Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 227: MÂY ĐEN GIĂNG ĐẦY




Edited by Bà Còm in Wattpad

Một đêm cấm cung của hoàng tử hoàng tôn đã kết thúc. Sau giờ Ngọ, khi các hoàng tử hoàng tôn dần dần rời cung về phủ thì lại có tin tức động trời truyền tới phủ của văn võ đại thần quan to hiển quý khiến mọi người thở không nổi.

-- -- Lạc Xuyên Quận vương phi Tôn thị giả mang thai, Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông mượn lý do này dùng kế "Ve sầu thoát xác" trộm rời kinh, Hoàng đế giận dữ tước phong hào Quận vương, nhưng lại phá lệ khai ân cho Tôn thị hòa li về nhà xứng phu quân khác.

-- -- Tần Vương ở Tây An phủ lấy cớ Mông Cổ xâm phạm biên giới, thu tóm binh quyền của Thiểm Tây Đô Ti!

-- -- Hoàng đế đột nhiên ra lệnh Tri Vương Trần Dung đến đất phong!

Suốt mùa đông khắc nghiệt đã xảy ra bao nhiêu sự kiện liên tiếp, hiện giờ ai cũng biết sức khỏe Hoàng đế càng ngày càng sa sút, tự nhiên cảm thấy cả người ớn lạnh giống như đang đi trong gió rét căm căm. Tuy nhiên, so sánh với nhóm huân quý võ thần luôn giữ yên lặng, nhóm quan văn sau màn choáng váng ban đầu bèn tung tấu chương tới tấp vào cung như tuyết rơi. Mọi người đều thỉnh chỉ xin diệt tận gốc ý đồ phản nghịch, thậm chí còn muốn tước đoạt binh quyền của các phiên vương, đặc biệt là binh quyền của Triệu phiên. Khi Hoàng đế hạ lệnh cho một vị quan kêu gào hăng say nhất đảm đương nhiệm vụ đặc phái viên đi Tây Bắc đàm phán với Tần Vương, nghe nói vị kia lập tức kích động đến mức ngất xỉu.


Đương nhiên, không ai biết được vị này ngất xỉu vì phấn khích khi sắp được diện kiến Tần Vương trị quân tàn bạo mà đối đãi địch nhân càng tàn bạo hơn, hay là sợ tới mức ngất xỉu.

Hiện giờ ngay cả tiểu dân bá tánh cũng đều biết Hoàng đế đã không thượng triều mấy ngày liên tiếp, quân quốc chính vụ đều do Thái Tử tạm thay. Trong quá khứ, sáu bộ năm phủ và các nha môn phải tạm thời phong ấn khi ngày Tết đang đến gần, giờ đây lại im ắng vận động đều đều như thường lệ.

Phủ Tần Vương phụng chỉ đóng chặt cửa tứ phía, Thế tử và Thế tử phi cấm túc ăn năn. Nhân sự ra vào phủ Triệu Vương cũng ít hơn trước đây rất nhiều. Tuy nhiên, mồng tám tháng chạp là ngày trước khi Tri Vương Trần Dung lên đường, Chương Hàm tự nghĩ ngày mai chắc hẳn sẽ có rất nhiều người tiễn đưa nên khó mà nói câu nào, vì thế hôm nay bèn đi cùng Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ đến phủ Tri Vương. Vương Lăng xưa nay không thích những chỗ đông người, đương nhiên ở nhà tọa trấn.


Cánh đàn ông tập trung ở tiền viện, nhóm phụ nữ dĩ nhiên tụ họp ở hậu viện. Thấy Trương Như và Long Bình Hầu phu nhân ôm nhau khóc nức nở, Chương Hàm biết lúc này không nên quấy rầy hai người thì tốt hơn, vì thế đi tới gặp Vương phu nhân và Công chúa Gia Hưng. Nàng vốn còn có chút kỳ quái khi thấy Vương phu nhân mang theo Cố Ngọc vừa định xong hôn sự trước đó một tháng, nhưng nhìn Cố Ngọc mỉm cười khéo léo đứng sau lưng mẫu thân và Đại tẩu thành thạo ngăn cản các vị phu nhân muốn tới tiếp xúc, nàng lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

Hóa ra Vương phu nhân để Cố Ngọc đứng phía sau làm lá chắn và trông chừng!

