Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 229: BỨC VUA THOÁI VỊ




Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Thoái vị!

Mặc dù vừa nghe Thái Tử nói ra rất nhiều điều nghẹn uất trong lòng, Hoàng đế vẫn có thể giả như hôn mê nằm yên tại chỗ, mãi đến điểm mấu chốt nhất mới mở miệng cho biết mình đã tỉnh. Thế nhưng ngay lúc này nghe được câu nói dường như mọi sự đã định, Hoàng đế không khỏi đột nhiên biến sắc. Thấy Thái Tử xoay người chậm rãi đứng lên, ngài hít một hơi thật sâu, nói từng câu từng chữ: “Ngươi thật cho rằng trong cung này có thể muốn làm gì thì làm?”

“Trong cung phụ hoàng đã thượng vị hai mươi năm, nhi thần chỉ vừa được thụ phong Thái tử vào đầu năm trước, tính ra mới làm trữ quân chưa tới hai năm, dĩ nhiên tuyệt đối không dám cho rằng có thể muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, nhi thần xin ngài thoái vị nhưng cũng không phải hiện tại, mà là sau khi Tần phiên Triệu phiên lần lượt cúi đầu xưng thần.”


Thái Đáy huyệŧ kính cúi người, nhưng lời đại nghịch bất đạo lại tuôn ra với giọng tuyệt không cung kính, nghe vào tai có vẻ cực kỳ cổ quái. Hắn nói xong bèn ngẩng đầu lên, thấy Hoàng đế nằm trên giường chống người muốn ngồi dậy nhưng thử vài lần vẫn chưa thành công, hắn nhẹ giọng nói: “Có lẽ phụ hoàng đã biết, trong thuốc và trong lư hương có chất an thần khiến người luôn mơ màng muốn ngủ, thậm chí cả người vô lực, cho nên ước chừng phụ hoàng đã không uống thuốc vài ngày, còn phần hương an thần hơn phân nửa cũng có người bên cạnh chỉ bỏ vào một chút mà thôi. Tuy nhiên, nhi thần đã mắc lỗi rất nhiều, lần này không hề dám sơ suất.”

Thấy Hoàng đế nhìn chằm chằm mình với ánh mắt cực kỳ tức giận, Thái Tử thản nhiên giải thích: “Đệm chăn và y phục của phụ hoàng vẫn luôn được chuyên gia của Hoán Y cục giặt giũ, kể từ năm trước đã cải biến từng chút một thành phần hương liệu. Lúc đầu phụ hoàng không thể cảm giác được, nhưng dùng lâu sẽ khiến người mềm nhũn tê mỏi không muốn hoạt động. Ngoài ra phụ hoàng thích uống trà đặc, không thích trà Minh Tiền lại chọn trà xuân, !oại trà cống phẩm đó đều do tiệm trà của Phương thị vơ vét, bỏ thêm chút nguyên liệu vô hại có thể khiến vị trà càng thuần hậu. Thế nhưng, nếu kết hợp trà và huân hương thì dược tính sẽ có tác dụng mãnh liệt hơn gấp mấy lần.”


Nghe Thái Tử bình tĩnh thổ lộ làm thế nào tính kế phụ thân, vẻ mặt Hoàng đế càng lúc càng lạnh, nhưng thân mình lại không cách nào động đậy. Rong ruổi chiến trường nửa đời người, ngài chỉ có thể trơ mắt nhìn nhi tử đã từng được vô số người khen ngợi tao nhã thiện lương lộ ra bộ mặt dữ tợn.

