Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 234: NỮ LƯU ANH HÀO




Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Một chiếc xe ngựa vội vàng ra khỏi cửa sau của phủ Triệu Vương, thùng xe che bít bùng ngọn gió cũng không thể lọt vào, trên xe là một nha hoàn đầu bù tóc rối thân dưới máu me bê bết cùng với vài hạ nhân mang theo tay nải không đáng giá. Cùng lúc đó ở trước cửa chính của phủ Triệu Vương, chiếc phượng kiệu hoa mỹ được tất cả thân vệ vây quanh tiền hô hậu ủng rời phủ. Nửa đường, phượng kiệu dừng lại trước một cửa hàng ở phố Tam Sơn trong chốc lát, hai ma ma và hai nha hoàn từ đoàn xe bước xuống rồi vào cửa hàng. Sau đó phượng kiệu lập tức tiếp tục cuộc hành trình thẳng đến phủ An Quốc Công.

Từ khi màn gièm pha của trưởng tôn nữ phủ An Quốc Công Tôn thị và Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông bị phơi bày, An Quốc Công phu nhân luôn trọng mặt mũi dường như già đi mười tuổi, không những cả người lập tức suy sụp mà tinh thần cũng uể oải không thiết gặp ai. Mặc dù An Quốc Công Thế tử phu nhân cũng thương xót trưởng nữ nhưng vẫn phải cố chống lo liệu quản lý việc nhà, đặc biệt thời điểm đón Tết không thể qua loa chút nào. Tới mùng năm tháng giêng là ngày nghênh đón Thần Tài, đồng thời cũng là ngày đại thọ sáu mươi của bà mẫu. Mặc dù vốn đã dự bị đầy đủ nhưng nữ nhi xảy ra chuyện nên bà tính làm qua loa cho xong. Thật không ngờ mấy phủ công chúa đã phái quản gia đến tặng quà từ sáng sớm, khiến bà vừa cảm động vừa hổ thẹn.


Ngày xưa đám thân thích muốn đeo bám nhà mình thì hiện giờ đều không bén mảng tới cửa; các huynh đệ ruột thịt của trượng phu thậm chí còn ngo ngoe rục rịch tính kế đoạt tước. Thật không thể ngờ những vị kim chi ngọc diệp mà lại phúc hậu như vậy!

Lúc ban đầu An Quốc Công Thế tử phu nhân dĩ nhiên hận Chương Hàm thấu xương -- nếu không có Chương Hàm đưa Tri Vương phi xông vào, không chừng chuyện của nữ nhi còn có thể giấu giếm. Nhưng đến khi Tần Vương thâu tóm binh quyền của Thiểm Tây Đô Ty, tiếp theo lại lấy lý do báo tin chiến thắng hiến tù binh yêu cầu mang binh vào triều, hận ý của bà lập tức biến thành may mắn. Cũng nhờ sớm kịp phát hiện, khi Hoàng đế thanh tỉnh nhìn rõ mọi việc nên cho phép nữ nhi hòa li với tên chó má Trần Thiện Thông rồi đoạt luôn tước vị của hắn, còn đặc biệt nói một câu sẽ xứng nữ nhi cho người khác. Nếu để sự tình kéo dài tới hiện tại, nói không chừng toàn bộ phủ An Quốc Công đều bị liên lụy, tới lúc đó đừng bàn đến tước vị, ngay cả tánh mạng toàn gia cũng không nhất định có thể giữ được! Vì thế, nghe thông báo Triệu Vương Thế tử phi đích thân tới cửa, An Quốc Công Thế tử phu nhân suýt nữa cho rằng thính giác của mình xảy ra vấn đề, ngay sau đó vui mừng khôn xiết.


"Đại nãi nãi. . ."

"Chuyện này còn phải đến xin chỉ thị sao? Mau mở cửa lớn, ta tự mình ra nghênh đón!"

Chương Hàm lấy cớ đại thọ sáu mươi của An Quốc Công phu nhân để bái phỏng, nếu không chỉ còn cách đến Cố gia hoặc phủ Công chúa Gia Hưng để lộ mặt, không có việc gì cứ đi hai chỗ đó hoài sẽ không được tự nhiên. Ngay lúc này, thấy phủ An Quốc Công vẫn chưa miễn tiếp vị khách không mời mà tới là nàng, ngược lại còn mở cửa chính nghênh đón, nàng biết ngay An Quốc Công Thế tử phu nhân là người hiểu lý lẽ.