"Trước mắt không giống những lúc khác, đâu cần hàn huyên khách sáo!" Công chúa Gia Hưng hít một hơi thật sâu, sau đó lời ít ý nhiều nói: "Phò mã sai gia tướng tâm phúc đi khắp các cửa thành xem xét. Bất luận là Thái Bình môn Kim Xuyên môn hay Tam Sơn môn Tụ Bảo môn, nói tóm lại cửa thành khắp các nơi đều kiểm tra nghiêm ngặt gấp đôi so với khi xưa, cho thấy là vì tên mập chết tiệt kia đào tẩu. Chẳng qua cửa thành vẫn chưa đổi đội quân canh giữ, vì thế vào mỗi mùng năm mùng mười, có thể tin cậy được đội trưởng và lính canh của Thái Bình môn. Người nọ từng được ân huệ của mẫu phi, chuyện này ít có người biết. Ngoài ra, con đã đưa Trân ca nhi ra khỏi thành."


Vương phu nhân làm bà mẫu mà đến bây giờ mới biết Công chúa Gia Hưng đã đưa nhi tử thân sinh, cũng chính là trưởng tôn ruột thịt của mình ra thành, bà không khỏi nhướng mày, trầm giọng nói: "Thần Sách môn và Định Hoài môn, cứ mỗi mùng sáu là được bộ hạ cũ của lão gia bảo vệ. Ai cũng biết Triển Thiên hộ canh giữ Thần Sách môn là bộ hạ cũ của lão gia; còn Định Hoài môn nằm trên bờ sông Tần Hoài nên không phải là cửa thành quan trọng nhất, không ai biết đến Vu Bách hộ canh gác mỗi mùng sáu. Còn phần những người khác, thời trẻ tuy có canh gác cửa thành nhưng hiện giờ cũng đã điều nhiệm không còn làm nữa. Nếu lỡ có chuyện gì, chỉ cần nói là người Ninh gia là có thể ra khỏi thành."

Bởi vì lúc xưa Hoàng đế sợ cố định người canh gác các cửa ra vào kinh thành sẽ tạo thành các loại tệ nạn, do đó ra lệnh cho các đội kinh vệ luân phiên canh gác. Thế nhưng sau một thời gian dài, đội quân nào canh gác vào ngày nào cũng đã thành lệ. Lúc này, Chương Hàm nghe Công chúa Gia Hưng và Vương phu nhân đề cập tới điểm này, biết hai người họ cũng giống mình lên kế hoạch phòng ngừa rủi ro, không khỏi hít một hơi thật sâu.
Tuy nhiên, nàng còn chưa lên tiếng thì Công chúa Gia Hưng đã nói tiếp: "Mấy ngày trước đây, con nghĩ cách vào cung gặp mẫu phi. Mẫu phi nói tháng trước phụ hoàng đã từng nghỉ ở trong cung của bà, sức khỏe đâu thấy có gì không ổn, không hiểu sao sau trận này đột nhiên càng ngày càng sa sút. Khi phụ hoàng cao hứng thường nhắc tới đứa ngốc nhà ngươi, cũng nhắc tới ngươi và Hi nhi, chính là Thần Húc. Ngay cả mẫu phi cũng trách yêu phụ hoàng bất công, cứ ngự tứ đồ vật không ngừng. Phụ hoàng lại nói mọi thứ đều là vật chết, chỉ có con người mới là vật sống, nếu hợp ý, cho dù có thiên vị cũng không đáng trách."

Nghe Hoàng đế thản nhiên xác nhận ngài thiên vị Trần Thiện Chiêu nàng và Hi nhi trước mặt Huệ phi, Chương Hàm không khỏi cảm thấy kích động, nhịn không được thầm nghĩ -- nếu Hoàng đế thật sự thích Trần Thiện Chiêu như vậy, tại sao trước đây không dứt khoát lập Triệu Vương thành trữ quân, chẳng phải sẽ không có sự phân tranh như hiện giờ? Tuy nhiên, ý niệm này chỉ chợt lóe lên đã bị nàng xóa ra khỏi đầu.
Hoàng đế là Thiên Tử, đây không phải chuyện nàng nên suy đoán!

