Vĩnh Hằng - Rosespy

Chương 42




Hôm sau, tôi liền thúc giục Lưu Bác cùng nhau đi Bắc Kinh ‘làm quen công việc’. Thực ra tôi không muốn ở lại thành phố ven biển này thêm nữa. “Lục Tử, cậu còn sốt ruột hơn tôi, hắc, thực con mẹ nó có ý tứ!”. Hắn vui sướng nhìn tôi

– “Tôi sợ mình thay đổi chủ ý, đừng quên, tôi còn chưa kí hợp đồng với cậu”

– “Vậy còn hối thúc tôi đi, bất quá, là huynh đệ nhưng cũng phải minh bạch, đến Bắc Kinh tôi liền kí hợp đồng, để cậu khỏi mang ‘Luật lao động’ ra mà uy hiếp tôi”

– “Đi!”

Lại nhớ đến Bắc Kinh, nơi tôi hao phí 4 năm thanh xuân, cũng là nơi thay đổi nhân sinh quan của tôi

Lưu Bác thực đạt đến một mức độ nào đó, an bài cho tôi một căn hộ hai gian, mức lương chi trả cũng rất hậu hĩnh. Hắn thuê một căn hộ ở building Tây Đan Mỗ cho tôi. Công ty hắn tổng cộng có hơn 30 nhân viên, mỗi người đều rất có năng lực. Tôi xem một ít tư liệu hắn mang đến, nghe kế hoạch phát triển công ty của hắn. Một người trẻ rất có chí tiến thủ, tôi âm thầm bội phục, không hổ danh là du học sinh hồi hương. Tuy rằng chuyên ngành của hắn không phải là vận chuyển hàng hóa, nhưng mỗi điều hắn nói đều đúng trọng điểm, tầm nhìn cũng rất rộng

– “Lục Tử”, hắn vẫn gọi biệt hiệu của tôi. “Cậu nói xem, chúng ta đều học chuyên ngành kĩ thuật, nhưng ra trường đều làm kinh tế, tính ra thì có chúng ta, Từ Cường, Lâm Thiệu Bân….”. Hắn bắt đầu đếm ngón tay ‘thanh toán’. Tiểu tử này vẫn còn rất quan tâm đến bạn học. Sau khi tốt nghiệp vào Hoàn Á làm thì tôi mất liên lạc với bọn họ

– “Thì sao? Phi thương bất phú, học kĩ thuật ra làm kĩ sư thì suốt đời làm công thôi”. Tôi đan tay nói

– “Đúng vậy, nhưng bất quá cũng phải nói, ở Mĩ vài năm tôi liền phát hiện hệ thống giáo dục nước ngoài tiên tiến hơn trong nước rất nhiều”

– “Được rồi, nói với tôi chuyện này cũng vô dụng, cậu gọi điện cho bộ trưởng bộ giáo dục đi”. Tôi đánh gảy hắn

– “Tiểu tử cậu rời Hoàn Á thì tính toán làm gì?”. Hắn bắt đầu ‘nghiên cứu’ tôi

– “Làm giáo viên ngoại ngữ hoặc kinh doanh, kế toán, vân vân..”

– “Đứng xạo, cậu mà có thể làm thầy sao? Nhưng lại là một người kinh doanh đại tài, thực tổn hao nguyên khí quốc gia”. Hắn vui sướng nịnh nọt tôi

– “Gì chứ? Không tin tôi có thể làm thầy sao?. Tôi chuẩn bị đi dạy ở trường ngoại ngữ Đông Phương, đem kiến thức học được năm đó dùng lại!”

– “Thao!”. Hắn cười mắng, chúng tôi cùng nhau ra khỏi công ty. Hắn muốn kéo tôi đến phòng tập thể hình, tôi không đi. “Đi a, đi nhìn thôi cũng được. Đàn ông độc thân xong việc lại quay về nhà trọ làm gì? Phải lo bảo trì thể hình, không thể ngày nào cũng chảy thây nằm trên sô pha xem TV được”

– “Nhìn cậu một thân toàn mỡ, tập khi nào mới có cơ bắp”. Tôi nhéo nhéo ‘phao cấp cứu’ *mông* hắn. “Mà cũng đúng, bất kể là hình dạng gì, cậu trước tiên vẫn là giảm béo đi!”

– “Mẹ nó, tất cả là do thứ đồ ăn rác rưởi ở Mĩ, tôi mỗi ngày đều ăn khoai tây chiên, nghĩ đến đã muốn ói!”

– “Di, phụ bếp còn mập lên sao? Xem ra cường độ lao động không đủ rồi”

– “Mẹ cậu! Còn chế giễu!”. Hắn bóp cổ tôi, tôi cho hắn một quyền vào vai. Cuối cùng, hắn lôi tôi đến phòng tập thể hình