Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 221: THĂM DÒ TẦN PHỦ (1)




Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Hai chiếc phượng kiệu theo đúng quy chế dừng lại trước phủ Tần Vương, nhóm người gác cổng vốn đầy mặt khẩn trương đều ngây ngẩn, sau một lúc lâu mới có người tiến lên. Biết được là Tri Vương phi Trương Như và Triệu Vương Thế tử phi Chương Hàm tới gặp Thế tử phi nhà mình, người gác cổng dẫn đầu tức khắc cung kính khom lưng.

“Tri Vương phi, Triệu Vương Thế tử phi, sức khỏe Thế tử phi không tốt, sợ rằng không thể gặp khách. . .”

“Hôm lễ đầy tháng của Thần Húc nhà ta, Tần Vương Thế tử phi còn đi cùng Thế tử gia tới cửa chúc mừng. Mấy ngày nay không hề nghe nói có gì không ổn, tại sao đột nhiên sức khỏe không tốt?” Ngồi trong phượng kiệu phía sau, giọng nói Chương Hàm vô cùng nghiêm nghị, đột nhiên quy trách nhiệm: “Chẳng lẽ Tần Vương Thế tử không ở phủ nên các ngươi dám không để Tần Vương Thế tử phi vào mắt, vì thế khiến tẩu tử lâm bệnh?”


Loại tội danh này không ai tiêu thụ nổi, người gác cổng cùng lắm chỉ là một tiểu tốt, bị hỏi dồn dập khiến hắn phát ngốc. Sau một lúc lâu, hắn mới cuống quít hành lễ rồi lắp bắp phân bua: “Không không không, tiểu nhân chỉ nghe bên trong truyền ra tin tức. Nếu Tri Vương phi và Triệu Vương Thế tử phi nhất định phải gặp mặt Thế tử phi, tiểu nhân kêu người đi vào thông bẩm một tiếng. Ngài chờ một chút, xin chờ một chút. . .”

Một chút này kéo dài cả một khắc. Ngồi trong phượng kiệu, Chương Hàm rất nhẫn nại, Trương Như cũng cố tự kiềm chế không nói lời nào, nhưng Chương Thịnh đã bắt đầu hết kiên nhẫn. Đến khi người gác cổng hoang mang rối loạn vọt ra, hắn mới bực bội nhướng mày hỏi: “Sao thế, vẫn không thể để Tri Vương phi và Thế tử phi đi vào?”

“Không không không, Tri Vương phi, Triệu Vương Thế tử phi, xin mời hai vị vào ngay! Thế tử phi đã ra tới nhị môn chào đón. . .”


Khi Chương Hàm chưa xuất giá đã được Tần Vương phi mời đến phủ Tần Vương làm khách một lần, hơn nữa hai vương phủ theo quy chế giống nhau như đúc, vì thế xe vừa vào cửa chính là Chương Hàm tức khắc nhận ra điểm không thích hợp. Chưa nói đến địa vị của nàng và Tần Vương Thế tử phi ngang nhau, Tri Vương phi Trương Như dù sao cũng là chính phi của thân vương, hôm nay xác thật có mở cửa chính nhưng thay vì toàn phủ ra lập dàn chào nghênh đón, trước mắt lại chỉ thưa thớt năm sáu người. Theo con đường đá xanh tiến vào nhị môn, nàng càng thấy được người ngoài tiền viện cực ít. Sự nghi hoặc bất giác trở nên sâu hơn.

Phượng kiệu tới nhị môn, Tần Vương Thế tử phi Ngô thị vịn tay một ma ma vội vàng ra nghênh đón. Không đợi Chương Hàm hoàn toàn xuống xe, Ngô thị đã tiến đến ngay, chờ đến khi chân nàng vừa đặt xuống đất, Ngô thị khẩn trương chụp tay nàng, nước mắt lập tức trào ra.


“Thế tử gia đến bây giờ còn chưa trở về, ta đang rất hoang mang lo sợ. Bên ngoài sao lại thế này, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Trương Như nhớ tới lúc nãy bộ dáng của mình cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Ngô thị, vẻ mặt cũng ảm đạm. Chương Hàm quét mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người đồng loạt cúi đầu, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Tẩu tử, chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đi vào từ từ bàn luận. Lúc này nóng vội cũng vô dụng, tẩu hãy bình tĩnh.”

