Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Trong minh gian của chính phòng Ninh An các phủ Võ Ninh Hầu, Thái phu nhân lần từng viên Phật châu trong tay không biết qua bao lâu mới lên tiếng: "Hiện giờ phủ Triệu Vương coi như vì họa được phúc. Tuy lần sinh sản này của Thế tử phi thật sự kinh tâm động phách, nhưng Hoàng Thượng cho thấy đã hiểu rõ trong lòng, nếu không cũng đâu cần sáng sớm hôm nay đi thăm hài tử. Nói một câu lời thật, trong số bao nhiêu Hoàng tử chào đời rồi trưởng thành, có lẽ Hoàng Thượng chưa từng ôm qua một ai. Ngay cả Tri Vương -- Thục phi nương nương có lần đề cập qua -- Hoàng Thượng rốt cuộc chỉ ôm một lần."
Vương phu nhân nhẹ nhàng gật đầu. Nhớ tới một màn khôi hài ở Ứng Thiên phủ nha, nghĩ đến Trương Kỳ từ khi trở về liền trở nên trầm mặc, hồi tưởng lời nói của Cố Minh hôm qua, Vương phu nhân do dự hồi lâu mới lên tiếng: "Nương, hôm nay sự kiện này chắc hẳn đã truyền khắp trên dưới kinh thành, nếu Ứng Thiên Phủ Doãn Phương Tồn Thái đã biết, có thể. . ."
Đối với vụ Trương Xương Ung xông vào công đường Ứng Thiên phủ nha đánh nhau với Phương Tồn Thái, người trong kinh thành biết được tin tức có lẽ sẽ đánh giá tên này không tệ; nhưng đối với người Cố gia hiểu rõ cá tính của Trương Xương Ung, ai cũng không ôm một nỗi hy vọng lạc quan như vậy. Đặc biệt là Thái phu nhân và Vương phu nhân vẫn còn nhớ rõ ràng, Trương Xương Ung đã từng dựa vào một cây trâm bạc mà muốn làm giả thành nữ nhi và Thái gia đã sớm đính hôn, thậm chí còn không tiếc vu khống trên người Cố Minh. Cả hai đều nảy sinh một cỗ chán ghét thật sâu. Nhất là Thái phu nhân, cứ mỗi khi nhớ tới tế tử này lại do chính bà và hai huynh đệ Cố Trường Hưng Cố Trường Phong đồng ý lựa chọn, lần nào bà cũng hối hận đến mức xanh ruột.
Mặc dù hôm qua vụ án đã biến thành trò khôi hài nhưng rốt cuộc vẫn ảnh hưởng quá lớn. Trước kia Thái phu nhân đã tính định xong hôn sự cho Cố Minh và Trương Kỳ, thế nhưng ngay lúc này không khỏi do dự. Khi bà đang cân nhắc nên mở miệng thế nào về vụ này, chợt nghe bên ngoài truyền vào giọng Lại mụ mụ.
"Thái phu nhân, Nhị phu nhân, biểu tiểu thư cầu kiến."
"Để con bé tiến vào."
Thái phu nhân phân phó một tiếng. Không bao lâu rèm cửa được vén lên, Trương Kỳ ăn mặc mộc mạc vào phòng. Bởi vì chỉ còn một tháng nữa là mãn tang, tính ra "Trương Du" đã mười bảy. Ở Cố gia điều dưỡng mấy năm, gương mặt thon gầy của nàng hiện giờ đầy đặn hơn nhiều, thân hình cũng cao vọt lên, nhìn không hề yếu ớt khiếp nhược như ban đầu. Ngay lúc này, vẻ mặt nàng trông rất cương nghị khiến Thái phu nhân và Vương phu nhân không khỏi trao đổi ánh mắt. Thái phu nhân ôn hòa hỏi: "Du nhi, con có chuyện gì muốn nói à?"
Thấy Thái phu nhân lập tức chau mày, nàng không đợi bà mở miệng liền dứt khoát nói: "Có câu ba người họp lại đồn đãi thì không khác gì hổ muốn gϊếŧ người, lời đồn đãi một khi tung ra thì khó có thể ngừng. Con là nữ nhi Trương gia mà cứ luôn ở tại Cố gia, vốn dĩ nhờ Lão tổ tông và Nhị cữu cữu Nhị cữu mẫu tội nghiệp nên chiếu ứng con. Nhưng hiện giờ đã náo động ra chuyện như vậy, bất luận là tránh tị hiềm hay là vì thanh danh Cố gia, con đều không còn mặt mũi nào tiếp tục ở nơi này."
Thái phu nhân không nhịn được lên tiếng phản đối: "Hôm qua cha con tuy mở miệng bênh vực con, cũng không ngại mất quan thể đánh nhau với Phương Tồn Thái, nhưng con nên biết, nếu con về Trương gia thì từ đây về sau đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra."
