Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 225: THÂN TÌNH THIÊN GIA




Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Converted by Leo Sing in Wikidich

Chương Hàm và Ngô thị quỳ gối song song phía sau Trương Như. Ngay lúc này, nàng không nhìn được vẻ mặt Trương Như thế nào, nhưng có thể thấy rành mạch Ngô thị bên cạnh đang va răng vào nhau lách cách, hai tay chống xuống đất đỡ thân mình mà vẫn còn run bần bật. Đối mặt với câu hỏi tru tâm như vậy, Chương Hàm hít một hơi thật sâu rồi chợt ưỡn lưng thẳng tắp.

“Hoàng Thượng xin thứ cho thiếp thân nói thẳng, thiếp không tin được Lạc Xuyên Quận vương!”

Nói ra một câu long trời lở đất, Chương Hàm bèn cao giọng: “Lúc xưa khi thiếp thân ở tại Cố gia, vốn bị Lạc Xuyên Quận vương ép bức suýt nữa mất đi tính mạng; sau đó được Tần Vương phi mời đến phủ Tần Vương, lại suýt nữa bị người tính kế phạm vào cấm kỵ của Tần Vương. Mặc dù không điều tra được gì, nhưng khi đó thiếp thân là một giới dân nữ, ai rảnh rỗi đi tính kế làm chi? Lạc Xuyên Quận vương sau khi tân hôn vẫn luôn ngày ngày chơi bời lêu lổng, thế mà thời gian Quận vương phi có thai lại không hề ra khỏi cửa. Tuy nói lãng tử hồi đầu quý hơn vàng, nhưng thiếp thân đối với trường hợp này lại không tin một chút nào!"


Nàng hít một hơi rồi tiếp tục: "Hôm nay thiếp thân cùng Tri Vương phi đặc biệt đến thăm Lạc Xuyên Quận vương phi, lại bị người hầu nhất định ngăn trở, thậm chí Lạc Xuyên Quận vương được xưng ở bên trong chăm sóc Quận vương phi cũng không chịu ra gặp. Thiếp thân bèn cho rằng Lạc Xuyên Quận vương chứng nào tật nấy, chắc hẳn đã gây ra chuyện gì đối với Quận vương phi mà không muốn người biết, thế nên bản thân cũng không dám ra gặp! Thiếp thân biết Hoàng Thượng vẫn luôn hy vọng tông thất sinh con nối dõi, do đó cũng bất chấp không suy nghĩ nhiều, lập tức cường lệnh cho người ngang nhiên xông thẳng vào, không ngờ thế nhưng khám phá ra sự tình không thể tưởng tượng như vậy!”

Màn đối đầu của Chương Hàm và Trần Thiện Thông, mọi người ở đây không ai không biết không ai không hiểu. Còn vụ mạo danh Triệu Phá Quân truyền tin cho Chương Hàm hôm đãi tiệc ở phủ Tần Vương, ngoại trừ khi đó Thế tử phi Ngô thị chưa quản sự còn Trương Như vẫn chưa tiếp xúc với loại lục đục kiểu này, những người còn lại đều hiểu rõ trong lòng. Cho nên Chương Hàm nói thẳng ra không tin được Trần Thiện Thông, Trần Thiện Chiêu là người đầu tiên thầm khen chiêu này của thê tử thật tuyệt diệu, không khỏi bĩu môi nói thầm một câu.


“Tên mập chết tiệt kia trước nay đều không phải người tốt gì!”

Tuy là nói thầm nhưng thanh âm thật sự hơi lớn, chọc cho Hoàng đế nhịn không được lườm chàng ta một cái nhưng sắc mặt rốt cuộc cũng dãn ra. Mặc dù biết Chương Hàm vẫn còn có chỗ giấu giếm, nhưng ít nhất giải thích này cũng thẳng thắn. Hơn nữa chư vương tôn đột nhiên bị cấm cung cũng xác thật cần có một phụ nhân có thân phận thủ đoạn đứng ra mới có thể trấn an nữ quyến, Hoàng đế bèn hơi gật đầu nói: “Được, nếu ngươi dám nói lời thật, thấy rõ trong vụ này đã có công. . . Tri Vương phi Trương thị!”