Thọ lễ ngoại trừ hộp quà bốn màu còn một chuỗi Phật châu và một quải trượng bằng gỗ tử đàn. An Quốc Công Thế tử phu nhân dĩ nhiên vui mừng nhận lễ thay bà mẫu, muốn giữ lại Chương Hàm ăn tiệc mừng thọ nhưng Chương Hàm lắc đầu từ chối: "Thế tử phu nhân, trước đó vụ của Đại tiểu thư là cháu càn rỡ gây ra. Chỉ hy vọng hiện giờ muội ấy an dưỡng thật tốt, tương lai có thể tìm được một đoạn lương duyên, như thế lòng cháu mới có thể thanh thản."


"Đều do tên Trần thứ dân lòng lang dạ sói gây nghiệt, ta còn phải đa tạ Thế tử phi cứu Nguyên nhi nhà ta ra khỏi vòng khổ ải, tuyệt không dám có nửa điểm oán trách." Mặc dù hiện giờ áp lực của Triệu phiên cũng thật lớn, nhưng An Quốc Công Thế tử phu nhân ngẫm lại chắc hẳn triều đình đâu dám khiêu chiến hai đầu, vì thế cũng tồn vài phần tâm tư muốn giao thiệp, lập tức vui vẻ nói lời cảm kích. Trong lúc Chương Hàm đang cố cáo từ, bà vốn định đích thân tiễn ra đến cửa, một mụ mụ từ bên ngoài bước nhanh vào.

"Triệu Vương Thế tử phi, Đại nãi nãi." Mụ mụ nhún gối hành lễ rồi tươi cười thân thiết nói: "Chương Chỉ huy bên ngoài thông báo, Uyển Bình Quận Vương phi sai người tới nhắn tin Quận Vương phi đang ở phố Đại Trung tính chọn đặt thọ lễ tặng Định Viễn Hầu, muốn mời Thế tử phi cùng đi tham tường."
Uyển Bình Quận Vương phi? Vương Lăng? Không phải lúc nãy nửa đường đã vào cửa hàng kia với Trần Thiện Duệ, chờ hội nhập với Trần Thiện Chiêu và Trần Hi đi từ cửa sau của vương phủ, tại sao bây giờ lại tìm cớ nghênh ngang đến phủ An Quốc Công kêu nàng?

Mặc dù trong lòng Chương Hàm đang nổi lên sóng to gió lớn, nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu được mấu chốt trong vụ này. Cuối cùng đành phải hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân không tỏ vẻ quá kinh ngạc, sau đó được An Quốc Công Thế tử phu nhân tiễn ra ngoài.

Tới nhị môn, thấy sắc mặt Chương Thịnh âm trầm tiến đến chờ đón, nàng không tiện hỏi nhiều, cáo từ An Quốc Công Thế tử phu nhân rồi lập tức lên phượng kiệu. Dọc đường đi, trong lòng nàng rất bất ổn, chỉ cho rằng kế hoạch kín kẽ của mình xảy ra vấn đề. Đến khi phượng kiệu dừng lại, nàng bước xuống liền thấy đường cái đã sớm được thân vệ canh chừng khắp nơi, không có bất luận người không liên quan lai vãng, nàng mới trầm mặt bước vào cửa hàng.
Vừa vào cửa đối mặt với đủ loại binh khí bày xung quanh hàn quang bắn ra bốn phía, nàng lập tức bừng tỉnh nhận ra -- -- đây là cửa hàng bán binh khí!

"Đại tẩu, muội tính chọn một đôi song kiếm tặng cha, tẩu thấy thế nào?"

Thấy Vương Lăng một thân xiêm y hoa lệ nhưng không rườm rà, nở nụ cười xinh đẹp nhìn mình, Chương Hàm chỉ cảm giác đầu phình to như cái đấu. Mãi đến khi mình bị lôi kéo vào phòng trong, thấy bốn vách tường treo đủ loại kiểu dáng binh khí, mà trong phòng cũng không có người khác, nàng mới lập tức giằng khỏi tay Vương Lăng thấp giọng chất vấn: "Sao đệ muội ở chỗ này?"

