Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 241: TÌM KIẾM THIÊN CƠ




Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Quán trà nhỏ của Kế tẩu tử trên đường An Nhân không đắt khách lắm, nhưng gian hàng không tốn tiền thuê mà là sản nghiệp hai vợ chồng đặt mua nhờ số tiền ngày xưa Huệ phi ban thưởng, tiêu dùng không nhiều, sân sau nuôi mấy con gà, trồng chút rau xanh, nhờ vậy mà vẫn có thể cầm cự qua ngày. Mùa đông thu nhập tuy có hạn, nhưng ít ra nếu ngẫu nhiên mua thêm đồ để phục vụ khách trà dư tửu hậu thì cũng không khiến ai thắc mắc. Chương Hàm biết hiện giờ mình không nên lộ diện, trước nay không hề ra khỏi cửa; Vương Lăng thì thay hình đổi dạng cải trang nam tử, tranh thủ thời cơ trèo tường xuất nhập. Vì thế đã hơn mười ngày qua, không một ai nghi ngờ hay phát hiện trong quán trà có thêm hai người.

Mặc dù như thế, khi Chương Hàm biết những gia phó thả ra từ phủ Triệu Vương đều bị tạm giam, đám người thân tín như Đan ma ma hiện giờ không biết như thế nào, nàng càng thêm sốt ruột. Hiện giờ Thái Tử vẫn muốn duy trì chút mặt mũi cuối cùng, nhưng nếu hắn thật sự không quan tâm mà nghiêm hình tra tấn, thậm chí dứt khoát xử tội tất cả người của phủ Triệu Vương thì muốn cứu cũng đã quá muộn! Trước khi trốn đến chỗ Kế tẩu tử, nàng đã truyền lệnh giao cho mình danh sách toàn bộ chỗ ẩn núp của ám tuyến phủ Triệu Vương, nhưng nhất quyết không thể tùy tiện sử dụng khi thế cục bên ngoài vẫn chưa rõ ràng!


“Đại tẩu!” Vương Lăng mặc bộ nam trang màu xám bước vào, tháo mũ xuống để sang một bên khiến mái tóc đen nhánh xõa tung. Nàng không hề để ý tiện tay búi lên, ánh mắt sáng ngời nói: “Phụ vương đã khởi binh chinh phạt Tần phiên. Không phải phụng ý chỉ gì đó của triều đình mà phụ vương tự xưng phụng Thiên Tử kiếm của Hoàng Thượng, lệnh Tần Vương giải thích về việc chinh phạt Mông Cổ mà không được phép, gϊếŧ dân giả mạo quân công, cùng với vụ thu tóm binh quyền của Thiểm Tây Đô Ty.”

Nói tới đây, Vương Lăng thật phấn chấn ngồi phịch xuống: “Trong triều nghe nói loạn thành một đoàn, người cáo bệnh càng ngày càng nhiều.”

“Không tốt!” Chương Hàm đột nhiên nhíu mày, một tay nắm chặt đệm ghế dưới thân một tay chụp lấy tay Vương Lăng đang ngơ ngác chưa hiểu ý: “Tứ đệ muội ngẫm lại xem, nếu Thái Tử muốn đuổi hổ nuốt lang, chẳng những có ý muốn để cả hai bên đều tiêu hao thực lực, hơn nữa hắn còn muốn gài bẫy để phụ vương tuân theo chỉ dụ nhưng sau kết tội nổi loạn, vậy thì thanh danh phụ vương sẽ hoàn toàn sụp đổ. Bất luận phụ vương thắng hay bại, danh phận đại nghĩa của Thái Tử đều không gì phá nổi. Hiện giờ phụ vương lại tuyên bố là phụng Thiên Tử kiếm, trong triều có không ít quan viên cũng phản ứng vô cùng kịch liệt, tất nhiên Thái Tử không thể dùng thủ đoạn mềm dẻo như trước.”


“Tẩu muốn nói. . . Hắn có khả năng sẽ lập uy?”