Trương Như mới vừa thay Chương Hàm thở phào nhẹ nhõm một hơi, không ngờ đột nhiên mình bị điểm danh, cuống quít cúi đầu đáp: “Thiếp thân kính nghe.”

“Ngươi từ nhỏ tuy tao ngộ cha ruột bất công, huynh trưởng thừa tự đối đãi lạnh lùng, nhưng tính tình lại có vài phần kiên nhẫn. Trẫm khen ngợi ngươi điểm này nên sách phong ngươi thành Tri Vương phi. Hôm nay thấy ngươi gặp phải đại sự cũng có đảm đương, trẫm thật may mắn không nhìn lầm người.”


“Thiếp thân chưa từng trải qua biến cố lớn nào, không dám nhận khen ngợi của Hoàng Thượng.” Trương Như quả thực không thể ngờ chính mình có thể nhận được lời bình như thế từ Hoàng đế, thở ra một hơi thật sâu đồng thời lại có chút khó mà tin được, chỉ đành lúng ta lúng túng nói câu khiêm tốn. Kế tiếp, nàng nghe Hoàng đế lên tiếng phân phó.

“Thập thất lang, Thiện Chiêu, đến nâng dậy thê tử các ngươi.”

Trước mặt Hoàng đế, động tác của Tri Vương Trần Dung dĩ nhiên vô cùng quy củ nghiêm túc trang trọng, còn Trần Thiện Chiêu giống như không biết nghiêm trang là gì, đỡ Chương Hàm đứng lên lại còn cố ý nắm chặt tay nàng, trước mặt mọi người kéo nàng tới đứng bên cạnh mình, thậm chí hoàn toàn làm lơ Chương Hàm hơi dùng sức muốn giật tay ra. Đối mặt với màn con nít của đôi tiểu phu thê, Hoàng đế nhịn không được mỉm cười, sau đó mới nhìn về phía Tần Vương Thế tử Trần Thiện Văn và Thế tử phi Ngô thị vẫn đang quỳ một bên.
“Trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, hai người các ngươi có biết tội?”

Mặc dù trong Tây Noãn Các đốt địa long, nhưng hai đầu gối quỳ trên nền gạch vàng cứng rắn một thời gian lâu, loại đau đớn giống như kim châm không thể triệt tiêu được. Huống chi trước khi đám người Chương Hàm tiến vào, lúc Hoàng đế thẩm vấn Lạc Xuyên Quận vương phi Tôn thị thì Trần Thiện Văn cũng đã quỳ xuống thỉnh tội, nhưng Hoàng đế vẫn chưa để ý tới hắn. Đến bây giờ Trần Thiện Văn đã quỳ hơn nửa canh giờ nên loại cảm thụ kia càng mãnh liệt. Khi một câu vấn tội vừa giáng xuống, hắn chỉ cảm thấy lưng mình như muốn nổ tung.

“Hoàng gia gia, xưa nay Nhị đệ và tôn nhi luôn không hợp nhau. Tôn nhi thật sự không hề biết một chút gì, nhưng tôn nhi thân là huynh trưởng nên đáng bị luận tội!” Trần Thiện Văn cố gắng bình tĩnh dập đầu mấy cái thật mạnh. Thấy Ngô thị run như cầy sấy không dám lên tiếng, mặc dù chẳng ôm một chút trông cậy gì vào thê tử nhu nhược, nhưng hắn vẫn cố trình bày: "Thế tử phi tuy đã từng đi thăm hỏi vài lần nhưng đều bị Nhị đệ ngăn ở bên ngoài, cho nên tất nhiên nàng cũng không biết tình hình. Thỉnh Hoàng gia gia minh giám!”
Trước đó khi Ngô thị triều kiến Thiên tử sau ngày tân hôn đã suýt nữa lật đổ khay lễ vật đang dâng lên, ngay lúc này kinh hãi đến mức nào khỏi cần phải nói, tất cả những gì Chương Hàm Trương Như nhắc nhở đã sớm quên sạch. Tuy nhiên, nghe Trần Thiện Văn ở ngự tiền bảo hộ chính mình, đột nhiên một dòng nước ấm dâng lên trong trái tim đang run rẩy của nàng. Gần như theo bản năng, Ngô thị lập tức quỳ thẳng lưng.

