phủ Triệu Vương xong liền kiểm tra phủ công chúa, ngươi muốn cho cô bị nghìn người chỉ vào mặt hay sao? Khó khăn lắm Hạ Thủ Nghĩa mới bằng lòng đứng ra trấn an nhân tâm, tên Lý Trung hèn mọn kia không gây ảnh hưởng đến đại sự. Giả sử trên người lão mang theo mật chỉ gì đó, rơi xuống sông Tần Hoài thì cho dù không chết nhưng mật chỉ mang trên người cũng thành vô dụng!”

“Nhưng. . .”

Thấy Thái Tử lạnh lùng xua tay, Cố Chấn nghiến răng nghiến lợi, vẫn không cam lòng cố gắng thuyết phục: “Nhưng những kẻ tâm phúc ấy sẽ trở thành mối họa lớn. Nếu điện hạ cảm thấy để chúng ta động thủ dễ dàng khiến người hoài nghi, sao không sai đám phản nghịch kia. . . Chẳng phải điện hạ đang nắm trong tay danh phận đại nghĩa, chỉ còn lại một trạm kiểm soát cuối cùng mà thôi! Nếu có thể mượn đao diệt trừ những người này, tương lai có thể thiếu chút phiền toái!”
Mặc dù Thái Tử cũng thật sự chán ghét đám tàn dư của đảng Hàn Quốc công, lời đề nghị của Cố Chấn mới đầu cũng khiến tim hắn đập thình thịch, nhưng sau đó nghĩ lại hiện giờ kinh thành yêu cầu sự ổn định chứ không phải thêm một màn nhiễu loạn, hắn nhíu mày rồi lạnh lùng đáp: “Không cần, cô đã có chủ trương, ngươi không cần nhiều lời!”

Thấy Cố Chấn lộ vẻ uể oải khó có thể che giấu, hành lễ xong muốn lui ra, Thái Tử lên tiếng gọi gã lại: “Hạ Thủ Nghĩa đã tỏ vẻ thần phục. Cô sẽ nhắc đến tước vị Uy Ninh Hầu với Hạ Thủ Nghĩa, hạ chỉ sai Nghiệm Phong Ty của Lại Bộ mau chóng để ngươi kế tục một lần nữa. Như thế người càng có tự tin hơn trước mặt người khác, các bộ hạ cũ của phụ thân ngươi cũng sẽ vui mừng khôn xiết. Còn phần đám Cẩm Y Vệ lúc xưa giao cho ngươi thu nạp. Cẩm Y Vệ sẽ không được tái lập nhưng những người này có thể để ngươi sử dụng. Nhớ kỹ, sự việc không có chứng cứ minh xác thì không cần mang tới trước mặt cô!”
Mặc dù vừa đưa ra đề nghị đã bị bác bỏ ngay, chịu đả kích thật sự không ít, nhưng khi Thái Tử nói ra ít ngày nữa sẽ thưởng tước vị cho mình, còn có ẩn ý sẽ cho mình lãnh đạo đám Cẩm Y Vệ lúc trước, Cố Chấn lập tức vui mừng khôn xiết. Hắn đi theo đám người Xích Trung lăn lê bò lết ăn không ít khổ, nhưng hắn trước nay chưa bao giờ nghĩ tới vụ ra trận đánh giặc lập quân công để tiến thân! So sánh với những quân công kia, thà rằng gắt gao bám theo Thiên Tử tương lai, tạo thành địa vị tâm phúc vững chắc, đấy mới là ước mơ tha thiết của hắn! Nếu không tương lai sẽ giống như Nhị thúc Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong, đánh thắng trận trở về còn suýt bị hạ ngục, vậy có ích lợi gì?

Mời vào ɯattραd ủng hộ bà còm. Tìm được ý chỉ đã được bồi tốt, Chương Hàm và Vương Lăng đều phấn chấn vô cùng, cẩn thận về tới quán trà của Kế tẩu tử. Trên mật chiếu lời ít mà ý nhiều tuyên bố Thái Tử bất hiếu gây loạn, nay phế thành thứ dân. Mật chiếu rõ ràng do chính tay Hoàng đế viết, nếu không Hạ Thủ Nghĩa cũng đâu đến mức kêu người dẫn thợ bồi giấy kia đi dùng cơm rồi vẻ mặt nghiêm túc chỉnh trang y phục quỳ lạy. Tưởng tượng tai họa binh đao lớn lao có lẽ nhờ vậy mà tiêu mất, Vương Lăng uống một hơi hết chén trà rồi không thể không giơ ngón cái về phía Chương Hàm.
“Đại tẩu thật là lợi hại, cũng may tẩu nghĩ đến việc đi tìm Hạ Thủ Nghĩa, để ông ta chính mắt nhìn mật chiếu được bóc ra từ hai bức ngự bút, khỏi mất công tốn hơi giải thích.”

