Đối mặt với đôi mắt nóng bỏng sáng ngời dưới ánh đèn, Chương Hàm chỉ giãy giụa vài cái tượng trưng rồi thôi.
Từ khi thành dưỡng nữ của Cố phu nhân, nàng đã quen với cuộc sống thận trọng chú ý từng bước, thu lại tất cả sự buông thả phóng khoáng như lúc nhỏ còn ở nhà.
Cho nên nói nàng ổn trọng cũng được, hào phóng cũng đúng, thông tuệ cũng xong, nhạy bén cũng phải, vô số đánh giá bèn cứ thế mà thành lớp mặt nạ nàng đeo mỗi ngày, những biểu hiện hỉ nộ ái ố tiết lộ cảm xúc chân thật đã sớm cám ơn vào ɯαttραd ủng hộ nhà bαcοm dẹp sang một bên.
Nhưng mỗi khi ở trước mặt Trần Thiện Chiêu, nàng lại vứt bỏ hết những mặt nạ khiến người khen ngợi dễ như trở bàn tay, nổi giận cũng vậy hờn dỗi cũng thế, nàng luôn dễ dàng bị chàng khơi mào những cảm xúc chân chính trong lòng.
“Đừng quấy rối nữa...!Thương thế của chàng vừa lành lại, bao nhiêu ngày qua chỉ nằm một chỗ, cố chống được đến bây giờ đã thực không dễ dàng...”
Trần Thiện Chiêu nghe giọng Chương Hàm tuy nhẹ đi rất nhiều nhưng lại biết đó là thiệt tình thực lòng quan tâm, hắn mỉm cười cúi đầu ghé vào tai nàng thì thầm: “Ta nói chính là lời thật, buổi tối hôm nay nàng mới là liều thuốc công hiệu nhất của ta.
Nàng biết vì sao ta có thể kịp đến làm lễ nghênh thân hay không? Là nhờ Tam đệ ở trước giường nói rất nhiều lời, tuy rằng ta chỉ mơ mơ màng màng nghe được những điều quan trọng nhất...”
Trần Thiện Chiêu bèn cứ thế ôm Chương Hàm vào lòng, đầu gác lên bả vai gầy gò mà kiên cường của nàng, vừa hồi ức vừa thuật lại những lời của Trần Thiện Gia mình nghe được.
Mặc dù bỏ sót rất nhiều nhưng hắn vẫn cảm thấy Chương Hàm dường như bị xúc động thật sâu, nhẹ giọng kết luận: “Nếu ta tỉnh dậy muộn mấy ngày, ta vẫn còn dư thời gian để có thể thực hiện lời hứa hẹn đối với đệ đệ, thế nhưng lại thất ước với nàng.
Đời này ta ghét nhất là kẻ không tuân thủ ước hẹn, nên dù thật sự bị câu mất ba hồn sáu phách, ta cũng nhất định tìm cách sống lại.
Hơn nữa phải cám ơn Hoàng gia gia đã dùng bao nhiêu nhân sâm tốt nhất giữ gìn nguyên khí cho ta.”
Thấy sắc mặt Chương Hàm quả nhiên đã dịu xuống, hắn bèn rèn sắt khi còn nóng thuyết phục: “Cho nên ta cố ý sai người làm mì trường thọ thanh đạm một chút, trước lễ hợp cẩn đã ăn không ít dằn bụng.
Hơn nữa trước khi đi đón dâu, Tam đệ mới trộm một tô cháo gà từ phòng bếp...”
Đang nói chuyện tình ý miên man lại biến thành trưng ra lý do thuyết phục khiến người vừa tức giận vừa buồn cười như vậy, Chương Hàm quả thực không biết mình nên nói gì cho phải.
Xoay đầu muốn trừng mắt lườm chàng ta một cái, nàng lại chạm ngay vào ánh mắt chàng đang nhìn mình chăm chú, đột nhiên cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời.
Trần Thiện Chiêu vươn tay nhẹ nhàng duỗi về phía eo nàng, linh hoạt tháo bỏ đai lưng phức tạp cởi ra từng lớp xiêm y, mạnh mẽ bế nàng lên giường Bạt Bộ đặt nàng ngồi xuống mép giường.