"Nếu cha có thể vì con mà không ngại nhiễu loạn công đường, con nguyện ý về Trương gia lo liệu nội vụ, lúc nào cũng khuyên nhủ cha nên làm quan tạo phúc một phương, miễn cho cha trở về lại không có một gia đình ổn định." Trương Kỳ lại dập đầu, hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình rồi nói: "Một khi con về Trương gia, đối với Cố gia hay Trương gia đều rất có lợi. Ngày sau cho dù có người dám nói bậy thì cũng không thể động chạm mảy may đến hai nhà, càng không thể gây nguy hiểm cho Triệu Vương Thế tử phi."
Tỷ tỷ, trước nay tỷ vì muội đã làm nhiều như vậy, lần này đúng dịp để muội báo đáp tỷ! Mặc kệ vì sao cha quên thù trước một mực nhận thân, nhưng sau khi trở về Trương gia, chỉ cần muội bất cứ giá nào cũng chịu đựng bất cứ giá nào cũng dám gánh vác, tuyệt đối không sợ cha sẽ đối xử với muội như thế nào. Ai bảo lão ta đã biểu hiện bảo hộ nữ nhi hết mình như vậy ngay trên công đường? Mối họa này vốn dĩ do chính muội dựng lên, cũng nên để muội đích thân trừ khử nó đi!
Mặc dù Vương phu nhân hơn một năm vẫn luôn dạy dỗ Cố Ngọc và "Trương Du" quản lý nội vụ hai phủ, cũng biết "Trương Du" vẫn luôn dụng tâm nỗ lực, nhưng ngay lúc này nghe một phen trình bày dứt khoát như vậy, bà vẫn không khỏi thầm tán thưởng. Chuyện của "Trương Du" và Cố Minh tuy Thái phu nhân có ám chỉ qua, càng đừng nói luôn có người bí mật bẩm báo, ngay cả chính bà cũng có thể nhìn ra hai người có tình ý. Trước đó bà vẫn không thể hiểu được vì sao Cố Minh đâu phải chưa từng gặp qua đại gia thiên kim tiểu gia bích ngọc mà lại đặc biệt nhìn trúng "Trương Du", hiện giờ xem ra ngoài những tính cách khác, "Trương Du" nhìn như nhu nhược nhưng thật sự rất có trách nhiệm.
Đúng lúc này, Sở mụ mụ ở bên ngoài xin vào thông bẩm, sau khi vào phòng liền cười thuật lại: "Thái phu nhân, Nhị phu nhân, mới nhận được tin tức, Hoàng Thượng từ phủ Triệu Vương khởi giá hồi cung. Nghe nói thưởng Triệu Vương Thế tử phi và Uyển Bình Quận Vương phi mỗi người một bức tranh chữ, hơn nữa tối hôm qua đã thưởng cho tằng tôn nhi một thanh Thiên tử kiếm. Lúc này phủ Triệu Vương coi bộ là tâm điểm cho mọi người hâm mộ. Trước đó, phủ Công chúa Gia Hưng còn phái người tới báo, nói là Hoàng Thượng ban thưởng Công chúa rất hậu, nghe nói Tri Vương phi cũng được ban thưởng xa xỉ. Công chúa nói, may mắn nàng là loại người xưa nay không thích làm việc tính trước lo sau, nếu không đâu được dính hào quang này?"
"Cái con bé Thập nhị nương này!"
Thái phu nhân tức khắc mỉm cười mắng yêu. Sau khi cười xong, nhớ tới Chương Hàm ở phủ Triệu Vương, bà liền đưa mắt ra hiệu cho Sở mụ mụ. Thấy Sở mụ mụ lập tức hiểu ý nâng Trương Kỳ dậy dìu đến ghế ngồi, bà trầm ngâm một lát rồi nói: "Du nhi, ta biết chuyện hôm qua tất nhiên làm con thêm khúc mắc. Như vậy đi, hiện giờ coi như con đã mãn tang mẫu thân, ta sẽ phái người đưa thiệp cho phủ Triệu Vương, con đến đó hỏi ý kiến của Thế tử phi. Rốt cuộc hai đứa con cũng là tỷ muội kết nghĩa, đây là chuyện nên làm. Chờ đến khi con trở về, nếu con vẫn quyết định hồi Trương gia, vậy ta sẽ không ngăn cản con."
Vừa nghe Sở mụ mụ nói Hoàng đế đích thân tới phủ Triệu Vương thăm hỏi hài tử, còn ban cho hồng ân vô song, Trương Kỳ liền cảm thấy vui mừng vạn phần giống như bản thân mình cũng được. Ngay lúc này, Thái phu nhân lại cho phép nàng đến phủ Triệu Vương, nàng vốn suиɠ sướиɠ khó nhịn nhưng lại nghĩ đến lần này thiếu chút nữa liên lụy Chương Hàm, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, dùng giọng nói nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve lí nhí: "Ý tốt của Lão tổ tông con ghi nhớ trong lòng. Chỉ là vụ án hôm qua vẫn chưa thể coi như kết thúc, phủ Triệu Vương trên dưới đang trong lúc hân hoan, nếu con tùy tiện tới cửa chúc mừng, chỉ sợ. . ."
"Con là một cô nương mà lúc này một mình tới cửa xác thật không tốt, để ta đi cùng với con là ổn."