“Muội đừng khen ta, dù cho Hạ Thủ Nghĩa tin nhưng người khác chưa chắc sẽ tin. Nói cách khác, mặc dù trong triều có không ít người cáo bệnh và thỉnh cầu cáo lão về hưu, nhưng so sánh với tỉ lệ quan viên toàn bộ kinh thành thì đâu đáng là bao? Không đến một phần mười chứ gì? Thiên hạ có rất nhiều kẻ đầu cơ trục lợi, đặc biệt là kẻ trước đó buồn bực vì bị thất bại, chỉ cần Thái Tử chịu dùng bọn chúng, còn lo không nhào vào xun xoe để người sai khiến? Nếu phụ vương ở đây cầm mật chiếu vung tay hô hào, có lẽ còn được nhiều người hưởng ứng. Nhưng chúng ta chỉ có thể mượn sức Hạ Thủ Nghĩa để cho mọi người tận mắt nhìn thấy, tuy nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng tin. Hơn nữa, mật chiếu có còn lưu trữ trong cung hay không vẫn chưa biết. Cho nên ta mới đề nghị Hạ Thượng thư trở về nhiệm sở làm việc, rốt cuộc ông ấy có uy vọng cao ở triều đình, Thái Tử nhất định nể trọng ông ấy.”
Thấy vẻ mặt tiếc nuối của Vương Lăng, hiển nhiên cô nàng đã từng cân nhắc cầm mật chiếu xông vào kim điện, Chương Hàm không khỏi bật cười: “Tứ đệ muội đừng nghĩ đến mật chiếu này nữa, thứ tốt phải dùng khi đi đến quyết định cuối cùng. Thay vì nghĩ về vấn đề này, chi bằng muội ngẫm lại xem lệnh tôn đại nhân rốt cuộc đi đâu?”

Vừa nghe câu hỏi, Vương Lăng tức khắc nghiêm mặt. Mấy ngày qua có quá nhiều việc phải giải quyết, nhiều đến mức nàng gần như quên mất sau khi đốt phủ Triệu Vương nàng đã lặng lẽ đến vùng phụ cận phủ Định Viễn Hầu tra xét, kết quả lại phát hiện nơi đây đang sử dụng kế "Thành không nhà trống". Đương nhiên, nàng không cho rằng Thái Tử có khả năng giam giữ phụ thân Định Viễn Hầu Vương Thành, nếu không đã sớm sai người tung ra bảng cáo thị dụ nàng xuất hiện. Nhưng nếu vậy thì phụ thân đi nơi nào, rốt cuộc đang làm gì?
“Đại tẩu, nếu so tài với cha về mưu kế, muội chưa bao giờ thắng cha một lần. Tẩu có ý kiến gì nhắc nhở muội không?”

Thấy bộ điệu vừa yêu vừa bực của Vương Lăng khi nói về phụ thân, Chương Hàm không khỏi mỉm cười: “Ta nào có bản lĩnh đó. Ta chỉ nghĩ đơn giản thế này, Định Viễn Hầu nổi tiếng mưu trí, mấy năm nay lại mặc kệ chức vị một lòng tiêu dao, có thể nói là điển phạm của đại tài ẩn dật. Cho nên, nếu Hoàng Thượng giấu  mật chiếu trong hai bức tranh chữ ban cho chúng ta, đối với cha muội có thể cũng . . .”

“Có thể cũng đã báo trước cho cha?”

Vương Lăng hít hà một hơi, mới đầu cảm thấy không thể tin tưởng, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, cuối cùng bất giác ngồi phịch xuống giường. Cha là công huân trọng thần được phụng chiếu miễn triều, những năm gần đây chưa từng thấy ông kết giao với huân quý đại thần, người lui tới cùng lắm chỉ là bộ hạ lúc xưa, vậy mà cũng không ngồi nói chuyện lâu. Phần lớn thời gian, nàng chỉ thấy phụ thân tay cầm binh thư bày trận trên cát, hoặc vuốt ve mười tám loại binh khí trên giá ở Diễn Võ Trường. . . Trước đó nàng chỉ cho rằng phụ thân cam tâm lui về ở ẩn là vì mẫu thân qua đời, hiện giờ nàng lại lờ mờ cảm giác được, tâm trí phụ thân vẫn còn ở trên chiến trường máu lửa!
“Cha, rốt cuộc người ở đâu. . .”

Nàng bất giác thì thầm thành tiếng, bỗng thấy Chương Hàm đột nhiên chộp lấy tay nàng rồi nói từng câu từng chữ: “Suýt nữa ta đã quên mất một chuyện quan trọng nhất. Trước đây chúng ta không thể liên lạc với ám tuyến của phủ Triệu Vương ở kinh thành vì sợ bại lộ lẫn nhau, nhưng hiện giờ tình thế lại không tầm thường. Chúng ta phải lập tức cho người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Bắc Bình thông tri phụ vương vụ mật chiếu, thỉnh phụ vương định đoạt!”

Vương Lăng lập tức phục hồi tinh thần, không chút do dự đứng lên: “Được! Đại tẩu cứ chờ ở đây, muội đi làm ngay!”

“Khoan đã!” Chương Hàm ngăn Vương Lăng lại, suy xét một lát rồi nói: “Để ta đích thân viết thư!”

Hiện giờ việc kiểm tra nữ tử ở cửa thành đặc biệt nghiêm khắc, chuyện này lại nhất quyết không thể nhờ người khác truyền miệng, để xem Trần Thiện Chiêu có hiểu được ý nàng hay không!