Tiền viện và hậu viện khác nhau, cho dù Chương Thịnh lo lắng cỡ nào thì chỉ có thể canh giữ ngoài nhị môn cùng tất cả thân vệ. Thấy Hạ Dũng gia theo sát phía sau Chương Hàm, hai thị nữ tinh thông võ nghệ Bắc Bình đưa tới cũng ở trong đó, lòng hắn mới thoáng yên tâm, nhưng vẫn nhịn không được ngẫm nghĩ về tình trạng trong cung.
Nếu long thể Hoàng đế thật sự có bệnh nhẹ, hành động này là để kiềm chế các long tử phượng tôn, vậy chẳng phải đã xác định muốn chờ Thái Tử trở về để lên ngôi? Hắn đi theo Triệu Vương không lâu, nhưng đối vị điện hạ này lại rất khâm phục và tôn kính, càng không cần phải nói hiện giờ muội muội là tức phụ nhi của Triệu Vương. Nếu Thái Tử lên ngôi, chẳng phải Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm sẽ phải trở thành con bài thương lượng của triều đình để chống lại Triệu phiên?

Mời vào ɯattραd ủng hộ người làm truyện là bà còm. Chương Hàm theo Ngô thị đi vào, cảm thấy bàn tay nắm chặt cánh tay mình vừa lạnh lẽo vừa run nhè nhẹ, biết trận đánh úp và các biến cố xảy đến liên tiếp đã tác động thật sâu vào tính cách mềm yếu của Ngô thị.

Mặc dù Trương Như cũng chưa từng trải qua đại sự như vậy, nhưng từ nhỏ đã có phụ thân, bá phụ, bá mẫu và đại ca thừa tự chẳng ra gì, tính tình tuy rụt rè nhưng lại học được sự kiên nhẫn thấm vào xương cốt, nếu không cũng đâu thể chịu đựng nổi đến khi trưởng thành. Thế nhưng Ngô thị chỉ xuất thân từ nhà quan lại tầm thường, sau khi kết hôn không được bà bà yêu thích; Tần Vương Thế tử cho dù hiện giờ đối xử với thê tử tốt một chút, nhưng chỉ nhìn trước đó bị tên mập chết tiệt Trần Thiện Chiêu dùng dăm ba chiêu đã bức tới góc chết, đủ có thể thấy đôi phu thê này đều không phải là người có thủ đoạn.
Chương Hàm chỉ có thể khiến cho bản thân tỏ ra thật trấn định. Vào chính phòng ngồi xuống, nàng xua tay bình lui nha đầu định dâng trà, kéo Trương Như cùng ngồi xuống trường kỷ bên phải của Ngô thị, lúc này mới khuyên một cách thấm thía: “Lôi đình mưa móc đều là Quân ân, huống chi Thế tử gia là tôn tử ruột thịt của Hoàng Thượng, lưu tại trong cung chưa chắc không được bảo toàn. Trước mắt tình thế không rõ, nếu chúng ta tự loạn trận tuyến, chẳng phải càng khiến người chê cười? Tẩu tử, hôm nay ta và Thập thất thẩm cùng tới vì sợ trong lòng tẩu bất an. Vào thời điểm như vậy, chúng ta càng phải bình tĩnh chờ yên trong nhà, dàn xếp thật tốt trên dưới. Nếu lỡ Hoàng Thượng sai người âm thầm quan sát tình hình các phủ, hơi có hành sự sai lầm thì chẳng phải chúng ta liên luỵ cánh đàn ông nhà mình?”
Ngô thị có chút do dự liếc Trương Như một cái, thấy vị trưởng bối còn trẻ hơi mình vài tuổi trao cho mình nụ cười ôn hòa, hơn nữa thật sự là nhờ phu thê Trần Thiện Chiêu Chương Hàm mà quan hệ của mình và Thế tử hòa hoãn thân cận không ít, tinh thần căng thẳng từ tối hôm qua rốt cuộc được thả lỏng. Nhưng một khi cả người thả lỏng, tay Ngô thị tức khắc không đỡ nổi thân mình nghiêng ngả suýt gục. Cũng may Chương Hàm lập tức đứng dậy đỡ một phen, nếu không Ngô thị gần như ngồi không vững té xuống.

