Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 235: KHÔNG DÁM PHỤNG CHỈ




Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Converted by Leo Sing in Wikidich

Nếu nói vụ Tần Vương đầu tiên thâu tóm binh quyền của Thiểm Tây Đô Ty, sau đó lấy cớ đại thắng quân Mông xin kéo quân về kinh dâng tù binh, hai tin tức này đã gây nên sóng to gió lớn ở kinh thành; vậy thì khi tin Tần Vương sát hại dân chúng giả mạo quân công trong một ngày truyền khắp kinh thành càng khiến triều đình cực kỳ hoang mang. Vào ngày kế, khi cấp sự trung được Hoàng đế phái đi Tây Bắc cũng không biết làm thế nào khiến đôi chân mọc cánh thần tốc chạy về kinh thành, chỉ trích Tần Vương tàn sát bộ tộc Mông Cổ hơn ngàn người ở A Lạp Thiên, xác nhận là gϊếŧ dân giả mạo quân công, biết triều đình phái sứ giả đến chất vấn nên có ý đồ câu lưu diệt khẩu, triều đình tức khắc náo động.


Mặc dù sau khi Thái Tử Chương Khánh qua đời thì Tần Vương ở Tây Bắc là hoàng tử lớn tuổi nhất, nhưng bởi vì tính tình tàn bạo bẩm sinh nên không được nhóm quan văn ủng hộ. Huống chi hiện giờ nền tảng lập quốc đã định, Đông Cung đã có chủ, Thái Tử luôn biểu hiện đầy đủ 'Nhân Thiện Trung Hiếu', trong khi thanh danh Tần Vương đã bị Trần Thiện Thông làm cho bại hoại gần như không còn gì. Bên này giảm bên kia tăng, vì thế tấu chương bay tới tấp vào cung như  tuyết rơi, chất đầy Thông Chính ty rồi chuyển đến từng chồng cao cao đặt trên bàn của Thái Tử. Sau khi thông báo cho Càn Thanh Cung, Hoàng đế rốt cuộc hạ một đạo thánh chỉ muộn màng.

Mệnh Tần Vương vào kinh trần tình nguyên do sự việc lần này!

(Nhân Thiện Trung Hiếu: Nhân ái, Thiện lương, Trung thành, Hiếu thuận)


Không thể nghi ngờ gì nữa, sắc lệnh như vậy chỉ là một sự khởi đầu. Công văn khẩn cấp tám trăm dặm chưa kịp ra cửa thì truyền đến tin Tần Vương tự phong Đại nguyên soái thống lĩnh ba mươi vạn binh. Ngay lập tức kinh thành chấn động, cả thiên hạ chấn động. Mặc dù Hoàng đế ôm bệnh trong người vẫn chưa lộ diện, nhưng lại ban hành sắc lệnh phong Triệu Vương làm Nguyên soái, phát binh thảo phạt Tần phiên. Tuy không ít lão thần thầm phê bình vụ bổ nhiệm này, nhưng Thái Tử đích thân triệu các lão thần đó đến Đông Cung, sau khi kiên nhẫn thuyết phục, tất cả mọi người dĩ nhiên vui vẻ chấp thuận. Thế nhưng trong thời khắc quan trọng này, phủ Triệu Vương ở kinh thành lại đưa tin Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu cáo ốm, phủ Triệu Vương đóng cửa không tiếp khách.


Đối với phản ứng này của Trần Thiện Chiêu, Thái Tử cũng không bị bất ngờ, văn võ bá quan đều ngầm thở dài. Khi Hoàng đế còn khỏe mạnh luôn rất sủng ái tôn tử Trần Thiện Chiêu, càng không cần nhắc đến ban thưởng biết bao nhiêu khi tằng tôn tử đầu tiên chào đời. Hiện giờ Thiên Tử bệnh nặng, Tần phiên mưu đồ tạo phản, nếu Triệu Vương chịu mang binh xuất chinh thì cũng xong. Nhưng nếu không chịu, vị Thế tử bị kẹt lại ở kinh thành không biết sẽ phải nhận lãnh kết cục thế nào?