Vương Lăng khó khăn mạo hiểm lắm mới nghe được tin tức của Triệu Vương, vốn cho rằng bên ta thanh thế chấn động, trong triều lại phản ứng như thế, không bao lâu Thái Tử sẽ bị chúng bạn xa lánh; nhưng nghe Chương Hàm phân tích, cô nàng lập tức không dám phán đoán quá lạc quan. Mặc dù mọi người của phủ Định Viễn Hầu đều rút lui, người Chương gia cũng không ở kinh thành, nhưng rốt cuộc vẫn còn bao nhiêu người trước nay thân thiết với phủ Triệu Vương. Nếu Thái Tử thật sự vận dụng thủ đoạn lôi đình sét đánh, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!

Nghĩ đến đây, cô nàng lập tức nhìn Chương Hàm nói một cách dứt khoát: “Đại tẩu, tóm lại muội đều nghe tẩu. Tẩu hãy phân phó đi!”

Dù biết Vương Lăng thân thủ nhanh nhẹn võ nghệ cao cường, suốt ngày trèo tường ra vào mà chưa bao giờ bị người phát hiện; nhưng Chương Hàm không khỏi do dự khi nghĩ đến vụ muốn để Vương Lăng lẻn vào phủ Công chúa Gia Hưng với vô số cặp mắt canh chừng. Nếu lỡ có gì sơ suất, người bị hại không chỉ có một!


Chương Hàm đang giãy giụa không thể quyết định, đột nhiên nghe gian ngoài truyền đến giọng Kế tẩu tử, vội vàng đưa tay ra hiệu cho Vương Lăng. Ngay sau đó, Kế tẩu tử bước vào với vẻ mặt hơi nặng nề, đầu tiên là nhún gối hành lễ, sau đó lấy từ trong ngực ra một phong thơ, ngượng ngùng nói: “Thế tử phi, Quận vương phi, lúc nãy dân phụ định ra ngoài mua vài thứ, nhưng ai ngờ vừa ra đóng cửa thì phát hiện trong kẹt cửa có phong thư này. Dân phụ thấy phong thư đã dùng sáp niêm lại nên không dám lỗ mãng, vội vàng cầm tới đây.”

Chương Hàm và Vương Lăng liếc nhau, sau đó duỗi tay tiếp nhận. Xé mở niêm phong lấy ra tờ thư, đọc mấy chữ nắn nót ít ỏi, nàng tức khắc sửng sốt, nắm chặt tờ thư trầm tư. Thấy vậy, Vương Lăng rất kinh ngạc, thò qua hỏi: “Đại tẩu, là ai đưa thư thế?”
Chương Hàm nhướng mày không trả lời, lập tức đưa bức thư trong tay cho Vương Lăng.

“Toàn, quả. . . Thập nhị nương? Đây là có ý gì?”

Vương Lăng hoàn toàn không hiểu nổi, Chương Hàm lại suy nghĩ thêm một hồi rồi cười cảm tạ Kế tẩu tử, nhờ cô ấy cẩn thận trông chừng cửa nẻo. Chờ người hiểu ý cáo lui, nàng mới trầm ngâm phân tích: “Tuy ta chưa nhìn thấy chữ viết của Công chúa Gia Hưng, nhưng nghe Cố gia Thái phu nhân và Võ Ninh Hầu phu nhân đều gọi Công chúa là Thập nhị nương, cho nên phong thư này hẳn do Công chúa Gia Hưng sai người đưa tới. Rốt cuộc nơi này vốn là chỗ Công chúa chỉ cho ta làm điểm dừng chân.”

Thấy Vương Lăng căng thẳng, hiển nhiên đề phòng sự an toàn của nơi này, Chương Hàm cũng không giải thích, lập tức chỉ vào hai chữ thật to trên bức thư: “Tứ đệ muội, nhìn hai chữ này muội có thể nghĩ tới điều gì?”
“Toàn, quả. . . là tranh chữ Hoàng Thượng ban cho chúng ta! Hay là Công chúa Gia Hưng nhắc nhở chúng ta hai bức tranh chữ kia ẩn giấu điều kỳ diệu?”

“Không sai, chỉ có một cách giải thích này thôi!”

Hai người lại liếc nhau lần nữa, đồng loạt đứng lên bước nhanh đến rương mây, mở nắp rương cẩn thận lấy ra hai bức tranh chữ Hoàng đế ban cho. Lúc trước vẫn không chú ý, hiện giờ được người nhắc nhở, các nàng chợt cảm giác trang giấy bồi dường như cứng hơn bình thường. Khi hướng bức tranh ra chỗ sáng thì không thấy được bên trong có nhét thứ gì khác. Cứ tưởng tượng bức tranh chữ có khả năng ẩn giấu điều bí mật, bất luận là người quả quyết như Vương Lăng hay trấn định như Chương Hàm đều cảm thấy hồi hộp khó tả.