Đến khi chàng cúi người cởi vớ cho nàng xong xuôi, bàn tay hướng về lớp áo trong còn sót lại, nàng mới đột nhiên vươn tay chống trước ngực chàng đứng dậy.
“Hàm nhi?”
Thấy Trần Thiện Chiêu ngẩng đầu nhìn mình, cho dù Chương Hàm không cần soi gương cũng biết lúc này mình nhất định mặt đỏ tai hồng.
Nhưng nàng vẫn không nói một tiếng, chỉ ngượng ngùng vươn tay bắt đầu cởi y phục cho Trần Thiện Chiêu.
Những điều này đều do Thẩm cô cô dạy nàng.
Mặc dù luyện tập rất nhiều lần, nhưng so sánh với sự thành thạo của Trần Thiện Chiêu mới vừa rồi, nàng lúng túng làm đi làm lại mới miễn cưỡng cởi được hết đai lưng phức tạp móc lớn móc nhỏ ngọc bội ngọc câu.
Đợi đến lúc cởi ra tầng tầng quan phục nàng cũng tốn không ít công phu.
Mỗi khi tháo xong một món, nàng vốn định treo lại đàng hoàng trên giá áo nhưng Trần Thiện Chiêu cũng không thèm nhìn cứ tiện tay vứt xuống đất, đem bộ quan phục thế tử người khác coi như trân bảo quăng khắp nơi trộn lẫn với đống đậu phộng táo tàu long nhãn ngổn ngang.
Mãi đến khi hai người đều chỉ còn lại bộ đồ trong, Trần Thiện Chiêu mới túm lấy tay Chương Hàm kéo nàng ngồi trên giường.
Biết nàng dễ xấu hổ, mặc dù ngay lúc này chung quanh không còn ai khác, hắn vẫn nhẹ nhàng kéo xuống nửa bên màn đỏ phía nàng, vươn tay thanh thản tháo bỏ chướng ngại vật cuối cùng ngăn trở bọn họ tiếp xúc da thịt.
Khi chiếc áo lót nhẹ nhàng chảy xuống lộ ra bả vai tuyết trắng mịn màng, tay hắn rốt cuộc dừng lại, nhìn không chớp mắt thân thể tuyệt đẹp trước mặt.
Tuy rằng sự ngượng ngùng đã đỡ hơn một chút so với lúc đầu, nhưng bình sinh lần đầu tiên lỏa lồ thân thể trước mặt nam nhân, Chương Hàm vẫn nhịn không được quay người đưa lưng về phía chàng, dũng khí trước đó dùng để cởi áo tháo thắt lưng cho Trần Thiện Chiêu đã sớm ném đến Oa quốc.
Đến khi áo trong không biết là vì lực đạo của chàng hay tự nhiên mà chảy từ trên lưng xuống dưới, nàng nhịn không được rùng mình, nhưng vừa cảm giác được vài tia lạnh lẽo thì trong chớp mắt trên lưng truyền đến cảm giác cực nóng.
Chăn bông phía dưới bị xốc qua một bên, sau gáy dường như bị thứ gì thật ấm áp dán vào, giống như đúc với phần thân thể đã nhiệt tình cạy ra môi răng của nàng trước đó.
Phía trước trên bụng nhỏ nhiều thêm một bàn tay tham lam xâm nhập, còn một tay khác thì vuốt ve sau gáy rồi theo đường cong uốn lượn của sống lưng dần dần đi xuống.
Đến khi bàn tay phía trước chạm vào thảm cỏ, rốt cuộc nàng nhịn không được nhẹ nhàng kinh hô một tiếng, cả người không tự chủ được đổ về phía trước nằm sấp trên lớp chăn đệm thật dày, mơ hồ thấy nửa bên màn phía Trần Thiện Chiêu vẫn còn vén cao.
Phần lý trí cuối cùng còn sót lại khiến nàng nhịn không được thấp giọng kêu lên: “Kéo xuống...!Kéo màn xuống...”