Vương phu nhân đột nhiên xen vào, thấy "Trương Du" kinh ngạc khó hiểu còn Thái phu nhân ngẩn ra xong liền trầm ngâm, bà mỉm cười bảo Sở mụ mụ: "Nhờ mụ mụ đưa Du nhi về phòng thay bộ xiêm y hợp lễ pháp, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng."
Biết Vương phu nhân có chuyện khác muốn bàn bạc với Thái phu nhân, Sở mụ mụ lập tức hiểu ý đến dìu Trương Kỳ. Trương Kỳ cũng tự biết lúc này không nên ở lâu, hành lễ xong liền lui ra. Mãi đến khi trong phòng không còn người khác, Thái phu nhân mới đi thẳng vào vấn đề: "Con nói rất đúng, ngày hôm qua đột nhiên trải qua rất nhiều chuyện, mãi đến buổi tối Thế tử phi mới sinh sản, khi đó Cố gia xác thật không nên phái người qua. Hôm nay nếu vẫn không ra mặt thì coi không được chút nào."
"Nương, ngoại trừ vấn đề này, sở dĩ hôm qua chúng ta có thể khiến Ứng Thiên Phủ Doãn Phương Tồn Thái trở tay không kịp, đó là vì hai nhà đều chưa từng 'một sự nhịn chín sự lành', đều ra mặt ứng chiến. Nếu Triệu Vương Thế tử phi không phải sắp sinh, với tính tình của nàng thì vừa ra mặt có thể làm Phương Tồn Thái càng thêm chật vật. Nếu người khác cũng muốn bắt chước chiêu này, cũng muốn làm bại hoại thanh danh Triệu Vương Thế tử phi đồng thời không để vào mắt danh thơm nhiều năm của Cố gia, hiện giờ chưa làm được nên có thể án binh bất động, nhưng tương lai sẽ như thế nào?"
Mặc dù Vương phu nhân chưa từng chỉ tên nói họ, nhưng ngụ ý đã đưa ra rất rõ ràng. Thái phu nhân đột nhiên biến sắc, không thể không thừa nhận từng câu phân tích của Vương phu nhân đều có lý. Bà im lặng thở dài một hơi rồi thấp giọng nói: "Nhưng nền tảng quốc gia đã lập, sẽ không dễ dàng cải biến, nếu Cố gia tùy tiện dính vào. . ."
"Nương, Cố gia sớm đã một chân bước vào. Ngài quên rồi sao, lần này được thưởng còn có Tri Vương điện hạ và Công chúa Gia Hưng, một là ngoại tôn và một là tôn tức của ngài. Hai người họ đều phái thân vệ gia tướng đến phủ Triệu Vương hỗ trợ, đặt ở dưới mắt người khác sao có khả năng bao dung?" Nói tới đây, Vương phu nhân không khỏi thở dài một hơi: "Tri Vương phi và Triệu Vương Thế tử phi là bạn thân, mà Tri Vương điện hạ cũng luôn luôn cùng tiến cùng lui với Triệu Vương Thế tử, Công chúa Gia Hưng trông như loại người thích thì làm, nhưng thật ra cũng là người tâm tư linh hoạt. Triệu Vương Thế tử là con mọt sách mọi người đều biết, cũng chưa từng dính vào vụ tranh quyền, thế mà chỉ vì đứa nhỏ và Thế tử phi mà trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào. Ai biết không phải tâm ý Hoàng Thượng có biến? Lúc này chúng ta không phải đang ở thời điểm do dự không biết nên hạ tiền đặt cược ở đâu, mà chính là bị buộc không thể không chọn một bên. Huống chi. . ."
Vương phu nhân nhớ tới vụ lần trước trượng phu Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong bị vào chiếu ngục, chợt nở nụ cười khổ: "Sớm tại lúc trước khi lão gia thoát vây, chính là nhờ vào diệu kế của Thế tử phi; hiện giờ tình thế đi đến nước này, có lẽ một ngụm nước một miếng ăn đều đã được định sẵn."
Thái phu nhân tức khắc nhớ lại Cố Trường Phong còn từng nghĩ tới gϊếŧ người diệt khẩu, trong lúc này chợt có cảm giác dường như đã qua một thế hệ. Lần từng hạt Phật châu một hồi lâu, bà đột nhiên lên tiếng: "Nhưng nếu những gì trước đó chúng ta dự đoán không sai, Cố Chấn thằng nhãi kia. . ."
". . . chắc hẳn đã đầu nhập Đông Cung." Trong mắt Vương phu nhân hiện lên một tia sáng sắc bén: "Cho nên bất luận như thế nào, thành công hay thất bại, Cố gia rốt cuộc vẫn sẽ dư lại một huyết mạch để truyền thừa. Hơn nữa, con sẽ mau chóng an bài cho Chung nhi vào núi ẩn cư, dù sao hắn ra ngoài đọc sách không phải một ngày hai ngày!"
Phần hai của chương này sẽ được bà Còm đăng tiếp ở ɯattραd nhé