“Đây là tranh Hoàng Thượng ban thưởng, nếu giấu thứ gì đó thì chắc hẳn không phải tầm thường. Nếu muốn lấy ra, nhất định nên tìm thợ bồi giấy có tay nghề cao siêu. Đừng nói chuyện gì khác, nếu bức tranh chữ quan trọng này mà để người biết chữ nhìn thấy, hơi tiết lộ một chút là xảy ra chuyện động trời! Đại tẩu, để muội đi trước hỏi thăm nơi nào có thợ bồi giấy tay nghề giỏi, kiểm tra rõ ràng xem người ta có biết chữ hay không hẵng tính?”
“Không được!” Chương Hàm gần như không cần suy nghĩ lắc đầu ngay, chỉ vào ngự ấn Hoàng đế chi bảo trên bức tranh: “Những thợ bồi giấy cả ngày tiếp xúc với đủ loại thi họa, ánh mắt rất tinh. Cho dù không biết chữ nhưng chắc chắn sẽ rất quen thuộc với các con dấu. Tuy mỗi người đều đóng dấu khác nhau, nhưng thậm chí con dấu của thân vương không được vượt quá năm tấc. Một con dấu đỏ tươi sáu tấc to đùng như thế, ai sẽ không hoài nghi?”

“Vậy làm sao bây giờ? Nếu không thể bóc ra, cho dù bên trong cất giấu mật chiếu thì cũng vô dụng mà thôi!”

Chương Hàm thấy vẻ mặt Vương Lăng vô cùng nôn nóng, mặc dù cô nàng làm mình cũng sốt ruột lây, nhưng vẫn cố trấn định kéo người ngồi xuống. Tỉ mỉ suy tính thế cục hiện giờ, nàng đột nhiên nhìn Vương Lăng hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày nay muội ở bên ngoài tìm hiểu tin tức, có biết phủ đệ nào đang bị binh mã canh chừng?”
“Phủ đệ nào?” Vương Lăng hỏi lại, rồi không cần nghĩ ngợi liệt kê: “Phủ đệ của các phiên vương ở kinh thành thì khỏi cần phải nói, tất cả đều bị chặt chẽ giám sát, đặc biệt là phủ Tần Vương phủ Chu Vương và phủ Hoài Vương, quân sĩ canh chừng bên ngoài ít nhất cũng vài trăm. Còn phần huân quý võ thần, phủ An Quốc Công, phủ Bảo Quốc công, phủ Võ Ninh Hầu, phủ Long Bình Hầu, phủ An Lục Hầu . . . miễn là trong nhà có người thừa tước ở kinh vệ hoặc chưởng binh trấn thủ bên ngoài, tất cả đều bị giám sát. Nhưng ngược lại phủ đệ của các quan văn chỉ thấy mấy kẻ rình mò chứ không có người canh giữ, ước chừng bởi vì nhận định 'Trăm người không dùng được một chính là thư sinh'.”

“Vậy là tốt rồi!”

Chương Hàm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cuộn hai bức tranh chữ rồi cột lại đàng hoàng, sau đó nói với Vương Lăng: “Tứ đệ muội giúp ta một phen, chúng ta cùng đi gặp Lại Bộ Thượng thư Hạ Thủ Nghĩa!”
Lời này vừa nói ra, Vương Lăng đầu tiên sửng sốt, sau đó nhíu mày không tán thành: “Đại tẩu yêu cầu ông ta trợ giúp? Nhưng ông ra thuộc nhóm đầu tiên cáo bệnh ở nhà, nghe nói đã dâng tấu mấy lần xin về hưu, hơi có vẻ hành sự tùy theo hoàn cảnh, xảo quyệt tự bảo vệ mình. Lúc trước ông ấy đến phủ chúng ta cũng nghiêm nghị cứng ngắt, vừa thấy liền biết không phải người dễ tiếp xúc. Huống chi nếu thật sự muốn gặp ông ta, một mình muội đi là đủ rồi, nếu lỡ có chuyện gì cũng dễ thoát thân.”