Trong khi người ngoài phỏng đoán không ngừng thì phủ Triệu Vương vẫn có vẻ bình tĩnh không gợn sóng, hoặc nói cách khác, không ai dám làm bất luận hành động gì khác người chứ đừng nói đến ra ngoài truyền tin tức. Việc mua thức ăn cho Vương phủ đều do gia tướng tâm phúc của phủ Định Viễn Hầu do Uyển Bình Quận Vương phi Vương Lăng mang đến tiếp quản, bốn cửa đều thay thân vệ canh gác chặt chẽ, căn bản không được ra vào. Còn phần bất kỳ ai dám lén nghị luận thị phi, Vương Lăng thậm chí lười nói lý, cứ thế bắt quỳ ngoài trời một ngày một đêm dưới thời tiết đông lạnh chết người. Vì thế, cho dù vào thời điểm này mà Trần Thiện Duệ vẫn truyền lời muốn ở lại phủ Định Viễn Hầu thêm một thời gian, Trần Thiện Chiêu thì bệnh không lộ mặt, trong vương phủ không ai dám dò hỏi gì.
Sau khi dậy sớm đến phòng nghị sự giải quyết xong nội vụ một cách sấm rền gió cuốn, Vương Lăng tới Ngô Đồng Uyển cùng ăn cơm sáng với Chương Hàm. Vào thời điểm này, quy củ không nói chuyện lúc ăn và ngủ đã sớm bị ném sau đầu, Vương Lăng húp một hơi non nửa chén cháo rồi thông báo: “Đại tẩu, muội đã quan sát rõ ràng. Ngoài cửa chính có sáu bảy đứa tai mắt rình mò, cửa Đông và cửa Tây có bốn năm đứa, cửa sau tập trung nhiều nhất, đến cả mười mấy hai mươi đứa, đoán chừng sợ chúng ta 'Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương' đào tẩu từ cửa sau.”

(Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: nghĩa là công khai tu sửa đường núi nhưng ngầm vượt qua Trần Thương. Câu này ý chỉ kế dương Đông kích Tây mà Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ trong thời Hán Sở tranh hùng)
“Thật đúng là coi trọng chúng ta. May mắn Thế tử gia và Quận vương gia đã sớm lập kế hoạch rời kinh thành.” Chương Hàm nghĩ bụng mới ngắn ngủn mấy ngày mà tình hình đã phát triển tới nông nỗi này. Nếu nói Thái Tử không phải đã chuẩn bị từ sớm, nàng nhất định không tin. Nghĩ đến giờ này Trần Thiện Chiêu hẳn là đã qua Hoài An, trong lòng nàng bỗng tràn ngập nỗi nhớ khó tả. Tuy nhiên, nghĩ đến Vương Lăng cũng phải chia lìa với Trần Thiện Duệ, nàng lập tức áp xuống một tia gợn sóng: “Tin tức phía Bắc phỏng chừng đã đến kinh thành,  nhưng không dễ dàng đến được vương phủ. Nếu ta đoán không sai, phụ vương. . . phụ vương chắc hẳn sẽ không đồng ý xuất chinh.”

“Vì sao?” Vương Lăng khó hiểu nhướng mày: “Từ Bắc Bình đến Thiểm Tây nhất định phải đi qua Sơn Tây. Nếu có thể thu vào trong túi binh quyền của Sơn Tây Đô Ty, vậy kế tiếp thanh thế của chúng ta sẽ càng gia tăng. Hơn nữa, nếu phụ vương tuân chỉ xuất binh, vậy chính là danh chính ngôn thuận, cùng lắm thì làm qua loa không giao phong chính diện với Tần Vương là được.”
“Đô Chỉ Huy Sứ Tề Nguyên của Sơn Tây Đô Ty đã từng là thân vệ bên người Hoàng Thượng, rất trung thành và tận tâm, ngoại trừ Hoàng Thượng thì không theo phe bất cứ chư phiên nào, ông ta có thể điều khiển tất cả binh mã dưới trướng. Mà Đại vương vùng Đại Đồng hơi có chút bất hòa với phụ vương, nghe nói năm xưa còn tranh công  với nhau. Cho nên nếu phụ vương xuất chinh, lương thảo cho dù được  Bắc Bình cung cấp hoặc kiếm ngay tại chỗ đều tránh không khỏi phải qua Sơn Tây, không thể nghi ngờ chính là đưa đường lui của mình vào tay người khác. Huống hồ, chỉ cần đoàn người Thế tử gia rời kinh xong liền sai người gấp rút đến Bắc Bình báo tin, biết thế cục trong kinh thành như vậy thì phụ vương càng sẽ không tùy tiện động binh. Cho nên chúng ta ở nơi này. . .”
Chương Hàm không nói thêm gì nữa nhưng Vương Lăng cũng đã hiểu rõ. Tất nhiên  Vương Lăng rất quen thuộc với quân lược địa lý, nhưng chắc chắn cô nàng không bỏ công sức nghiên cứu quan hệ giữa các chư vương và tướng lãnh giống như Chương Hàm. Thấy trên khay không còn dư lại bao nhiêu đồ ăn, Vương Lăng vẫy tay phân phó nha hoàn dọn xuống, lúc này mới gật đầu nói: “Ngẫm lại cũng đúng, nếu thật sự phụ vương đích thân chinh phạt Tần phiên, bất luận thắng hay bại đều bị tổn thương; mà nếu thật sự chần chờ không xuất quân, trong triều luôn có người sẽ chụp cái mũ có dị tâm lên đỉnh đầu. Chuyện đi tới nước này, chúng ta chỉ còn cách 'Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền' mà thôi. Nếu thật muốn gây náo động ở kinh thành, người khởi xướng đừng nghĩ sống tốt!”
Thấy bộ dáng Vương Lăng mày liễu dựng ngược đằng đằng sát khí, Chương Hàm không khỏi mỉm cười. Nàng chợt nghĩ đến lời nói của Trần Thiện Duệ mà mấy ngày nay nàng luôn phân tích. Mặc dù vẫn chưa nghĩ ra vì sao Hoàng đế lại có phản ứng khác thường khi Trần Thiện Chiêu nhắc đến ba chữ 'Thế tử phi', nhưng nàng tự biết mình đâu có bản lĩnh để khiến Hoàng đế cho rằng nàng có thể hóa giải tình thế nguy hiểm. Một khi đã như vậy, nhất định trong những thứ đồ ban thưởng có huyền cơ gì đó. Nghĩ tới đây, nàng bèn quay sang bên cạnh phân phó Đan ma ma: “Đan ma ma, nhờ ma ma đi lấy món đồ kia lại đây.”