"Đại tẩu có thể lưu lại, vì sao muội không thể?" Vương Lăng thấy Chương Hàm á khẩu không trả lời được, khẽ cười nói: "Tuy Đại tẩu giữ lại rất nhiều thân vệ, xét về vấn đề 'Thấy rõ đại cục hiểu rõ nhân tâm' muội không bằng đại tẩu, nhưng nếu cần đến 'Không binh bày trận, xung phong liều chết đánh giặc' thì Đại tẩu không so được với muội! Hơn nữa cánh đàn ông đều đi rồi, Đại tẩu không còn ai giúp đỡ đâu thể được? Huống chi từ năm ngoái tới nay, toàn bộ nội vụ của vương phủ đều do muội chủ quản, đột nhiên thay đổi nhỡ có đứa 'ăn cây táo, rào cây sung' nhận ra manh mối truyền tin ra ngoài thì sao?"
"Muội. . ." Chương Hàm bị nghẹn nói không nên lời, sau một lúc lâu mới bực bội gắt: "Không hiểu sao Tứ đệ lại cho phép muội quậy tung như vậy!"

"Chính Quận vương gia bảo muội ở lại, dặn muội nhất định không thể nói trước cho tẩu, nếu không tẩu lại nghĩ ra chiêu số gì đó khiến người khó lòng phòng bị. Đương nhiên, tẩu không sử dụng được chiêu hạ dược nữa đâu, đồ ăn thức uống của tẩu muội không dám đụng vào."

Nụ cười trên mặt Vương Lăng càng sâu hơn, thấy Chương Hàm cắn chặt môi, vẻ mặt vừa cảm động vừa tức giận, nàng nhẹ nhàng cầm tay Chương Hàm nói: "Trước khi xuất giá, muội vẫn luôn thắc mắc không biết vị đại tẩu tương lai là nhân vật thế nào? Lần đầu tiên gặp Đại tẩu còn cảm thấy cùng lắm chỉ được vậy mà thôi. Nhưng sau sống chung lâu rồi, muội bèn nhận ra mình không thể nào so được với tẩu! Đại tẩu, trước nay muội vẫn luôn thua cho tẩu, nếu lần này vào lúc mấu chốt nhất mà muội chưa chiến đấu đã rút lui, tẩu nói xem người tranh cường háo thắng như muội biết gác mặt mũi nơi nào?"
Nghe những lời này, Chương Hàm vốn đang rối bời rốt cuộc nhịn không được phải phì cười. Mặc dù biết Vương Lăng dùng giọng điệu thoải mái để miêu tả tình thế trầm trọng lúc này chỉ vì muốn để nàng đây dễ chịu hơn, nhưng nàng xác thật cảm thấy tảng đá lớn luôn đè nặng trong lòng nới lỏng một xíu. Nhìn Vương Lăng hiển nhiên cũng thuộc loại bướng bỉnh giống mình, Chương Hàm chỉ có thể thở dài rồi cười nói: "Vậy được, chúng ta hãy khiến người kinh thành mở rộng tầm mắt, phụ nữ phủ Triệu Vương cũng rất anh hào!"

