Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 242: TÌM ĐƯỢC MẬT CHIẾU




Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

So với các huân thần quý tộc học đòi văn vẻ xem trọng phủ đệ với đình đài lầu các hoặc thích hoa viên phải có cầu nhỏ thác nước núi giả, mặc dù Hạ Thủ Nghĩa hiện giờ là nhất phẩm đại thần -- Thái phó của Thái Tử khiêm Lại Bộ Thượng thư -- nhưng phủ đệ của ông chỉ là tòa nhà ba sân ngói xanh, nhìn bề ngoài không giống chút nào với phủ đệ của quan to nhất phẩm.

Toàn bộ Hạ phủ chỉ có hai nha hoàn, hai bà tử, hai gã sai vặt, một mã phu, và một lão gác cổng, tổng cộng không đến mười hạ nhân. Trong số đó, bốn người hầu gái là của hồi môn nhà Hạ phu nhân, những người còn lại - ngoại trừ lão gác cổng - đều là hạ nhân được mướn tới. Hiện giờ nữ nhi của Hạ Thủ Nghĩa đã sớm gả chồng, nhi tử ở quê học hành và làm bạn với Hạ phu nhân, cho nên Hạ Thủ Nghĩa ngã bệnh, trong phủ càng có vẻ tịch liêu. Thật ra còn có hai cử tử là người cùng quê năm nay muốn tham gia thi hội bèn đến sống nhờ Hạ phủ, vì vậy ông cũng có người giải buồn.


Chạng vạng ngày hôm nay, sau khi tiễn đi thái giám trong cung tới thăm hỏi lần nữa, Hạ gia đóng cửa sớm. Trong Tây thứ gian của chính phòng, Hạ Thủ Nghĩa xua tay cho lui nha hoàn hầu hạ, dựa vào gối đầu suy nghĩ miên man. So với lần trước, lần này người trong cung phái tới nói năng cứng rắn hơn rất nhiều, thậm chí còn nhắc tới lão thê và ấu tử ở quê nhà. Trưởng tử của ông mất sớm, sau khi nữ nhi xuất giá, lão thê bốn mươi tuổi đột nhiên lại được ấu tử. Tuy ông coi ấu tử như trân bảo nhưng vẫn quản giáo rất nghiêm khắc; lo lắng kinh thành phồn hoa dạy hư con trẻ bèn đưa về quê, tận tâm dạy con giữ vững gia đạo. Ông thật sự nợ thê tử rất nhiều, nhưng nếu bởi vậy mà phải thần phục. . .

“Thật sự không còn biện pháp nào sao?”

Ông đang lẩm bẩm tự nói, đột nhiên nghe trong phòng vang lên tiếng động nhỏ, theo sát chỉ thấy một bóng đen nhanh nhẹn vọt đến trước giường. Mới đầu ông rất kinh hãi, nhưng sau đó cũng không lớn tiếng gọi người mà chỉ nhàn nhạt nói: “Tôn giá muốn đến lấy tánh mạng Hạ mỗ? Nếu như thế, đầu Hạ mỗ ở ngay đây, cứ việc đem đi.”


Vương Lăng vốn định dọa lão nhân này một phen nhưng có thể nhận ra Hạ Thủ Nghĩa vô cùng trấn định, cô nàng tức khắc cảm thấy không thú vị, tức giận kéo khăn che mặt xuống lạnh lùng nói: “Hạ đại nhân quả thật 'Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc'. Ta không có hứng thú với tánh mạng của ông, hôm nay tới chỉ vì mời Hạ đại nhân gặp một người, xem hai món đồ.”

Hạ Thủ Nghĩa vốn tưởng là Thái Tử hoặc ngoại phiên khác phái người tới uy hiếp hay muốn bức mình làm việc, cho nên lúc nãy mới nói như vậy. Giờ đây thấy trước mặt đột nhiên lộ ra một dung nhan tú lệ, lại là giọng nói phụ nữ, ông tức khắc lắp bắp kinh hãi, chợt nhận ra đó là Uyển Bình Quận Vương phi Vương Lăng mà mình đã từng gặp mặt một lần ở phủ Triệu Vương.

