Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 240: MỘT LÒNG TRUNG CAN (1)




Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Converted by Leo Sing in Wikidich

Phủ Uy Ninh Hầu và phủ Võ Ninh Hầu vẫn đứng sừng sững trang nghiêm trên phố Uy Vũ như xưa. Tuy nhiên, một dạo phủ Uy Ninh Hầu hiện ra xu hướng suy tàn thì gần đây lại rạng rỡ hẳn lên, ngay cả đám hạ nhân ra ra vào vào cũng thấy phấn khởi. Trong khi đó, phủ Võ Ninh Hầu vẫn luôn hưởng vinh quang thì hiện giờ lại có vẻ yên ắng vô cùng. Người ngoài đều biết Thái phu nhân và Vương phu nhân đồng thời ngã bệnh, Tam tiểu thư Cố Ngọc vừa phải hầu bệnh tổ mẫu và mẫu thân vừa phải xử lý nội vụ nên bận tối mày tối mặt. Vì thế trong số các vị thiếu gia, có vị muốn xin nghỉ để hầu bệnh xử lý việc nhà nhưng đều bị Vương phu nhân cứng rắn từ chối.

“Phu nhân hãy uống chút nước đi ạ!”

Triệu mụ mụ tự mình ngồi ở đầu giường, đỡ Vương phu nhân khó khăn ngồi dậy. Thấy phu nhân uống xong ngụm nước liền mệt mỏi lắc đầu rồi nằm xuống, Triệu mụ mụ vội vàng tém chăn cẩn thận, lúc này mới sốt ruột trách: “Phu nhân tội gì phải vậy, cùng lắm cứ giả bệnh là được, đâu cần phải ra ngoài trời rét để hứng gió lạnh. Nếu lỡ có chuyện không may thì làm sao đây?”


"Thái phu nhân tuổi lớn như vậy mà vẫn không quan tâm trời rét lạnh ra ngoài một hồi, huống chi là ta?” Vương phu nhân thở hắt ra, giọng nói yếu ớt: “Bà mẫu tức phụ chúng ta đều cáo bệnh, lão gia đang lãnh binh bên ngoài, ngươi không thấy trong cung lập tức phái ngự y lại đây chẩn trị nhân tiện thăm dò à? Trong một lúc có vô số người cáo bệnh như vậy, ngoại trừ vài tiểu nhân vật không ai nhắc đến, còn những vị đại thần như Hạ Thủ Nghĩa, ai mà không nhẫn tâm tạo ra chút bệnh thật thương thật? Sức khỏe của ta luôn tốt, qua một thời gian sẽ ổn thôi, nhưng còn bà mẫu. . .”

Nhắc đến bệnh tình của Thái phu nhân, vẻ mặt Triệu mụ mụ cực kỳ lo lắng, ấp úng nói: “May mắn phu nhân đã sớm đưa biểu tiểu thư ra ngoài, chỉ nói với người trong cung là biểu tiểu thư thương nhớ phụ thân nên đã đi Bắc Bình thăm hỏi, nếu không thật phiền toái.”


“Con bé có tỷ tỷ kết nghĩa như vậy, huống hồ thế cục rắc rối phức tạp, Minh nhi không yên tâm, ta càng không dám giữ con bé trong nhà. Nếu lỡ con bé có mệnh hệ gì, chưa nói đến bà mẫu rất thương tâm, ngay cả Triệu Vương Thế tử phi. . .”

