Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Mặc dù hôm thêm trang trước khi Chương Hàm xuất giá, Vương phu nhân đã thay Cố gia đích thân đưa đến phần lễ thật hậu hĩnh, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên bà đặt chân vào phủ Triệu Vương. Tất cả vương phủ ở kinh thành đều do Công Bộ thống nhất xây dựng, mặc dù địa điểm không giống nhau nhưng quy chế lại không sai biệt lắm. So với phủ Tri Vương mới dọn vào sau khi thành hôn, tòa phủ Triệu Vương ở kinh thành đã có hơn hai mươi năm nên hiện ra vài phần cũ xưa. Ngay lúc này, Vương phu nhân dẫn theo Trương Kỳ bước vào tòa phủ rộng lớn, thấy trong ngoài nghiêm nghị không hề giống cảnh tượng lười nhác không thèm tiếp đãi như trong lời đồn, bà không khỏi âm thầm gật đầu thán phục.
Rốt cuộc Trần Thiện Chiêu Trần Thiện Duệ trước sau đều được thành hôn với hai nữ tử khôn khéo nhất đẳng. Sau này xem ra tòa phủ Triệu Vương tất nhiên sẽ phát triển đến phương hướng khôn lường.
“Thế tử gia và Thế tử phi đều muốn cho nô tỳ mấy ngày nghỉ, chỉ là nô tỳ không thể nào chịu ngồi yên.” Thẩm cô cô vừa nói vừa nhìn về phía Trương Kỳ, thấy gương mặt cô nàng không còn vẻ khiếp nhược như trước, tức khắc thầm nghĩ câu "Ngã một lần khôn hơn một chút" thật sự chí lý. Thẩm cô cô mỉm cười đến cạnh cửa tự mình vén mành lên mời: “Thế tử gia và Thế tử phi đều ở bên trong, mời Võ Ninh Hầu phu nhân và Trương Đại tiểu thư cùng vào.”
“Chúc mừng Thế tử gia Thế tử phi chào đón quý tử!”
“Phu nhân xin mau đứng lên.” Trần Thiện Chiêu cười gật đầu, ra hiệu cho Thu Vận chuyển đến cẩm đôn mời Vương phu nhân và Trương Kỳ ngồi xuống. Sau đó anh chàng bèn đón lấy bé con trong tay nhũ mẫu, bộ điệu như khoe bảo bối tự mình ôm tới trước mặt Vương phu nhân: “Sáng nay Hoàng gia gia đích thân tới thăm, ông tướng con này thực không cho mặt mũi mà khóc cực kỳ lớn tiếng, ai ngờ lúc này lại ngủ rồi.”
“Thì ra là thế!” Trần Thiện Chiêu lập tức bừng tỉnh ngộ ra gật đầu, thấy Trương Kỳ vẫn nhìn bé con không chớp mắt, chàng ta bèn cười đề nghị: “Nếu muội muội thấy thích, không ngại ôm Thần Húc một cái? Nói đúng ra thì hắn cũng là ngoại chất nhi của muội. . . À, Thần Húc là tên tự Hoàng gia gia ban cho hắn, còn phần đặt đại danh thì người làm cha là ta đã đoạt mất rồi. Vì thế tên tự đương nhiên phải tùy theo tâm nguyện của Hoàng gia gia.”
Cách giải thích này khiến Vương phu nhân phải bật cười. Thấy Trương Kỳ có vẻ muốn ôm nhưng lại sợ không biết cách mà làm đau hài nhi, bà bèn đứng lên xoay người chỉ dẫn một chút. Đến khi Trương Kỳ thật cẩn thận đón lấy bé con vẻ mặt thích vô cùng, Vương phu nhân mới ngồi xuống một lần nữa, lại vui vẻ nói: “Hoàng Thượng mừng được tằng tôn nhi đầu tiên, đương nhiên cao hứng vô cùng. Thêm vào đó, Thế tử phi mới nhập môn mấy tháng đã có hỉ, hiện giờ lại đón quý tử chào đời, thật sự phúc khí nhất đẳng. Hạng người chuyên đánh lén cứ tính kế tới lui một hồi, cuối cùng 'vừa mất ngựa lại vừa thiệt quân', đúng là tự làm tự chịu."
Vương phu nhân thản nhiên nói ra như vậy, Chương Hàm không khỏi trao đổi ánh mắt với Trần Thiện Chiêu rồi cũng cười nói: “Còn không phải là phúc lớn mạng lớn hay sao? Ứng Thiên phủ nha náo loạn một hồi kiện tụng loè thiên hạ, phủ Triệu Vương thì bị hung đồ tấn công, càng không thể tưởng tượng còn có thích khách xông vào hậu viện vương phủ. Nếu không nhờ Tứ đệ muội biết cách chỉ huy -- bên ngoài chống cự hung đồ, bên trong gϊếŧ sạch thích khách -- chỉ sợ Thần Húc đã không thể chào đời. Hôm nay Hoàng Thượng ban ta chữ 'Toàn', ban Tứ đệ muội chữ 'Quả', thật làm ta thấy thẹn trong lòng: Mấy tháng qua ta đều buông tay hầu như cái gì cũng không quản, tất cả đều do Tứ đệ muội một tay lo liệu trong ngoài.”