Mặc dù không biết vị cành vàng lá ngọc võ nghệ quân lược đều được Hoàng đế tán thưởng vì sao lưu lại kinh thành, còn lẻn vào phủ của mình, nhưng Hạ Thủ Nghĩa nghĩ đến trận cháy bất thình lình ở phủ Triệu Vương cùng với tình hình rắc rối phức tạp hiện giờ, không tự chủ được chống người ngồi dậy, trầm ngâm một lát rồi gật đầu.


“Được!”

Vương Lăng đã chuẩn bị sẵn sàng chút lời nói và thủ đoạn, tính toán nếu mềm không được thì dùng biện pháp cứng rắn, không ngờ Hạ Thủ Nghĩa lại sảng khoái như thế. Cô nàng không khỏi nhướng mày rồi mở miệng: “Nếu vậy, xin Hạ đại nhân cho lui người trong ngoài, ta đưa Đại tẩu tới gặp ông!”

Hạ Thủ Nghĩa biết được ngay cả Chương Hàm cũng lưu lại kinh thành, còn tính toán trong tình hình nguy hiểm như vậy mà đích thân tới gặp mình, ông không khỏi hít một hơi thật sâu rồi gật đầu nói một tiếng được. Nhìn Vương Lăng dứt khoát xoay người rời đi, nghĩ đến mẫu gia Thái tử phi chỉ biết gom tiền, các vương phi thế tử phi quận vương phi cũng ít có ai xuất sắc, trong khi phủ Triệu Vương trước có Triệu Vương Phi hiền đức vô song, giờ lại thêm một đôi tức phụ văn võ phối hợp, ông nhịn không được thở dài một hơi.
Xét về phụ nữ, một hệ của Triệu Vương vượt trội quá nhiều so với Thái Tử và các phiên vương khác!

Trước mắt quan trọng nhất là hoàn thành lời hứa hẹn với Vương Lăng. Hạ Thủ Nghĩa lập tức lên tiếng gọi vào một nha hoàn, thấy nha hoàn này không hề biết vừa có người xuất hiện trong phòng, ông bèn phân phó hai người họ ngày mai dậy sớm phải làm chuyện gì. Biết trong phủ có quy định giờ Tuất đi ngủ, người hầu hạ tất nhiên sẽ về phòng nghỉ sớm, ông không quên phân công mấy nam tôi tớ ở ngoại viện ngày kế ra cửa đưa thư đến nhà nào và các việc lặt vặt khác. Chờ khi giao nhiệm vụ xong cho tất cả hạ nhân, biết hai cử tử sống nhờ ở tiền viện đều phải khêu đèn học đêm, ông ngẫm nghĩ rồi tự mình xuống giường lấy ra chai rượu trân quý của mình từ trong ngăn tủ, run run bỏ thêm vài thứ vào rượu rồi sai người tặng qua.
Mãi đến khi hết thảy dự bị đều làm xong, Hạ Thủ Nghĩa bèn lên giường nằm, khép hờ mắt lại thanh thản chờ đợi. Cũng không biết qua bao lâu, ông nghe cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra. Chỉ trong chốc lát, Vương Lăng đưa một người cũng mặc nam trang đội mũ trùm đầu tới trước mặt.

“Hạ đại nhân.”

“Vốn nên đứng dậy hành lễ, chỉ là thay y phục gặp khách khó tránh khỏi khiến người khả nghi, xin Thế tử phi khoan thứ cho hạ quan vô lễ.”

Thấy Hạ Thủ Nghĩa ở trên giường khom lưng chắp tay chào, Chương Hàm không chút khách khí ngồi xuống chiếc ghế Vương Lăng vừa dọn tới, sau đó mới nhìn Hạ Thủ Nghĩa: “Hạ đại nhân không cần để ý. Đêm nay mạo muội đến thăm như vậy, Hạ đại nhân chịu gặp là ta đã thật cao hứng. Ta cũng không muốn nói lời quanh co dài dòng, chỉ mời Hạ đại nhân xem hai món đồ này.”
Thấy Vương Lăng cởi xuống bao vải đeo sau lưng, trịnh trọng lấy ra hai cuốn trục dùng dải lụa cột cẩn thận; Chương Hàm tiếp nhận rồi mở ra đặt ngay trước mặt ông. Hạ Thủ Nghĩa ngồi thẳng người, nghiêm trang quan sát hai bức tranh chữ được đóng ngự ấn đỏ tươi - một bức chữ "Toàn" và một bức chữ "Quả" - ông nhướng mày hỏi: “Đây là ngự bút Hoàng Thượng ban cho Thế tử phi và Quận vương phi?”