Vương Lăng đang thắc mắc thì thấy Đan ma ma ôm chiếc hộp dài bằng gấm đỏ vào phòng, mà Chương Hàm lại khoát tay ra hiệu đưa hộp gấm đến trước mặt mình. Vương Lăng không khỏi hơi do dự rồi mới nhận lấy. Vừa mở ra hộp gấm, cô nàng lập tức ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn Chương Hàm: “Đại tẩu, đây là Thiên Tử kiếm Hoàng Thượng ngự tứ khi Thần Húc chào đời phải không?”
“Không sai.” Chương Hàm gật đầu: “Thế tử gia đi quá vội vàng, vì thế lưu lại thanh Thiên Tử kiếm. Tuy nói người nhận ra Thiên Tử kiếm không nhiều lắm, nhưng nếu là Ngự tứ thì tương lai có lẽ sẽ phát ra công dụng lớn. Ta chỉ là phụ nữ yếu đuối, thanh kiếm này ở trong tay ta chỉ là vật trang trí. Mong Tứ đệ muội hãy giữ lấy mà sử dụng, như thế mới không đến mức nếu lỡ có chuyện gì lại bị mất mát!”

“Đại tẩu. . .” Vương Lăng vốn định nói đây là Hoàng đế ban cho Trần Hi, nhưng thấy vẻ mặt Chương Hàm vô cùng thành khẩn, cô nàng bèn đơn giản không khách khí, lập tức nhấn vào cơ quan rút kiếm ra khỏi vỏ. Thấy mũi kiếm có hai ba chỗ bị mẻ nhỏ như hạt gạo, thân kiếm bị mòn khá nhiều, rõ ràng là bội kiếm đã đi cùng với Hoàng đế Nam chinh Bắc chiến nhiều năm. Vương Lăng nhịn không được vươn ngón tay vuốt ve những dấu vết tượng trưng cho công tích vô thượng, sau đó mới tra kiếm vào vỏ: “Nếu Đại tẩu đã cho muội mượn món đồ trân quý như vậy, muội nhất định sẽ tận dụng thật tốt!”
Chương Hàm mỉm cười gật đầu, sau đó cho lui tất cả người hầu vẫn đứng bên cạnh từ ban nãy khi đàm luận đại sự, lúc này mới dặn dò Vương Lăng: “Ngoài ra, để phòng chuyện không may, nhờ Tứ đệ muội xác định cách thức rút lui tốt nhất để nếu lỡ phải cần, còn một điểm này. . .” Chờ Vương Lăng mặt mày nghiêm túc ghé sát lại gần, Chương Hàm mới thì thầm một câu quan trọng nhất. Khi nàng nói xong, Vương Lăng lập tức hít hà một hơi, trên mặt lúc đầu có vài phần do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu thật mạnh.