“Từ trước đã nghe Định Viễn Hầu giáo dưỡng nữ nhi như nam nhi. Biến cố lần này Quận vương phi triển lộ phong độ đại tướng, chẳng những Hoàng Thượng gia thưởng mà ngay cả lão nhân như chúng ta sống qua một đống tuổi cũng đều tán dương không thôi.” Vương phu nhân mỉm cười gật đầu: “Tuy Thế tử phi nói rằng mấy tháng qua cái gì cũng chưa làm, thế nhưng lại bình an sinh hạ đứa nhỏ này, làm sao có thể nói mặc kệ mọi sự? Nữ tử hoài thai mười tháng là vất vả nhất, huống chi vào thời điểm biến động hôm qua mà vẫn bình tĩnh sinh hạ quý tử. Cũng may mẫu tử bình an không có việc gì, nếu không Du nhi buồn giận trong lòng chưa nói, ngay cả nương và ta có chết muôn lần cũng không thể chối bỏ trách nhiệm. Vì Cố gia Trương gia mà suýt nữa hại đứa nhỏ này, từ hôm qua đến nay nương vẫn luôn nhắc mãi không thôi.”
Cố gia bày tỏ thái độ như vậy, Chương Hàm cũng không ngoài ý muốn, bởi đây chính là phong cách hành sự quen thuộc của Cố gia. Tuy nói Cố gia đôi lúc có chút tàn nhẫn lạnh lùng, nhưng khi đại sự đến trước mặt thì lại biết khi nào tiến khi nào lùi. Nhớ trước đây Cố Chấn là nhi tử đại phòng thừa tước mà Cố gia còn có thể ngoảnh mặt, tước vị Uy Ninh Hầu mà còn có thể tạm thời dứt bỏ, huống chi vụ án của Trương Kỳ vốn đã được chứng thực chỉ là một trò khôi hài, là do Tống mụ mụ ngậm máu phun người.
Nghĩ đến Trương Kỳ rốt cuộc có thể thoát khỏi gánh nặng lớn nhất, Chương Hàm thật sự thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Vụ này đâu phải do Thái phu nhân và phu nhân làm sai, chỉ là một giới điêu nô lòng mang hận ý, chửi bới thanh danh của hai nhà chúng ta tứ phía mà thôi.”
“Thế tử phi khoan hồng độ lượng như thế, ta thật sự hổ thẹn trong lòng.” Lúc này Vương phu nhân mới nhìn thoáng qua Trương Kỳ ngồi bên cạnh đang hết sức chuyên chú nhìn hài nhi ngủ say trong lòng, thở dài nói: “Nhưng Du nhi lại bởi vậy mà tự trách quá sâu, còn tính cùng phụ thân trở về, bôn ba thiên sơn vạn thủy đi theo đến Quảng Tây!”
Chương Hàm nghe vậy cực kỳ sửng sốt, nhịn không được trầm mặt: “Tỷ tỷ muốn vậy thật sao?”
Trương Kỳ ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Chương Hàm đang nén giận, cô nàng lấy lại bình tĩnh xong bèn thản nhiên trình bày: “Hàm muội muội, mặc kệ nói như thế nào thì cha chính là người ở trên công đường cho Ứng Thiên Phủ Doãn một kích cuối cùng. Hôm qua cha đưa ta về Cố gia, ngay trước mặt ta đã hứa với lão tổ tông sau này tuyệt đối không tục huyền. Nếu là như thế, bên người cha không có ai chăm sóc, ở Quảng Tây làm quan nếu cần xã giao tới lui trong quan trường, hậu trạch không có người quản lý thì càng dễ dàng bị người lợi dụng len vào. Thân là nữ nhi, hiện giờ sức khỏe đã dưỡng tốt, lại sắp mãn tang, đương nhiên ta nên theo hầu bên cạnh. Trải qua chuyện này, cha không thể nào không đối với ta thật tốt; mà có ta đi theo thì cũng có thể phòng ngừa đám a miêu a cẩu lợi dụng ông ấy!”
Những lời này đừng nói là Chương Hàm và Trần Thiện Chiêu, ngay cả Vương phu nhân cũng biết chỉ là viện cớ, câu cuối cùng lại là điểm mắt khi vẽ rồng. Sắc mặt Chương Hàm biến đổi lớn, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Kỳ, thấy cô nàng không hề có ý định thu hồi lời nói, nhịn không được cắn chặt răng. Còn không đợi nàng mở miệng thì chợt cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên tay mình. Thấy Trần Thiện Chiêu khẽ lắc đầu, tuy trong lòng nàng cực kỳ không đồng ý nhưng vẫn nhường lời cho phu quân.