“Không ai có thể thấy, Đan ma ma sẽ đích thân canh giữ bên ngoài, hơn nữa còn có Tam đệ làm môn thần...”
Trần Thiện Chiêu vừa tức giận vừa buồn cười giải thích một câu, cúi xuống nhẹ nhàng lật người nàng lại.
Thấy Chương Hàm chỉ liếc nhìn thân hình xích lõa của hắn một cái rồi vội vàng nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, hắn nhịn không được lại nở nụ cười, vươn tay tháo móc thả xuống nửa bên màn phía mình.
Ngay lập tức bên trong liền tối lại, nhưng so sánh với ánh sáng rực rỡ của đèn đuốc trước đó, hiện giờ tia sáng xuyên thấu qua màn sa đỏ thẫm càng khiến bên trong thêm đỏ rực, bỗng dưng độ ấm sau màn dường như cũng nâng cao.
Màn buông xuống khiến Chương Hàm yên tâm hơn một chút.
Mặc dù biết bên ngoài không ai dám đi vào phòng lúc này, nhưng khi không có bức màn ngăn cách nàng vẫn không thể thả lỏng nổi.
Nàng vươn tay choàng qua vai Trần Thiện Chiêu, cảm giác hai tay chàng đang chống hai bên eo mình, cả người cứ thế mà bị bao phủ hoàn toàn.
Những nụ hôn nhỏ vụn nhẹ nhàng rơi xuống trên mắt, trên má, trên đôi môi đỏ mọng, rồi từ cổ chậm rãi đi xuống.
Cuối cùng khi chàng ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng, nàng nhịn không được phát ra một tiếng rên khẽ, cả người đều căng chặt, giữa đôi chân thon dài dường như có vật gì cộm cứng đặt ngay trên vùng nhạy cảm.
Trong nháy mắt, nàng nhớ tới mẫu thân đã từng đề cập đến sự đau đớn khi giao hợp, bỗng nhiên cảm thấy thân thể càng thêm cứng đờ.
“Đừng sợ, có ta đây!”
Trần Thiện Chiêu lại ngẩng đầu lên, đôi tay đặt ở eo nàng nhẹ nhàng chùng xuống thăm dò, đến khi hai người gần như dán sát kín mít vào nhau, hắn mới lần theo thung lũng ẩm ướt dần dần trầm người chìm vào.
Trong khoảng khắc cuối cùng, hắn cảm thấy cả người nàng đều trở nên nóng cháy, thân thể căng cứng, đôi chân quấn chặt lấy hắn, bàn tay bấu vào bả vai hắn, dùng sức mạnh đến nỗi móng tay đâm vào da thịt.
Thấy trong mắt nàng đong đầy nước mắt, hắn thương xót cúi đầu hôn lên những giọt lệ đang tràn ra, thấp giọng thì thầm bên tai nàng: “Thả lỏng chút, Hàm nhi, thả lỏng chút, đừng khẩn trương như vậy...”
Giọng nói dịu dàng lặp đi lặp lại không ngừng khiến Chương Hàm dần dần thư giãn.
Mặc dù phân thân nóng rực rong ruổi trong thân thể làm cảm giác đau nhức lan tràn, nhưng theo nhịp điệu lên xuống nhẹ nhàng, sự đau đớn khi bị xé rách dần dần thay thế bằng khoái cảm dồn dập như được lên chín tầng mây.
Nàng có chút ngây ngô đáp lại sự thân mật của chàng, bàn tay cũng dần dần buông lỏng.
Chỉ là khi nhìn bờ vai ướt đẫm mồ hôi gần trong gang tấc, không hiểu sao nàng lấy đâu ra sức lực, nghiến răng thình lình cắn một ngụm.
Trần Thiện Chiêu đang xoa nắn đôi gò bồng đảo mềm mại, bị cơn đau bất thình lình đánh úp khiến cả người cứng đờ, nháy mắt hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Hắn mới vừa thoáng ngẩng đầu lên, dưới thân lại dùng thêm vài phần sức lực.
Đợi đến khi nàng rốt cuộc nhịn không được rên rỉ thành tiếng, cả hai cùng đạt tới cao trào thì hắn mới từ từ thu binh.