“Đương nhiên, đó chỉ là những thứ lót đường. Thủ đoạn quan trọng nhất để đẩy lưng phụ hoàng thật mạnh chính là dựa vào đám nghiệt đảng của Hàn Quốc công. Nhi thần thật sự không hiểu lúc xưa Hàn Quốc công Thư Toàn sao có thể ngu xuẩn như vậy, mưu toan dùng bí mật này tới áp chế phụ hoàng ân xá hắn? Ngay cả nguyên phối và con trai mà phụ hoàng còn có thể bức tử, làm sao lại trúng kế hắn được? Chỉ buồn cười những người đó còn siêng năng cầu khẩn lật lại bản án, nhi thần muốn sao là bọn chúng liền làm theo: nào là tấu chương viết bằng máu, nào là đánh trống Đăng Văn kêu oan. . . À, vụ huyên náo ở pháp trường thật sự không có chút nào liên quan đến nhi thần, hẳn là tên mập chết tiệt Trần Thiện Thông sai khiến người làm. Đương nhiên, nhi thần cũng trúng bẫy rập của Trần Thiện Thông, vụ 'Cải nguyên' nếu nhi thần đoán không lầm là do hắn thả tiếng gió.”


Thấy gân xanh trên trán Hoàng đế cũng lộ ra, Thái Tử bèn cúi người đỡ Hoàng đế nằm xuống, động tác dịu dàng đắp chăn lại cho ngay ngắn, lúc này mới hơi mỉm cười nói: “Phụ hoàng, nhi thần biết ngài truyền triệu hoàng tử hoàng tôn rồi cấm túc là muốn dụ ra kẻ lòng dạ khó lường. Kết quả Trần Thiện Thông quả nhiên lộ dấu vết, Nhị ca cũng bị hoang mang, nóng lòng muốn hành động. Lần này, ngài tùy ý dùng luôn hương an thần và thuốc ngủ, cũng là muốn dẫn dụ nhi thần, cho nên nhi thần liền xuất hiện. Ngài yên tâm, Lý Trung tận tâm và trung thành với ngài đã không thể về được. Còn phần những người hầu hạ trong Càn Thanh Cung, tuy được Lý Trung ngàn chọn vạn tuyển, nhưng mẫu gia của Thái tử phi mặc dù ngu xuẩn thiển cận nhưng tiền bạc lại có rất nhiều, tất cả người nhà của đám hầu cận đều ở trong tay nhi thần!”
Đến lúc này, Hoàng đế rốt cuộc nhịn không được, ngực phập phồng kịch liệt, nhưng lại biết nếu bây giờ ngất đi chỉ khiến tên nghịch tử này thành công! Vì thế, ngài chỉ có thể hít thở từng hơi thật sâu, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại. Đột nhiên, Hoàng đế vừa kinh vừa giận khi thấy một chén trà lạnh dí đến tận miệng.

“Trông phụ hoàng có vẻ khát rồi, uống một ngụm trà cho thông cổ.” Nói xong, Thái Tử không chần chờ cạy miệng Hoàng đế đổ hết chén trà vào. Thấy Hoàng đế hung hăng trừng to mắt nhìn mình, trà dư từ khóe miệng chảy ra, Thái Tử bèn lấy tay áo lau sạch rồi đặt chén trà sang bên cạnh: “Phụ hoàng không cần tức giận, mấy chuyện độc hại linh tinh gì đó nhi thần nhất định không làm, trà này chỉ giúp ngài ngủ một giấc ngon lành mà thôi. Ngài đã già rồi, người cũng mệt mỏi, không cần canh cánh lo những chuyện phiền lòng. Cho dù Nhị ca thật sự khởi binh tạo phản, nhi thần không phải không có cách đối phó.”
Thái Tử thấy mí mắt Hoàng đế dần dần khép lại, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Kế 'Đuổi hổ nuốt sói' ngay cả phận nữ lưu như Triệu Vương Thế tử phi mà cũng có thể lôi ra, chẳng lẽ nhi thần lại không biết cách vận dụng?”

Hãy vào ɯattραd ủng hộ người làm truyện là bà còm. Sáng sớm ngày hôm sau là Tết Nguyên Đán. Vào mỗi ngày đầu năm, buổi đại triều luôn là ngày hội quan trọng nhất mở đầu cho một năm mới, không khí trang nghiêm không gì sánh kịp. Thế nhưng, ngày Tết năm nay trong cung lại truyền ra tin tức vẫn miễn triều. Mặc dù hôm trước đã nhận được tin báo, nhưng các văn võ đại thần vẫn tồn một tia hy vọng sẽ có sự thay đổi, hôm nay biết được tin xác định khó tránh khỏi thất vọng hoàn toàn. Vì thế, thời điểm văn bản chính thức của Thái Tử giám quốc được phát ra rõ ràng, từ quan lại trong triều cho tới bình dân bá tánh đều nhận thức một sự thật lửa sém lông mày.
-- -- Thiên biến sắp tới!