Nhắc đến Chương Hàm, vẻ mặt Vương phu nhân trở nên nặng nề. Đầu tiên nàng cự tuyệt sứ giả trong cung rồi đến cự tuyệt trọng thần, sau đó vừa bị tập kích liền thiêu hủy phủ Triệu Vương lập tức xông ra phá vòng vây, hơn nữa còn rải truyền đơn toàn bộ kinh thành khiến sự tình náo động đến mức long trời lở đất. Đây thật đúng là thủ đoạn làm việc quyết tuyệt xưa nay của Chương Hàm, nếu không lúc trước gặp phải uy hiếp của Trần Thiện Thông ở chùa Long Phúc sẽ đâu lấy chết tương bức. Xét theo tình huống này, chắc hẳn Chương Hàm đã sớm tống Trần Thiện Chiêu và những người khác ra khỏi thành. Hiện giờ hai tẩu muội lưu lạc nơi nào chẳng biết tung tích, cũng không biết có còn ở lại kinh thành hay không? Thái Tử ngoại trừ canh chừng Cố gia trước nay luôn lui tới chặt chẽ với phủ Triệu Vương, còn phái người bao vây không ít huân quý võ thần, nói là bảo đảm an toàn cho bọn họ. Ngoài ra ban truyền một đạo ý chỉ ngoài mạnh trong yếu đến Bắc Bình, thúc giục Triệu Vương dụng binh đánh Tây Bắc một lần nữa.


“À nô tỳ quên nói, Cố quản sự đã cẩn thận nhắc nhở những người theo hầu các vị thiếu gia. Rốt cuộc nhờ phu nhân tốn rất nhiều công sức dạy dỗ các thiếu gia, lời các thiếu gia tuyên bố hôm đó không phải hứa hẹn suông. Nếu lỡ có chuyện không may xảy ra, phu nhân nói thế nào thì các thiếu gia sẽ làm y như vậy. Tuyệt đối không làm nhục thanh danh Cố gia.”

“Được.” Vương phu nhân nghĩ đến sự quan tâm không giả dối của các nhi tử thứ xuất khi trở về thăm hỏi, nụ cười tức khắc nở trên môi -- -- Không uổng công nhiều năm qua bà tiêu phí thật lớn tâm huyết trên người bọn họ. Huống chi ngoại trừ Cố Chung ẩn thân bên ngoài, Cố Trấn và Cố Minh đều ở kinh thành, có thể nói là người Cố gia hưởng vinh chịu nhục cùng nhau. Chỉ cần quấn chặt với nhau thành sợi dây thừng bền chắc, cho dù Thái Tử trở mặt thì Cố gia cũng không phải không có cơ hội dành phần thắng.
“Phu nhân, phu nhân.” Theo tiếng hô to liên tiếp, một đại a đầu vội vàng vào phòng tới trước giường nhún gối hành lễ, vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc báo: “Công chúa Gia Hưng tới rồi ạ!”

“Cái gì?”

Vương phu nhân và Thái phu nhân trước sau cáo ốm không ra, Cố Thục Phi cùng Huệ phi Kính phi trong cung cũng cáo ốm không ra, vốn dĩ bà tưởng rằng nếu Công chúa Gia Hưng không cáo ốm thì cũng không dễ dàng ra khỏi phủ, nhưng hiện giờ người lại đặc biệt tới đây. Bà lập tức cố chống tay định nhổm dậy, ngay sau đó cảm thấy cả người bủn rủn, bất đắc dĩ phải kêu Triệu mụ mụ đặt gối sau lưng cho mình dựa vào. Thoáng chốc, bà thấy Công chúa Gia Hưng vịn tay một ma ma vào phòng, ngay sau đó buông tay ma ma kia vọt nhanh tới cạnh giường.

“Nương, con tới thăm người.”

Vương phu nhân xua tay cho lui đám người Triệu mụ mụ, chờ tất cả mọi người đều yên lặng rời phòng, bà chộp tay Công chúa Gia Hưng sốt ruột trách: “Thập nhị nương, Trấn nhi lại đây nhìn ta một cái là được, thời điểm rối ren này mà sao con còn chạy ra? Nếu lỡ Thái Tử triệu con vào cung khuyên giải mẫu phi con hay Thục phi nương nương, hoặc dứt khoát cấm cung con thì làm thế nào? Hiếu thuận không phải ở lúc này, ta đâu phải không biết tấm lòng của con!"
Tuy là bà mẫu tức nhi, nhưng lúc trước khi Vương phu nhân theo Thái phu nhân vào cung, quan hệ giữa Cố Thục Phi và Huệ phi không tồi nên bà thường gặp Công chúa Gia Hưng, dù kính trọng vị công chúa cành vàng lá ngọc nhưng cũng thích vẻ dễ thương lanh lợi của nàng. Khi Thiên tử tứ hôn, biết nhi tử được chọn thành hôn với vị công chúa này, bà âm thầm mừng rỡ một hồi. Vào lúc này, gương mặt Vương phu nhân tràn ngập lo âu, bàn tay đang cầm tay Công chúa Gia Hưng bất giác siết chặt.