Chương Hàm thấy tình trạng Ngô thị như vậy, biết vị Tần Vương Thế tử phi đã chịu đựng tới cực hạn, lập tức cao giọng sai người mang trà nóng vào. Chờ đến khi nha đầu lại lui ra, nàng tự mình cho Ngô thị uống rồi mới thong thả nói: “Tẩu tử, cánh đàn ông ở bên ngoài lo đại sự, phụ nữ chúng ta chưởng quản hậu viện gia trạch, tuy ngày thường không có vấn đề gì, nhưng thời khắc mấu chốt lại là khảo nghiệm. Tẩu không cần hoảng hốt, nói câu không dễ nghe, Thế tử gia nhà ta và Thập thất thúc hiện giờ vẫn ở trong cung, mọi người đều giống nhau. Huống chi, trong nhà tẩu còn có thai phụ.”
Không nhắc đến vị đệ muội kia còn đỡ, Chương Hàm vừa đề cập đến Lạc Xuyên Quận vương phi Tôn thị liền khiến Ngô thị tính tình cực hảo tức khắc xụ mặt, cười lạnh: “Không sai, trong phủ ta còn có vị thai phụ không ai có thể trêu vào! Lúc trước thì tranh giành từng tí cái gì cũng phải qua tay cái gì cũng đòi quản. Từ khi hoài thai thì buông tay mặc kệ, nhưng một hồi muốn nhân sâm một hồi muốn tổ yến, phòng bếp đưa đồ đến thì kén cá chọn canh. Ta bèn đơn giản để nàng thiết lập phòng bếp nhỏ, nhưng vụ chọn mua vật liệu càng kỹ càng trầm trọng hơn! Thế tử gia không ở trong phủ, nhưng đàn ông nhà nàng ta vẫn ở đây, tối hôm qua còn cãi nhau om sòm không ngừng, suýt nữa ta không nhịn được muốn ra mặt răn dạy vài câu! Đệ muội, muội có trục lý vừa có khả năng lại vừa biết điều, nhưng còn ta sao lại số khổ như vậy. . .”
Thấy Ngô thị đầu tiên là tràn đầy căm phẫn, sau đó nước mắt trào ra, Chương Hàm bèn đưa mắt ra hiệu cho Trương Như. Mặc dù lúc này Trương Như vẫn còn vạn phần lo lắng cho Tri Vương Trần Dung, nhưng cố gắng bình tĩnh khuyên: “Mỗi nhà đều có quyển kinh khó đọc. Có lẽ vì cô nàng mang thai nên mới phản ứng như vậy. . . Nếu chúng ta đã tới, nhân tiện đi thăm nàng xem sao.”

Ngô thị tức khắc ngây ngẩn, vội cuống quít ngăn cản: “Đâu thể nào dám làm phiền Thập thất thẩm và đệ muội đi thăm nàng ta! Không phải cháu nói bậy sau lưng người khác, từ khi nàng ta có thai thì ngay cả cháu cũng chỉ gặp nàng ta vài lần, mỗi lần Nhị đệ đều đứng bên cạnh nhìn cháu giống như phòng cướp, dường như sợ cháu gây bất lợi với nàng ta, càng đừng nói đến Thế tử gia. Ngay cả  phủ An Quốc Công phái người tới thăm cũng chỉ cho phép một hai mụ mụ lão thành đi vào, An Quốc Công Thế tử phu nhân muốn trò chuyện riêng với nàng thì nhị đệ cũng không yên tâm. Phủ An Quốc Công thấy hắn chăm sóc thê tử cẩn thận, dĩ nhiên cũng không nhiều chuyện xía vào, vì thế không còn tới thường xuyên. . .”
Mặc dù Ngô thị lải nhải khuyên can không ngớt, nhưng Chương Hàm nghe vào tai lại thấy cực kỳ khác thường khiến lòng nghi ngờ càng trầm trọng. Ngẫm nghĩ một lát, nàng lên tiếng hỏi: “Tẩu tử, vậy trước đó tẩu đi thăm nàng ta là khi nào? Gặp Lạc Xuyên Quận vương lúc nào?”

“Hai tháng trước, vào dịp lễ đầy tháng của Thần Húc nhà muội, sau khi trở về Nhị đệ oán trách ta lắm miệng, thế là bèn cãi nhau ầm ĩ với Thế tử gia. Hơn nữa vì vụ Nhị đệ muội vận dụng của hồi môn và vụ bán cửa hàng lấy tiền mặt, trong phủ trên dưới rối loạn không ngừng nghỉ, do đó ta chỉ tổng cộng gặp nàng ta không đến ba bốn lần.” Nói tới đây, Ngô thị lại khó chịu khẽ hừ một tiếng rồi oán hận nói: “Còn phần Nhị đệ, liên tiếp bảy tám ngày qua đều ở bên cạnh thê tử nhà mình không ra, hôm qua trong cung triệu kiến cũng dùng cớ này để không lộ diện. Chỉ có Ứng cô cô bên cạnh Nhị đệ muội ra mặt nói vô số lời hay, vị công công trong cung nghe vậy bèn bỏ đi. Nhị đệ thật to gan, may mắn trong cung thấy bên kia kiên trì nên cũng không quá xét nét. Nếu không chẳng phải sẽ liên lụy đến Thế tử gia?”
Không thích hợp! Tuyệt đối không thích hợp, Trần Thiện Thông không phải loại người an phận thâm tình như vậy!

Mời vào ɯattραd ủng hộ người làm truyện là bà còm