Edited by Bà Còm in Wattpad
Trần Thiện Chiêu đi tới đi lui dưới giàn nho trong sân, dừng chân ngắm nghía mấy cây hoa bên cạnh một hồi rồi quay đầu lại nói với Chương Thịnh: “Hoa viên nhỏ nhìn qua không tệ, hiếm có một đại nam nhân lại chịu bỏ công tỉ mỉ như vậy.”
Chương Thịnh đi theo sau Trần Thiện Chiêu, mặt mày cực kỳ căng thẳng chỉ thiếu chút nữa là nghiến răng nghiến lợi.
Mấy hôm nay tâm tình Đông An Quận vương Trần Thiện Gia không tốt, liên tiếp mỗi ngày đều tìm hắn cùng luyện võ.
Vừa lúc chính hắn cũng đang trong tâm trạng kích động, nghĩ đến vụ phụ thân phái người đi Quy Đức phủ cầu hôn Tống gia, lại nghĩ đến muội muội khó khăn lắm mới được về nhà đoàn viên mà nhanh như vậy liền phải xuất giá, cho nên cũng mượn cơ hội luyện võ để phát tiết.
Ai ngờ hôm nay đang tập luyện rất hăng hái thì vị Triệu Vương Thế tử đột nhiên xuất hiện, không những phá đám mà còn dùng dăm ba câu không cần tốn nhiều công sức đã xúi giục Trần Thiện Gia chạy tới xem nhà mình, sau đó bèn da mặt dày chẳng biết xấu hổ bám theo!
Không chỉ như thế, tới nhà mình rồi hắn còn thành khẩn nói cái gì mà nhớ thương vị hôn thê muốn gặp một lần, đệ đệ ngốc Trần Thiện Gia lại còn ở bên cạnh hát đệm, khổ nỗi mình đã cố gắng nháy mắt ra hiệu cho phụ thân, vậy mà phụ thân cũng bị dụ dỗ bèn đáp ứng! Cái đám con cháu hoàng gia không phải đều được dạy dỗ bao nhiêu lễ pháp quy củ hay sao, mắc chứng gì dám cả gan làm loạn đến thế?!
Mãi đắm chìm trong sự bực bội, phải mất một hồi lâu Chương Thịnh mới nhận ra Trần Thiện Chiêu đang nói gì, biến sắc xong bèn chuyển chủ đề: “Thế tử gia gọn gàng dứt khoát đến nhà chúng ta như vậy, bộ không sợ Triệu Vương điện hạ trách cứ?”
“Trách cứ?” Trần Thiện Chiêu nhướng mày lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, “Phụ vương rất coi trọng hai cha con huynh, nói là có phụ huynh như vậy thì Chương cô nương tất nhiên phải tốt, nhận xét không khác gì Hoàng gia gia.
Hơn nữa, tùy tùng của ta đều bỏ lại bên ngoài, nhà huynh chỉ có vài người, nếu còn có lời đồn đãi tung ra thì ta đây cũng thua luôn.”
“Nhưng Thế tử gia tới cửa chẳng lẽ sẽ không có ai bàn tán?”
“Huynh và cha huynh là thuộc hạ yêu quý dưới trướng Tam đệ, lần này lập công lớn, ta là Triệu Vương Thế tử đi theo đệ đệ đến thăm công thần, người khác có gì để bàn tán?” Trần Thiện Chiêu khéo léo chặn ngang câu hỏi làm khó của Chương Thịnh.
Thấy Chương Hàm một thân váy áo màu hồng cánh sen vén rèm bước qua ngạch cửa ra tới, thân hình thướt tha lả lướt, đôi mắt sáng như sao bạc nhìn về phía này, hắn mỉm cười hơi gật đầu chào, phớt lờ ánh mắt như kim châm của Chương Thịnh bên cạnh.
“Thế tử gia.”
“Chương cô nương.”
Mặc dù chào hỏi rất khách sáo nhưng Chương Thịnh lại cảm thấy hai người kia có sự ăn ý sâu sắc, trong lòng tức khắc chua như dấm.
Nhưng hắn lại không thể ngăn chặn không bọn họ gặp nhau, chỉ có thể dấm dẳn: “Thế tử gia, xá muội đã tới, có chuyện gì thì cứ nói đi!”
Ngụ ý rất đơn giản -- -- Nói xong liền cút nhanh!
Do dự một lát, cho đến khi Chương Thịnh bắt đầu mất kiên nhẫn, Trần Thiện Chiêu mới trầm giọng lên tiếng: “Lần này phụ vương muốn lưu Tứ đệ tại kinh thành, ta suy đi nghĩ lại bèn tính báo cho nàng một tiếng.”
Tuy câu mở đầu khiến người khác tám chín phần mười sẽ cảm thấy cổ quái nhưng Chương Hàm lại rất quen thuộc, nàng lờ đi ánh mắt như hổ rình mồi của Đại ca, gật đầu nói: “Vâng, cha đã đề cập tới.”
“Vậy là tốt rồi, có lẽ nàng đã minh bạch vì sao phụ vương phải làm như thế! Gần đây phụ vương quá nổi bật.
Trong khoảng thời gian trước hôn kỳ vào tháng mười, chắc hẳn ta không thể qua gặp nàng.
Thêm vào đó, coi bộ cái danh ngốc nghếch ngờ nghệch của ta sắp phải triển lộ một lần nữa.
Tương lai mặc kệ xảy ra chuyện gì hoặc có tin tức gì truyền đến, nàng không cần lo lắng, nhất định phải tin tưởng ta.”
Lời này tuy không đầu không đuôi nhưng nghe vào tai Chương Hàm lại giống như sét đánh giữa trời quang.
Cứ tưởng trong mấy lần Trần Thiện Chiêu ngờ nghệch cố chấp, lần đó không phải là chuyện động trời rồi sao? Nàng cắn chặt môi, đôi tay chắp lại trước người giấu trong tay áo không tự chủ được xoắn vào nhau, khó khăn lắm mới có thể mở miệng: “Chàng...!nhớ đừng quá miễn cưỡng...”
“Yên tâm, ta sẽ biết cách đúng mực.” Khóe miệng Trần Thiện Chiêu cong lên hơi mỉm cười, giọng nói ôn hòa toát ra tự tin thật sâu, “Hơn nữa, dù gì cũng sắp làm tân lang, ta sẽ không cầm trứng gà chạm vào đá.”
Mới đầu Chương Thịnh đứng một bên vừa xanh mặt vừa nghe, nhưng cho dù hắn trì độn bao nhiêu thì dần dần cũng cảm thấy có gì đó không đúng, rốt cuộc nhịn không được há mồm hỏi: “Cái gì miễn cưỡng, cái gì mạo hiểm? Thế tử gia muốn làm gì? Hôn sự của Thế tử cùng muội muội nhà ta đã tới nơi rồi, ngàn vạn lần không được đùa giỡn đó nhe!”
“Đại ca, đừng nói nữa!”
Từ khi thánh chỉ tứ hôn ban xuống, Chương Hàm sớm đã biết gả cho Trần Thiện Chiêu thì cái đi kèm không đơn giản là vinh hoa phú quý mà còn nguy hiểm và rủi ro lớn lao.
Nhưng khi tiếp nhận vòng tay chàng đeo cho mình, nàng đã nguyện ý thừa nhận sự trả giá này.
Hô lên ngắt lời Đại ca xong, nàng hít một hơi thật sâu.
“Hôm nay chàng có thể ở lại bao lâu?”
“Nàng muốn ta ở lại bao lâu?” Trần Thiện Chiêu cười tủm tỉm hỏi lại một câu, thấy Chương Hàm không hé răng còn Chương Thịnh lại có dấu hiệu nổi bão, hắn mới cúi đầu nghiêm trang bấm ngón tay tính tính rồi ngẩng đầu cười nói, “Ít nhất dùng cơm trưa xong rồi về, tuyệt đối sẽ không có người bàn tán."