“Trương Đại tiểu thư hẳn đã biết phụ thân mình có tính tình thế nào, muội thực sự có tự tin trị được ông ta?”
Nếu người khác bị ai đó giáp mặt chỉ trích phụ thân như vậy tất nhiên sẽ giận tím mặt, trong khi Trương Kỳ lại không hề biến sắc. Ngay lúc này, khóe miệng cô nàng lộ ra một tia cười lạnh, bất chấp Vương phu nhân ngồi bên cạnh lập tức nói một cách dứt khoát: “Chính vì muội biết ông ta là loại người gì nên mới càng nắm chắc. Hiện giờ phụ thân đã bị chặt đứt một đường lui, theo lý nên toàn tâm toàn ý dựa vào Cố gia. Huống chi nếu trước mặt người khác bày ra tư thái như vậy, nữ nhi này nếu có gì sơ suất, công danh lợi lộc đời này của ông ta sẽ hoàn toàn huỷ hoại, vì thế sẽ có vài phần cố kỵ. Hơn nữa hiện giờ muội đã khác xưa, tốt xấu gì cũng có Hàm muội muội chống lưng, cho dù cuộc sống có khổ sở thì cũng không đến mức như lúc trước. Nếu không cứ để tùy ý ông ta một mình bên ngoài, tương lai trời biết sẽ xảy ra chuyện gì?”
Nghe đến đó, Vương phu nhân thấy Trần Thiện Chiêu như suy tư gì mà hơi nhướng mày, bèn khẽ cười nói: “Nếu biết Du nhi toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho thanh danh Cố gia, càng bận tâm hơn cho Thế tử phi, lão tổ tông tất nhiên sẽ rất đau lòng. Thật ra vấn đề này cũng không cần giải quyết như vậy. Tuổi con không còn nhỏ, Thế tử phi còn ít tuổi hơn con mà ngay cả nhi tử cũng có rồi, con sắp sửa mãn tang, cũng nên đến lúc nghị hôn. Còn phần phụ thân con trước đó bị điều nhiệm Quảng Tây, vốn dĩ chính vì ông ta thừa nhậm ở Ứng Thiên phủ thật sự làm không ra thể thống gì, lần sau chưa chắc phải đi xa đến như vậy."
Trương Xương Ung từ Quảng Tây sẽ điều nhiệm đến nơi nào thì mọi người ở trong phòng chẳng có một ai quan tâm. Thế nhưng mọi người -- bất luận là phu thê Trần Thiện Chiêu Chương Hàm hay là Trương Kỳ -- đều bị sửng sốt khi nghe Vương phu nhân nói ra hai chữ 'nghị thân'. Mà vấn đề liên quan đến chính mình, chỉ trong nháy mắt Trương Kỳ cảm thấy toàn thân run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run run.
“Nhị cữu mẫu, hiện giờ con vẫn chưa hoàn toàn mãn tang. . .”
“Sao nào, hay là con cảm thấy Tứ biểu ca không tốt?”
Lời này vừa nói ra, Vương phu nhân thấy trên mặt "Trương Du" đầu tiên là chấn kinh tột đỉnh, sau đó lộ ra biểu cảm khó có thể tin, bà mới nhìn về phía Chương Hàm và Trần Thiện Chiêu. Theo lý thì đây chính là nghị thân, vậy mà ngay chính đương sự hai bên đều bị bất ngờ, nhưng lúc này bà đã đánh vỡ quy củ, vì thế sẽ không quanh co lòng vòng, cúi người nói: “Thế tử gia có thể ra mặt mời Định Viễn Hầu làm mai được không?”
Trong lòng Chương Hàm cực kỳ rõ ràng, tính tình Vương phu nhân vừa kín đáo vừa cứng cỏi, nếu bà không đồng ý hôn sự này thì cho dù Thái phu nhân vun vào cũng uổng công. Hôm nay nếu Vương phu nhân ở trước mặt phu thê bọn họ đề cập thẳng vấn đề nghị thân, vậy thì chẳng những việc này đã được Thái phu nhân cho phép, ngay cả chính Vương phu nhân cũng hạ quyết tâm. Nếu người khác muốn một hơi gây bất lợi cho cả Cố gia và phủ Triệu Vương, như vậy việc nghị thân này đúng là cách đơn giản nhất khiến cho một tầng quan hệ gia tăng vững chắc! Đương nhiên, trong đó cũng có một phần thành toàn cho mối quan hệ tình cảm Cố Minh và Trương Kỳ đã sớm trao nhau.
Nghĩ đến đây, Chương Hàm liền mỉm cười nhìn Trần Thiện Chiêu khẽ gật đầu: “Phu nhân đã có ý này, Thế tử gia chắc hẳn rất vui lòng làm chân chạy.”