“Hoàng Thượng, Thế tử gia mỗi ngày đều đến Văn Hoa Điện nghe giảng, sự tình trong phủ tự nhiên không biết gì, cho dù có sơ suất cũng là tội lỗi của thiếp thân. Chỉ là, từ khi Lạc Xuyên Quận vương phi vào cửa đã bắt đầu tranh chấp quyền quản gia với thiếp thân khắp mọi nơi, cho nên chuyện trong viện của nàng thiếp thân vẫn không thể xen vào, dần dà tự nhiên cũng mặc kệ. Nếu Lạc Xuyên Quận vương đã đứng ra nói sẽ tự chăm sóc Quận vương phi, thiếp thân sợ chạm vào sẽ gây chuyện. Quận vương lại kiêng kỵ người đi thăm hỏi, ngay cả phủ An Quốc Công cũng thường xuyên bị cản bên ngoài, thiếp thân càng không muốn nhúng tay. Hiện giờ xảy ra sự tình này, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của thiếp thân, khẩn xin Hoàng Thượng khoan thứ cho Thế tử gia!”
Lúc trước Tần Vương phi nhất định muốn tìm cho Trần Thiện Văn một thê tử nhu thuận, ở trong vòng thiên kim huân quý ngàn chọn vạn tuyển mà cứ chê bai đứa này không được đứa kia không tốt. Hoàng đế bực mình tức nhi này bèn chọn Ngô thị xuất thân nhà quan lại tầm thường, từ nhỏ đã bị phụ thân nhồi nhét tam tòng tứ đức. Sau khi thành hôn Ngô thị ngoan ngoãn thuận theo vẫn không khiến Tần Vương phi vui lòng, Hoàng đế cũng luôn chướng mắt. Thế nhưng lần đầu nghe được Ngô thị lúng ta lúng túng giải thích một tràng ở ngự tiền, ngài thật không ngờ nhưng đồng thời sắc mặt cũng thoáng dịu lại.

“Khó được hai người các ngươi không đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. . . Các ngươi một là đích trưởng tử phủ Tần Vương, một là tông phụ tương lai, mặc dù không hợp với đệ đệ và đệ muội thì cũng nên có chút thủ đoạn ứng phó. Suốt ngày cứ sợ đầu sợ đuôi sợ nhúng tay sợ chọc phiền toái, vậy giống cái gì?” Hoàng đế lạnh lùng sắc bén răn dạy: “Gặp chuyện mặc kệ, nếu hắn làm chuyện đại nghịch bất đạo, chẳng lẽ các ngươi có thể dùng mấy chữ kẻ hèn sơ suất để giải thích qua loa lấy lệ? Chuyện lần này chính là bài học lớn nhất, các ngươi trở về ngẫm nghĩ cảnh tỉnh đàng hoàng cho trẫm! Người đâu, đưa Tần Vương Thế tử và Thế tử phi hồi phủ, đóng cửa phủ Tần Vương nửa năm để bọn họ cẩn thận hối lỗi!”
Trần Thiện Văn sớm biết sự tình lần này điểm mấu chốt không nằm ở chỗ Trần Thiện Thông mà ở kế hoạch sau lưng của phụ vương. Vì thế hắn không thể nào ngờ được Hoàng đế tổ phụ lại giơ cao đánh khẽ như thế. Cấm túc nửa năm nhìn như trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc, nhưng so với đoạt tước giam cầm thậm chí hạ ngục truy tra thì đã quá nhẹ rồi. Tuy nhiên, nghĩ đến tình cảnh Tây Bắc, hắn chỉ ảm đạm dập đầu tạ ơn rồi không nói thêm gì.

Sinh tử của hắn hiện giờ đã hoàn toàn nằm trong tay tổ phụ và thân sinh phụ thân!