“Được, cứ làm thế đi. Nếu người khác muốn quậy tung, chúng ta không ngại làm thỏa mãn tâm nguyện của bọn chúng!”

Mong mọi người vào ɯattραd ủng hộ nhà bαcοm2. Thái y phụng chỉ tới chẩn trị cho Trần Thiện Chiêu bị Triệu Vương Thế tử phi Chương Hàm chặn ở bên ngoài, quan viên phái tới thăm hỏi cũng bị cự tuyệt ngoài cửa. Đối với thái độ đông cứng của phủ Triệu Vương, tuy Thái Tử rất bực bội nhưng chỉ có thể tạm thời nén xuống. Thế nhưng, khi các quan lại kết thúc kỳ nghỉ dài hạn mười ngày vào dịp tết Nguyên Tiêu trở lại triều vào ngày hai mươi mốt tháng giêng, tin tức khẩn cấp tám trăm dặm được đưa đến từ Bắc Bình về việc Triệu Vương công bố thiên hạ tấu thư hồi đáp, Thái Tử rốt cuộc không kìm nén nổi nữa rồi.
Bởi vì tấu thư hồi đáp của Triệu Vương cũng giống như tính tình ông ta, vừa lạnh lùng vừa cứng rắn!

“Tần Vương là huynh trưởng của thần, tuy thu lấy binh quyền của Thiểm Tây Đô Ty, thế nhưng chưa biết có thật sự xâm lấn hay không, binh mã chưa xuất động, không thấy ý tạo phản. Trong khi đó Hoàng đế bệ hạ ôm bệnh nhẹ không để ý tới triều chính, cả tháng vẫn chưa từng gặp người. Sợ rằng có kẻ giả mạo chỉ dụ của vua, vì vậy không dám phụng chiếu!”

Hai đích tử cộng với đích trưởng tôn đều đang ở kinh thành, thế mà Triệu Vương vẫn không cúi đầu!

Trong Văn Hoa Điện, Thái Tử rất ít khi phát giận trước mặt người khác giận dữ quẳng tấu chương hồi âm lời ít mà ý nhiều của Triệu Vương xuống đất, sau đó nói với các đại thần: “Cô cho rằng Nhị ca xưa nay oai hùng hiểu được đại thể, nhưng không ngờ tới thời điểm quan trọng lại bất phân thị phi, vu cáo minh chỉ của triều đình là giả mạo!”
Mặc dù lúc trước đám người Cảnh Khoan bị lưu đày chưa hồi triều, nhưng hiện giờ Thái Tử đã lâm triều giám quốc, dĩ nhiên có thêm nhiều thần tử tỏ vẻ nguyện ý trung thành. Lúc này, Hạ Thủ Nghĩa Trương Tiết và mấy trọng thần do dự chưa lên tiếng, phía sau tân nhiệm Hữu thiêm Đô Ngự sử của Đô Sát Viện đầy mặt xúc động phẫn nộ mở miệng: “Triệu phiên và Tần phiên đều có tâm làm phản! Xin Thái Tử điện hạ ban hạ lệnh chỉ, lập tức tuyên Triệu Vương Thế tử vào cung! Nếu xưa nay hắn có tiếng là người Nhân Thiện Trung Hiếu, vậy để xem khi hắn đọc được tấu chương hồi đáp với dã tâm rõ như ban ngày của Triệu Vương sẽ phản ứng thế nào?”

Chuyện mình hy vọng nhất đã có người nói thay, Thái Tử đương nhiên cao hứng vô cùng. Thấy quần thần vẫn chưa phản đối, hắn lập tức nhìn sang thái giám bên cạnh phân phó: “Nếu đã như thế, phái người tuyên Triệu Vương Thế tử vào cung!”
Nhưng hơn nửa canh giờ sau, thái giám đến phủ Triệu Vương tuyên triệu lại mặt xám mày tro trở về, thở hồng hộc trước mặt tất cả đại thần bẩm báo: “Thái tử điện hạ, chư vị đại nhân, cửa chính phủ Triệu Vương đóng chặt, căn bản không cho người đi vào. Nô tài hiểu dụ là mang theo lệnh chỉ của Thái tử điện hạ, bên trong lại truyền lời, nói là thể theo mệnh lệnh của Thế tử phi, đề phòng có người giả mạo chỉ dụ tuyên Triệu Vương Thế tử vào cung, phủ Triệu Vương từ ngay ngày hôm nay đóng cửa cấm tiệt mọi xuất nhập!”