Công chúa Gia Hưng đột nhiên liếc nhìn tứ phía, thấy tuy có người chú ý tới bọn họ bên này nhưng chỉ cho rằng họ đang nhàn thoại chuyện nhà, hơn nữa có Cố Ngọc làm rào cản. Gia Hưng bèn dúi vào tay Chương Hàm một hà bao xinh xắn rồi nhỏ giọng thì thầm: "Đến Thái Bình môn chỉ cần ngươi báo tên Thập nhị nương là có thể ra ngoài. Nhưng nếu lỡ không ra được thành, ngươi hãy cầm hà bao này đi Bắc thành đến quán trà nhỏ trên đường An Nhân. Đó là quán trà của một cung nữ khi xưa mẫu phi thả ra gả cho người. Chồng cô ta đã chết, dưới gối không có con cái, vì thế bèn mở cửa kinh doanh. Cô ta là người đáng tin cậy, đã từng chăm sóc ta khi còn nhỏ. Mấy năm nay ta thường lặng lẽ sang người mang tiền bạc đến giúp đỡ, không ai khác biết!"
Tất cả những lời nói thận trọng này đều là đường lui. Chương Hàm thấy rõ bởi vì danh phận đã định, cho dù Công chúa Gia Hưng biết Hoàng đế thiên vị phu thê hài tử nhà nàng, nhưng cũng không hề cho rằng Hoàng đế sẽ có hành động phế lập trong lúc này. Tuy trong lòng vô cùng cảm kích nhưng nàng vẫn dứt khoát nói: "Đa tạ hậu ý của Thập nhị cô cô! Chẳng qua, chưa tới thời điểm mấu chốt thì cháu tuyệt đối không vận dụng thứ này và các chiêu số khác. Dạo này tình hình nghiêm trọng, nếu bị kiểm tra thực hư tất nhiên sẽ liên lụy các vị; thứ hai. . . rốt cuộc kết cục của Lạc Xuyên Quận vương chính là tấm gương!"

Công chúa Gia Hưng và Vương phu nhân tức khắc im lặng đưa mắt nhìn nhau. Quả thật Trần Thiện Thông đã gảy bàn tính như ý rất xảo diệu, thế nhưng vẫn bị Chương Hàm phát hiện sớm. Sau khi báo cho Hoàng đế, Thiên Tử chỉ cần một câu liền thu hồi tước vị trục xuất khỏi tông thất. Giả sử Tần Vương chỉ là phòng ngừa chu đáo chứ không phải tính toán khởi binh, vậy thì đứa con trai này coi như đã bị phế truất; mà cho dù Tần Vương thật sự khởi binh thì cũng phải có cái cớ tương ứng, vụ Trần Thiện Thông cũng chưa chắc có thể thành lựa chọn tốt. Tóm lại, tin tức Tây Bắc đã bị cắt đứt một thời gian, Thiên Tử vẫn chưa hạ chỉ thảo phạt. Trần Thiện Thông đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, thanh danh đã hoàn toàn bị hủy hoại sau khi ý chỉ kia ban phát khắp thiên hạ.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Vương phu nhân thở dài một hơi: "Chỉ ngóng trông Hoàng Thượng sống lâu trăm tuổi. . ."

Không ít người thực lòng ngóng trông Hoàng đế sống lâu trăm tuổi, nhưng cũng không ít người ngóng trông Hoàng đế bệnh không dậy nổi buông tay giã từ nhân thế. Tuy nhiên, bất luận người khác nghĩ thế nào, tin tức về Thiên Tử được truyền ra từ trong cung vẫn càng ngày càng không tốt. Thậm chí bá tánh đầu đường cuối ngõ mặc dù bị nghiêm cấm cũng lặng lẽ ngầm nghị luận khi nào sẽ biến thiên, càng đừng nói trong các phủ đệ quý nhân tin tức càng bay đầy trời. Thậm chí còn có lời đồn đãi thề rằng Thiên Tử đã băng hà, chỉ là Thái Tử muốn giữ bí mật không phát tang mà thôi.

