Vĩnh Hằng - Rosespy

Chương 51




Một thân ảnh cao lớn dần tiến lại, chặn hết ánh sáng trong mắt tôi, tôi ngừng thở, trái tim vật lộn mãnh liệt. Tay hắn vẫn còn cầm điếu thuốc nhẹ nhàng chạm vào hai má tôi, tôi như điện giật tránh ra, mở mắt chống lại cặp mắt đang phun lửa của hắn, yết hầu bắt đầu khô khốc. Hắn tiếp tục vuốt ve mặt tôi, bàn tay theo tóc tiến đến gáy, hôn lên trán tôi. Một tay kia thì cởi bỏ cúc áo tôi. Tôi giống như khúc gỗ đợi hắn làm bước tiếp theo. Hắn vứt điếu thuốc kéo tôi đến giường nằm xuống, tôi thuận thế nằm trên người hắn. Tôi đảo khách thành chủ hôn toàn thân hắn, hơi thở dần nặng nề ngưng trọng. Chúng tôi không ai nói gì, chỉ có những tiếng rên rỉ nho nhỏ, thở dốc ồ ồ cũng điên cuồng làm tình

Cao trào qua đi, hắn vẫn nằm bên tôi, ngón tay nhẹ nhàng ở lưng tôi vẽ loạn. Tôi không đẩy hắn ra, nằm úp sấp như cóc. Qua một hồi lâu, tôi mở miệng: “Khi nào thì đi?”

– “Ngày mốt, đi HongKong”. Hắn nhẹ giọng trả lời, vẫn tiếp tục vẽ loạn lưng tôi, sau đó hôn lên vai tôi. Tôi cười khổ một tiếng, không để ý, mí mắt bắt đầu nặng dần, không bao lâu đã ngủ say

Nửa đêm, điện thoại bỗng dưng điên cuồng vang lên. Gặp quỷ, khuya như vậy còn có điện thoại. Tôi hối hận đã không tắt máy, sờ soạng nửa ngày mời tìm được điện thoại. Trương Khải Huy phỏng chừng cũng bị chuông điện thoại làm mất kiên nhẫn, trở mình

– “Uy—“. Tôi mơ hồ bắt máy, ngay cả mắt cũng không mở ra

– “Vương Hân”. Liêu Chính Hoành gọi to, “Gặp chuyện không may rồi, Vương Hân! Cậu mau đến đây”

Vừa nghe ‘gặp chuyện không may’ tôi đã tỉnh một nữa, ngực hồi hộp đến không thể hô hấp được, từ từ ngồi dậy. “Chuyện gì?”. Tim đã đập dồn dập, mí mắt phải còn không ngừng giật

– “Lưu Bác, cậu ấy bị xe đụng! Mau, cậu mau đến đây”. Liêu Chính Hoành nói năng lộn xộn ở đầu bên kia

Lưu Bác! Tai nạn xe cộ! Nhất thời một dòng nước lạnh dội vào tôi, từ tóc đến chân đều lạnh lẽo. “A?”. Tôi quát to một tiếng, ngồi dậy bên cạnh Trương Khải Huy, “Cậu đang ở đâu?”

– “Bệnh viện Dung Hợp, phòng cấp cứu”

Tôi cúp điện thoại, bối rối tìm quần áo mặc vào, ai ngờ vì vội quá chân phải lại dẫm lên ống quần, lảo đảo một cái, phải quỳ xuống mới ổn. Trương Khải Huy nghe được giọng nói của Liêu Chính Hoành liền biết có chuyện ngoài ý muốn, đã mặc quần áo trước, phản ứng còn thần tốc hơn tôi, thực làm người ta kinh ngạc. Hắn nắm tay tôi. “Anh đi lấy xe!”

Đầu óc tôi chỉ lo chuyện Lưu Bác, tùy tiện ừ một tiếng đã bị hắn kéo ra ngoài. Tôi ngồi trên xe run rẩy, không biết vì lạnh hay vì sợ hãi. Lưu Bác luôn lái xe rất cẩn thận, kể cả là đi xe đạp, làm sao lại xảy ra tai nạn?

– “Bệnh viện nào? Đi đường nào?”. Hắn hỏi

– “A….” Tôi một mực nghĩ chuyện Lưu Bác, không nghe hắn hỏi gì, nửa ngày mới bắt đầu có phản ứng. “Nga… Dung Hợp… Quẹo trái… quẹo phải…”. Tôi không ngừng cầu nguyện: Lưu Bác, cậu ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì! Nhất định phải qua được!

Xe vừa mới đến cổng bệnh viện tôi đã xông vào, chạy lăng quăng khắp nơi như ruồi bọ mới tìm đến phòng giải phẫu, đèn vẫn còn đỏ. Du Tử Hồng thấp giọng khóc, bên cạnh là một cô gái xa lạ, có lẽ là bạn bè của nàng. Liêu Chính Hoành vừa thấy tôi đã chạy đến kéo tôi đến một góc, nói tôi biết Lưu Bác đang đi trên đường cao tốc bị một người lái xe tải say rượu đụng phải, bây giờ đang cấp cứu, người tông xe kia đã tử vong trên đường đến bệnh viện

– “Cậu ấy tại sao nửa đêm lại chạy về Bắc Kinh?”. Tôi nắm áo Lưu Chính Hoành hỏi. Lúc này Trương Khải Huy cũng vừa đến bên cạnh tôi. Lưu Chính Hoành giật mình nói không nên lời. “Cậu con mẹ nó nói chuyện a! Tôi đang hỏi cậu! Cậu ấy tại sao nửa đêm còn lái xe về đây?”

Liêu Chính Hoành thất vật vả mới cố không nhìn Trương Khải Huy, nhưng hai mắt vẫn còn liếc liếc. Hắn nói cho tôi biết Du Tử Hồng bảo bạn bè gọi điện cho Lưu Bác, lừa hắn nói nàng uống thuốc ngủ tự sát, muốn Lưu Bác về gặp mặt lần cuối

– “Thao! Tiện nhân!”. Tôi buông tay Liêu Chính Hoành ra, muốn chạy đến cho cô ta một trận, bị Trương Khải Huy gắt gao giữ lại. “Vương Hân, em bình tĩnh một chút! Vương Hân! Bình tĩnh!”

– “Nếu Lưu Bác xảy ra chuyện gì, em sẽ làm thịt cô ta trước tiên”. Đại não tôi thiếu dưỡng khí không còn phong độ như ngày xưa. Nếu không có Trương Khải Huy gắt gao ngăn chặn, phỏng chừng tôi đã không do dự cho nữ nhân kia hai bạt tai. Tôi nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ của phòng giải phẫu, hi vọng người nằm trong đó là tôi

Đèn chuyển xanh, Lưu Chính Hoành vọt đến trước mặt tôi, tôi không dám lại gần. Trương Khải Huy vẫn ở bên tôi, một mực nắm bàn tay đang run rẩy của tôi. Cửa mở, tôi có một dự cảm rất xấu—