Chương Hàm liếc xéo Chương Thịnh một cái, thấy gân xanh trên trán Đại ca toàn bộ nổi lên, nàng mỉm cười nói: “Nếu như thế, Thế tử gia hãy lưu lại dùng cơm trưa rồi về.
Đã đặc biệt tới đây một chuyến, nếu cơm cũng không ăn mà vội vội vàng vàng đi ngay, người ngoài sẽ thấy như có vẻ chột dạ, cũng giống như Chương gia chúng ta không muốn đãi khách.”
“Vậy dĩ nhiên quá tốt, chẳng qua...” Trần Thiện Chiêu ngừng lại một chút rồi đếm trên đầu ngón tay, “Trước đó ta đã ăn qua mì nước, mì trộn tương của nàng, còn có bánh hải đường, bánh hoàng kim, bánh phượng hoàng, bánh nguyên bảo, bánh nhân mứt táo....” Anh chàng lần lượt liệt kê mười mấy hai mươi loại điểm tâm, nói đến lúc mặt Chương Thịnh xanh lét, chàng ta mới khẽ cười đề nghị, “Lần này tốt xấu gì hãy cho ta nếm thử tay nghề khác của nàng, cũng khiến Tam đệ ghen tỵ một phen.
Hôm trước hắn còn hứng chí bảo rằng sau này đến ngày sinh nhật của ta rốt cuộc ta có thể ăn mì trường thọ.
Hắn cứ làm như người trong phủ và Đan ma ma không cho ta ăn sinh nhật hay sao đó.”
Anh chàng ngừng một chút rồi bổ sung: “Thuận tiện đề cập luôn, sinh nhật ta là ngày mười một tháng mười một, vừa đúng bốn số một.”
Chương Hàm sớm đã quen ông tướng Trần Thiện Chiêu tẩm ngẩm tầm ngầm chẳng những không ngốc chút nào ngược lại cực kỳ giảo hoạt, nhưng Chương Thịnh làm sao gặp qua một ông lớn khó chơi như thế này? Thấy bộ dáng Đại ca suýt nữa không thể nhẫn nại nỗi sắp sửa phát tiết, Chương Hàm vội đằng hắng một tiếng thật mạnh rồi kéo Chương Thịnh sang một bên rồi nghiêm chỉnh nói: “Hãy đưa Thế tử ra ngoài nhờ cha tiếp đãi giùm muội.”
“Đã nói xong rồi?” Mắt Chương Thịnh sáng lên, thấy Chương Hàm khẽ gật đầu, ông anh lập tức như được đại xá, xoay người bước nhanh đến trước mặt Trần Thiện Chiêu, gọn gàng lưu loát đưa tay ra dấu Mời.
Nhìn Trần Thiện Chiêu gật đầu chào Chương Hàm rồi như tản bộ trên sân vắng ra ngoài, Chương Thịnh cảm thấy trong lòng cồn cào như bị mèo quào, vừa hoang mang lại vừa khó hiểu.
Chương Hàm nhìn theo bóng lưng Trần Thiện Chiêu, nhịn không được duỗi tay vịn lấy giàn nho.
Nhóm long tử phượng tôn nhìn có vẻ quý phái vô cùng nhưng thật ra gần vua như gần cọp, không chỉ là các đại thần mà những hậu duệ quý tộc cũng thế.
Dường như Trần Thiện Chiêu tính làm một chuyện gì đó tuyệt đối không đơn giản, nếu không cũng đâu đến mức phải đặc biệt tới nhắc nhở nàng.
Anh chàng rõ ràng biết nàng không phải loại người yếu đuối nhưng vẫn đến dặn dò, đủ có thể thấy chuyện lần này tuyệt đối không phải đơn giản nhẹ nhàng giống như ăn cơm uống nước!
Mặc dù đáp ứng nấu cơm trưa, nhưng giờ này khắc này nàng vẫn ngơ ngẩn đứng dưới giàn nho, chắp tay lẩm bẩm cầu nguyện, thanh âm chỉ có chính nàng mới nghe được.
Ở cửa chính phòng, Thu Vận vừa vén rèm muốn đi ra, vừa lúc thấy một màn này, nhìn mắt Chương Hàm ngấn lệ, Thu Vận cảm giác tim mình như bị ai bóp chặt.
Mãi đến khi có người đặt tay lên vai mình, Thu Vận lập tức phục hồi tinh thần.
“Nhìn thấy vậy thôi, không cần để trong lòng.” Thẩm cô cô nhẹ nhàng buông xuống rèm cửa, nhỏ giọng nói, “Trong lòng các quý nhân cũng như người bình thường, sao lại không có chuyện lo lắng khổ sở?”
“Nhưng rõ ràng cô nương vừa gặp Thế tử gia...” Thu Vận mới nói một nửa thì thấy Thẩm cô cô khẽ lắc đầu, cuối cùng nhẹ nhàng cắn cắn môi không lên tiếng nữa.
Ngay lúc này, trong lòng Thu Vận cũng điểm danh một lượt hết thảy Thần Phật, cầu xin cho những ước nguyện của cô nương đều được thực hiện.
Mời vào ủng hộ nhà người làm truyện ở ω∆ttp∆∂, bà còm xin cảm ơn
Cá trắm sốt chua ngọt, thịt heo chiên giòn, lòng xào, gà bát bửu, tổ yến Lạc Dương, giá đỗ trộn, canh thịt dê, miến xào cải trắng, tổng cộng tám món cơm nhà, cuối cùng là một vỉ bánh bao Khai Phong nhân nước.
Mặc dù bị đợi thật lâu nhưng khi tất cả món ăn thơm phức được dọn lên, Đông An Quận vương Trần Thiện Gia đôi mắt sáng ngời ngắm nghía một hồi rồi quay đầu hỏi Thẩm cô cô đang đích thân bày đồ ăn: “Tất cả đều do Chương cô nương làm?”
“Có thêm vài người hỗ trợ thôi ạ, bánh bao nhân nước là trước kia đã làm nhân sẵn, nếu không đâu thể hấp xong nhanh như vậy.” Thẩm cô cô cười giải thích rồi hành lễ với Chương Phong Chương Thịnh đang tiếp khách, “Cô nương nhắn lời, mấy hôm nay lão gia thiếu gia phải chạy ngược chạy xuôi không ngừng, xin bồi nhị vị quý nhân dùng nhiều một ít, còn Triệu Bách hộ...”
Thẩm cô cô hơi dừng lại, thấy Triệu Phá Quân lập tức ngẩng đầu nhìn, bà mỉm cười nói: “Cô nương nghe nói ít ngày nữa Triệu Bách hộ phải theo Triệu Vương điện hạ Bắc chinh, bảo nô tỳ chuyển lời nhắn ngài trên đường vạn lần cẩn thận.
Mặt khác, trong suốt thời gian cô nương ở kinh thành, đa tạ ngài vẫn luôn quan tâm rất nhiều.
Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, phần tình nghĩa này cô nương sẽ ghi tạc trong lòng.
Cô nương cầu chúc Triệu Bách hộ luôn thuận buồm xuôi gió, tương lai kiến công lập nghiệp để gia quyến được hưởng đặc quyền, cũng để tổ tiên Triệu gia dưới suối vàng hưởng trọn âm phúc.”
Nghe Chương Hàm nhờ Thẩm cô cô nhắn gửi ngay trước mặt Trần Thiện Chiêu, Triệu Phá Quân chỉ cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Hắn hít một hơi thật sâu, hơi cúi người nhờ Thẩm cô cô thay hắn cảm tạ.
Cuối cùng khi cầm lấy đôi đũa trên bàn, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
Kết thúc rồi...!Nhưng có lẽ trước nay chưa từng bắt đầu.
Vốn chỉ là hắn ôm một mối tình đơn phương, có thể được một kết cục như thế này đã là đủ lắm rồi!.