“Thiên biến sắp tới.”

Trong phủ Triệu Vương, khi Chương Hàm nhận được tin tức bèn thốt lên câu này với Vương Lăng. Mặc dù Tri Vương Trần Dung và Vương phi đã khởi hành đến đất phong, nhưng nhiệm vụ tu thư của Trần Thiện Chiêu ở kho Cổ kim thông tập vẫn không hủy bỏ, cho nên vẫn vào cung mỗi ngày. Còn phần Trần Thiện Duệ cũng thỉnh thoảng ra ngoài tụ tập bằng hữu. Mặc dù hết thảy đều bình thường giống như xưa, nhưng trong tình hình thế cục càng ngày càng bấp bênh mà hai huynh đệ đều có vẻ rất tiêu dao, về phủ thì cứ như người vô tâm vô phế, Chương Hàm nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

Giữa hai trục lý là bàn cờ đang chơi dở, nhưng tâm tư của hai người đều không đặt trên ván cờ sát phạt, nước đi càng có vẻ lộn xộn. Vương Lăng cầm quân cờ trắng, nghe Chương Hàm nói xong bốn chữ lời ít ý nhiều, nàng nhịn không được siết chặt quân cờ đã từng lập qua vô số chiến công hiển hách, mở miệng nói: “Đại tẩu, hai huynh đệ họ có chuyện giấu chúng ta.”
Chương Hàm có thể nhìn ra sự tình, Vương Lăng đương nhiên cũng thế. Hai người trao đổi ánh mắt, Chương Hàm đột nhiên hỏi: “Tứ đệ muội, không biết khi muội sai người đưa quà tết đến phủ Định Viễn Hầu, Định Viễn Hầu có nhắn gởi lời gì hay không?”

Nghe vậy, Vương Lăng sửng sốt một chút rồi nhíu mày đáp: “Nhiều năm qua cha vẫn ru rú trong nhà, ngẫu nhiên chỉ ra biệt trang ngoài thành ở vài ngày. Hiện giờ thời khắc bất ổn, đại tẩu đã dặn muội cố gắng không liên lụy cha, cho nên muội vẫn chưa trở về gặp cha lần nào, chỉ sai Võ mụ mụ tặng quà tết. Võ mụ mụ trở về nói là không gặp được cha, cũng không tiện thể mang theo lời nhắn gì.”

Định Viễn Hầu là tướng quân thông thái bậc nhất, nhiều năm qua không dính dáng đến triều chính, thế mà Triệu Vương vẫn dốc hết sức để Trần Thiện Duệ nghênh đón Vương Lăng làm Quận vương phi, Chương Hàm tuyệt không cho rằng Triệu Vương chỉ vì muốn nhắm đến của hồi môn phong phú do Vương Lăng sở hữu, hay chỉ cần cái danh cưới vào phủ thiên kim công hầu. Mặc dù hiện nay đa số người đời đã quên mất chiến công hiển hách của Định Viễn Hầu khi xưa, nhưng luôn có người không bao giờ quên được. Xét cho cùng, vài vị lão quốc công chiến công hiển hách đều đã qua đời là những người có quyền lực cao nhất trước khi Hoàng đế đăng cơ; sau khi Hoàng đế đăng cơ dụng binh bình định khắp nơi và đối phó với giặc Mông Cổ, đa số là dùng các viên tướng trẻ hơn như Uy Ninh Hầu Định Viễn Hầu Võ Ninh Hầu, mà trong số đó thì Định Viễn Hầu lui về ở ẩn sớm nhất, mà những chiến công hiển hách của Định Viễn Hầu chỉ vừa nghe là đã khiến lòng người hướng về. Nếu tính ra, hiện giờ Định Viễn Hầu Vương Thành chỉ mới năm mươi mà thôi.
“Đại tẩu?”