Đêm giao thừa hôm nay, trong cung không ban yến cho tông thất như những năm trước chứ đừng nói đến Hoàng đế đích thân lộ diện. Biết được tin tức này, văn võ đại thần đều vô cùng bất an, nghĩ đến Hoàng đế chưa từng thượng triều suốt hơn một tháng. Những người cuối cùng được diện kiến Hoàng đế ngoại trừ Thái Tử thì chỉ còn phu thê Tri Vương Trần Dung và Tri Vương phi hôm chào từ biệt, nhưng hai người hiện giờ hẳn là đã tới Hoài An. Trong cung tràn ngập bầu không khí tiêu điều, ngay cả các phi tần trong hậu cung cũng vô cùng kinh hoàng bất an.
Mặc dù đương kim Hoàng đế không phải là người thập phần thương hương tiếc ngọc, nhưng không ai nguyện ý trở thành thái phi!

Giờ Thân qua đi, Cố Thục Phi mời Huệ phi Kính phi cùng nhau tới Càn Thanh cung. Tuy nhiên, cho dù ba vị phi thành công gặp được Hoàng đế thì cũng chỉ thấy Thiên Tử nằm ngủ trên giường, điều duy nhất có thể làm được là truy vấn các cung nhân thái giám và Ngự y của Thái Y Viện. Kính phi khá am hiểu y học thậm chí còn xem xét đơn thuốc và tra hỏi các Ngự y, đến cuối cùng ba người hậm hực rời khỏi Càn Thanh cung. Trước khi lên kiệu ấm, Cố Thục Phi lại mời Huệ phi Kính phi đến Trường Ninh Cung ngồi chơi, vừa tiến vào noãn các liền đuổi người hầu hạ ra ngoài, còn kêu Hạ Vũ canh cửa.

"Hương đốt trong Tây Noãn Các của Càn Thanh Cung không thích hợp."

Cố Thục Phi đi thẳng vào vấn đề khiến Huệ phi lập tức biến sắc, trong khi Kính phi chỉ cụp mắt xuống giải thích: "Muội đã xem qua hồ sơ chẩn mạch và phương thuốc của Thái Y Viện, trong đó có rất nhiều dược an thần khiến Hoàng Thượng vẫn luôn thiếp đi. Tuy nói nghỉ ngơi nhiều có lợi cho việc tĩnh dưỡng, nhưng quá nhiều sẽ dẫn tới gân cốt và cơ bắp vô lực. . . Còn phần hương liệu Thục phi tỷ tỷ vừa nhắc tới cũng không có gì không ổn, nhưng cũng là loại hương an thần. Dùng hương này kết hợp với dược để uống, hiệu quả đương nhiên càng lộ rõ."
Tính tình Huệ phi xưa nay nóng nảy, nghe vậy đột nhiên vỗ bàn đứng bật dậy nói: "Nếu là như vậy, lập tức lôi mấy tên lang băm chó má kia ra hung hăng khảo vấn một phen!"

"Chỉ là dược an thần để yên giấc. Hiện giờ Hoàng Thượng đang hôn mê, đâu ai biết có phải Hoàng Thượng đích thân phân phó bọn họ viết đơn thuốc như vậy hay không?" Kính phi lắc đầu. Nhìn Huệ phi đầu tiên là ngơ ngác, sau đó thất vọng ngồi xuống, Kính phi cười gượng: "Chúng ta tuy là phi tần xử lý lục cung nhưng lại không làm được gì, chỉ có thể quan sát để chuẩn bị mà thôi. Nói tới nói lui, chúng ta rốt cuộc chỉ là phụ nữ!"

Khi màn đêm buông xuống, xe kiệu của Thái Tử dừng trước Càn Thanh Môn. Thái Tử hạ kiệu, mang theo hộp đồ ăn chậm rãi đi vào Càn Thanh Cung. Biết Lý Trung không có ở đó, hắn lập tức vô Tây Noãn Các, lấy một chiếc cẩm đôn đặt trước long sàng to rộng rồi ngồi xuống. Hắn cứ ngơ ngẩn nhìn người đang nằm trên giường hồi lâu, sau đó trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ.