Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Tính tình Phương Thảo nóng nảy nhất bèn buột miệng thốt ra một câu mắng chửi. Vương Lăng thấy Phương Thảo phản ứng như vậy, mặc dù rất kinh ngạc và nghi ngờ nhưng lập tức bị sự giận dữ bao phủ, hít một hơi thật sâu rồi cười lạnh: “Trên đời này còn có chuyện kỳ lạ đến thế? Hơn nữa, mụ kia ở trước cửa Cố gia chưa gây náo động mà người Ứng Thiên phủ nha đã lập tức áp giải đi rồi, phản ứng quá nhanh lẹ cứ như được thần tiên báo bên tai! Trong khi lần trước cửa hàng phủ Triệu Vương bị cháy trên đường Tam Sơn thì không thấy bọn chúng khẩn trương như vậy? Hành động khác thường tất nhiên có điều mờ ám, Đại tẩu, chuyện này tám chín phần mười là nhắm về phía tẩu!”
“Đa tạ Tứ đệ muội có thể nói lời công đạo.”
“Vào thời điểm này, nếu Đại tẩu trực tiếp phái người đi tìm hiểu tin tức, kẻ khác còn tưởng rằng tẩu chột dạ.” Vương Lăng ngăn lại Phương Thảo đang muốn đi, sau đó mới cười khẩy: “Đại tẩu, muội không ngại tiên đoán một câu, đám người Ứng Thiên phủ nha nếu dám làm mùng một thì tất nhiên dám làm mười lăm, từ giờ đến tối chắc chắn sẽ phái người đến nhà chúng ta truyền nha hoàn của tẩu đi thẩm vấn, tẩu tin hay không?”
“Xem ra, vị Phủ doãn và đám người phủ thừa quyết tâm muốn làm găng với phủ Triệu Vương!”
Vương Lăng bật cười mỉa mai, nhìn lướt qua Phương Thảo và Bích Nhân hỏi từng câu từng chữ: “Tuy Thế tử phi có thể che chở các ngươi không cần đi nha môn một chuyến, nhưng thật ra ta cảm thấy, thay vì tránh né để người khác có cơ hội phê bình sau lưng, chi bằng thoải mái thản nhiên ra mặt. Ta thật không tin nếu các ngươi tới công đường mà đám người Ứng Thiên phủ nha còn dám gây khó dễ cho các ngươi!”
Tính tình Bích Nhân trầm ổn kín đáo hơn, lúc này cũng theo Phương Thảo quỳ xuống rồi nói: “Thế tử phi, nô tỳ cũng nguyện ý đi đến nha môn. Nếu không đi thì những người không biết chuyện thật sự sẽ cho rằng chúng ta chột dạ! Ngay cả người Ứng Thiên phủ nha nếu dám làm khó, cùng lắm là cho họ luôn cái mạng này. Nô tỳ muốn xem bọn họ có dám gánh vác ác danh bức tử người đối chứng hay không!”
Vương Lăng biết trong số ba nha hoàn cận thân với Chương Hàm chỉ có Thu Vận là nô tỳ cũ của phủ Lục An Hầu trước kia; Phương Thảo và Bích Nhân nghe nói cũng chẳng phải gia nô của Trương gia mà được mua vào từ bên ngoài nên quy củ tiến thối đều không thành thạo, ngay cả ba nha đầu "nói như rồng leo, làm như mèo mửa" của mình mà còn từng chê cười người ta. Nhưng ngay lúc này, nhìn Phương Thảo và Bích Nhân trần tình như thế, nàng không khỏi thầm tán dương, quay sang đề nghị với Chương Hàm: “Nếu Đại tẩu không yên tâm, để muội sai mấy gia tướng đi theo. . .”
“Không, ý tốt của Tứ đệ muội ta khắc ghi trong lòng.” Chương Hàm rốt cuộc hoàn toàn trấn định, gật đầu mỉm cười với Vương Lăng rồi nhàn nhạt trình bày: “Tuy nói đây là chuyện riêng của ta, nhưng hiện giờ bị lan truyền ra như vậy thì đã thành chuyện công của vương phủ. Nếu thế, hãy để Đại ca ta mang theo thân vệ vương phủ quang minh chính đại đưa người đi! Mặc kệ người ngoài nói vương phủ ỷ thế hiếp người cũng được, nói ta ngoài mạnh trong yếu cũng không sao, tóm lại, không thể bởi vì một câu chỉ trích của a miêu a cẩu mà bị mất khí thế! Tứ đệ muội, vụ này lan truyền chỉ sợ người hầu trên dưới trong nhà sẽ hoang mang, thừa dịp này nhờ đệ muội chấn chỉnh lại!”
“Được!” Vương Lăng đứng bật dậy, nhìn Chương Hàm mỉm cười tự tin: “Mọi việc trong phủ cứ giao cho muội, quả quyết sẽ không để bất cứ kẻ nào gây rối, Đại tẩu cứ việc yên tâm!”
Vương Lăng hành lễ xong bèn mang theo Võ mụ mụ và Dao Quang rời phòng, Chương Hàm nhìn theo bóng dáng cô nàng hồi lâu mới nhẹ giọng khen: “Tướng môn hổ nữ phong phạm thiên kim, chính là như vậy!” Sau khi tán dương Vương Lăng, nàng lập tức hô to một cách đanh thép: “Người đâu, tuyên triệu Vương phủ thống lĩnh thân vệ Chương Thịnh!”
Mời vào ɯattραd thăm nhà người làm truyện
Trên công đường của Ứng Thiên phủ nha, Ứng Thiên phủ Doãn Phương Tồn Thái ngồi chỉnh tề trên tòa cao, đã quen với việc thăng đường chỉ vì lệnh quan trên phân công các vụ án đủ loại, ánh mắt không thèm nhìn tới lão bộc phụ hình dung tiều tụy đang quỳ phía dưới, chỉ ngồi thầm nghĩ đến tâm sự của mình.
Con đường quan tiến của hắn vô cùng thuận buồm xuôi gió, nếu không vì hắn bận rộn làm sinh nhật cho nhi tử đúng lúc cửa hàng của phủ Triệu Vương bị cháy, đã vậy sai dịch cũng hành động chậm trễ dẫn tới Tri Vương Trần Dung đích thân đến Ứng Thiên phủ nha tức giận mắng cho một trận, khiến hắn chẳng những bị khiển trách mà còn bị phạt bổng lộc một năm, kỳ vọng sau cuộc khảo mãn được điều nhiệm chức vụ Lục bộ Thị lang bèn tan thành mây khói. Lần này, hắn vốn có thân thích với mẫu gia của Thái tử phi, nghe nói Thế tử phi và Quận vương phi của phủ Triệu Vương năm lần bảy lượt làm Thái tử phi mất mặt, một trận này hắn chỉ cần có thể đánh cho thật xinh đẹp, tương lai ở trước mặt trữ quân tất nhiên trở nên xuất sắc!
Nghĩ đến vú già của Cố gia được đưa tới cửa, còn có những nhân chứng nhẹ nhàng đến tay, Phương Tồn Thái nhịn không được nhướng mày, trong lòng tràn ngập cảm giác thoả thuê mãn nguyện. Tuy nhiên, trong lúc hắn đang tính toán nha hoàn phủ Triệu Vương được vời tới đối chất tất nhiên không dám lên công đường, chính mình có thể mượn đề tài thế nào mà phán xử ở đại đường, làm thế nào để Tống mụ mụ quấy động sự tình càng ầm ĩ, xong việc thì làm thế nào phái sai dịch dán bố cáo bên ngoài, nên thượng tấu với Hoàng đế như thế nào, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng một sai dịch.
“Báo cáo, người phủ Triệu Vương đưa hai nha hoàn tới!”
Phương Tồn Thái nghe vậy tức khắc sửng sốt, thấy đám thuộc hạ đều đổ dồn ánh mắt vào mình, hắn mới bừng tỉnh lập tức hô lớn: “Truyền!”
Hắn đã làm Phủ doãn Ứng Thiên phủ suốt ba năm. Mặc dù có câu làm quan trong địa phận kinh đô và vùng lân cận là cực kỳ khó nhưng hắn lại được thuận lợi mọi bề, dùng bất cứ thủ đoạn nào để đối phó đám cấp dưới từ phân hoá chèn ép hay đề bạt, cho nên trong Ứng Thiên phủ nha hắn rõ ràng là vị chúa tể nói một không hai. Cũng giống như vụ án hôm nay, nói theo lý là phải giao cho thông phán thẩm vấn là xong, nhưng hắn lấy lý do sự tình liên quan đến huân quý và vương phủ bèn tự mình ra mặt, hiện giờ những thuộc quan ngồi trái phải bên dưới không ai dám dị nghị.
Tuy nhiên, ngoài dự kiến của Phương Tồn Thái, theo sau một tiếng ngân nga "Truyền" thì đi vào đại đường không phải chỉ có hai nha hoàn nghe nói xuất thân nông thôn không hiểu chuyện đời, trái lại tiến vào trước hai nha hoàn lại là một thanh niên mặc huyền y tay đặt lên chuôi bảo đao tỏa ra anh khí bức người. Theo sau hai nha hoàn còn có bốn thân vệ phục sức giống nhau như đúc. Đối mặt với quang cảnh này, đầu tiên là hắn sửng sốt rồi sau đó liền trầm giọng quát: “Người tới là ai?”
“Chỉ huy thiêm sự Chương Thịnh của đội hộ vệ phủ Triệu Vương, phụng mệnh Thế tử phi đưa tới Phương Thảo cô nương và Bích Nhân cô nương được Phủ doãn đại nhân tuyên triệu.”
Muội muội sắp sinh mà Ứng Thiên phủ nha lại cố tình bày ra vụ án náo động như vậy, lửa giận trong lòng Chương Thịnh đang bùng lên mãnh liệt. Vì thế vào lúc này, dù giọng điệu nói chuyện hay bộ dáng chắp tay hành lễ của hắn đều vô cùng xấc láo, thậm chí dùng ánh mắt khiêu khích liếc một vòng đám quan sai của Ứng Thiên phủ nha ngồi xung quanh, sau đó mới lạnh lùng nói tiếp: “Ngoài ra, nếu sự tình liên quan đến vương phủ, mạt tướng may mắn được phong hàm tứ phẩm, phụng lệnh Triệu Vương điện hạ quản lý thân vệ, hiện giờ thay mặt Thế tử phi và Quận vương phi đến xem xử án, hẳn là không làm trái pháp luật đấy chứ?”
Phương Tồn Thái vốn cho rằng vương phủ sẽ cự tuyệt hoặc lảng tránh, đến lúc đó mình chỉ cần dùng lời lẽ chính nghĩa đem tội danh áp lên đầu những người có liên quan, không quan tâm phủ Triệu Vương và Cố gia phản ứng thế nào, xử xong vụ này là thanh danh của hắn bành trướng trong giới thanh lưu chưa tính, quan trọng nhất là Thái Tử sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác. Thế nhưng, phủ Triệu Vương không những thoải mái đưa người tới, Thế tử phi còn phái đại ca ruột thịt lại đây dự thính, áp lực này không thể coi thường. Mặc dù trong lòng rất cảnh giác, nhưng hiện giờ Phương Tồn Thái đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, lập tức cười lạnh một tiếng.
“Chương Chỉ huy nếu muốn dự thính, người đâu, dọn cái ghế ra đây!”
Hắn đột nhiên chỉ vào Phương Thảo và Bích Nhân, đang muốn chỉ trích các nàng dám đứng thẳng trên công đường, nhưng lời còn chưa xuất khẩu thì thấy hai thân vệ phía sau tiến lên một bước, đặt một đệm gấm thật dầy trước người Phương Thảo và Bích Nhân. Chờ Phương Thảo và Bích Nhân đều trực tiếp ngồi quỳ trên đệm gấm, hai thân vệ vẫn không hề lên tiếng thối lui ra sau lưng đứng hầu Chương Thịnh vừa ngồi xuống.
“Nơi đây là công đường, các ngươi chỉ là hai tỳ nữ thấp hèn, dám làm càn như thế?”
Chương Thịnh đối mặt với ánh mắt kinh ngạc ngây ngốc xung quanh, không nhanh không chậm lên tiếng: “Các nàng đều là tỳ nữ phụng dưỡng cuộc sống hàng ngày bên người Thế tử phi, bởi vì Ứng Thiên phủ nha tuyên triệu, Thế tử phi coi trọng luật pháp nên không thể không đưa các nàng tới đây. Các nàng là người chăm sóc trực tiếp cho Thế tử phi và thai nhi trong bụng, cho dù gặp quan phải quỳ, nhưng các nàng không phải khổ chủ, cũng không phải bị cáo, hơn nữa chưa từng vi phạm luật pháp, chẳng lẽ cho họ hai tấm đệm gấm mà Phủ doãn đại nhân cũng so đo, có phải chuyện bé xé to hay không?”
Không đợi Phương Tồn Thái tức giận đến xanh mặt mở miệng, Chương Thịnh liền cao giọng nói sang sảng: “Ai cũng biết Thế tử phi sắp lâm bồn, đây chính là tằng tôn đầu tiên của đương kim Hoàng thượng. Phủ doãn đại nhân không bận tâm chút nào sự tình nặng nhẹ, chỉ dựa vào lời nói của một điêu nô phản chủ mà tùy tiện phái người đi phủ Triệu Vương đòi người, hiện giờ lại còn mặt sưng mày xỉa, chẳng lẽ đang có ý định bất lương?”
Đối mặt với Chương Thịnh đột nhiên gây khó dễ, Phương Tồn Thái suýt nữa bị tức đến nổ phổi, chỉ là lời chỉ trích của đối phương ẩn chứa tội danh quá nặng, hắn không thể nào dám chính diện chống đỡ, chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu mà phán: “Được, được, bổn phủ không thèm tranh chấp với ngươi, đợi sau khi thị phi đen trắng được bày ra rõ ràng, để xem phủ Triệu Vương làm thế nào đối mặt với thiên hạ!”
“Lời này Phủ doãn đại nhân vẫn nên tự nén lại, miễn cho đến lúc đó lại phải cầm cục đá đập chính chân mình!”
Chương Thịnh nói xong bèn nheo mắt nhìn một vòng đám người đang ngồi im phăng phắc. Hắn luôn là người thờ phụng động thủ không động khẩu, lần đầu tiên đường hoàng đấu võ miệng với người khác như vậy. . . May mắn Chương Hàm đặc biệt nhắc nhở hắn một ít mẹo để dùng, là đạo lý cứ tấn công liên tiếp không lùi bước, thật không khác gì với khi hắn ra chiến trường đánh giặc!