Hiển nhiên Chương Hàm nằm liệt một chỗ không thể nhúc nhích, hắn có chút thở hổn hển mỉm cười hỏi: “Sao nào, ăn ngon không?”
Chương Hàm cố nén tiếng rên rỉ giận dỗi hừ lạnh: “Không thể ăn, vừa mặn vừa đắng!”
“Vậy nàng hãy nếm lại lần nữa xem có vị gì khác không nhé!”
Trần Thiện Chiêu mồ hôi đầm đìa nhìn Chương Hàm hướng về phía mình trừng mắt nhe răng, hắn nhịn không được lại cúi đầu hôn xuống chóp mũi hếch lên.
Tuy mỏi mệt đến mức không nhúc nhích được nửa ngón tay, nhưng nhìn giương mặt xinh đẹp quyến rũ hắn lại có loại xúc động muốn "công thành đoạt đất" lần thứ hai.
Nhưng đầu óc choáng váng cùng với trạng huống của Chương Hàm nhắc nhở hắn ngay lúc này phải nên nghe lời phụ thân kiềm chế một ít tốt hơn.
Vì thế, hắn chỉ nằm xuống kề sát vào nàng, thở dài nhẹ nhõm một hơi do bà còm ở ɯαttραd biên tập.
“Ta gọi người tiến vào hầu hạ nàng tắm gội nhé?”
“Đừng!”
Mặc dù từng đợt đau đớn làm Chương Hàm nhíu mày, nhưng nghe Trần Thiện Chiêu đề nghị, nàng vội theo bản năng phản đối ngay lập tức.
Thấy nam nhân bên người nghiêng đầu thắc mắc nhìn mình, nàng giấu đi gương mặt đang nóng cháy cắn môi lúng búng: “Đợi...!đợi một lát hãy gọi người...”
“Cô bé ngốc, chờ thêm một lát sợ rằng ta sẽ nhịn không được!”
Trần Thiện Chiêu duỗi tay kéo chăn đắp lên thân thể lõa lồ của Chương Hàm, xoay người xuống giường tiện tay nhặt một áo choàng khoác lên, mở miệng kêu người tới.
Nghe tiếng đi vào chính là Đan ma ma và Thẩm cô cô, hai người phát hiện trong phòng cực kỳ bừa bộn, Đan ma ma vội vàng nghiêng người để Trần Thiện Chiêu ra ngoài.
Thẩm cô cô tiến đến thấy trên giường một mảnh hỗn độn, thậm chí còn có chút long nhãn táo đỏ đậu phộng chưa thu dọn sạch sẽ, nhớ tới lúc nãy Trần Thiện Chiêu gấp khó dằn nổi đuổi hai người họ ra ngoài, nhìn tình cảnh này bà tức khắc mỉm cười.
Sau khi tiếp nhận nguyên khăn, đối diện với Chương Hàm mặt đỏ tai hồng, bà mỉm cười hỏi: “Nước đã chuẩn bị sẵn sàng, Thế tử phi có muốn tắm gội một chút?”
Chương Hàm dùng thanh âm nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve ậm ừ một tiếng.
Đợi ba nha hoàn tiến vào thu dọn xiêm y vung vãi trên mặt đất, Thẩm cô cô bèn lấy áo choàng bọc người nàng lại rồi dìu vào tịnh phòng cách vách.
Nàng gian nan bước vào thùng gỗ ngâm mình trong nước ấm, lập tức mê man trong làn hơi nước mờ mịt, cũng không chú ý khi nào được hầu hạ tắm gội xong, khi nào được thay một thân xiêm y, khi nào lại một lần nữa nằm trên giường.
Mãi khi bên người truyền đến mùi hương dễ ngửi, nàng mới nghiêng đầu phát hiện Trần Thiện Chiêu mặc một thân trung y trắng đã ngồi ở đầu giường, trong tay còn cầm cái chén.
“Phòng bếp nấu cháo táo đỏ hoa quế, ta sai Tam đệ lặng lẽ mang một chén lại đây, ăn chút ít lấp bụng nhé?”.