“Không sai.” Chương Hàm hơi gật đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Thủ Nghĩa nói từng câu từng chữ: “Tuy Hoàng Thượng ban ngự bút, nhưng hai tẩu muội chúng ta chưa từng đem ra khoe khoang. Hôm nay cố ý đưa tới đây chỉ vì có một việc muốn thỉnh giáo Hạ đại nhân. Giữa hai bức ngự bút này còn cất giấu một thứ khác, Hạ đại nhân biết người nào đáng tín nhiệm có thể lấy ra được không?”
“Cái gì?”

Hạ Thủ Nghĩa nhạy bén nhận ra mục đích chân chính của hai tẩu muội, buột miệng thốt ra hai chữ rồi lập tức ý thức được mình đã thất lễ. Tuy nhiên sự tình quá quan trọng, ông không thể không híp mắt cân nhắc hồi lâu mới hỏi từng câu từng chữ: “Xin hỏi Thế tử phi, Quận vương phi, tại sao biết bên trong sẽ cất giấu đồ vật?”

“Vấn đề này Hạ đại nhân không cần quan tâm. Ta chỉ muốn hỏi ông có người ổn thỏa để đảm đương việc này hay không?” Chương Hàm lia ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Thủ Nghĩa, giọng nói đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng: “Xin thứ cho ta vô lễ, sự tình quan trọng, không chấp nhận có nửa điểm sơ suất. Đương nhiên, Hạ đại nhân có thể không vội giúp, nhưng tối nay hai chúng ta nếu tới đây thì sẽ không thể mạo hiểm!”

Bất luận Chương Hàm hay Vương Lăng đều không phải loại phụ nữ yếu đuối ngoan ngoãn, điều này Hạ Thủ Nghĩa đã sớm biết đến. Ông không chút nghi ngờ, nếu mình thật sự thoái thác hoặc có hành động gì, chỉ sợ Vương Lăng tuyệt đối không tha cho ông. Ngay lúc này, đừng nói ông đã sớm có phê bình kín đáo với hành động của Thái Tử mấy ngày qua, chỉ cần biết đến giữa hai bức tranh chữ kia có khả năng che giấu đồ gì đó rất quan trọng, ông không thể không đưa ra lựa chọn.
“Hạ quan biết một thợ bồi giấy tài nghệ cao siêu mà không biết chữ, lại rất kín miệng, sáng sớm ngày mai sẽ kêu người tới cửa.”

“Được.”

Chương Hàm không chút do dự lập tức thu lại hai bức tranh chữ, lúc này mới nhìn Hạ Thủ Nghĩa nói: “Vậy nhờ Hạ đại nhân an bài, ta và Tứ đệ muội sẽ lấy thân phận cử tử đồng hương của ông lại đây thăm hỏi.” Lúc gần đi, Vương Lăng đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Thủ Nghĩa, thấy ông ta cúi đầu trầm ngâm căn bản không nhìn mình, nàng tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Rất cảm ơn nếu vào ɯattραd thăm nhà bαcοm2. Mặc dù chủ nhân Hạ phủ mất ngủ cả đêm, nhưng các hạ nhân và cử tử sống nhờ dĩ nhiên có một đêm ngủ ngon. Sáng sớm, Hạ Thủ Nghĩa liền phái lão gác cổng đi mời người thợ bồi giấy thường đến phủ bồi thi họa, lập tức kêu người vào chính phòng rồi lấy ra một lúc bảy tám bức họa cho người thợ này bồi ở thư phòng. Khi hai sĩ tử thanh tú tới cửa thăm Hạ Thủ Nghĩa ốm đau nằm trên giường, ông liền cho nha hoàn lui xuống rồi lời ít ý nhiều nói: “Người các vị cần đã tới.”
Chương Hàm và Vương Lăng liếc nhau, trên mặt lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng. Đến khi Hạ Thủ Nghĩa triệu người thợ bồi giấy vào phòng, đầu tiên là lấy ra một bức họa cũ để người thợ này làm cho Chương Hàm và Vương Lăng nhìn tay nghề của y. Chờ hai tẩu muội ngó trái ngó phải một hồi rồi đều gật đầu hài lòng, ông bèn thưởng cho người thợ bồi giấy rồi mỉm cười nói: “Vương Lão Thực, ta còn hai bức tranh rất quan trọng cần đến tay nghề của ngươi.”