“Có lẽ năm nay Định Viễn Hầu không ăn tết trong phủ.”

Bật ra một câu như vậy, Chương Hàm nhìn Vương Lăng tiện tay đi một nước cờ, lại không cầm quân cờ đen trong hộp ra ứng đối mà chỉ nói với Vương Lăng: “Tứ đệ muội, trong vòng một hai ngày này nhờ muội mau chóng thu dọn mọi thứ cần thiết, nhưng không thể nói cho bất luận người nào. Còn phần những người hầu hạ bên cạnh. . . ai giữ lại ai điều đi cũng nên nhanh chóng định ra!”

Mặc dù Chương Hàm đã sắp xếp sẵn đường rút lui sau khi gặp Vương phu nhân và Công chúa Gia Hưng hôm đi tiễn Tri Vương cùng Tri Vương phi, nhưng nàng vẫn chưa tiết lộ cho bất cứ người nào mà tạm thời giấu ở trong lòng. Ngay lúc này, thấy Vương Lăng sau một chớp mắt sửng sốt liền gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nàng biết Vương Lăng cũng đã sớm dự bị tốt, không khỏi mỉm cười.
“Cánh đàn ông có kế hoạch của họ, chúng ta chuẩn bị phần của chúng ta. Nói tóm lại, cứ lấy bất biến ứng vạn biến là được!”

Mời vào ủng hộ nhà bacom2 ở ɯattραd. Buổi chiều hôm nay, khi Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ vừa về đến phủ là nhận được một tin tức đã sớm đoán trước nhưng lại tới không đúng thời điểm -- --  Tần Vương ở Tây An phủ suất quân đại chiến, thu được mấy vạn trâu ngựa, mấy ngàn hàng binh đồng thời bắt sống vài vương công Mông Cổ, đang trên đường vào kinh báo chiến công và dâng tù binh! Trước đó thâu tóm binh quyền của Thiểm Tây Đô ty, hiện giờ lại dùng lý do vào kinh "dâng tù binh" nhưng thật sự tăng thêm vài phần khoe ra quân công vũ lực, cảm giác quá mức áp bức.

Xưa nay mỗi gia đình về viện riêng dùng cơm nhưng hôm nay Trần Thiện Chiêu lại sai dọn cơm ở Bạch Hổ đường. Hôm qua tại đây đã lạy chúc tết vắng mặt phụ vương và mẫu thân, lúc này Trần Thiện Chiêu lại đích thân nâng chén chúc năm mới Chương Hàm Trần Thiện Duệ Vương Lăng, sau đó nói: “Lần này động tác của Tần Vương tuy là ném đá dò đường, nhưng nếu triều đình ứng đối không khiến ông ta hài lòng, sợ là sẽ lập tức tiến binh đánh vào Nam. Ta vừa nhận được tin tức từ trong cung, cách ứng đối của Thái Tử là mạnh mẽ cự tuyệt không cho phép Tần Vương về kinh thành, hơn nữa có người đề nghị phong phụ vương làm Đại tướng quân tiêu diệt phản nghịch.”
Lời này vừa nói ra, Trần Thiện Duệ tức khắc chống tay lên bàn định đứng dậy, nhưng lại bị Vương Lăng đè lại. Hắn hậm hực ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Đây rõ ràng là kế 'Đuổi hổ nuốt sói', chẳng lẽ Thái Tử cho rằng phụ vương sẽ không nhìn ra?”

“Cho dù nhìn ra, chỉ cần Hoàng gia gia vẫn còn thượng vị thì người hạ lệnh chính là Hoàng gia gia chứ không phải Thái Tử. Phụ vương không có khả năng kháng chỉ.” Nói tới đây, Trần Thiện Chiêu cười khổ rồi ánh mắt chợt trở nên sắc bén: “Cho nên, mặc kệ làm cách nào cũng phải tìm hiểu cho rõ ràng bệnh tình của Hoàng gia gia ra sao!”