Khi Chương Hàm và Vương Lăng cùng trở lại phủ Triệu Vương, buổi tối phủ Định Viễn Hầu truyền tin, nói là Định Viễn Hầu kêu con rể Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ đi nghiên cứu luyện tập quân trận binh pháp. Đây là chuyện thường xảy ra trong dĩ vãng, cho nên dù vào ban đêm Trần Thiện Duệ mặc áo choàng mang mũ trùm đầu vội vàng ra cửa cũng không có ai cảm thấy kỳ quái. Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Chương Thịnh vội vàng lĩnh mệnh đi phía Bắc truyền tin, Vương Lăng ở phòng nghị sự xử lý nội vụ, Trần Thiện Chiêu xin nghỉ phép nhân dịp tết Nguyên Tiêu, cả ngày rúc trong Ngô Đồng Uyển chưa từng ra cửa, trong phòng thường xuyên truyền ra tiếng cười của Chương Hàm, hết thảy đều có vẻ yên tĩnh an hòa.
Khi Thái Tử biết phủ Triệu Vương phái Chương Thịnh đích thân đi phía bắc truyền tin, biết ngay tin tức mình sai rải rác bấy lâu nay coi bộ đã thu được hiệu quả. Theo như hắn nhận xét về Tam ca Triệu Vương, chưởng quản binh quyền của Bắc Bình Đô Ty và Hành Đô Ty nhìn có vẻ như lực lượng tăng nhiều, nhưng đồng thời phân chia phe phái và tranh đấu nội bộ cũng tăng lên tới một trình độ mới, huống chi hai vị Đô Chỉ Huy Sứ kia đều không dễ đối phó. Nếu quân đội của Triệu Vương biết được phải đi thảo phạt Tần phiên, chỉ sợ bên trong lập tức phân tranh không ngừng. Tuy nhiên, Hoàng đế còn tại vị, Triệu Vương tất nhiên ở trong tình trạng 'Ném chuột sợ vỡ đồ', nếu không chịu đánh trận này thì sẽ mang tiếng có dị tâm. Tới lúc đó, Thái Tử hắn đây nhân danh chính nghĩa sẽ hoàn toàn chiếm thế thượng phong!
"Dạo này Triệu Vương Thế tử phi còn thường đi Cố gia không?"

"Hồi bẩm điện hạ, từ hôm tất niên Triệu Vương Thế tử phi chỉ sai người đến biếu quà tết, vẫn chưa đích thân tới đó." Thái giám thông báo tình hình nói tới đây bèn do dự một chút rồi nói tiếp: "Nhưng thật ra ngày hôm qua Triệu Vương Thế tử phi và Uyển Bình Quận Vương phi cùng đến tiệm binh khí, đó là sản nghiệp của phủ Định Viễn Hầu. Nghe nói muốn đặt riêng một món binh khí để làm quà mừng thọ cho Định Viễn Hầu."

"Tiệm binh khí của Định Viễn Hầu làm ăn công khai, mỗi năm số lượng sắt được phép dùng đều có hạn định, binh khí chế tạo càng giới hạn. Hơn nữa, giá cả cao đến mức cắt cổ, có thể bán ra ngoài chỉ ba đến năm món. Cho dù bên trong đều là hàng chất lượng cực tốt, nhưng trữ hàng chỉ ít ỏi vài món, có muốn võ trang cho thân vệ của vương phủ cũng không đủ, loại sự tình này có gì cần báo?"
Vừa nói xong, Thái tử phi từ bên ngoài tiến vào, thấy hàng mày Thái Tử nhíu lại dường như sắp phát hỏa, nàng ta cười tủm tỉm nói: "Điện hạ, có tin tức tuyệt vời."

"Tin gì?"

Thấy Thái Tử không tỏ ra hứng thú, Thái tử phi bèn bước nhanh tiến tới, xua tay ra hiệu cho thái giám lui ra, lúc này mới kề sát tai Thái Tử thì thầm: "Con đường tin tức bên phía Tây Bắc đã được đả thông."

Vừa dứt lời, Thái Tử liền ngẩng đầu lên, một tia phẫn nộ tức khắc tan thành mây khói, trên mặt lộ ra vui mừng thật sâu: "Bên kia truyền đến tin tức thế nào?"

"Trần Thiện Thông đã tới phủ Tây An, lập tức bị Tần Vương hạ lệnh bắt giữ, nghe nói ăn một trận đòn da tróc thịt bong, sau đó bị nhốt lại. Tất phu nhân đau khổ cầu xin cũng không có kết quả. Còn Vương phi hình như đã sớm bị giam lỏng." Thấy Thái Tử rõ ràng không kiên nhẫn nghe chuyện lông gà vỏ tỏi, Thái tử phi liền trở lại chính đề: "Cái vụ đại thắng là giả, Tần Vương xuất binh từ Ninh Hạ, tàn sát bộ tộc A Lạp Thiện của Mông Cổ, người còn lại đều bỏ trốn. Đây là khiêu khích xung đột biên giới, gϊếŧ dân chúng để mạo nhận quân công!"
"Tốt!" Thái Tử đập bàn một cái thật mạnh, tràn đầy tự tin nói: "Với tin tức này là có thể quang minh chính đại sai Triệu phiên xuất binh! Lão già còn ở đây, Nhị ca hành động quá sớm!"