“Nương, ngài cứ dưỡng bệnh thật tốt đi đã, không cần lo lắng cho con.” Công chúa Gia Hưng đỡ Vương phu nhân nằm xuống, kéo chăn bông đắp cho bà cẩn thận rồi nhẹ nhàng nói: “Tuy công chúa không thể so với thân vương, nhưng tốt xấu gì cũng là cành vàng lá ngọc của Thiên gia. Chỉ cần ngày nào Thái Tử Cửu ca vẫn còn muốn dựng đền thờ thì ngày đó không thể làm quá phận. Con đã đi gặp Nhị tỷ tỷ và vài vị tỷ tỷ khác, mấy công chúa xưa nay to gan đã bàn bạc thống nhất với nhau -- -- Nếu Thái Tử kêu các công chúa tiến cung thì phải cho phép chúng ta vào thăm phụ hoàng, nếu không chúng ta sẽ không phụng chiếu!”
Thấy Công chúa Gia Hưng mày liễu dựng ngược, chứng tỏ đã hạ quyết tâm, Vương phu nhân chỉ đành thở dài một hơi. Hoàng đế tuy cũng có lúc bạo nộ vô tình, nhưng xưa nay đối với đám con cháu nhỏ tuổi đều thật sự quan tâm, đặc biệt là về vấn đề hôn sự. Chẳng trách các công chúa nghe nói bệnh tình Hoàng đế có điều bí ẩn bèn tức khắc dám phụ họa hành động to gan lớn mật của Công chúa Gia Hưng. Nhưng bà chưa kịp nghĩ ra lời gì đó để an ủi Gia Hưng, chợt thấy con dâu đột nhiên đứng lên, quỳ xuống bên cạnh giường Bạt Bộ để ghé sát gần hơn vào tai bà.

“Thập nhị nương?”

“Con còn một chuyện cực kỳ quan trọng muốn bàn bạc với nương.” Công chúa Gia Hưng gần như dán sát bên tai Vương phu nhân thì thầm: “Nương còn nhớ hôm đưa tiễn Thập thất đệ và Thập thất đệ muội đi Sơn Đông, hai chúng ta đã từng thảo luận với Hàm nhi về đường lui?”
Thấy Vương phu nhân ngạc nhiên xong khẽ gật đầu, ánh mắt Công chúa Gia Hưng chợt lóe, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Bao nhiêu ngày qua Cố Chấn đều dẫn theo Kim Ngô vệ lục soát không ít cửa hàng khắp nơi trong kinh thành, đặc biệt hạ ngục một số người của các cửa hàng lúc trước có kinh doanh với phủ Triệu Vương. Tuy có người bẩm báo Thái Tử, nhưng Thái Tử chỉ khiển trách vài câu không đau không ngứa, coi bộ cũng muốn tra xét các nàng ẩn núp nơi nào. Hôm trước con thừa dịp đi Triều Thiên cung, chạng vạng cố ý đi ngang qua chỗ lúc trước có đề cập với Hàm nhi, phát hiện gian hàng đã sớm đóng cửa. Hai tẩu muội chỉ cần không ra khỏi thành, rất có thể đã trốn đến nơi đó. Rốt cuộc nếu ẩn thân nơi cứ điểm quan trọng của vương phủ thì rất dễ dàng liên lụy người khác, cũng thực dễ dàng bị người khác liên lụy. Chỉ có thể ở những nơi đơn giản như vậy thì mới dễ dàng che giấu.”
Vương phu nhân sững sờ, ngay sau đó hạ giọng nói: “Nếu đã như thế, ngàn vạn lần không thể để chỗ kia bị bại lộ. Chỉ cần không phái người đi quanh quẩn vùng phụ cận, ít nhất có thể an toàn được một thời gian. Rốt cuộc, ngoài Cố gia thì phủ của con đều có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm!”

