Vĩnh Hằng - Rosespy

Chương 31




Tôi vừa mừng vừa sợ, đứng ngốc ngoài cửa không biết phải làm gì

– “Như thế nào?”. Trương Khải Huy một phen đẩy tôi vào, đóng cửa lại. “Như thế nào không thể là tôi?”. Hắn liếc nhìn tôi, rồi quét mắt khắp bốn góc phòng như thể đang truy tìm tội phạm, hay nói trắng ra là — bắt kẻ thông dâm! Lòng tôi nhất thời lạnh lẽo

– “Anh sao lại đến đây? Cha anh thế nào rồi?”. Tôi hỏi

– “Hừ, quan tâm in ít thôi! Tôi thế nào chạy đến đây là việc của tôi! Con mẹ cậu, Vương Hân, tiểu tử cậu muốn đùa giỡn tôi phải không? Hoàn Á từ trên xuống dưới đều biết cậu sang Hàn, chỉ có tôi là ngu ngốc chẳng biết gì. Cậu xem tôi là gì chứ?”. Hắn giận đến thiếu điều cho tôi một quyền

Dù sao nơi này cũng không phải địa bàn của tôi, tôi tận lực nhẫn. “Anh hãy nghe tôi nói, tôi không liên lạc được với anh, điện thoại di động của anh….”. Tôi cố gắng giải thích, nhưng chưa dứt câu đã bị hắn đánh gãy

– “Cậu muốn nói gì? Muốn dùng cớ này lấy lệ với tôi sao? Cậu muốn ở đâu thì ở, muốn đi đâu thì đi. Cậu nghĩ mình là thiên thần, phải không?”. Hắn trừng mắt áp sát tôi

Lòng tôi đau đớn như kim châm, giọng nói cũng lớn lên. “Anh đừng ồn ào lớn tiếng như vậy, Trương Khải Huy! Con mẹ nó, đây là quyết định của Ban giám đốc. Tôi đến Hàn lần này là vì Hoàn Á”. Tôi đem hợp đồng đưa cho hắn, hắn lập tức cầm hợp đồng ném mạnh xuống đất

– “Ban giám đốc? Hừ! Vương Hân cậu khi nào thì đem chuyện Hoàn Á đặt vào mắt? Ban Giám Đốc kia có thể sai khiến được cậu sao? Vì Hoàn Á? Thực mẹ nó dễ nghe! Cậu nhiệt tâm với tiền đồ của Hoàn Á từ khi nào? Tôi nói cậu đến Hàn Quốc sao? Tôi nói sẽ hợp tác với Ocean sao? Trước kia tôi cho kiệu 8 người khiêng thỉnh về cậu cũng không chịu, lần này thừa dịp tôi không có mặt, liền một bước phóng đến Seoul này! Cậu không phải nói đi kí hợp đồng sao? Vậy sao đến hôm nay mới kí? Cậu trước khi làm việc còn phải nghỉ dưỡng, tham quan! Phải không? Thật sự là đại tài a! Cậu con mẹ nó nghĩ tôi ngốc hay sao?”

Tôi bị hắn bức đến góc tường, chế trụ lửa giận, hỏi lại: “Vậy anh nghĩ vì sao tôi đến đây?”

– “Hừ! Ít vờ vịt với tôi! Mục đích gì không phải cậu biết rõ ràng nhất sao? Con mẹ nó cậu…..”. Lại một trận gõ cửa. Tôi đẩy hắn ra đi mở cửa, khi tôi nhìn thấy người bên ngoài liền cười khổ một tiếng. Hôm nay là một ngày tuyệt vời, một người chưa đủ loạn còn phải đến 2 người mới chịu!

– “Hân, cậu bỏ quên y phục trên xe tôi”. Kim Tri Nam đưa âu phục cho tôi, không cần xem cũng biết sắc mặt Trương Khải Huy đang thế nào. Kim Tri Nam thấy tôi khác thường liền liếc mắt nhìn vào phòng, nhìn thấy Trương Khải Huy, hắn sửng sốt một chút

– “Tạ ơn tạ ơn”. Tôi chỉ muốn đóng cửa lại, nếu tên Kim Tri Nam này vào tham gia, thì không những có ca mà còn hát

– “Kim Tri Nam, anh đến đúng lúc lắm! Hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng!”. Ánh mắt Trương Khải Huy như phun lửa đến đây, không quan tâm Henry là đồng minh của Hoàn Á mà hét lớn vào mặt tình địch

Tôi phát hỏa. “Trương Khải Huy, anh con mẹ nó phát điên cái gì chứ?”

Kim Tri Nam giữ chặt tay tôi, sợ tôi kích động gây nên ẩu đả, sau đó tiến vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại

-“Tốt! Hai ngày không thấy liền nói chuyện với hắn. Thân mật với hắn cũng là ý muốn của cậu phải không? Ở dưới thân tôi rên rỉ hẳn là chưa đủ thư sướng đi!”. Trương Khải Huy hung tợn nhìn tôi

– “Anh, tên hỗn đản này!”. Tôi ném âu phục xuống, bỏ tay Kim Tri Nam ra, chạy đến, một phen nắm lấy cổ áo ép hắn vào tường. Trương Khải Huy không yếu thế, gỡ tây tôi ra, bóp chặt lấy cổ tôi. Kim Tri Nam cũng chạy đến dùng sức ngăn chúng tôi

– “Hân, bình tĩnh một chút. Trương tiên sinh, anh không cần quá phận!”. Hắn lớn tiếng reo lên

– “Tôi quá phận? A? Họ Kim kia, anh đừng con mẹ nó kiêu ngạo như vậy. Vương Hân là người của Trương Khải Huy ta, anh đừng mơ tưởng động đến cậu ấy. Anh nghe cho rõ đây, đừng tưởng đem cậu ấy lên giường thì sẽ chứng minh được điều gì”

– “Anh con mẹ nó!”. Tôi không nhịn được nữa, đấm vào mặt hắn. “Thao, Trương Khải Huy, anh là đồ xấu xa tiểu nhân, tôi con mẹ nó đã lầm tin anh rồi!”

Trương Khải Huy dùng sức tát tôi, tôi liền mất thăng bằng nghiêng người ngã xuống, cánh tay trái đập vào bình thủy tinh trên bàn trà, áo sơ mi bị rách một lỗ to. Một bên mặt chết lặng, sau đó nóng bừng lên đau đớn. Tôi lau khóe miệng đang rỉ ra chút chất lỏng, trừng mắt nhìn Trương Khải Huy. Hắn thở gấp chằm chằm nhìn tôi

Kim Tri Nam ngồi xổm bên cạnh hỏi tôi có đau hay không, khi hắn lấy khăn tay băng bó tay tôi, tôi mới phát hiện nơi đó có một vết cắt thật sâu, chảy máu lênh láng. Tôi đẩy Kim Tri Nam ra, cầm lấy âu phục trên mặt đất, mở cửa lao ra khỏi phòng