Khi Ngô thị theo Trần Thiện Văn lui ra, Chương Hàm lén thở phào nhẹ nhõm. Bất luận thế nào, lần này Hoàng đế chưa từng phạt nặng phu thê Tần Vương Thế tử, khiến nàng là người khởi xướng sự tình hôm nay cũng cảm thấy lương tâm dễ chịu hơn. Ngay sau đó, nàng nghe Hoàng đế triệu Tri Vương và Trương Như đến quỳ trước giường, nhàn nhạt phân phó Tri Vương tạm thời buông xuống nhiệm vụ ở kho Cổ kim thông tập, cùng Trương Như dự bị chuyển về đất phiên. Chương Hàm lập tức sững sờ, nghiêng đầu liếc nhanh Trần Thiện Chiêu, lại phát hiện chàng ta cũng đồng thời nhìn lại đây.
Vì sao Hoàng đế phải bắt Tri Vương tới đất phong ngay trong tháng chạp khi Tết sắp đến?

Hai phu thê vốn luôn suy nghĩ tương đồng, lúc này từ mắt đối phương nhìn ra sự hồi hộp khôn kể, sau khi thu hồi ánh mắt lập tức song song cúi đầu. Cũng may lúc này ánh mắt Hoàng đế bị chặn bởi Trần Dung và Trương Như, không chú ý tới động tác nhỏ của hai người họ. Trần Dung sau khi kinh ngạc qua đi, nhịn không được lên tiếng: “Phụ hoàng, hiện giờ đã sắp ăn Tết, sức khỏe ngài lại không tốt, nếu nhi thần ở kinh thành thì có thể tẫn hiếu . . .”

“Hiếu tâm có đại hiếu tiểu hiếu. Sơn Đông là địa điểm quan trọng, trước nay không có phiên vương tọa trấn. Hiện giờ ngươi đến đất phong ra sức vì nước, chuyện này tốt hơn nhiều so với việc hầu hạ chén thuốc bên giường trẫm!” Hoàng đế dứt khoát bác bỏ lời đề nghị của Tri Vương, thấy nhi tử lúng ta lúng túng không nói nên lời, ngài bèn chậm rãi bảo: “Ngươi hãy đến Trường Ninh Cung gặp mẫu phi ngươi trước, trở về liền dự bị lên đường.”
Tri Vương nghe vậy lại sửng sốt: “Phụ hoàng, hiện giờ các đệ đệ và chất nhi vẫn còn ở trong cung. . .”

“Trẫm không chết được, đương nhiên lập tức để bọn họ từng người trở về!”

Lời này vừa nói ra, bất luận là Trần Thiện Chiêu Chương Hàm hay Trần Thiện Duệ đều thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, bên ngoài lại truyền vào tiếng Lý Trung: “Hoàng Thượng, Thái tử điện hạ gấp rút trở về!”

Đêm qua tông thất phủ đệ trong kinh đều lo sợ không yên, thế nhưng Thái Tử ở Chung Sơn đốc lăng vẫn không có tin tức, lúc này lại bỗng nhiên chạy về. Mọi người trong Tây Noãn Các đều mang vẻ mặt khác nhau, Hoàng đế chỉ hơi nhíu mày rồi lên tiếng: “Đã biết, cho hắn tiến vào!”

Khi Thái Tử gần như ba bước cũng thành hai vọt vào Tây Noãn Các, mọi người trước tiên không chú ý tới điểm gì khác mà đều tập trung ánh mắt lên những vết bùn bắn tung tóe trên gấu áo và giày của Thái Tử. Mấy ngày này trong kinh không hề đổ mưa, cho dù có khả năng trên đường phong trần mệt mỏi, nhưng khó có thể bị bắn nhiều bùn như vậy. Đang lúc Chương Hàm âm thầm suy nghĩ khi theo mọi người chào hỏi, chỉ thấy Thái Tử nâng tay bình an, sau đó quỳ sát đất hành đại lễ, ngẩng đầu lên mới hít một hơi thật sâu.
“Phụ hoàng, đêm qua nhi thần mới nhận được tin tức, bởi vì cửa kinh thành đóng chặt nên khi trở về đã muộn! Khi nhi thần tiến cung gặp được người của Binh Bộ. . . Nhị ca Tần Vương ở Tây An phủ dùng lý do binh mã Mông Cổ xâm chiếm, đã thâu tóm toàn bộ binh quyền của Thiểm Tây Đô ty!”