“Vốn dĩ con muốn nghĩ cách đón về nhà, sau đó đưa đến chỗ Nhị tỷ tỷ. Tỷ ấy do tiên Hoàng hậu sở sinh, Thái Tử Cửu ca sẽ không dám tới cửa tìm người, nhưng ngẫm nghĩ lại sợ 'bụng người cách một lớp da'. Nếu nương nói như vậy, con sẽ coi như không biết đến.”

Hai bà tức lại bàn bạc một hồi, sau đó Công chúa Gia Hưng đến Ninh An các thăm Thái phu nhân. Thấy bà vẫn chưa tỉnh, cô chỉ ngồi một lúc rồi dặn dò Sở mụ mụ Lại mụ mụ và các nha hoàn vài câu rồi đứng dậy cáo từ. Bước lên phượng kiệu của mình ở nhị môn, trong lòng cô đầy ắp những suy nghĩ thượng vàng hạ cám, bỗng cảm thấy nệm mềm dưới thân đột nhiên không thoải mái chút nào.
Mang nỗi lòng bất an và nôn nóng ra phố Uy Vũ trước cửa Cố gia, Công chúa Gia Hưng vẫn chìm trong suy nghĩ. Đột nhiên nàng thấy phượng kiệu dừng gấp lại khiến thân người chúi về phía trước. May mà trong kiệu còn có thị nữ đi theo hầu hạ, một tay đỡ lấy Công chúa rồi quát lớn: “Sao lại thế này?”

“Có một lão ăn mày bị người đuổi đánh ạ!”

Công chúa Gia Hưng tức khắc nhíu mày thật sâu, tránh ra khỏi tay thị nữ vén lên mành kiệu, liếc mắt quan sát xung quanh. Thấy đội người mở đường đằng trước đã tách ra hai bên, mấy gã đàn ông đang đuổi đánh một lão ăn mày, nàng tính hô lên ra lệnh đuổi người trước đã, nhưng chợt nghĩ lại tình cảnh của mình hiện giờ bèn đột nhiên sinh lòng nghi ngờ, lập tức lạnh giọng quát: “Dám va chạm xa giá của ta, thật là phản rồi! Bắt tất cả bọn chúng đưa về phủ nghiêm thẩm!”
Đây vốn là một tình tiết vừa không hài hòa lại vừa cực kỳ nhỏ bé. Khi Công chúa Gia Hưng về đến phủ, ngồi một mình ngây ngốc trong căn phòng trống vắng không có tiếng trẻ con cũng không có phò mã bên cạnh, phía dưới có người tới bẩm báo. Hai gã đàn ông đuổi đánh lão ăn mày chỉ là người bán bánh bao và bán bánh nướng rong, không có bất luận vấn đề gì đáng nghi; nhưng lão ăn mày lại có chút điên khùng, cứ lảm nhảm mình là Phật Tổ giáng sinh. Nếu đổi thành thời điểm bình thường, Công chúa Gia Hưng chẳng hơi đâu chú ý đến kẻ điên như vậy, nhưng hôm nay đột nhiên cảm thấy hứng thú. Phân phó một ma ma tâm phúc nhất sửa soạn cho ông lão ăn mày một chút rồi đưa tới một gian phòng khách nhỏ kín đáo trong nhị môn. Kế tiếp, vị Thập nhị công chúa cành vàng lá ngọc lại đích thân đi đến trước mặt ông lão.
Tiếp tục vào ɯattραd để đọc truyện do nhà bαcοm2 biên tập