Người thợ bồi giấy được gọi là Vương Lão Thực nở nụ cười thật thà, có chút mất tự nhiên chà xát tay nói: “Bộ đường, chuyện khác tiểu nhân không dám nói ngoa, nhưng về bồi giấy thì tiểu nhân rất tinh thông, nhất định sẽ làm cho ngài vô cùng hài lòng.”

“Tốt! Trước nay ngươi đều làm rất đẹp, nhưng lần này muốn ngươi ra tay là hai bức ngự bút Hoàng Thượng ban cho ta.” Hạ Thủ Nghĩa cố ý nói hai bức tranh chữ là của chính mình, thấy Vương Lão Thực quả nhiên biến sắc, ông bèn nói từng câu từng chữ: “Ta có hai hậu sinh sư trưởng đã từng xem qua bức tranh này, nói là bên trong còn cất giấu thứ khác. Nếu ngươi có thể bóc ra lấy được đồ vật bên trong rồi bồi bức ngự bút thành bộ dáng nguyên thủy, sau này ta sẽ tặng ngươi một bảng hiệu do chính ta tự viết làm chiêu bài!”
Chương Hàm và Vương Lăng cũng không ngờ Hạ Thủ Nghĩa dám nói thẳng đây là ngự bút, thậm chí còn nói ra huyền cơ trong đó. Nhưng thấy Vương Lão Thực vừa lộ vẻ kính sợ đối với ngự bút nhưng lập tức đã bị khát vọng được Hạ Thủ Nghĩa tự tay viết bảng hiệu khiến cho tiêu tán, trên gương mặt thật thà lộ ra vẻ phấn chấn cực kỳ. Hai người liếc nhau, tuy trong lòng vẫn có chút lo lắng nhưng chỉ có thể nhìn Vương Lão Thực bày ra đủ loại công cụ đầy một bàn, ngay sau đó bắt đầu bận rộn.

Hạ Thủ Nghĩa thấy hai người nhìn Vương Lão Thực đang bận việc không chớp mắt bèn nhỏ giọng giải thích: “Tay nghề bồi giấy của hắn giỏi nhất. Tuy không biết một chữ bẻ đôi nhưng lại rất quen thuộc với quy chế của ấn giám. Bất luận là trên bức tranh chữ có ngự ấn hay bên trong có khả năng là bảo tỉ, không nói rõ ngược lại sẽ khiến người hoài nghi. Hơn nữa, hắn rất hiểu biết về màu mực và giấy viết, nếu nói thành bức tranh của tiền triều thì nhất định không thể gạt được hắn. Các vị không cần lo lắng, chờ làm xong chuyện này, hạ quan đương nhiên có an bài khác.”
Chương Hàm hơi gật đầu, thấy ngón tay của Vương Lão Thực nhìn như thô kệch nhưng lại khéo léo dị thường từng chút làm theo trình tự, trong lòng không tự chủ được mà hồi hộp vô cùng. Mặc dù nàng không biết Công chúa Gia Hưng làm thế nào tìm được tin này, cũng không biết tin này rốt cuộc có bao nhiêu phần nắm chắc, nhưng dưới tình thế hiện giờ, nàng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần. Nghĩ đến đây, nàng càng nhìn chăm chú vào tay Vương Lão Thực không chớp mắt, thật lâu cũng không động đậy chút nào. Chẳng biết qua bao lâu, nàng rốt cuộc nghe giọng nói cất lên.

“Bộ đường, chính là bức thư phía dưới này sao?”

Chương Hàm cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, chờ Vương Lão Thực nâng một thứ lại đây. Nàng thấy đó là một tờ giấy mỏng với những hàng chữ nhỏ viết rành mạch, cuối cùng là dấu ấn Hoàng đế chi bảo, nàng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống.
Đây thật là giữa lúc hạn hán mà gặp mưa rào!