“Hạ đại nhân là Thượng thư đứng đầu của lục bộ, là sĩ tử Hoàng Thượng đích thân đề bạt khi vẫn còn là Tề Vương. Tuy không bằng các vị đại lão thần theo Hoàng Thượng đánh giặc lập công sau lui về ở ẩn, nhưng hiện giờ trong triều đình chỉ có ông ta là lão thần thâm niên nhất. Ông ta cáo bệnh về hưu không phải xảo quyệt, cũng không phải tự bảo vệ mình, mà là muốn tỏ thái độ. Nếu thế cục tiếp tục phát triển theo tình huống xuống dốc như hiện giờ, Thái Tử tất nhiên sẽ bức trên đầu ông ta. Hơn nữa, trước đó ông ấy đã gặp chúng ta, muội cũng nói chung quanh Hạ phủ không có binh mã canh chừng, thế nên ông ấy là lựa chọn tốt nhất. Ngoài ra, nếu bên trong bức tranh chữ thật sự ẩn giấu cái gì, chúng ta lấy ra ngay trước mặt Hạ Thủ Nghĩa thì tốt hơn gấp mấy lần so với chúng ta lấy ra xong mới nghĩ cách gặp ông ấy. Ông ta chắc hẳn đã thấy qua Ngự bút, trước đây chuyện chúng ta được ban tranh chữ mọi người đều biết, tai nghe không chuẩn, mắt thấy mới thật!”
Mặc dù cảm thấy Hạ Thủ Nghĩa là một giới quan văn tay trói gà không chặt, đâu có khả năng hữu dụng hơn so với võ thần đã từng chưởng binh, nhưng hiện giờ Vương Lăng vô cùng tin phục Chương Hàm, lập tức không chút do dự đồng ý: “Nếu đã như thế, muội nghe theo Đại tẩu. Để muội đi tìm hiểu rồi chuẩn bị!”

Thấy Vương Lăng không nói hai lời liền đội mũ lên rồi đi ngay, nhớ tới mấy ngày nay đều là Vương Lăng vất vả chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, Chương Hàm há miệng muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng lời đến bên miệng, nhìn sống lưng luôn thẳng tắp của Vương Lăng, lời nói cuối cùng vẫn nuốt trở về. Đã đi tới nông nỗi này, các nàng không khác gì tỷ muội ruột thịt, cần gì phải nói câu cảm ơn khách sáo?

Mời vào ɯattραd ủng hộ người làm truyện là bà còm. Khi ánh tà dương đỏ như máu dần dần chìm xuống, đúng lúc chiếu lên phủ Triệu Vương cháy đen một mảnh càng khiến khung cảnh thêm thê lương thảm đạm. Mặc dù triều đình ra lệnh cấm nên không có bao nhiêu người dám tới gần nơi này, nhưng người đứng xa xa nhìn xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ lại không hề ít. Giữa đám người, một bóng hình cao lớn nhìn chằm chằm khung cảnh đổ nát thê lương, trước mắt dường như hiện ra cảnh náo nhiệt vui vẻ và cuộc sống bình an hạnh phúc trong phủ lúc xưa, ánh mắt gần như có thể phun ra lửa. Hồi lâu, hắn mới rời đi với gương mặt vô biểu cảm.
Nha đầu, muội ngàn vạn lần đừng gặp rắc rối gì. . . Nếu không, thế nào ta cũng phải gϊếŧ sạch toàn bộ lũ khốn nạn trong kinh trả thù cho muội!

Bà Còm giải thích một chút về vụ bồi giấy nhe. Ngày xưa (và cả thời nay) các bức tranh được vẽ trên giấy mỏng hoặc lụa sẽ dùng bột quậy lỏng thành hồ quết lên rồi đắp lên một tấm giấy khác để cho chắc chắn dễ bảo quản gọi là bồi tranh. Ngoài ra phương pháp này còn dùng những miếng gấm để làm khung xung quanh bức tranh. Thợ bồi tranh giỏi là phải làm sao cho bức tranh sau khi khô hồ phải thật phẳng phiu, không được có chỗ nhăn nhúm lồi lõm hay bung ra.